TruyenHHH.com

Utaite Soramafu Hydrangea

Bạn đã bao giờ mơ một giấc mơ, trong giấc mơ đó, bạn vẫn là bạn, nhưng cũng không hẳn là bạn chưa? 

Nói cho dễ hiểu thì...

Tôi đã từng mơ về một thế giới, trong giấc mơ đó, tôi nhìn thấy một "tôi" khác. Một tôi với bộ trang phục kì lạ, chưa từng thấy bao giờ.

"Tôi" đó sống trong một thế giới với những ngôi nhà cao tầng, nhiều thiết bị lạ di chuyển khắp nơi, nhiều cửa hàng cũng như quán trà kì lạ.

Người ta bảo, tôi chính là đã nhìn thấy tôi ở thế giới song song. Nhật Bản vẫn là Nhật Bản, nhưng song, Nhật Bản của tôi và "tôi" khác lại không hề giống nhau.

Ở Nhật Bản của tôi, chúng tôi có ma pháp. Và có lẽ sứ mệnh của những người sở hữu ma pháp như chúng tôi chính là tiêu diệt ác linh.

Ác linh - những sinh vật không rõ nguồn gốc. Theo như sách cổ, trên những trang giấy cũ đã úa vàng, khi Ác linh xuất hiện, lúc đó cũng chính là lúc chúng tôi có ma pháp.

Ác linh không thể hiểu chúng tôi nói gì và ngược lại, chúng như thể chỉ tìm kiếm con mồi theo bản năng. Một vài trong số chúng, sau khi đã ăn thịt đủ người, có thể tiến hóa để trở nên mạnh hơn.

Chúng tôi chia Ác linh theo các cấp bậc tiến hóa, có bốn cấp bậc. Thấp nhất là D, tiếp theo là C, mạnh hơn là A và mạnh nhất là S.

Nhưng số Ác linh đạt đến cấp độ S không nhiều lắm, đa phần là trước khi chúng kịp tiến hóa liền đã bị tiêu diệt.

Mà...

Nếu như tiêu diệt hết ác linh trên đời, thì tôi sẽ làm gì tiếp theo?

Tôi không có câu trả lời, cũng chả có mong muốn gì cả.

Tôi chỉ biết tôi yêu công việc của mình, cũng như nó chính là thứ giúp tôi kiếm sống. 

Nó cũng giúp tôi tự lập, đem lại cho tôi danh tiếng. 

Nhưng, khi tiêu diệt hết ác linh thì sao? 

Tôi muốn tiếp tục công việc này, nhưng nếu tiếp tục thì nó đồng nghĩa với việc người dân sẽ phải chịu khổ.

Còn tôi, tôi làm công việc này cũng là vì muốn giúp đỡ người dân.

Thật là mâu thuẫn quá, nhỉ?

Lười biếng rời khỏi chiếc giường, bầu trời phía ngoài khung cửa tre đã nhuốm trong sắc đỏ của hoàng hôn. Vài con quạ đậu ngoài hành lang, gõ cồm cộp vào chiếc cửa kính được lau sạch bóng.

Tôi bật đèn, chùm đèn kiểu Âu treo dưới trần nhà gỗ nhờ có điện mà bắt đầu tỏa ra ánh sáng, căn phòng tràn ngập trong bóng tối giờ đã trở nên sáng bừng.

Tôi tiến tới chiếc tủ đầu giường, lấy một chiếc dây buộc tóc ngẫu nhiên trong hộp đựng để buộc tóc. 

Chỉ dùng tay cào vài phát, mái tóc trắng liền nhanh chóng mượt trở lại. Tóc tôi không đủ dài để buộc đuôi ngựa, nên vài sợi tóc ngắn sẽ rơi lẻ tẻ phía sau gáy.

Khoác lên người bộ thường phục gồm bộ kimono đen, áo haori đỏ cùng họa tiết chuông gió và hoa bên ngoài. Thanh kiếm vỏ trắng gắn bó với tôi bảy năm ở trường vẫn được tôi giữ cẩn thận và đem theo bên cạnh.

