Vai Nu Phu Nay Ta Chan Roi
Đập vào mắt mọi người là là cảnh tượng Lam Lâm Nhi đang ngã ngồi trên đất sắc mặt trắng đi vì đau, trên mặt đất thì đổ đầy nước canh, chân của Lam Lâm Nhi lộ ra đỏ bừng một mảnh, còn có Lam Giao trầm mặc đứng cách đó không xaNhìn cảnh này gia đình vốn đã thiên vị đều chỉ biết nghĩ rằng Lam Giao đã bắt nạt Lam Lâm Nhi...Lam Vũ Trạch nhất thời im lặng đứng yên một chỗ, Lam Tu Yến vội đi đến đỡ Lam Lâm Nhi lo lắng hỏi han.Lam Tử Ngôn mặt đầy tức giận, bước nhanh đến trước mặt Lam Giao, không nói không lời nào liền giơ tay tát vào mặt cô một cái, gằn giọng quát mắng" Mày không định để gia đình này yên ổn sao!? "" Lâm Nhi làm gì có lỗi với mày mà mày làm vậy!? "Cái bạt tay trời giáng làm Lam Giao lảo đảo đỡ lấy cạnh bàn ăn mới đứng vững, Lam Vũ Trạch vẫn đang lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Lam Lâm Nhi, thấy Lam Giao bị đánh liền hoảng hốt vứt hết tất cả ra sau đầu chạy đến đỡ cô." Giao Giao... " Giọng hắn hơi run, bàn tay đỡ lấy Lam Giao đều lạnh lẽo.Lam Tử Ngôn thấy anh mình chạy ra bảo vệ Lam Giao thì càng thêm nóng giận." Anh cả anh không thấy con nhỏ này làm ra chuyện gì ư? anh còn bảo vệ nó!? "Rốt cuộc con nhỏ này đã cho anh cả ăn thứ bùa mê gì rồi, khiến anh cả đi bênh vực nó!?Bỏ qua ánh mắt bốc hỏa của Lam Tử Ngôn trên mặt nóng rát làm Lam Giao nhíu mày sắc mặt khó coi, cô ngước nhìn Lam Vũ Trạch đang mím môi không nói lời nào thầm than một tiếng, đúng là không thất vọng a.Ánh mắt hai người chạm nhau Lam Giao dời mắt đi, đẩy tay Lam Vũ Trạch ra bước lên phía trước một bước, trong lúc tất cả mọi người không kịp phản ứng, Lam Giao vung tay hung hăng tát vào mặt Lam Tử Ngôn" Chát! "Âm thanh vô cùng vang dội, không khí nhất thời chùng xuống, Lam Tử Ngôn cứ thế đờ đẫn, hắn không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra, giọng Lam Giao sắc bén vang lên" Cái tát này là đánh anh vô cớ định tội cho tôi. "Nói đoạn cô lại vung tay lên, chát một tiếng, một cái tát nữa nặng nề nằm trên mặt Lam Tử Ngôn, Lam Giao thu tay lại thần sắc lạnh lùng" Cái tát này là trả lại cái tát của anh vừa rồi. "" Làm người thì hãy dùng não đi. "Lam Tử Ngôn bị đánh hai cái tát điếng người, đại não ngừng hoạt động mấy giây, cả căn phòng chìm sự quỷ dị, Lam Lâm Nhi che miệng trong mắt đầy kinh ngạc cùng sợ hãi, nhưng khóe miệng lại treo lên một nụ cười nham nhỡ.Tiếp tục đi, càng làm loạn các anh sẽ không cần mày nữa!Lúc này Lam Lâm Nhi chỉ điên cuồng nghĩ đến chuyện Lam Giao cãi nhau với các anh sẽ bị các anh chán ghét, lại quên mất lúc nãy Lam Vũ Trạch từ bỏ cô ta chạy đến bên cạnh Lam Giao.Mà Lam Tu Yến đang đỡ Lam Lâm Nhi cảm giác được cô ta có chút kì lạ, hắn hoài nghi mà nhìn người trong lòng mình một cái.Lam Giao khoé mắt nhìn đến bọn họ, đem tất cả phản ứng của Lam Tu Yến thu vào trong mắt, nhưng đánh trả xong rồi cô cũng không muốn ở đây làm gì, càng không có hứng thú giải thích chuyện gì với bọn họ.