Vai Nu Phu Nay Ta Chan Roi
Lam Tu Yến biết anh mình nghe được lời châm ngòi lúc nãy của Lam Lâm Nhi nên khó chịu, đang bênh vực cho Lam Giao nên thức thời im lặng, hắn cũng không muốn đi trồng răng sớm.Hắn không nói gì khiến cho Lam Lâm Nhi càng thêm khó sử, gượng gạo ngồi tại chỗ không biết làm sao, trong lúc yên tĩnh tiếng dép lê lép bép có phần không thích hợp vang lên.Lam Giao ngủ dậy đói quá nên xuống tìm đồ ăn, cô che miệng ngáp ngắn ngáp dài đợi bản thân tỉnh táo hơn thì đã thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm, bị nhìn như vậy dù có mặt dày thì cô vẫn cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng thu lại dáng vẻ mất mặt của mình." Đói bụng rồi sao? qua đây ngồi đi. "Lam Vũ Trạch dịu giọng, rõ ràng khác một trời một vực với cái điệu âm dương quái khí khi nói chuyện với Lam Tu Yến lúc nãy, phân biệt rõ thế này khiến Lam Tu Yến cũng cảm thấy mất cân bằng, nhưng nhìn thấy Lam Giao ở nhà tia lo lắng trong lòng hắn cũng biến mất.Mà Lam Lâm Nhi lúc này thực sự bị sốc một trận, tại sao Lam Giao lại về nhà rồi?!Rõ ràng Quý Diễn nói sẽ dạy nó một bài học, hiện tại nó lại bình yên ở chỗ này, Quý Diễn tên phế vật đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ hắn thất bại?!Đúng là thứ vô dụng!Lam Lâm Nhi vừa lo vừa giận, trong ánh mắt âm u của cô ta Lam Giao bước đến ngồi cạnh Lam Vũ Trạch, hắn đẩy đĩa thịt đã cắt sẵn qua cho cô, còn rất săn sóc mà đưa một cái nĩa mới vì cái vừa rồi hắn đã dùng qua." Ăn thử đi xem có hợp khẩu vị không. "Lam Giao: " .......... " sao hắn cứ như biến thái ấy nhỉ, bổn bảo bảo sợ hãi quá!Dù sợ đến run lên nhưng vì đói Lam Giao vẫn đưa thức ăn vào miệng ăn ngon lành, thôi thì miếng ăn là miếng nhục mà!Nhờ cái bụng đang đói và ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Lam Lâm Nhi nhìn mình chằm chằm, Lam Giao cảm thấy bữa hôm nay ăn ngon miệng hơn bình thường, chắc là ảo giác đấy.Cô thì vui rồi nhưng người nào đó lại không bình tĩnh được, Lam Lâm Nhi bận phải lo lắng rằng Lam Giao từ chỗ Quý Diễn moi ra được chuyện gì đó, cô ta cẩn thận đánh giá từng biểu cảm của cô muốn xem thử cô đã biết được gì hay chưa.Chỉ là cô ta phải thất vọng rồi, Lam Giao không có chút biểu cảm khác lạ nào, cũng không có ý muốn vạch trần chuyện gì, chỉ yên lặng ngồi ăn thôi.Lam Vũ Trạch không biết cơn sóng ngầm dữ dội giữa Lam Giao và Lam Lâm Nhi, hắn mong chờ nhìn biểu cảm của em gái khi ăn xem cô có ghét bỏ hay không.Đột nhiên vẻ mặt Lam Giao thay đổi, nhăn nhó lại Lam Vũ Trạch thấy thế lo lắng nhẹ giọng hỏi:" Sao vậy, không hợp khẩu vị à? "Lam Giao không biết diễn tả thế nào, trong bụng cuộn lên, cảm giác muốn phun ra, bản thân cô không ăn được tỏi ấy.Có một số người không ăn được thứ gì đó thân thể phản ứng bài xích vô cùng dữ dội, cô không thích ăn tỏi, nguyên chủ lại càng không thích, phản ứng mãnh liệt lúc này thực sự rất khó nói.Lam Giao lắc đầu, Lam Vũ Trạch thấy sắc mặt của cô càng ngày càng tệ liền nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô." Mau nhả ra ngoài đi. "Hắn cầm khăn giấy, bàn tay của đưa ra ngay trước mặt Lam Giao, cô trợn mắt một cái, đây là muốn cô nhả ra tay hắn à, không thấy ghê tởm hay sao!Lam Vũ Trạch hiện tại đối với cô còn tốt hơn so với hắn đối với Lam Lâm Nhi trước đây, có lẽ vì máu mủ ruột thịt, khi hắn đã yêu thương cô rồi liền càng lúc càng không khống chế được mà muốn đối tốt với cô.Chỉ là Lam Giao không bỏ được mặt mũi đi phun ra như vậy, trước khi quá muộn cô đứng dậy chạy đến nhà vệ sinh.Lam Vũ Trạch cũng chạy theo, trên bàn ăn chỉ còn lại hai người câm nín nhìn mọi thứ diễn ra, Lam Tu Yến liếc nhìn anh trai vừa rời khỏi, thật sự hắn cũng muốn đi theo nhưng có Lam Lâm Nhi ở bên cạnh, hắn mà đi cô em gái này lại lo lắng luẩn quẩn trong lòng.Trong nhà vệ Lam Giao nhả hết mọi thứ trong miệng ra, chỉ là cảm giác cuồn cuộn trong thân thể vẫn còn đó, rất khó chịu lại không nôn ra được, cô thật sự không nghĩ tới thân thể này vậy mà ghét tỏi đến vậy, còn hơn cả cô nữa ấy!Cô nhấn nút xả nước sau đó đi ra bồn rửa tay dùng nước súc miệng thật sạch, Lam Vũ Trạch tới đúng lúc thấy cô bước ra, vẻ mặt hắn lo lắng, chưa dừng bước đã vội hỏi:" Em có sao không? "" Có chỗ nào không khỏe không? "Lam Giao nhìn hắn rồi lắc đầu." Không ăn được tỏi thôi, không sao cả. "" Xin lỗi, anh không biết. "Vẻ mặt vô cùng xin lỗi vội vàng giải thích của hắn chọc Lam Giao phải bật cười." Anh vội vàng như vậy làm gì? "" Người không biết còn tưởng anh cố tình lừa em ăn tỏi đó. "Lam Giao chỉ nói đùa một chút nhưng lại dọa sợ Lam Vũ Trạch hắn gấp rút nắm lấy tay cô mà thanh minh." Không phải đâu, anh thật sự không biết. "Hắn gấp như vậy càng làm Lam Giao thấy tức cười, ánh mắt cô lóe lên, có lẽ tương lai cô với Lam Vũ Trạch không phải không thể nhìn mặt nhau." Em biết rồi. "Lam Giao cười cười, Lam Vũ Trạch cũng yên tâm lại, hai người cùng quay trở lại ăn cơm.Cô không thể hoàn toàn tha thứ hắn, người nào nghĩ cô trái tim sắt đá hay không có tình cảm cũng được, cô đúng là không thể tha thứ được.Vết thương là vết thương thời gian có thể làm mờ đi nó nhưng không thể nào xóa bỏ nó, khổ sở đã từng trải qua cứ dễ dàng mà tha thứ thì chắc chắn là não có vấn đề rồi!Cái nào thật sự đáng bỏ qua thì hẳn bỏ qua!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com