V Trans Call My Name Ten Toi Khong Phai Khamphan
YooYatipatTôi đã đứng nhìn đứa trẻ đó, Khamphan và người bạn của em rất lâu. Đủ lâu để nghe em ấy nói rằng em ấy không thích tôi. Đủ lâu để hiểu kế hoạch chinh phục tôi bằng sự bền bỉ của nhóc này. Em ấy biết tôi đến mức nào để tiến đến một giai đoạn đủ gần, cố gắng và làm hài lòng tôi? Định dùng thời gian để theo đuổi tôi sao, người như thế này định để ý đến tôi sao? Mơ mộng về những điều không thể. "P ... Yoo." Tôi nhìn xuống cậu bé thấp hơn đang đứng đó, đang chớp mắt nhìn tôi đang đứng trước mặt cậu ấy. "Phải, tao nè." "Tại sao anh lại ở đây?" Giọng nói độc đáo hỏi tôi một cách chậm rãi như thể em ấy đang suy nghĩ về câu hỏi cộng thêm rất nhiều điều nữa. "Mày đang làm gì vậy? Đuổi theo một thằng con trai để rồi đụng phải tao?" Đúng là em ấy bất cẩn đụng phải tôi nhưng tôi cũng không né tránh mặc dù đã nhìn thấy em. "Vậy tại sao anh không tránh em?" "Tại sao tao phải làm vậy? Tao đang đi đường này.""Em cũng đang đi đường này nhưng bởi vì sợ bị trễ." "Quá trễ để bắt kịp thằng đó sao?" Tôi nhướng mày hỏi. "Em sắp đến lớp trễ" em ấy trả lời ngắn gọn, đôi mắt hấp dẫn của em ấy hướng về phía tôi như thể em đang tức giận. Nhưng tại sao em ấy lại giận tôi? Nếu chuyện hôm qua, em ấy là người lôi tôi đi mà không thèm hỏi tôi có rảnh không. Tôi đi vì tôi phải mang tài liệu cho thằng Vee. Nếu tôi không đi thì tôi sẽ không thể quay về nhà thêm lần nữa, nhưng em ấy thích làm mọi thứ trở nên phức tạp."Mày có dám thề rằng mày đang đến lớp mà không đuổi theo thằng đó không?" "Còn anh? Anh làm gì ở đây?" em ấy hỏi ngược lại. "Tao đến đây là vì công việc của tao." "Vì vậy nên anh chỉ có thể đi bất cứ nơi nào hoặc làm bất cứ điều gì, và nó chỉ liên quan đến anh thôi phải không?" em ấy hỏi, nhìn tôi với đôi mắt trong veo, mặc dù ánh mắt em ấy có vẻ buồn, nhưng nhìn chung nó vẫn rạng rỡ như nụ cười của em ấy như toàn bộ giảng viên đã nói.Chẳng hạn như những người bạn của tôi vẫn chưa tốt nghiệp và thằng Pak. "Hửm?" Tôi lùi lại khi một bàn tay vẫy trước mặt tôi. Đó là bàn tay của nhóc đứng trước mặt tôi vẫy vẫy qua lại, khuôn mặt của em gần hơn trước khiến tôi phải lùi lại. "Anh đã lơ đễnh bỏ qua câu hỏi của em và anh vẫn đang không tập trung" em nói với giọng không chút tức giận nhưng ánh mắt có chút trách móc. Chỉ một chút nhỏ nhất mà nếu không để ý có thể sẽ không biết. "Tao không có" tôi trả lời, mặc dù tôi không thể nhớ những gì đã được nói trước đó. "Haizz ... Em thậm chí còn không thú vị. Làm sao em có thể khiến anh chú ý đến những gì em nói? Hay là anh đợi em?" em ấy nhận thức rất rõ, nhận thức rõ ràng nhưng vẫn tỏ ra như thể em ấy rất khéo léo, giỏi giang và em ấy có thể chiến