TruyenHHH.com

[V_Trans] Adopted by BTS

part 1

saltyjeon_

 trước tiên mình muốn giới thiệu bộ "Adopted by BTS" này.

trong transfic này các cậu sẽ chỉ một đứa xíu xiu thôi. bị gia đình ruồng bỏ Bangtan đến nhận nuôi, sẽ được cưng chiều như gia đình thực thụ. mỗi chap đều dài hết nhưng mong rằng dài sẽ giúp các cậu được đọc nhiều hơn hehehe

angst, fluff

belongs to __Rose_Mary__

---------------------------------------------

bạn sống trong một gia đình đông đúc, xum họp. bạn có mẹ, có bố, có chị (Lisa) , có anh (Alex) , có hai đứa em gái (Bomi và Bora) và hai đứa em trai sinh đôi (Josh và Peter ) .

mọi người đều ra sân chơi đùa dẫu khí trời đang được bao trùm bởi giá lạnh của mùa đông. lúc đấy đã mười một giờ trưa nên mọi người cùng vui vẻ dắt nhau đến nhà hàng ăn trưa. mọi thứ đều ổn cả..cho đến khi...

ngôi kể của t/b 

tại nhà hàng.

chúng tớ đều ăn uống với nhau rất vui vẻ cho đến khi Bomi, Bora, Josh và Peter bắt đầu hùa nhau phá thức ăn.

bố giận lên và đứng phắt dậy khiến chiếc ghế ngã xuống. mọi người ngồi gần đấy đều nhìn gia đình chúng tớ.

 ôi thôi rồi.... mẹ đứng dậy để 'hạ nhiệt' cho bố nhưng không được rồi. Bố hét vào mặt mọi người khiến hai cậu nhóc sinh đôi khóc oà lên. tớ thì cúi đầu xuống và cố đừng khóc theo.

tớ ghét tớ lắm, vì tớ chẳng làm được gì cả. chị Lisa và anh Alex cố ăn cho nhanh rồi rời đi chỗ khác. lúc ấy tớ sợ lắm, rất sợ.. tớ chẳng biết nên làm gì cả.

 tớ cũng định đi nhưng nghe bố hét lên.

"mày nghĩ mày định đi đâu ?! "

bố nắm lấy cánh tay của tớ rồi lôi tớ về. lúc ấy Alex và Lisa đều chạy mất tiêu. mọi người trong nhà hàng có vẻ rất sốc, các cô chú nhân viên cũng nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.

bố giơ tay tát Bomi nhưng tớ chạy đến đỡ nên...kết quả là tớ bị tát.

tớ nghe ai cũng nuốt nước bọt. bố lại kéo tay tớ và lôi tớ ra ngoài đường. tớ và bố đang ở góc mà chẳng ai thấy được. ông lườm tớ rồi tát tớ một phát.

bố bảo : "Mày ! đứng đây chờ khi nào về mới được về."

tớ cố nhịn để không khóc, vì tớ là cô bé mạnh mẽ mà, phải không?

 chuyện này lúc nào cũng xảy ra hết trơn. bố lúc nào cũng nổi giận lên, chị Lisa và anh Alex hẳn đã về nhà bạn trú nhờ, mẹ ở trong đấy hẳn đang cố bảo vệ Bomi , Bora và hai cậu em sinh đôi.

 và...tớ đây chẳng có ai giúp hay ngó ngàng đến cả.

có lần tớ muốn chạy trốn cho rồi, nhưng nghĩ lại thì tớ có bạn bè gì đâu chứ nên đành phải về.

