TruyenHHH.com

Vai Dem Voi Ban Cung Lop Vkook


Jungkook mơ màng tỉnh dậy khi cơn đau nhức đột ngột lan tỏa khắp thân thể. Khoảng hơn một phút sau, cậu mới định thần lại được, mới nhớ ra mình là đêm qua đã làm gì. Cùng một đứa con trai dính nhau cuồng nhiệt làm tình trên chính cái giường này. Nhìn xuống cơ thể xích lõa, không một mảnh vải che thân của mình khiến cậu càng thêm xấu hổ.

Cậu chầm chậm ngồi dậy, quả thực sau một đêm như thế cơ thể lúc này không khỏi có cảm giác uể oải, mỏi mệt. Còn thêm cơn đau rát ở dưới nữa, đau đến không chịu nổi.

Tên họ Kim đó thật rất bạo lực, đêm qua cậu cùng hắn dây dưa vô số lần, giống như bản thân cả đêm không được ngủ, phải cùng hắn triền miên ân ái.

Báo hại người ta thành ra như vậy, bây giờ không biết hắn đã trốn đi đâu rồi. Hiện tại còn rất sớm, mặt trời còn chưa ló dạng hẳn, cậu đoán Taehyung chắc đã bỏ về rồi. Hắn nói tình một đêm thì đúng là tình một đêm, qua ngày mai nhất định phải quên sạch. Sáng sớm không thấy bóng dáng hắn đâu cũng là lẽ thường tình, cậu cũng chẳng có mong đợi gì ở hắn hết, dù gì cũng là cậu tự nguyện không phải sao.

Jungkook rời giường, quấn cái khăn tắm lên người. Dẫu đây có là nhà cậu đi chăng nữa nhưng hành động khỏa thân đi khắp nhà đối với cậu có chút kỳ quặc, nên vẫn là kiếm gì đó che thân, ráng sức đem thân thể mệt mỏi này xuống dưới phòng tắm tẩy rửa.

Nhìn bản thân mình lúc này trong gương, Jungkook đôi chút sợ hãi, cứ ngỡ như không phải là mình nữa. Trên cổ cậu đầy rẫy những vết hôn đỏ hồng, bên dưới còn có một chất dịch nhớp nháp do người kia để lại đêm qua đang tuôn xuống dọc đùi trong. Đêm qua cậu bị tình dục kích thích khiến bản thân rên rỉ, nói ra những lời đáng xấu hổ, bây giờ nhìn lại hối hận cũng đã muộn.

Jungkook thở dài một cái, vẫn là không muốn nghĩ nữa, bật vòi hoa sen, nhắm mắt rồi hòa mình vào dòng nước lạnh.

Tắm rửa xong, Jungkook lên phòng muốn lấy đồng phục đi thay thì liền nhìn thấy trên giường đầy thứ chất dịch màu trắng, cái thứ mà đêm qua cả cậu cùng Taehyung đã để lại, càng làm cho Jungkook thêm phần muốn tìm ngay một cái hố mà tự chôn mình. Sao đêm qua cậu lại dễ dãi như thế chứ?

Không nghĩ nhiều nữa, Jungkook chạy tới lột ga giường ra đem xuống nhà giặt, xong xuôi liền đem ra giá phơi đồ sau vườn máng lên phơi. Bụng thì không ngừng rủa thầm cái tên cầm thú Kim Taehyung đó, đêm qua là ai sung sức nhất, một phút nghỉ ngơi cũng không cho cậu, sao bây giờ lại là cậu chịu hết mọi thứ. Kim Taehyung, cậu đúng thật không phải con người mà!

Jungkook xoay người bỏ vào nhà, có nghĩ thêm cũng đâu được ích gì, cậu vẫn nên tự mình nhớ lại rằng bản thân cậu trước kia đã không còn quan hệ gì với Taehyung nữa, đêm qua chỉ là ngoại lệ, ngoại lệ mà thôi. Hôm nay, hiển nhiên mọi chuyện sẽ quay lại bình thường.

Cậu thay đồ, ăn sáng no nê rồi mới xách ba lô tới trường. Dù bây giờ mặt sau vẫn còn khá đau nhưng cậu ráng coi như không có gì, cố chịu đựng bước đi.