thắng tôi vậy. "Mày nói gì?" Tôi hỏi, không muốn đặt nặng vấn đề quan trọng cho em, nhưng tò mò muốn biết tất cả chuyện này là gì. "Em đã nói là em không thú vị" tôi gật đầu. "Trước đó?" "Hả? Lúc nào?" có vẻ như hôm nay chúng ta không hiểu nhau. "Trước khi mày bắt đầu càu nhàu rằng mày không thú vị." "Anh điên à? Em càu nhàu với anh khi nào vậy? Tất cả đều rối tung lên" cậu bé da trắng trước mặt tôi đáp. Tôi biết da em ấy sáng vì hiện giờ má em ấy đang ửng hồng, có lẽ vì em xấu hổ khi bị tôi đuổi ra ngoài, nhưng chết tiệt trên cổ em ấy có một vài vết cắn. "Mày..." "Khamphan! ...Thằng khốn!" Khamphan và tôi quay lại nhìn người đang cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi. Trăng của khoa kĩ thuật học giỏi đẹp trai là người gọi tên. Nó hơi vấp khi bắt gặp ánh mắt của tôi nhưng mọi thứ giống như dừng lại. Sự lo lắng, nghi ngờ và ngờ vực đã hiện rõ qua ánh mắt của nó đối với tôi, vậy mà em lại để bạn mình gây rối với tôi? "Này ... P'Yoo không phải là một thằng khốn" em nói giữa bầu không khí căng thẳng mà thằng Fuse đang hướng về phía tôi. Em ấy cũng đã có rung cảm tuyệt vời một lần nữa. "Ừm, tao ... chỉ bị sốc. Tao không mong đợi sẽ thấy mày ở đây" đó là những gì nó trả lời."Ồ, vậy là mày theo dõi tao sao? Và anh, tại sao anh lại tỏ ra tự phụ như vậy?" Giả tạo? Gì? Ai là người tự phụ? Thật là điên rồ, tôi không hề khoe khoang. Chỉ vì tôi đứng đây với tư thế thẳng lưng, vẻ mặt bình tĩnh và khoanh tay. Ai là người tự phụ? "Tao bị đau lưng nên tao mới đứng thẳng." "Mà thôi, sao vậy?" em ấy quay lại gật đầu với tôi trước khi chuyển sự chú ý quay trở lại với bạn mình."Tao đến để đón mày vào lớp, và mày..." Fuse nói trước khi quay về phía tôi trước câu nói còn dang dở. Vậy thì sao? Và tại sao lại là tôi? "Tao đang đến nè, tao sẽ bắt kịp mày trong thời gian ngắn" Khamphan nói. "Ừ, thì ... nhanh lên" nó nói và gửi cho tôi một cái nhìn cảnh cáo trước khi đôi chân dài của Fuse từ từ bước đi khi nó quay lại đối mặt với bạn mình một lần nữa. Người bạn thích đuổi theo vẫy tay trước khi ra hiệu cho nó rời đi. "Khi nào thì anh đi?" em quay lại và hỏi tôi. "Bây giờ tao vẫn chưa đi, có gì không?" "Vậy anh có thể đợi em và chúng ta gặp nhau 3 tiếng sau được không?" "Tại sao tao phải đợi mày?" "Em muốn dành sự chú ý với anh, nhưng trước tiên em phải đến lớp" em ấy đang nói gì? Cậu bé này chưa trưởng thành, ham vui hay nghịch ngợm? "Vậy thì mày nên đi học đi." "Anh phải đợi em đó." "Mày..." "Em sẽ đến muộn, đợi em và chúng ta có thể gặp nhau ở thư viện được không? Sau đó, chúng ta đến căn tin để lấy đồ ăn. Chỉ còn 3 tiếng nữa thôi anh" em nhìn tôi cầu xin cho đến khi tôi hoàn toàn quên mất những gì đã làm, đã nói trước đó. Sau