TruyenHHH.com

Vai Chinh Luon Muon Cuop Co Duyen Cua Ta P1

Thẩm Tâm Lăng nghe thấy Lục Thanh Ngô đáp, theo thói quen đi phía trước để dẫn đuờng.

Quan hệ của hai người là sư huynh và sư muội, dù thế nào đi nữa, theo tu vi hay là tư lịch, Lục Thanh Ngô đều cao hơn nàng. Ngày bình thường Lục Thanh Ngô không để ý đến phép tắc cho lắm, hai người đi song song hay đi trước đi sau là chuyện thường thấy. Nếu là gặp phải truởng bối trong tông môn, Thẩm Tâm Lăng sẽ đi ở phía sau. Chi tiết nhỏ như thế rất nhiều người căn bản sẽ không chú ý đến, cũng lại có một ít trưởng bối để ý tới rồi. Thẩm Tâm Lăng như thế ' biết lý lẽ' khiến cho các truởng bối càng thêm yêu thích nàng.

Bởi vì sự 'biết lý lẽ' đó, Thẩm Tâm Lăng trước kia chưa từng có lần nào đi phía truớc Lục Thanh Ngô cả. Lần này, tuy nhờ cái mác dẫn đuờng, nhưng có thể một lần đuợc đi truớc Lục Thanh Ngô, cũng khiến nàng cảm thấy sung suớng. Duờng như chỉ cần làm như thế, là có thể phá vỡ gông cùm xiềng xích nào đó.

Thẩm Tâm Lăng bước nhanh hơn nhưng biên độ không lớn, cảm xúc dao động mấy lần nhưng vẫn không để lộ dấu vết gì mặt.

Nếu Thẩm Tâm Lăng đối mặt là ' Lục Thanh Ngô ' trong truyện thì có lẽ sẽ được như ước nguyện. Nhưng đây là Thần quân-Lục Thanh Ngô, lúc Thẩm Tâm Lăng tăng tốc thì hắn cũng tăng tốc độ của bản thân, bảo đảm khoảng cách mà Thẩm Tâm Lăng không thể tiến gần.  

Thẩm Tâm Lăng cảm giác được hành động của Lục Thanh Ngô, theo bản năng quan sát vẻ mặt của hắn, nàng thấy vẻ mặt hắn cùng bình thường hằng ngày không thay đổi gì mấy thì thả lỏng hơn. Lục Thanh Ngô đã nhận ra nàng bước nhanh hơn, điều này là không hề nghi ngờ gì cả. Chẳng qua lấy Lục Thanh Ngô tính tình, sẽ không nghĩ đến là nàng muốn đi trước hắn, chỉ cho rằng nàng sốt ruột cùng những đệ tử khác gặp mặt.

Việc này cùng bình thường cũng không phải là không có sự khác nhau, nếu đổi thành Lục Thanh Ngô trước khi đột phá, sẽ không nhận ra nàng tăng tốc, tự nhiên cũng sẽ không có phản ứng như vừa rồi. Lục Thanh Ngô sau khi đột phá, hiển nhiên nhạy bén hơn so với trước kia.

Thẩm Tâm Lăng đã nhận ra điều này, liền không đi trước Lục Thanh Ngô nữa. 

Lần tuyển đệ tử này, sư tôn đề nghị Lục Thanh Ngô mượn danh chiếu cố nàng để xuống núi,  hắn cũng không nhúng tay vào nhập môn khảo thí.  Hay nói cách khác, Lục Thanh Ngô cũng không biết các đệ tử khác ở nơi nào chờ đợi cả. Rời cái sân mà bọn họ tạm nghỉ ngơi, mật độ đường đi bắt đầu tăng lên, có không những con đường đan xen nhau, hình thành rất nhiều ngã rẽ.

Thôn trang được xây dựng không quy luật như là ở thành thị, những khu dẫn cư lớn bé đan xen nhau, nhìn rất vui mắt. Nếu là người từ bên ngoài đến,  thì chuyện bị lạc trong thôn là lẽ thường tình.

Tuy trí nhớ của tu giả rất mạnh, dựa theo đường cũ để trở về vẫn được, nhưng nếu là đi một con đường mới, thì cũng không tốt hơn so với người thường là bao. Nơi bọn họ tập trung là nơi hoàn toàn xa lạ đối với Lục Thanh Ngô. Nếu không quan tâm đến tiêu hao lực lượng để dùng thần thức tra xét thì cũng chưa chắc đã tìm được họ, hơn nữa việc lại còn tốn thời gian.