Tự nhủ với lòng mình xem mọi chuyện vừa qua chỉ là một giấc mơ, cuộc sống của cậu sẽ không có Taehyung nữa. Đó chính là mục tiêu sắp tới mà Jungkook vừa đặt ra.

Nói sao thì nói, cậu vẫn thấy trong lòng có chút lo lắng, lỡ mà vô tình chạm mặt hắn thì sẽ ứng xử thế nào đây? Cái này thì cậu không nói trước được gì, chắc có lẽ là không nên tới gần hắn, cố cách hắn càng xa càng tốt. Có vậy Jungkook cậu mới mong được sống yên ổn.

Cứ thế, cả buổi sáng của Jungkook trôi qua một cách nhẹ nhàng, trong trường không hề đụng phải Taehyung dù chỉ một lần. Người kia cũng không có vẻ gì là chú tâm tới cậu nữa. Tốt thôi, hắn tốt nhất là nên quên tất cả để có thể trả lại cho cậu cuộc sống yên lành vốn có.

Thời gian trôi đi, dần dà Jungkook cũng không còn để tâm tới những chuyện đã qua nữa.

- Ăn xong cậu định làm gì? - Jimin bước đi bên cạnh, xoay mặt sang hỏi Jungkook.

Chớp mắt đã tới giờ ăn trưa rồi, cậu thấy thật quá nhanh đi. Vậy cũng tốt, ăn nhiều sẽ càng thêm khỏe mạnh!

- Muốn ngủ. - Jungkook trả lời, mắt vẫn hướng phía trước, cùng Jimin bước đi trên hành lang tới canteen.

- Cậu làm vậy không thấy sẽ rất lãng phí thời gian sao? - Jimin nhíu mày hỏi.

- Vậy thế nào mới không phí thời gian?

Jimin nghe cậu hỏi, mắt liền đảo mấy chục vòng nghĩ nghĩ gì đó xong mới trả lời:

- Cùng tớ chơi game chẳng phải sẽ rất vui sao?

- Tớ rất không hứng thú. - Jungkook cười nói.

- Chơi đi, cậu không biết chỗ nào tớ sẽ tận tình chỉ dạy, sẽ không bỏ rơi cậu đâu nè. - Jimin nũng nịu nói.

- Tớ rất rất rất không hứng thú. - Jungkook khẳng định.

- Cậu suốt ngày cứ không hứng thú, suốt ngày cứ ở trong lớp dán mắt vô mấy cuốn sách đầy chữ không biết chán sao? - Jimin bất mãn nói. Nhìn cậu suốt ngày đọc sách Jimin này cũng nhàm chán theo, như vậy rất nhạt nhẽo.

- Những cuốn sách đó tớ mượn ở thư viện đọc rất thú vị, cậu thử lấy về đọc xem, sẽ... - Trước mắt xuất hiện bóng dáng ai đó khiến cho cổ họng Jungkook đột nhiên cứng đờ, không nói tiếp được nữa.

Taehyung mặt hất cao đang hiên ngang đi tới. Đời thật trớ trêu mà, có phải hay không ông trời muốn ép cậu chết vì ngượng?

Trong lòng Jungkook khóc ròng, không biết tiếp theo nên làm gì.

- Jimin, mau lên, không thôi sẽ hết thức ăn. - Dứt lời, Jungkook nhanh chân bước đi, lướt ngang qua Taehyung thần tốc như một cơn gió.

- Này, cậu tào lao gì vậy Jungkook, đợi tớ với. - Jimin chạy theo, lại thầm nghĩ không lẽ cơm trường nhanh hết như thế? Nếu ai đến trễ sẽ không có phần, vậy thì nhà trường chẳng phải rất nhanh sẽ bị các phụ huynh hợp sức hủy diệt vì tội bỏ đói con em sao.

- Gì chứ, có cần chạy nhanh vậy không, tao còn chưa kịp chào hỏi. - Hoseok thảnh thơi bước đi, cao hứng nói.

- Mày nói ai? - Taehyung hỏi.

- Người vừa phóng như lao ngang qua chúng ta, Park Jimin. Bạn học cùng lớp dù không thân gặp nhau cũng nên chào một câu. - Hoseok nghĩ nghĩ nói.

- À, là cậu ta. - Taehyung tỏ vẻ đã hiểu.

- À... chứ mày nghĩ là ai?

- Không ai hết. - Taehyung có ý cười nhìn Hoseok, xong lại bình thản tiếp tục bước đi.