đó, em ấy chạy theo bạn của mình. 3 tiếng không phải quá dài. Đó là những gì em ấy đã nói trước khi chạy đi vào lớp học. Đối với tôi, người chưa bao giờ nghe theo yêu cầu của người khác, tôi đứng đó một lúc trước khi quay về nhà ăn. Mất gần một tiếng đồng hồ để tìm đồ ăn và tôi đã ăn cho đến khi đầy đồ tráng miệng và nước ngọt. Tôi ăn cho đến khi những đứa trẻ của khoa kĩ thuật bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi, có lẽ tự hỏi khi nào tôi mới hoàn thành? Hay tôi đang làm gì ở đây?Vào lúc ăn xong, tôi đã dành gần 2 tiếng tiếp theo để xem phim hoạt hình ở thư viện của khoa kĩ thuật. Sau khi xem bốn tập phim, tôi đã lên mạng xã hội trong nửa tiếng, bây giờ tôi đang mở một cuốn sách về một số kiểu xây dựng. Không bao lâu nữa tôi đã có thể về nhà. Rrrr~~Tôi chộp lấy điện thoại của mình trước khi nhìn xung quanh sợ ai đó sẽ chửi tôi, tôi đã đúng vì những người đang học nhìn chằm chằm vào tôi như muốn đập vào đầu tôi đến chết. Tôi mỉm cười với họ vì đặt điện thoại lên bàn khi nó bắt đầu rung thì nó phát ra âm thanh lớn. "Mày muốn gì?" Tôi chửi với người bên kia đầu dây..[Thánh à! Thánh đang ở đâu?] Người gọi không ai khác chính là thằng Pak. Cùng là thằng em không hiểu chuyện, có thể cùng hạng với thằng Vee."Tao ở khoa kĩ thuật." Tôi tiếp tục thì thầm với nó.[Thánh à.] "Gì?" Rất khó để nói chuyện với nó ở thư viện vì tôi muốn cao giọng hơn mỗi khi nói ra. [Thánh ơi, anh đang làm gì ở khoa kĩ thuật vậy? Anh có đi tán tỉnh em Khamphan không đó?] "Tao không có! ...thằng chó!" Nó đáng bị hét vào tai. [Vậy tại sao anh lại ở đó?] "Đm! Gọi cho tao làm gì?" Tôi hỏi. [Em muốn mời anh đến kiểm tra công việc của em một lần nữa.] "Hả? Cô giáo đã kiểm tra chưa?" [Họ đã xem xét và em đã sửa nó, nhưng em muốn anh xem lại lần nữa trước khi em gửi đi... Ý em là chưa tự tin lắm.] "Hiện tại mày đang ở khoa?" [Vâng.] nó ấy trả lời và tôi nhìn đồng hồ.Tôi đã ở đây 3 tiếng. Thật ngạc nhiên là tôi ngu ngốc đến mức nào. Đã lâu rồi và lẽ ra tôi phải rời đi đến khoa của mình, về nhà hay tìm thức ăn, nhưng tôi ở lại đây vì giọng nói trong trẻo với khuôn mặt tinh nghịch của mà tôi đã đợi 3 4 tiếng đồng hồ rồi phải không? "Ok, tao sẽ đến." [Đợi đã, khi nào anh sẽ đến?] nó tiếp tục hỏi. "Bây giờ." [Thánh ơi!] "Còn gì nữa không?" Tôi đang nghĩ nếu tôi phải nói chuyện thêm hai phút nữa, tôi sẽ phải ra ngoài và nói chuyện vì tôi muốn chửi nó rồi. [Em ấy là mẫu người của anh đang ở trong nhà ăn đó, vì vậy trước khi rời đi anh nên nhìn mặt em ấy một chút chứ.] "Mày nói gì?" Tôi muốn kiểm tra tai của mình để đảm bảo rằng tôi đã nghe đúng. [Em sẽ để anh đi nhìn mặt em Khamphan một chút.] "Không ... trước đó?"[Em ấy đang ở nhà ăn.] "Trước đó nữa."