Rời khỏi phòng trọ của mình, đóng cánh cửa gỗ có tấm biển đề số phòng 211 là hành lang gỗ làm từ gỗ Xoan Đào.

Đây là khu nhà trọ có tiếng chỉ dành cho các Utaite. Nó mang phong thái vô cùng cổ kính, là sự kết hợp hài hòa giữa tre và gỗ, Tây Âu lẫn Nhật Bản. Tôi thực sự thích nơi này, nó đem lại cho tôi cảm giác an toàn và thoải mái.

Utaite chúng tôi chính là những người có ma pháp để tiêu diệt ác linh. Nhưng số lượng Utaite không nhiều và không phải ai cũng đều là Utaite. Utaite chúng tôi chỉ chiếm một phần năm dân số và sinh sống ở nhiều nơi khác nhau. Nhưng ở thế giới của "tôi" khác, các Utaite lại là ca sĩ đó!

Tuyệt thật nhỉ!

Theo thống kê, các Utaite thường tập trung nhiều nhất ở Ayame, cũng là nơi mà tôi sinh sống.

Ayame viết là 菖蒲, nghĩa là hoa Diên Vỹ - loài hoa tượng trưng cho sự chung thủy và niềm hy vọng.

Người dân trong thành phố thường kể với trẻ em rằng, rất lâu về trước, khi mà ác linh chỉ vừa mới xuất hiện...

Thay vì trốn chạy khỏi ác linh, người chồng nọ đã quyết tâm đứng lên. Chính lòng dũng cảm của ông đã chinh phục được ý chí của những người dân khác, và cũng chính khi đó, ma pháp đã xuất hiện.

Bằng một cách thần kì? Hay là nhờ lòng dũng cảm của họ mà ông trời đã ban cho sức mạnh chống lại cái ác? 

Không một ai biết cả. Sau khi tiêu diệt hết đám ác linh quấy nhiễu dân làng, ông quyết định thành lập một nhóm người chuyên đi tiêu diệt ác linh, lấy tên là Utaite, đi sang các vùng đất khác để giúp đỡ người dân.

Lí do ông lấy tên là Utaite, qua thời gian nó đã dần bị mai một. Không ai biết ý nghĩa chính xác cả, chỉ là những phỏng đoán mà thôi.

Người vợ chứng kiến lòng quyết tâm của chồng mình, đành chỉ biết im lặng mà chuẩn bị đồ đạc giúp ông lên đường.

Sau khi ông rời đi, trong vườn bỗng mọc lên một cây hoa Diên Vỹ. Người vợ ngày ngày chăm sóc và tưới nước cho nó, gửi gắm những hy vọng cũng như là mong ngóng người chồng trở về.

Quả là một câu chuyện đẹp nhỉ, Ayame cũng rất đẹp nữa.

À phải rồi, ngoài ra Utaite chúng tôi còn được chia ra làm hai loại. Chính là Kenshi (Kiếm sĩ) và Majutsushi (Ma pháp sư).

Khi vừa tròn sinh nhật mười lăm tuổi, những người có ma pháp sẽ được đưa tới học viện của thành phố. Ở đây chúng tôi sẽ được chẩn đoán năng lực, tùy vào năng lực của mỗi người mà chúng tôi được xếp thành Kenshi hay Majutsushi. Tôi được chọn làm Kenshi, sau năm năm học tập, tôi đã tốt nghiệp và có thể rời khỏi học viện, tính tới nay cũng đã hai năm trôi qua.

Cứ sáu tháng một lần, học viện sẽ lại tổ chức một cuộc thi. Chỉ cần đỗ sẽ được rời khỏi học viện, không quan trọng độ tuổi. Thứ họ ưu tiên chính là năng lực và kinh nghiệm.

Tôi tốt nghiệp trước độ tuổi trung bình là hai năm. Thật là tự hào mà!

Tầng của tôi là tầng hai, bước xuống bên dưới là sảnh chính.

Sảnh chính của nhà trọ có một phòng khách rộng, vừa đủ chỗ cho tất cả các Utaite thuê trọ ở đây. Ngoài ra còn có một phòng bếp và một phòng ăn, mà người phục vụ chúng tôi không ai khác chính là chủ nhà trọ.