Jungkook trong lúc ăn cơm trưa vẫn không tài nào thôi suy nghĩ vu vơ. Cậu không biết Taehyung có hay không đã quên hết mọi chuyện. Nhớ lại ban nãy nhìn thấy hắn, cậu đôi phần cảm thấy hắn thật là có chút lạnh băng, chắc phải không thèm nhớ tới nữa đúng không?
Vẫn không yên ổn ăn cơm được.

Jimin nhìn thấy Jungkook như vậy liền trừng cậu một cái, cậu đành ngoan ngoãn bỏ hết mọi chuyện qua một bên mà yên phận dùng bữa.

Ăn xong, Jungkook muốn đi rửa tay, Jimin gật đầu bảo cậu đi rửa tay nhanh rồi quay lại, còn mình đi mua nước xong sẽ đứng đợi cậu.

Dọc theo đường đi tới nhà vệ sinh, Jungkook có đi ngang qua một hành lang vắng học sinh qua lại. Ở đây được ngăn cách với bên ngoài bằng một bức tường kính lớn, thông qua đó, ánh nắng dễ dàng tràn vào mà rọi sáng một mảng trên sàn, cậu còn có thể nhìn thấy cả bầu trời bên ngoài nữa.

Jungkook thay đổi quỹ đạo đi của mình, bước tới bên mặt kính nhìn ra bầu trời xanh ngát, trời hôm nay thật đẹp. Nắng buổi trưa không gắt như mọi ngày, thay vào đó là một sự dịu nhẹ ấm áp. Nó làm cho lòng con người ta tự nhiên cảm thấy nhẹ hẫng.

Vô tình cậu lại nhìn thấy những đóa bồ công anh bé nhỏ bị cuốn theo chiều gió bay vút lên trời, đi đến một nơi mà cả chúng cũng không biết.

Cậu cũng muốn được như thế, được trở thành một đóa bồ công anh nhỏ bay đi khắp nơi rồi sau đó là tan biến khỏi cái cuộc sống quá đỗi mệt mỏi này. Ít nhất như thế cậu sẽ không phải lo lắng bất cứ chuyện gì nữa, thật tự do phải không?

- Sao lại chỉ ở đây có một mình?

Một giọng nói cất lên bên tai đập tan bầu không khí tĩnh lặng vốn có. Jungkook giật mình xoay người lại thì thấy một dáng người cao cao tay xỏ vào túi, đứng nghiêng đầu nhìn cậu.

Đại não Jungkook lúc này truyền đến ngay một lời cảnh báo, bảo rằng cậu mau chạy. Trơ mắt nhìn người kia một hồi, cậu liền nghe theo lý trí nhanh chân bỏ đi. Nhưng đột nhiên bị người kia kéo tay ngược lại đẩy vào tường kính.

- Cậu... nhìn có vẻ muốn tránh tôi? - Taehyung bước tới gần, nhẹ chống một tay lên ngang vai cậu.

- Taehyung, làm ơn, để tôi đi. - Thanh âm Jungkook phát ra có phần căng thẳng.

- Cậu cần gì phải vội, ở đây, chúng ta cùng trò chuyện vài câu.

- Chuyện... chuyện gì chứ?

- Nói xem sao lại muốn tránh tôi, cậu bây giờ thật khác với đêm qua đó. - Taehyung giọng điệu mỉa mai nói với cậu.

- Hay để tôi nhắc lại xem đêm qua chúng ta đã làm gì nhé. - Khóe môi Taehyung bỗng câu lên một nụ cười.

- Không cần, tôi không muốn nghe. - Mọi chuyện đêm qua Jungkook là muốn quên hết, thực sự không muốn nhớ dù chỉ một chút.

- Đêm qua là ai cùng tôi trên giường quấn lấy nhau đến cả đêm? Cậu mau quên vậy sao, hay là đang giả vờ? Cậu cũng thật quá đỗi dối trá. - Taehyung đầy khinh thường mà nói.

Taehyung trước mặt cười vô hại nhưng lại vô tình xé rách những vết thương lòng mà bấy lâu nay cậu đang cố chữa lành. Vết thương cũ chưa lành nay lại thêm vết thương mới, những lời nói như dao găm từng nhát một khứa vào tim cậu. Nhưng đối với cậu, thật là quá quen, cậu bây giờ có thể mạnh mẽ mà chịu đựng rồi, chỉ là đâu đó vẫn còn hơi nhói lên, chỉ một chút, có lẽ một chút thôi.