[Hahahaha, em nói em ấy là mẫu người của anh, phải không? "] Tôi muốn nguyền rủa nó nhưng chỉ có thể làm điều đó trong đầu."Làm sao mày biết em ấy ở đó?" Tôi hỏi vì tôi đã ngồi ở đây đủ gần để bước qua và chưa biết gì cả. [À, em đang ở trên Facebook nhưng cũng đang nói chuyện với bạn, nên tất nhiên, em đã nhấn vào lượt xem đầu tiên cho em ấy và thấy em ấy nói rằng đã hoàn thành lớp học và đói.] em ấy có nói vậy không? Tôi nhíu mày. Em ấy đã thực sự quên tôi rồi sao? Hay là em ấy đang nói đùa? Nó giống như em không mong rằng tôi sẽ đợi em và xa hơn nữa, tôi đang tự hỏi tại sao tôi lại đợi em ấy ở đây? [Thánh có đang nghe không vậy?] "Tao đang nghe" tôi trả lời ngay ngắn. [Vậy thì hãy đi gặp em ấy trước thay vì gặp em.]"..." Tại sao phải đến gặp Khamphan thay vì Pak? Đó là nhiệm vụ của tôi? Em ấy thực sự bảo tôi hãy đợi, cầu xin với đôi mắt như một chú mèo con. Sau đó, tôi đi xung quanh khiến những đứa trẻ ở khoa kĩ thuật nhìn chằm chằm vào tôi, nếu điều đó vẫn chưa đủ, tôi thậm chí còn tìm thấy một cuốn sách để đọc cho đến cuối. Và sau đó chờ đợi với hy vọng ... Không! Đó là cách tôi muốn nó xuất hiện. Tôi chỉ muốn xem điều gì sẽ xảy ra. Tôi đã đợi vậy tại sao em ấy không đủ can đảm để tới ? Cậu bé tinh nghịch này!Tôi đến nhà ăn của Khoa kĩ thuật lần thứ hai vào ngày hôm đó, tất nhiên, mọi người vẫn nhìn tôi chằm chằm như trước. Thực ra tôi nên quen với điều đó vì mọi người đã nhìn tôi như thế này trong suốt năm năm tôi học, nhưng tôi không thích bị nhìn chằm chằm. Giải pháp của tôi cho điều này là trốn trong khoa và chỉ ra ngoài khi tôi phải đi ăn giữa đám trẻ của khoa. "Mày biết đấy Fuse, tao đã bảo P'Yoo đợi khi tao, nhưng tao biết anh ấy sẽ không làm vậy" giọng nói đã bảo tôi chờ đợi vang lên gần tai tôi, và khi tôi quay lại phía em, tôi đã nhìn thấy. Khamphan đang viết trong sách bài tập của mình. Em ấy viết đến mức không thèm nhìn lên, mặc dù miệng vẫn không ngừng nói về tôi với người bạn đẹp trai của em ấy."Mày định làm gì với P'Yoo?" Còn người bạn trăng hoa thì tỏ ra không quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh. Họ thậm chí không biết tôi đang đi về phía họ."Tao bảo anh ấy đợi vì lúc nãy tao đã cố để ý đến anh ấy, nhưng mà ... tao đã nguyền rủa anh ấy," Khamphan nói và gật đầu. Tôi đứng đối diện với họ thở dài. "..." Nhưng em ấy vẫn không để ý có người đang đứng trước mặt mình, chắc là vì em ấy vẫn đang viết, nhưng bạn em ấy nhìn thấy tôi thì trợn tròn mắt. "Mày bảo anh ấy đợi ở đâu?" Fuse hỏi ngược lại. "Tao đã bảo anh ấy đợi khi tao kết thúc lớp học và đi ăn, sau đó đến thư viện trong vài giờ, nhưng một người như Thánh có lẽ sẽ không đợi tao" ..." "..." Tôi nhướng mày nhìn em ấy khi em