Tu giả Trúc Cơ kỳ có thể tu luyện phóng thần thức, tra xét là năng lực cơ sở thần thức, năng lực này cũng hay được dùng đến. Nhưng khoảng cảnh mà thần thức có thể tra xét bị hạn chế,  Phong Hòa lại nổi danh có tiếng thôn lớn, so với một thành trì cũng không kém là mấy. Lục Thanh Ngô thần thức đỉnh thiên cũng chỉ là cuối Kim Đan kỳ, bao trùm nửa thôn cũng đã là cực hạn.

Thẩm Tâm Lăng giữ một tốc độ không nhanh không chậm, quy củ đi phía sau Lục Thanh Ngô. Nàng đã là phát giác vừa mới cấp khó dằn nổi là kém cỏi, chỉ cần chờ cho Lục Thanh Ngô mở miệng nhờ nàng ' dẫn đường ', là có thể đường đường chính chính dẫn trước Lục Thanh Ngô vài bước rồi.

Lục Thanh Ngô nhìn lướt qua ngã rẽ trước mặt, bước chân vẫn không hề chậm lại, càng đừng bảo là dừng lại để hỏi đường. Hắn đưa Thẩm Tâm Lăng rẽ trái rẽ phải trong thôn, giống như là ruồi nhặng không đâu vào đâu.

Ánh mắt Thẩm Tâm Lăng nhìn về phía Lục Thanh Ngô càng ngày càng dài, âm thầm có chút mất kiên nhẫn. Nhịn hết mức có thể mới khiến ý nghĩ ' chủ động mở miệng dẫn đường '  đè ép đi xuống.

Phong Hòa thôn dù lớn thì cũng sẽ có điểm cuối, đi mãi về một hướng thì cũng có thể ra khỏi thôn. Gieo trồng ở thôn bốn phía cây dương khoảng cách bọn họ càng ngày càng gần, bọn họ có lẽ đã tới rồi thôn một cái khác phương hướng, không biết khoảng cách tụ tập mà có bao xa. Lục Thanh Ngô vẫn giữ nguyên dáng vẻ sẽ không hỏi đuờng, bọn họ chẳng lẽ muốn đi một vòng quanh thôn ư? Thẩm Tâm Lăng rốt cuộc cũng nhịn không được, nói. "Sư huynh......"

"Tới rồi." Lục Thanh Ngô ngắt lời Thẩm Tâm Lăng, nói.

Thẩm Tâm Lăng nhìn về phía cách đó không xa cây dương, trong lòng có rõ ràng hoài nghi. Đi qua cuối cùng một đống dân cư, ngẩng đầu nhìn đến tụ tập ở bên nhau Hồng Quang Tông đệ tử cùng những cái đó sắp trở thành Hồng Quang Tông đệ tử thiếu nam thiếu nữ nhóm, Thẩm Tâm Lăng có trong nháy mắt giật mình lăng. Nàng hiển nhiên không thể lý giải vì sao Lục Thanh Ngô lại biết nơi bọn họ tập hợp. Hắn đối với Phong Hòa thôn không hề quen thuộc, ấy vậy mà lại đúng chuẩn tìm đuợc nơi này.

"Lục sư huynh, Thẩm sư tỷ!" Đang ở cửa thôn chờ đợi Hồng Quang Tông đệ tử nhìn đến hai người vội vàng kêu lớn .

Lục Thanh Ngô gật đầu đáp lại, sau nhìn đó về phía Thẩm Tâm Lăng, "Sư muội, lấy tàu bay."

Người phụ trách tuyển nhận đệ tử mới của Hồng Quang Tông là Thẩm Tâm Lăng, vậy nên tàu bay để trở tất cả mọi người cũng ở trên tay nàng.

"Vâng." Thẩm Tâm Lăng đáp lại. Nàng dời ánh mắt của mình rời khỏi Lục Thanh Ngô, liếc những đệ tử Hồng Quang Tông khác đang nhìn nàng, liền biết mình đã bỏ lỡ cơ họi dò hỏi Lục Thanh Ngô. Nàng chỉ có thể tạm thời đem nghi họăc này áp đi xuống.

Có lẽ là vị sư đệ nào đó nói trước cho Lục Thanh Ngô? Lục Thanh Ngô nhìn qua thập phần cao lãnh một bức cự người với ngàn dặm ở ngoài bộ dáng, đích xác làm rất nhiều người không dám tới gần hắn. Nhưng trong Hồng Quang Tông, muốn lấy lòng người hắn cũng cực kỳ nhiều, báo trước cho một hai câu cũng là lẽ bình thường.

Thẩm Tâm Lăng tự tìm cho mình một lý do, nàng cũng biết cái này lý do này, để giải thích ra thì còn nhiều chỗ chưa rõ. Lục Thanh Ngô bước rất nhanh trên con đường nhỏ trong thôn, giống như là đối toàn bộ thôn trang con đường hiểu rõ với ngực giống nhau, con đường này thậm chí so với phía trước thôn trưởng dẫn dắt bọn họ đi con đường kia càng gần.