 đêm đó là đêm tệ nhất đời tớ đó. bố đánh tớ và tớ chẳng được ra ngoài đường chơi tận hai tuần. bị đánh nên chị Lisa bảo trông tớ xấu lắm.
 mặt tớ, tay tớ , toàn là vết thâm tím thôi. chuyện là vì bố mất tiền vì chơi bài bạc quá nhiều.

bố bảo : "mày có nghe tao nói gì không?"

tớ trả lời : "d-dạ có.."

tận ba mươi phút sau

tớ phải đi bộ một mình về nhà, trong khi gia đình lại đi bằng xe hơi về. tớ chẳng biết nên đi đâu cả. một con bé nhỏ xíu xiu như tớ thì làm sao mà biết đường về ? cũng may tớ thấy dì , dì chở tớ về. 

dì lúc nào cũng giúp tớ cả, nhưng khi tớ hỏi rằng tớ có thể sống chung với dì không thì dì vẫn thẳng thừng bảo là không.

dì bảo "về rồi. gặp con sau nhé."

"dì ơi, t/b có thể về với dì được không ạ..?"

"t/b à, dì đã bảo bao nhiêu lần rồi. dì không thể đem con đi và bỏ mẹ và anh em con lại được."

"nhưng dì ơi Lisa và Alex đến nhà bạn và--" tớ bảo. 

"T/B ! ĐỪNG CÓ ÍCH KỈ THẾ CHỨ ! CON KHÔNG THỂ ĐỂ HỌ Ở LẠI ĐƯỢC" 

tớ cúi đầu và thấy hối hận lắm. tớ thật ích kỉ xấu xa đúng không? sao tớ thể nghĩ thế chứ

"con xin lỗi.."

"không sao đâu. nhớ là đừng nghĩ như thế nữa con nhé?" 

"vâng thưa dì.."

tớ bước xuống xe và đi đến nhà, đưa tay gõ cửa. tớ đợi mãi đợi mãi , thì bố mới mở cửa. bố kéo tớ vào và ném tớ xuống sàn.

"Mày không tự đi bộ về phải không? tao thấy xe rồi"

"con xin lỗi...dì muốn chở con về..." 

"mày đúng là đồ con ranh. chả bao giờ nghe lời tao đâu" bố ngắt câu của tớ.

ngôi kể thứ ba

bố của t/b lôi nó vào bếp thật mạnh. sau khi lôi đến rồi thì ông hét vào mặt con bé. t/b chỉ biết im lặng chịu đựng , rồi ông cũng vung tay mà tát nó. 

con bé đau lắm, má và môi trở nên tê cóng. cuối cùng ông lấy roi đánh nó khiến nó khóc nức nở.

 nó nằm co ro trên sàn. đây là lần đầu ông đánh nó nhiều như thế. chẳng ai ra giúp nó cả, chỉ biết ngồi trong phòng và tự cảm thấy tội lỗi.

người thấy có lỗi là mẹ nó. mẹ nó chỉ biết ngồi trên giường và cầu xin cho ông hãy dừng lại đi.

Lisa và Alex cuối cùng cũng về nhà và thấy bố đang đánh con bé. giờ họ mới thấy hối hận. sao họ không giúp nó ngay từ đầu đi? sao ông chỉ đánh mỗi t/b ?  sao con bé phải chịu đựng mọi thứ như thế?

sau khi đánh đã tay rồi thì ông lôi cánh tay nó đi và ném nó ra ngoài. vết trầy xuất hiện đầy mặt con bé. môi thì chảy máu, tay chân thì thâm tím. 

ngoài đây lạnh lắm. tuyết cứ mãi rơi, che đi những vết máu trên người con bé.

bố : "TAO KHÔNG CẦN MÀY Ở TRONG CÁI NHÀ NÀY NỮA. MÀY CÓ BIẾT MỌI NGƯỜI KỂ XẤU VỀ TAO CHỈ VÌ MÀY KHÔNG? VÌ MÀY CHẢ CHE NỖI VẾT THƯƠNG CỦA MÀY MÀ CÒN PHƠI BÀY RA"

t/b : "bố ơi ! con xin bố ! đừng bỏ con ở đây mà.! con sẽ không làm thế nữa. con sẽ nghe lời bố mà...bố ơi"

nó khóc , ông chỉ đẩy mạnh cái cửa vào. để nó đứng giữa màn đêm lạnh . nó ngồi đấy hơn mười phút, rồi đột nhiên nhận ra rằng có bảy chàng trai đang đứng đây nhìn nó với lòng trắc ẩn.

ngôi kể của BTS 

Jungkook : hyung ! em đói quá bọn mình đi ăn đi.

taehyung : em cũng thế.