ngẩng đầu lên và nhìn thấy tôi, giọng nói trong trẻo biến mất trong cổ họng. "Haha! Đã đến lúc phải đi đón P' n rồi, tao đi trước nha" Fuse nói và đứng dậy rời khỏi bàn, không quên lấy đĩa của mình. Về phần Khamphan, có vẻ như em ấy vẫn chưa tỉnh dậy. Em ấy nhìn về phía sau với Fuse đang đi xa khi quay lại nhìn tôi. Tôi cũng nhìn về cùng một hướng. Fuse đang nâng điện thoại lên tai và nếu nó không gọi cho Mark thì có lẽ nó đang gọi cho Ana, nhưng tôi nghĩ đó là cuộc gọi sau. Về phần Khamphan, em ấy nhìn xuống đĩa của mình, rồi nhìn tôi, rồi nhìn vào máy tính của em ấy. "Ờm ... Bạn em đi đâu vậy?" Khamphan nói sau một lúc lâu dừng lại. Nó đủ lâu để bạn em đi xa. "Có lẽ đã về nhà," tôi trả lời và ngồi xuống đối diện với em. "Hả ... anh làm gì ở đây?" "..." Em ấy thực sự hỏi câu đó sao? Hay là nhóc này bị mất trí nhớ? "Ồ ... anh thực sự đang đợi em sao?" "Ơ..." + Tôi phải hỏi em ấy có thực sự tán tỉnh tôi không? Cậu bé này hơn bất kỳ đứa trẻ nào khác mà tôi từng gặp. Em ấy hoàn toàn khác ... từ khi em ấy bước vào cuộc sống của tôi, tôi đã sử dụng ngôn ngữ thô tục hầu như mỗi ngày, hàng trăm lần một ngày. Tôi có thể hiểu tại sao bạn bè của tôi lại lắc đầu với nhau như vậy. Chắc họ cũng cảm thấy như tôi khi muốn chửi bới em ấy bốn năm câu nhưng tôi không nói được gì vì em ấy quá đáng yêu."Thật tồi tệ Thánh ơi, thật khủng khiếp" giọng Pak vang lên trước khi tôi có thể nghĩ ra điều gì khác khi nó chạy điên cuồng về phía tôi với chiếc điện thoại trên tay. "Cái gì, giáo viên còn chưa giảng xong cần hoãn cuộc họp của chúng ta sao?" Tôi hỏi vì hôm nay tôi và giáo viên đã tổ chức một cuộc hẹn vì thầy đang có công việc cần tôi hỗ trợ. Tôi đã ngồi và đợi cho đến khi tôi liên tục nghĩ về nhóc đó 3 lần và giáo viên vẫn chưa đến. Thầy đã không đến và thay vào đó cử thằng này đến làm phiền tôi một lần nữa. "Không liên quan đến thầy Thánh à, em vốn định chăm chỉ học hành nhưng em phải đến báo cho anh" nó hăng hái nói. Gọi điện để chia sẻ sự phấn khích của nó là không đủ, thay vào đó nó phải đến ặp tôi? "Rồi?" "Hãy nhớ cách em đã từng thúc đẩy anh đi gặp Nong Khamphan trước.""Thấy đầu tiên?" Tôi lặp lại bởi vì liên quan đến những thứ này, nó không nên được thông báo công khai thường xuyên, hoặc em ấy muốn bị quấy rối? Tôi có phải đi cùng với điều này không? "Đúng vậy, em đã biết tin tức về Nong Khamphan trước bất kỳ ai khác, nhưng đó không phải là vấn đề mà Thánh ơi, vấn đề là hôm nay Nong Khamphan đã chia sẻ tin tức từ Dew" Pak nói khi nhìn vào điện thoại của mình. "Tin tức của Dew?" Có phải Dew lại viết tin để gây rối ở trường đại học? "Vâng, Thánh nhìn đi" nó đưa điện thoại cho tôi và trên màn hình hiện lên một bài dài đăng trên trang