Lục Thanh Ngô không thèm quan tâm đến suy đoán của Thẩm Tâm Lăng, chẳng sợ nàng đoán phá đầu cũng không có khả năng nghĩ đến Lục Thanh Ngô lúc này có được một cái Thần Quân tinh thần lực. Tuy nói chịu giới hạn trong thân thể chỉ có thể vận dụng cực kỳ nhỏ bé một chút, cũng đủ để đánh vỡ Kim Đan kỳ gông cùm xiềng xích, quan sát toàn bộ thôn trang thật sự là dễ như trở bàn tay. Lục Thanh Ngô tự nhiên mà vậy ở sở hữu lộ bên trong lựa chọn ngắn nhất kia một cái, lộ có phải hay không rộng mở, quanh thân có hay không quá mức cũ nát vật kiến trúc, này đó đều không ở hắn suy xét trong vòng.

Thẩm Tâm Lăng thân thể ngay sau đó phảng phất mất đi trọng lượng, trôi nổi lên, ở không trung triệu ra tàu bay vừa lúc xuất hiện ở nàng dưới chân. "Trương sư đệ, các ngươi mang theo các sư đệ sư muội đi lên đi."

Vừa mới tuyển nhận các đệ tử còn chưa nhập tiên đồ, nhìn đến này truyền thuyết bên trong ' tiên nhân cảnh tượng ', có không ít thần sắc chi gian xuất hiện cực kỳ hâm mộ cùng kích động. Cực kỳ hâm mộ chính là Thẩm Tâm Lăng có thể bằng vào lực lượng của chính mình bay lên, kích động chính là bọn họ cũng sắp thể nghiệm bay lượn cảm giác, tuy rằng là dựa vào ngoại lực cùng chân chính tu giả vô pháp đánh đồng, cũng làm cho bọn họ kích động không thôi.

Thẩm Tâm Lăng đưa bọn họ thần sắc thu vào đáy mắt, tầm mắt ở những cái đó thần sắc không có biến hóa đệ tử trên người dừng lại, âm thầm ghi nhớ bọn họ đặc thù. Nhìn đến Minh Cảnh Huy cũng ở trong đó, nàng tầm mắt bên trong rõ ràng mang theo vui mừng.

Thông qua tông môn thí nghiệm chỉ là tiến vào Hồng Quang Tông bước đầu tiên, lúc sau thí nghiệm không chỗ không ở. Chỉ là một cái tiểu nhân thuật pháp triển lãm, liền có thể nhìn ra vài phần này đó thiếu nam thiếu nữ nhóm tâm tính. Tu chân một đạo, thiên tư rất quan trọng cũng là nhất cơ bản hạng nhất, tâm tính quan trọng trình độ so với thiên tư tới chỉ cường không yếu. Không có thiên tư tâm tính tuyệt hảo đệ tử ra người đầu mà không phải không có, thiên tư xuất chúng tâm tính bạc nhược cuối cùng cũng chỉ có thể mẫn nhiên với chúng.

Hồng Quang Tông các đệ tử tuần hoàn Thẩm Tâm Lăng phân phó đem tân nhập môn đệ tử mang lên tàu bay, bọn họ tốc độ thực mau, không hề có cố kỵ bị bọn họ mang theo người không có bất luận cái gì tu vi. Lãnh lệ gió thổi ở trên mặt, sinh ra mãnh liệt đau đớn, thượng tàu bay tân đệ tử nhóm một đám quần áo hỗn độn rõ ràng có vài phần chật vật. Một cái chưa bao giờ ăn qua khổ thiếu nữ, càng là gắt gao trảo ~ trụ bên người người quần áo, nước mắt đôi đầy hốc mắt.

Cũng có biểu hiện dị thường xuất chúng, Minh Cảnh Huy đó là nhất lóa mắt một cái, bị uổng phí xách lên mang lên tàu bay, hắn trên mặt không có nửa phần kinh hoảng. Thượng tàu bay lúc sau, hắn thậm chí không nhanh không chậm sửa sang lại một phen chính mình hỗn độn vạt áo cùng tán loạn sợi tóc.

