TruyenHHH.com

Vai Nu Phu Nay Ta Chan Roi

Quý Hoài Chấp liếm khoé môi thấp giọng cười, chế giễu:

" Chỉ chơi một chút mà thôi, chẳng lẽ em lại yêu tôi thật à? "

Lam Giao hé môi run rẩy, trong mắt đều là không thể tin được, ngay lập tức gằng giọng cắt ngang lời hắn:

" Quý Hoài Chấp! "

" Rút lại lời nói của cậu! "

" ........... "

Hắn mím môi nhìn cô, cố chấp không chịu mở miệng nói ra lời nào, Lam Giao thấy hắn như vậy thì tức không nhẹ, rất muốn đánh hắn một trận nên thân.

Chỉ là bản thân cô không nỡ xuống tay với gương mặt kia, thế nên giây tiếp theo khoé môi cô lặng lẽ nhếch lên độ cung rồi hạ xuống.

Hốc mắt nhanh chóng ửng hồng, đôi mắt nhìn hắn đầy cố chấp, một giọt nước mắt vừa trượt khỏi khóe mắt, nó lập tức như pha lê vỡ tan nối đuôi nhau rơi lã chã.

Quý Hoài Chấp lúc nãy còn quyết tâm dữ dội, khi nhìn thấy cô khóc tay chân liền luống cuốn hết cả lên, chia tay gì đó đều quên hết chỉ lo dỗ dành cô gái nhỏ.

" Đừng khóc. "

" Đừng khóc, tôi xin lỗi em. "

" Giao Giao anh biết sai rồi em đừng khóc có được không? "

" Anh xin lỗi... xin lỗi... "

Lam Giao nghe hắn vội vã dỗ dành thì càng khóc to hơn, nức nở thành tiếng dọa Quý Hoài Chấp sợ hãi, gấp đến độ bàn tay phát run, hết sức cẩn thận ôm cô vào lòng.

" Là anh sai rồi. "

" Anh rút lại, anh hiện tại rút lại lời nói vừa rồi! "

" Là anh không tốt, miệng chó, anh xin lỗi, Giao Giao... "

" Bé cưng em đừng khóc, tôi đau. "

Lam Giao khóc thút thít vùi mặt vào lòng Quý Hoài Chấp ở nơi hắn không nhìn thấy nở nụ cười của kẻ chiến thắng, cất giọng nức nở thương tâm:

" Hức, Quý Hoài Chấp trước giờ cậu chưa từng thật sự thích tôi phải không? "

" Không yêu tôi mà cậu còn hôn tôi, tên khốn kiếp! Huhu... "

" Hức oaa! "

Cô gái trong lòng khóc thê thảm làm Quý Hoài Chấp xé ruột xé gan, trong lúc hoảng loạn bàn tay vội vàng nâng mặt Lam Giao lên không nói hai lời hôn xuống môi cô, ngăn chặn tiếng khóc đau lòng Lam Giao.

Bị hôn trong mắt cô gái lóe lên tia hờn giận, tên đàn ông này dám muốn đá cô hiện tại lại ngang nhiên thân người ta, không biết xấu hổ!

Bản thân không vui tự nhiên Lam Giao cũng không có ý định để người khác an lòng, cô giơ tay đẩy Quý Hoài Chấp ra.

" Quý Hoài Chấp.... anh là đồ khốn nạn. "

" Anh nghe lời người khác thật sự muốn đá em! "

" Không phải, anh chỉ là... " Quý Hoài Chấp gấp rút muốn giải thích nhưng rồi lại chẳng biết nên nói thế nào với cô, nói hắn không xứng với cô cô sẽ lại tức giận....

Đôi mắt ngập nước của Lam Giao trừng hắn, cao giọng: " Anh chỉ là thế nào? "

" Quý Hoài Chấp còn muốn chia tay anh có tin em đánh gãy chân anh không? "

Hắn: " ........ "

Quý Hoài Chấp bất ngờ không nói một lời, Lam Giao cảm thấy lời của mình cũng quá kinh khủng rồi, vội vàng quay đầu tránh xấu hổ, giả vờ hung dữ: " Nói tóm lại anh dám chia tay em sẽ đánh anh một trận! "

Khó khăn lắm mới đuổi đến tay, không thể dễ dàng để người chạy mất được!

Quý Hoài Chấp thấy cô xấu hổ lại giận dỗi cảm thấy rất đáng yêu, khẽ cười gật đầu.