- Taehyung, không phải đã nói qua một đêm sẽ quên hết mọi chuyện sao, sao cậu vẫn tới làm phiền tôi? - Jungkook thẳng thắn hỏi hắn, cậu tỏ ra mạnh dạn nhưng bên trong lại vẫn rất yếu mềm.

- Quên hết, loại như cậu có tư cách yêu cầu tôi sao? Tôi muốn một đêm liền có thể một đêm, nhưng khi tôi muốn chơi cậu, chơi đến mức khiến cậu không thể rời đi thì lúc đó cậu có quyền quản tôi sao? - Taehyung nói, miệng cười một cách trơ tráo.

- Cậu, rốt cuộc là muốn gì? - Jungkook không hiểu, hắn là không thể buông tha cho cậu sao? Đến lúc cậu quyết không liên can tới hắn nữa thì hắn cứ thế đùa cợt cậu, Taehyung hắn thật sự muốn cái gì?

- Jungkook cậu muốn giả vờ ngây thơ tới khi nào, tôi còn tưởng cậu sau khi bị tôi làm sẽ tới mà mèo nheo đòi bồi thường này nọ chứ. Cậu tới giờ vẫn không làm, hay là vẫn còn ý đồ khác? - Taehyung khinh miệt nói.

Những lời Taehyung nói ra Jungkook không có tâm tình nghe, cũng không muốn nghĩ ngợi gì tới ý tứ trong những lời nói đó.

Cậu cảm thấy người trước mặt càng lúc càng quá quắt, cậu không muốn nghe nữa, muốn rời khỏi bầu không khí áp lực này ngay lập tức.

- Tôi còn việc khác, nếu không có gì quan trọng để nói thì tôi đi trước.

Jungkook muốn đi liền bị Taehyung nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay.

- Taehyung, buông tôi ra. - Jungkook sợ sệt nói.

- Cậu vội vàng như thế để làm gì, sợ tôi ăn thịt cậu sao?

Lực của Taehyung đặt trên cổ tay cậu khá mạnh, khiến nó bắt đầu truyền đến cảm giác đau.

- Taehyung, buông tôi ra, cậu... - Jungkook chưa kịp nói hết câu thì đâu đó một tiếng nói vang lên.

- Này! cậu làm gì Jungkook đó! - Jimin đứng cách hai người bọn họ một khoảng, nói xong liền nhanh chân thần tốc bước tới.

Taehyung thấy vậy, buông lỏng tay cậu ra, nhếch môi cười nhìn Jimin:

- Tưởng là ai, thì ra là Park Jimin cậu đây.

- Tôi thì sao chứ. Này, cậu vừa làm gì Jungkook đấy? - Jimin thanh âm phát ra có chút giận dữ, bước lên đứng chắn Jungkook, mặt đối mặt với Taehyung.

- Chẳng phải đều là bạn cùng lớp sao, tôi chỉ đang đùa với cậu ấy một chút thôi. - Taehyung bình thản đáp.

- Tôi chắc là Jungkook chẳng hứng thú với trò đùa của cậu tí nào đâu Taehyung.

- Sao cậu chắc thế, thử hỏi xem, tôi thì nghĩ cậu ta hẳn là hơn cả hứng thú. - Khóe môi Taehyung câu lên một nụ cười, tầm mắt chuyển dời sang Jungkook.

Jimin không hiểu lời Taehyung vừa nói ra là có ý gì, quay sang nhìn Jungkook thì chỉ thấy cậu im lặng hơi cúi đầu.

- Không cần hỏi, tôi chỉ tin vào những gì tôi thấy, Jungkook rõ là không thích cậu đùa giỡn kiểu đó.

Dứt lời, Jimin liền xoay người bảo với cậu:

- Jungkook, chúng ta không cần tốn thời gian ở đây nói chuyện với cậu ta nữa, mau đi thôi.

Jimin kéo tay Jungkook bỏ đi. Để lại một mình Taehyung đứng đó im lặng đến đáng sợ. Đôi mắt sắc lạnh của hắn vẫn luôn nhìn theo bóng lưng cậu cho đến khi khuất hẳn. Bàn tay bây giờ bắt đầu thu chặt thành nắm đấm, môi lại có ý cười khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com