Jimin : em cũng thế. 

Hoseok : rồi rồi mấy đứa im lặng xíu. ồn ào quá.

Namjoon : đói thì đói nhưng ai trả tiền đây?

Yoongi : anh mầy không trả đâu nha...

mọi người chuyển ánh nhìn sang Jin hyung. 

Jin *thở dài* : rồi rồi anh sẽ trả tiền....NHƯNG LẦN NÀY THÔI NGHE CHƯAAA

mọi người khoái chí, la hét um sùm. 
-------------------------------
sau một hồi thì ăn xong cả rồi, giờ về thôi. dàn maknae cứ mãi bắt nạt anh Hoseok.

Jungkook : J-Hope đây !! Hy vọng của mọi ngườiii

ai cũng cười phá lên.

Hoseok : chú mầy...lại đây.

Hoseok rượt dàn maknae khiến ai cũng cười hết trơn. ngày hôm nay cũng như bao ngày khác, luyện tập rồi luyện tập, thỉnh thoảng lại trêu đùa.

họ muốn có gì đó mới lạ chút. may mắn là họ vẫn còn ARMYs nè, ARMYs luôn ở cạnh và ủng hộ họ.

đột nhiên Hoseok khựng lại khiến ai cũng nhìn theo. 

Jin : gì thế Hoseok?

Hoseok : mọi người có nghe gì không?

ai cũng bối rối nhưng rồi cũng cố lắng nghe. và đúng rồi, có tiếng gì đấy. tiếng hét và tiếng khóc. họ đi về phía ngôi nhà nơi phát ra tiếng đấy.

Jimin : thế...bọn mình nên làm gì đây?

Yoongi : khỏi làm gì hết, chờ thôi :v. 

??? : TAO KHÔNG CẦN MÀY Ở TRONG CÁI NHÀ NÀY NỮA. MÀY CÓ BIẾT MỌI NGƯỜI KỂ XẤU VỀ TAO CHỈ VÌ MÀY KHÔNG? VÌ MÀY CHẢ CHE NỖI VẾT THƯƠNG CỦA MÀY MÀ CÒN PHƠI BÀY RA.

họ nhìn lén vào và thấy một người đàn ông đã đứng tuổi đang hét vào một đứa bé. trông bé thật mong manh và yếu ớt. càng nhìn càng khiến họ muốn bảo vệ nó hơn. 

con bé xin lỗi và khóc nhưng điều khiến các chàng trai sốc là những vết trầy trên người nó. 
BỐ? CÓ NGƯỜI BỐ NÀO NHƯ THẾ KHÔNG?

Jungkook muốn đến đấm cho ông kia một phát nhưng bị Taehyung với Jimin chặn lại

Jungkook : EM PHẢI GIẾT HẮNNN

Taehyung : anh biết . anh cũng muốn giết lắm nhưng chúng ta là idol .

Jungkook giận lắm, anh có thể đấm hắn nhưng ..giờ lại núp sau chiếc xe và chẳng làm được gì.

khi ông bố đóng sầm cửa, mọi  người đứng đấy chẳng biết làm gì, cho đến khi Namjoon nói gì đấy thì các chàng trai mới chịu đi đến.

con bé nghe thấy gì đó nên nó ngước mặt lên và thấy bảy chàng trai đang đứng trước nó , cười thật nhẹ. 

một người trong số đấy chìa tay ra và nó cũng bắt lấy. nó chẳng sợ gì hết trơn. anh bế nó lên vì nó chẳng có giày. nó chẳng biết làm gì ngoài rút đầu vào cổ và ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com