"Tu luyện một đường, tất nhiên phải trải qua tất cả trắc trở, số trọng lôi kiếp khảo nghiệm. Liền điểm này khổ đều chịu không nổi, dù cho bước lên tiên lộ cũng sẽ không lâu dài. Nếu như có nhân tâm sinh hối ý, hiện tại liền có thể đứng ra, ta có thể đưa các ngươi đi xuống." Thẩm Tâm Lăng thanh âm như cũ mềm ấm, nghe vào tân các đệ tử trong tai lại là dị thường tàn khốc. Nhưng không có người nguyện ý từ tàu bay thượng đi xuống đi, tu giả dài dòng thọ mệnh cùng phiên tay vân phúc tay vũ lực lượng, làm người vô pháp vứt bỏ.

Có chút người cúi đầu nhìn mũi chân, tựa như chá cô, như là ước gì những người khác không thấy mình, cũng có người ở ngắn ngủi vài phút trong vòng đã xảy ra thay đổi. Vừa mới khóc thút thít thiếu nữ đã thu hồi nước mắt, trên mặt thậm chí mang lên vài phần kiên nghị thần sắc. Này phiên chuyển biến, làm không ít Hồng Quang Tông đệ tử chú ý tới, trong lòng âm thầm gật đầu. Này phiên chuyển biến trước sau, thiếu nữ vận mệnh liền xuất hiện biến chuyển.

Hồng Quang Tông nội cũng có ngoại môn đệ tử cùng nội môn đệ tử chi phân, nội môn đệ tử bên trong còn có thân phận càng cao thân truyền đệ tử. Này trong đó phân biệt trừ bỏ xem thiên phú ở ngoài, đó là thiên tính. Tông môn trong vòng đối này đó đệ tử thiên tính hiểu biết tham khảo chính là Thẩm Tâm Lăng đám người trên người ký ức thủy tinh, trước mắt hết thảy đều sẽ bị thu nhận sử dụng trong đó.

Làm như vì cấp các đệ tử tự hỏi thời gian, Thẩm Tâm Lăng không có tiếp tục nói chuyện, những người khác cũng chưa từng mở miệng, tàu bay nội không khí có vài phần đình trệ.

Minh Cảnh Huy sắc mặt từ đầu đến cuối đều không có quá lớn biến hóa, cũng không thèm để ý chính mình biểu hiện hay không sẽ làm bên người người đố kỵ hận. Hắn cùng Phong Hòa thôn này đó thiếu nam thiếu nữ nhóm quan hệ vốn là thập phần ác liệt, nhiều một phần ghen ghét cùng phía trước cũng sẽ không có quá lớn khác nhau. Ở một chúng tân đệ tử bên trong, hắn có vẻ phá lệ xuất sắc, cũng phá lệ không hợp nhau.

Lúc này mặt khác vừa mới tiến vào Hồng Quang Tông người tầm mắt đều dừng ở Thẩm Tâm Lăng trên người, Minh Cảnh Huy lại nhìn về phía ngồi ở mềm ghế Lục Thanh Ngô. Lục Thanh Ngô là theo bọn họ cùng nhau thượng tàu bay, thượng tàu bay lúc sau dựa ngồi ở tàu bay thượng đã sớm chuẩn bị tốt ghế dựa mặt trên. Bọn họ bị mang lên tàu bay tốc độ quá nhanh, theo sau lại bị Thẩm Tâm Lăng nói ra nói chiếm cứ tâm thần, những người khác tựa hồ đều không có chú ý tới hắn tồn tại.

Minh Cảnh Huy trước tiên liền chú ý tới rồi hắn, tới một cái xa lạ địa phương đầu tiên quan sát một phen là Minh Cảnh Huy bản năng. Trước mắt người xuất sắc bề ngoài cùng lúc này tư thái đều không thể làm người dễ dàng xem nhẹ. Hắn ở mọi người phía trước ngồi xuống, đủ để thuyết minh này tàu bay thượng mọi người bên trong, địa vị tối cao cũng không phải mở miệng nói chuyện nữ tử mà là cái này không nói lời nào nam nhân.

Lục Thanh Ngô nhận thấy được Minh Cảnh Huy dừng ở trên người hắn tầm mắt, giương mắt nhìn lại qua đi. Hắn thần thái là Hồng Quang Tông mọi người quen thuộc mặt vô biểu tình, trong mắt cũng cùng thường lui tới giống nhau giếng cổ không gợn sóng.

Cơ hồ ở tầm mắt tương đối ngay sau đó, Minh Cảnh Huy liền thu hồi tầm mắt, nắm tại bên người tay không khỏi căng thẳng.

Minh Cảnh Huy nghe qua không ít ' tiên nhân ' chuyện xưa, cũng ở Thẩm Tâm Lăng bọn họ trên người thấy được làm tu giả cao tư thái. Nhưng là chưa bao giờ có một khắc, giống như bây giờ hiểu biết đến tu giả cao ngạo. Hắn xem hắn ánh mắt, giống như đang xem một con con kiến.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com