Dew. Đó là một câu chuyện diễn ra khoảng hai ngày trước, nó đã được chia sẻ hàng nghìn lần và cũng có hàng nghìn lượt bình luận. Và câu chuyện đó tất cả là về tôi!Dew Daly Hôm qua Trái tim của Dew đang tan nát! Bởi vì tôi nhận được tin rằng Thánh đang đợi một em ở khoa kĩ thuật. Anh ấy đã đợi từ sáng sớm cho đến chiều muộn. Bố mẹ ơi!!! Cậu bé đó đã không xuất hiện cho đến khi Thánh phải tự mình đi vòng quanh để tìm kiếm em ấy tại căn tin. Sau khi ngồi trò chuyện một lúc, em ấy đứng dậy và rời đi, để lại Thánh nhìn theo với đôi mắt buồn. Điều này chế có thể khẳng định đó là sự thật. Chế tin rằng tất cả những đứa trẻ trong căn tin khoa kĩ thuật ngày hôm đó có thể làm chứng. Tôi cầu xin Thánh lên tiếng về việc liệu anh ta có thực sự bị cậu bé kĩ sư bỏ rơi hay không?. Tôi có thể lau đi những giọt nước mắt của Thánh. #Đứng đây chờ lau nước mắt2,3k lượt thích, 1,1k lượt bình luận, 2k lượt chia sẻ Lau nước mắt cho ai? Họ có thể đến và lau máu trên mặt tôi. "Sau đó?" "Thánh, Thánh ơi, anh cần bình tĩnh. Dù bị từ chối lần thứ hai, anh cũng cần phải bình tĩnh. Em biết rằng việc tán tỉnh một ai đó có thể rất khó, mặc dù em chưa từng gặp phải chuyện này, nhưng từ bây giờ anh sẽ có thể chịu đựng nó. "Sau đó!" "Vâng?." "Hãy nói chuyện với quản trị viên của trang và yêu cầu xóa nó cho tao ngay bây giờ" tôi nói nhưng nó vẫn từ chối làm điều này, nó ngay lập tức quay sang tôi như để hỏi liệu tôi có thực sự muốn bị xóa hay không. "Nghiêm túc mà nói, anh không cần phải xấu hổ. Tất cả chúng ta đều có một người mà chúng ta không thành công trong việc tán tỉnh. Ơ ... có điều anh là Thánh""Pak, mày có đang nghe tao nói không? Tán tỉnh? Tao tán ai? Người như tao thì không bao giờ tán ai cả. Cũng không cần thiết, tao qua khoa kĩ thuật vì định tìm sách giúp em tao, ở lâu như vậy bởi vì máy lạnh ở đó mát nên tao quyết định ở đó hưởng ké miếng " tôi nói với nó. "Vậy còn cái này?" Nó vừa nói vừa đưa điện thoại cho tôi lần nữa.Lần này là một bức ảnh. Đã có hàng ngàn bình luận bên dưới bài đăng. Một trong số họ là người đã chụp bức ảnh. Bức ảnh tôi đang nhìn lên khi Khamphan bước ra khỏi bàn. Hôm đó, sau khi nhìn tôi bối rối, điện thoại của em ấy đổ chuông và em ấy quay lại nói với tôi rằng mẹ em đã đến đón em, sau đó em ấy chạy đi không nói một lời, và vì vậy tôi nhìn em ấy rời đi nhanh như thế nào. Đúng vậy, tôi thừa nhận là tôi đã nhìn theo em ấy bằng mắt, nhưng trông tôi không có vẻ đăm chiêu như con Dew đã nói. "TAO..." "Anh không trả lời được đúng không?.""Không phải vậy đâu Pak. Tao không đi tán tỉnh em ấy, tao thậm chí không thích em ấy ..." Tôi nói với Pak, khẳng định chắc nịch rằng từ 'thích' còn lâu mới trở thành sự thật. "Thánh còn không