TruyenHHH.com

Vai Nu Phu Nay Ta Chan Roi

---Lam gia---

Như đã hứa với Lam Vũ Trạch chiều ngày hôm sau Lam Giao trở lại Lam gia, lúc này bầu không khí giữa bọn họ có vẻ ngượng ngùng.

Phòng khách rộng rãi nhưng lại chẳng hề thoải mái, Lam Giao ngồi đối diện ba mẹ Lam, sao lưng là ba người anh trai, Lam Lâm Nhi thì bệnh rồi, nằm trong phòng không ra ngoài được.

" Con không có ý kiến gì cả, ba mẹ muốn làm thế nào thì cứ làm thế đó, buổi tiệc này có cũng được, không có cũng không sao. "

Lam Giao nhìn ngắm ngón tay trắng trẻo của mình, nhấp môi cười bày tỏ quan điểm với bọn họ, bộ dáng không để tâm của cô khiến người nhà họ Lam trái tim đều bị bóp nghẹn.

Mọi chuyện ấn định xong, vào bốn ngày sau buổi tiệc sẽ bắt đầu, ngày hôm đó cũng là ngày sinh nhật của Lam Giao 28 tháng 10.

Lam Tu Yến và Lam Tử Ngôn từ đầu đến cuối đều im lặng, ánh mắt cố chấp dừng trên người Lam Giao, đến khi cô rời đi bọn họ cũng không không có dũng khí tiến lên, bọn họ sợ Lam Giao sẽ phiền chán... Càng thêm chán ghét bọn họ.

________

28 tháng 10.

Bốn ngày trôi đi trong thầm lặng, buổi tiệc lớn vào 8 giờ tối, thân phận thiên kim của Lam Giao đã truyền trong khắp thành phố.

Bây giờ mọi người mới ồ lên, bọn họ rốt cuộc đã hiểu vì sao Lam Lâm Nhi lại điên cuồng ghen ghét, thì ra là thân phận vấn đề, chỉ là đứa con nuôi nên sợ gặp phải thiên kim hàng thật giá thật sẽ bị đè một đầu.

Trong khi vòng hào môn cả thành phố đang xôn xao bởi đại tiểu thư Lam gia trở về thì cô đại tiểu thư ấy đang trong phòng thử đồ, ôm lấy bạn trai hôn môi.

" Quý Hoài Chấp... " Lam Giao khẽ kêu một tiếng, bộ lễ phục trễ vai ôm lấy đường cong duyên dáng khiêu gợi, làn váy mềm mại lay động.

Người đàn đè cô trên tường cắn mút, đôi môi nóng rực của hắn di chuyển xuống cổ cô gái, khàn giọng thì thầm: " Giao Giao... thật xinh đẹp, về sao anh sẽ đem những bộ váy rực rỡ nhất mặc lên người em. "

Hơi thở của hắn lây nhiễm cái cổ trắng ngần của cô, nóng bỏng khiến Lam Giao run rẩy, hắn không có ý định dừng lại ở đây, há miệng hết lần này đến lần khác gặm cắn từng tất da thịt mềm mịn đang run lên.

Lam Giao sợ hắn để lại dấu vết khiến người khác hiểu nhầm, hé mắt ẩm ướt, bàn tay chống đỡ trước ngực hắn, yếu ớt muốn ngăn cản.

" Đừng... "

Quý Hoài Chấp nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô: " Ngoan, anh sẽ không để lại ấn kí nào cả. "

Lam Giao không hiểu vì sao hôm nay Quý Hoài Chấp lại phát điên như vậy, nhưng cô cảm giác được tâm trạng hắn không thoải mái vì vậy để hắn làm càng.

Mà Quý Hoài Chấp nhìn thấy cô chiều theo ý mình hắn lại càng điên cuồng, đây là cái gọi được sủng mà kiêu, chỉ có hắn biết hắn đang sợ điều gì.

Từ đây về sau ai cũng biết cô chân chính là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng, sẽ có vô số đàn ông phong nhã tài giỏi và giàu có vây quanh, mà hắn hiện tại lại càng thêm không xứng với cô.

Thứ hắn có thể cược được duy nhất chính là tình cảm của Lam Giao dành cho hắn. Nếu... nếu một ngày nào đó, cô thích một kẻ khác thì hắn sẽ mất hết tất cả, kể cả tính mạng của bản thân.

Lam Giao, đừng thích người khác, cũng đừng rời bỏ tôi, tôi đánh đổi nửa đời còn lại chỉ muốn trói chặt em.

Nhanh lên, phải nhanh lên, đoạt quyền Quý gia hắn mới có tư bản để giam cầm cô bên người.

Lam Giao không biết trong lòng người đàn ông đang ôm lấy mình suy nghĩ điều gì, nhưng cô thay đồ đã khá lâu, giờ bắt đầu buổi tiệc sắp đến khiến người bên ngoài sốt ruột, gọi: " Lam tiểu thư sắp đến giờ rồi, cô có gặp vấn đề gì không? "

Lam Giao cực kì xấu hổ, vốn chỉ muốn chọc ghẹo Quý Hoài Chấp một chút, ai ngờ rằng cuối cùng lại thành ra thế này, đúng là không nên chọc vào người này mà, thật mất mặt quá!