Đôi mắt lướt qua Lam Tử Ngôn còn đang ngây ra rồi quay người đi, khi đi ngang qua Lam Vũ Trạch cô hơi dừng lại." Lam Vũ Trạch cơ hội cuối cùng, anh đừng làm tôi thất vọng. "Cô nói xong liền nghênh ngang bước đi, Lam Lâm Nhi không phải muốn xem Lam Vũ Trạch chọn ai sao?Đây là kết quả đầu tiên dành cho cô đấy... từ từ rồi cô sẽ biết hắn ta chọn ai!Đúng vậy Lam Giao chịu một cái tát chính là vì cho Lam Vũ Trạch một cơ hội, ha.. hắn đã chọn chạy về phía cô không chút suy nghĩLam Lâm Nhi lần này đã thất bại rồi, tuy hành động của Lam Vũ Trạch cũng khiến cô khá bất ngờ, nhưng hắn đã như vậy thì cô cũng muốn xem tương lai hắn có làm cô thất vọng hay khôngLam Vũ Trạch hướng về phía cô một cách rõ ràng rồi Lam Lâm Nhi sẽ ngày càng nóng nảyNếu Lam Tu Yến cũng lệch khỏi quỹ đạo, cho dù còn lại Lam Tử Ngôn thì cô ta cũng sẽ trở nên vô cùng khó khăn... mà Lam Vũ Trạch là chất xúc tác khiến Lam Tu Yến thay đổi cái nhìn về Lam Lâm NhiGương mặt xấu xí của cô ta sẽ bại lộ dưới ánh mắt của hắn khi cô ta phẫn nộ vì Lam Vũ Trạch yêu thương côLam Lâm Nhi đừng ngã quá sớm nhé cô bé, để tôi nhìn xem cô lợi hại đến mức nào, nếu cô có thể khiến Lam Vũ Trạch từ bỏ tôi tôi sẽ nhìn cô nhiều hai mắt!Lam Giao mỉm cười, phía sau lưng truyền đến tiếng khóc lóc ủy khuất khiến người ta đau lòng của Lam Lâm Nhi, một mảnh hỗn độn....Lam Vũ Trạch bình thường thông minh, đầu óc làm ăn vô cùng tốt nhưng khi nghe những lời của Lam Giao xong hắn mất vài giây mới phản ứng, hiểu được cô nói với mình cái gìEm ấy... đây là bắt đầu chấp nhận người anh này rồi đi?Khi suy nghĩ này lóe lên trong đầu Lam Vũ Trạch dâng trào một loại cảm xúc nói không nên lời, dù cô không tha thứ hắn... nhưng ít nhất cô đã cho hắn cơ hội đến gần....Lam Tử Ngôn lúc này đã tỉnh táo lại, hắn xụ mặt vậy mà không nói lời nào im lặng quay đầu đi đỡ Lam Lâm Nhi, Lam Tu Yến nhìn lướt qua anh cả mình rồi cũng cùng Lam Tử Ngôn đưa Lam Lâm Nhi rời điLam Vũ Trạch nhìn bọn họ trong lòng vừa động quay người trở về phòng rồi đi tìm Lam Giao, cửa phòng cô không khóa, tay nhanh hơn não hắn không nghĩ nhiều đã vươn tay âm thầm mở cửaLam Giao đang ngồi trên giường, chân váy dài bị kéo lên trên đầu gối một chút, phía trên cổ chân của cô lốm đốm vết đỏ phồng rộp lên, trên làn da trắng ngần nhìn có chút đáng sợTrong căn phòng trống trải đến vật trang trí tầm thường nhất cũng không có, Lam Giao một mình cô đơn hoàn toàn trái ngược với Lam Lâm Nhi đang được vây quanh, Lam Vũ Trạch lần đầu tiên nhìn nhận một cách cẩn thận sự bất công trong ngôi nhà nàyLam Giao luôn cô đơn một mình không được ai quan tâm chăm sóc, ngay cả khi cô bị thương cũng không ai hay, một mình chịu đựng, lúc nhỏ bị lạc ra ngoài mười mấy năm cực khổ, ròng rã về nhà lại bị gia đình bỏ rơi... thiên vị... lần lượt giãy dụa... lần lượt thất vọng.....Đến khi chai sạn, thì ra... cô sớm đã không còn hy vọng với gia đình nên bắt đầu từ bỏ, cô không hề cố ý thay đổi bản thân vì thu hút sự chú ý của mọi người.... Cô chỉ là không muốn tiếp tục hạ thấp chính mình đi lấy lòng bọn họ nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com