" Được, muốn đánh thế nào đều tùy ý em. "

Lam Giao hừ một tiếng không để ý hắn, vốn đã hòa hoãn xuống, nhưng ánh mắt của Quý Hoài Chấp lại va vào vết thương trên tay Lam Giao, dù đã khô lại nhưng nhìn qua liền biết đã từng bị vỡ ra, ánh mắt hắn lạnh xuống, khẽ kêu một tiếng:

" Lam Giao. "

Cô theo bản năng quay đầu nhìn hắn, lập tức bị ánh mắt kia dọa giật mình, không hiểu thế nào rõ ràng bản thân đang chiếm thế thượng phong lại bị đè bẹp trong phút chốc.

" Anh.... "

" Vết thương của em bị rách? "

Lam Giao: " ........ " hôm qua uống thuốc nó chỉ có tác dụng cầm máu làm vết thương khô ráo kết vảy, hiện tại bị phát hiện rồi!

" Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi... "

Lam Giao nhỏ giọng không dám ngẩn đầu, chợt nhớ đến cánh tay Quý Hoài Chấp cũng bị thương, như tìm thấy được ánh sáng, nhìn thẳng hắn.

" Anh cũng bị thương mà, còn nặng hơn... chúng ta huề rồi... "

Quý Hoài Chấp nghe thấy cô lí lẽ ngang ngược như vậy thì có chút buồn cười, có giống nhau ư?

Hắn bất lực: " Làm sao mà giống nhau hả Lam Giao? "

" Huề nhau cái này có hợp lí không? trong đầu em nghĩ cái gì vậy? "

" ....... " không huề sao?

Lam Giao cho rằng Quý Hoài Chấp sẽ tiếp tục tức giận rồi lại đánh mông cô, nhưng hắn không làm vậy, hắn rất dịu dàng ôm cô lên.

Hắn kì lạ đến mức cô tưởng bản thân bị nhầm bạn trai rồi.

Lam Giao được đặt trên ghế sofa, cô nhìn Quý Hoài Chấp từ trong túi quần lấy ra lọ thuốc nhẹ nhàng thoa lên vết thương của cô, tay rồi đến chân.

Cô nhận ra lọ thuốc đó không rẻ, có lẽ ngày hôm qua hắn đã dùng gần sạch tiền của mình để mua nó, Lam Vũ Trạch cũng thoa thuốc cho cô nhưng cô lại cảm động với Quý Hoài Chấp hơn.

.....

" Ôi... đồ đáng ghét, hôm nay ra đường thế nào cũng bị đánh... gương mặt tím ngắt trở nên thật buồn cười a..... "

Không khí yên tĩnh âm thanh đột ngột vang lên.

Lam Giao: " ......... "

Ngượng ngùng, đó là nhạc chuông điện thoại của cô ấy mà!

Lam Giao cố tỏ ra bình tĩnh lấy di động ra nghe, Quý Hoài Chấp chớp mắt buồn cười nhìn gương mặt ửng hồng của cô, vẫn nhẹ nhàng giúp cô thoa thuốc ở vết thương trên chân.

Lam Giao: " Alo, có chuyện gì? "

"......."

"........"

Đầu dây bên kia truyền đến lời nói, chút vui mừng trên mặt Lam Giao nhanh chóng phai nhạt, cô cười nhạt chế giễu:

" Cô ta tự sát thì liên quan gì đến con, ba không cảm thấy nếu cô ta nhìn thấy con sẽ bị tức chết à? "

Lam Lâm Nhi này đúng là nhẫn tâm, vậy mà dám xuống tay với chính mình, tự sát cơ à, sao cô ta không nhảy từ tầng ba xuống luôn, cắt cổ tay làm gì để người khác cứu được vậy?

Đầu dây bên kia nghe Lam Giao trả lời liền một trận im lặng, thật lâu sau một thở dài đầy mệt mỏi giọng điệu kiên quyết

" Giao Giao bây giờ con tới bệnh viện đi chúng ta cần hỏi vài chuyện! "

Không để để cho Lam Giao từ chối, vừa dứt lời ba Lam đã cúp máy, bên này Lam Giao được thoa thuốc xong rồi, ngồi trong lòng Quý Hoài Chấp, bị hắn ôm cứng ngắc, bộ dáng này nhìn không ra vừa nãy sắp chia tay đến nơi!

" Bé cưng không khóc nữa? "

Giọng điệu chọc ghẹo đụng vào dây thần kinh tự ái của Lam Giao, cô liếc mắt vặn tay hắn ra khỏi eo mình không nói câu nào cứ thế đi thẳng ra cửa, Quý Hoài Chấp đứng phía sau lúng túng lại khó xử không biết có nên đi theo hay không

Cô ấy hình như không quá giận hắn, nhưng hình như cũng rất tức giận hắn, làm sao đây?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com