" Không sao, tôi ra ngoài ngay. " Cô khẽ cắn môi, cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên bình thường đáp lại nhân viên bên ngoài.

" Vâng. "

Nghe tiếng bước chân người bên ngoài rời đi, Lam Giao vội vàng đẩy Quý Hoài Chấp ra, tức giận liếc hắn một cái rồi đi ra ngoài.

Quý Hoài Chấp ở sau lưng cô cười khẽ, không đi ra ngoài ngay mà đứng trong đó một lúc. Lam Giao sao khi rời khỏi phòng thử đồ vội vàng lấy khăn giấy ướt trong túi xách lau đi lệ đọng ở khóe mắt.

Nhìn gương mặt đỏ lự có vẻ bất thường của mình trong gương, Lam Giao thầm mắng Quý Hoài Chấp cầm thú, rất may hắn thật sự không để lại dấu vết trên cổ cô.

Lam Giao vỗ vỗ mặt bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế, đợi khoảng một hai phút thì chuyên viên trang điểm được Lam gia mời đến đi qua trang điểm, tạo kiểu tóc cho cô.

Lát sau Quý Hoài Chấp bước ra từ phòng thử đồ, Lam Giao vừa trang điểm xong đứng dậy quay lại nhìn hắn, đối diện với cô trong mắt Quý Hoài Chấp lóe lên tia kinh diễm.

Đuôi tóc uốn sóng xoã sau lưng, phần tóc phía trước được vén nhẹ lên dùng kẹp cố định ở phía sau, vài sợi tóc rũ xuống bên má, gương mặt vốn đã xinh đẹp tỉ mỉ hóa trang một phen càng thêm diễm lệ.

Trên người bộ lễ phục màu trắng pha với xanh lam, đính vô số viên kim cương nhỏ như hạt đậu xanh, nhấn ở eo xẻ xuống hai lớp trong thấp hơn ngoài, mép váy cắt xẻ nhẹ nhàng uốn lượn như con sóng, cô bước về phía hắn, chiếc chân trắng nõn lắp ló dưới làn váy, kiều mĩ đến mức như thiên nữ không thuộc về nhân gian.

Quý Hoài Chấp thất thần, nghĩ đến chỉ một chút nữa sẽ có vô số gã đàn ông khác nhìn thấy cô trong bộ dáng này hắn liền không bình tĩnh, đáy lòng dâng trào sự ghen tức không thể kiểm soát.

Trong đầu hắn hiện tại chỉ có một ý niệm, phải chiếm hữu cô, đem cô giấu đi, không để cho kẻ nào khác ngoài hắn nhìn thấy được cô xinh đẹp loá mắt.

Lam Giao nhìn vẻ mặt lạnh ngắt của người trước mặt, đôi mắt nhẹ nhàng chuyển động, hắn đây là làm sao vậy? chẳng nhẽ không xinh đẹp?

" Quý Hoài Chấp. " Cô đưa tay về phía hắn, tiếng kêu của cô làm hắn hoàn hồn, lười biếng nhếch môi, vươn tay cầm lấy bàn tay của cô.

Hôm nay hắn mặc bộ âu phục màu đen, bên trong mặc sơ mi trắng vô cùng bắt mắt, gương mặt tuấn mĩ, khí chất lạnh lùng, nam nhân đẹp đến đến khó thở.

" Đi thôi. " Lam Giao mỉm cười, hắn nâng tay cô cùng nhau bước ra ngoài.

Xe của Lam Vũ Trạch chờ sẵn bên ngoài, nhìn thấy Lam Giao bước ra hai mắt hắn phát sáng, nhưng khi liếc sang nhìn thấy Quý Hoài Chấp đang tay trong tay với cô, vẻ mặt Lam Vũ Trạch lập tức cứng ngắc.

Chuyện gì đây!?

Hôm nay vị trí bên cạnh Giao Giao không phải là của hắn sao!? Mẹ kiếp, thằng nhóc này ở đâu ra vậy!? Thì ra hắn không phải sự lựa chọn của Giao Giao sao, huhu....

Lam Vũ Trạch bị tổn thương sâu sắc, ánh mắt đầy địch ý nhìn Quý Hoài Chấp đỡ Lam Giao vào trong xe. Khi đi vòng qua bên kia, Quý Hoài Chấp dừng lại trước mặt hắn nhếch môi khiêu khích mười phần.

" Anh không có cửa đâu, nằm mơ mà tranh giành với tôi. "

Nhìn Quý Hoài Chấp lướt qua, khoé môi Lam Vũ Trạch một trận run rẩy, khốn kiếp! thằng nhóc con ấy tranh giành em gái của hắn lại còn to mồm thách thức hắn! Tức chết đi được!

Lam Vũ Trạch hậm hực ngồi vào trong xe, Lam Giao nhìn anh trai lái xe với vẻ mặt u uất thì nghiên đầu nhìn người bên cạnh.

" Anh đã nói gì với anh ấy vậy? "

" Anh chào hỏi. " Quý Hoài Chấp thản nhiên, không chớp mắt nói dối, giọng đều đều nhìn không ra khác thường.

" ........ " Anh chào kiểu gì mà khiến Lam Vũ Trạch như muốn xé anh ra làm hai đến nơi vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com