có nói. Lúc đầu em còn tưởng rằng em ấy thích anh, nhưng bây giờ Thánh lại thích em ấy" "Rồi?." "Anh có thể sống như một vị Thánh và không biết chính mình muốn gì, nhưng xin anh... đừng phủ nhận nó. Dù khó khăn, anh cũng phải chấp nhận nó." "Tao phải chấp nhận cái gì?" "Thừa nhận rằng anh thích em ấy." "Hới! Chết tiệt, bỏ qua đi. Tao quá lười để giải thích điều đó với một người như mày" tôi nói rồi với tay hất tóc. Tôi muốn loại bỏ mọi thứ sau đầu để thoát khỏi những suy nghĩ này và tiếp tục với cuộc sống. "Có rất nhiều người ở đây giống như em " nó ngẩng đầu lên như muốn nói rằng nếu tôi không thể giải thích thì điều nó nghĩ là đúng, và nó không phải là người duy nhất nghĩ như vậy."Danh tiếng của tôi đã tan thành từng mảnh kể từ khi tôi gặp cậu bé đó." "Vậy là anh không còn là Thánh nữa?" "Đủ rồi Pak, tao không thích em ấy." "Chấp nhận đi anh." "Chấp nhận cái đ*o gì?" Tôi nói và rời khỏi đó. "Này! Chỉ cần chấp nhận đi, đồng ý đi. Tại sao anh lại nói rằng em ấy là mẫu người của anh?" Pak hét lên. Muốn tôi chấp nhận điều gì? Thực sự tôi nói thật lòng, không lấy tình cảm làm tiền đề, nhưng tôi thực sự không thích cậu bé da trắng đó. Chỉ vì tôi nói em ấy dễ thương, nhìn thôi đã khiến tôi muốn khoét sâu trái tim mình, giẫm lên rồi ném vào sọt rác. Và muốn tôi thừa nhận rằng tôi thích em ấy sau đó phải tán tỉnh như vậy. Mơ đi Thích nhóc đó, em ấy thậm chí không có gì để cho tôi? Nếu tôi thực sự thích em ấy, tôi sẽ từ chức Thánh và sau đó tôi sẽ khoe khoang về điều đó. Tôi sẽ không ăn các loại ngũ cốc khác, chỉ ăn những ngũ cốc mà mẹ cho phép tôi ăn.Rrr~~"Sao?" Tôi rút điện thoại ra và cau mày khi thấy tin nhắn đến, và càng cau mày hơn khi tên người gửi nó. Nhà Khamphan có một chiếc đèn còn lớn hơn xe tăng 'Anh, em đã làm cho anh bị căng thẳng hả?''Nếu anh thấy buồn thì cho em xin lỗi.''Nhưng không phải như người ta vẫn nói, anh không muốn có cảm giác bị bỏ rơi sao.'Tôi không biết dùng từ ngữ nào để nói với em nữa. Hai tin nhắn đầu tiên là đủ để chúng tôi trò chuyện với nhau, nhưng câu cuối cùng đó là gì, tại sao mọi người lại nghĩ tôi bị bỏ rơi? Em bỏ đi vì mẹ em gọi, tại sao em lại nghĩ rằng tôi bị bỏ rơi? Nét mặt của tôi có biểu hiện nhiều như vậy không?Nhà Khamphan có một chiếc đèn còn lớn hơn xe tăng 'Em sẽ đi và nói với P'Dew rằng em không bỏ anh lại''Anh ơi...' tin nhắn em gửi có tổng cộng sáu dòng. Đó là một cuộc trò chuyện một chiều. Tôi chưa trả lời một câu nào, nhưng tôi đã đọc tất cả. Sau đó, em gửi cho tôi một nhãn dán tiếng cười tách ra hai bên. Như thể chúng tôi đang chế giễu nhau. Đừng để đến lượt tôi vì tôi sẽ đưa nó vào toàn trường đại học.Hết chương 7.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com