Cô ấy là 96Neko, thường được mọi người gọi là Kuro-san. Cô ấy cũng chỉ mới hai mươi tuổi, tức là nhỏ hơn tôi hai tuổi mà thôi.

Tuy không phải là Utaite thiên về dạng chiến đấu, nhưng gia đình cô vốn có truyền thống phục vụ và giúp đỡ các Utaite khi họ cần thiết.

Kuro-san có năng lực rất đặc biệt, giọng hát của cô ấy có thể thúc đẩy quá trình chữa thương của cơ thể. Khi cô cất tiếng hát, hoạt động của các tế bào trong cơ thể con người sẽ hoạt động nhanh hơn so với bình thường, vì thế mà vết thương cũng sẽ được chữa lành nhanh chóng.

Tôi ghé vào phòng bếp, lúc này Kuro-san vẫn đang tiếp tục chuẩn bị bữa tối cho chúng tôi. Có vẻ như sẽ có súp miso, cốt lết chiên, thịt bò hầm khoai tây cùng với rau cải xanh.

Như hằng ngày, Kuro-san lúc nào cũng cố gắng giúp chúng tôi ăn uống đủ chất. Cảm ơn nhiều, Kuro-san. Cô đã giúp đỡ chúng tôi nhiều lắm đó!

"Chúc ngon miệng!" 

Ngồi vào bàn, tôi nói. Kuro-san mỉm cười gật đầu, tôi nhanh chóng bắt tay xử lý sạch sẽ bữa tối của mình.

Tối qua tôi hoàn thành nhiệm vụ lúc sáu giờ sáng khi về tới phòng trọ, tôi chỉ kịp thay quần áo, sau đó liền không chịu được nữa mà đánh một giấc tới năm giờ chiều.

Giờ đã là năm giờ mười lăm, thường thì tôi sẽ bắt đầu công việc vào lúc sáu giờ. Ăn xong nếu còn thừa thời gian, có lẽ tôi sẽ đi dạo một vòng quanh khu phố.

Thời gian ăn của tôi là hai mươi phút, không nhanh cũng không chậm. Tôi đẩy ghế đứng dậy, dọn bát đặt vào bồn rửa rồi tạm biệt Kuro-san.

Lúc tôi ra đến cổng nhà trọ cũng là lúc các Utaite khác xuống dưới phòng ăn, tôi chỉ kịp chào họ một tiếng rồi đi luôn.

Trời lúc này đã tối hẳn, ánh sáng từ mặt trăng giúp tôi có thể nhìn thấy những đám mây bông xốp đang trôi lơ lửng xung quanh nó. Tối nay không có nhiều sao cho lắm, đếm đi đếm lại cũng chỉ thấy được năm ngôi.

Tôi đặt một tay lên chuôi kiếm rồi bắt đầu cất bước dạo phố. Tiếng geta (guốc gỗ) va chạm với sàn đá tạo nên cũng tiếng cập cập vui tai, thi thoảng tôi còn ngâm nga vài bài ca tạo nên những giai điệu nữa.

Đúng là giọng hát của chúng tôi được ví như giọng hát của chúa trời, vì giọng hát của các Utaite còn có cả năng lực đặc biệt trong đó. Nhưng mà không phải lúc nào nó cũng gây hại cho đối phương hay những người xung quanh, chúng chỉ có tác dụng lên Ác linh.

Trời về đêm, phố đã lên đèn. Những chiếc đèn lồng đỏ được thắp sáng, nối đuôi nhau tạo thành một con đường màu đỏ rực. 

Xung quanh là các quán ăn vặt gồm kẹo bông, dango hoặc khoai viên chiên,... Vài đứa nhỏ còn vui vẻ cầm trên tay những chiếc đèn lồng mới mua, háo hức nô đùa chạy qua chạy lại. Vài cụ già còn ngồi trên bộ bàn đá chơi cờ, cứ chốc chốc lại hô lên một tiếng "Chiếu tướng!".

Chúng tôi có ba tiếng đồng hồ để tới hội quán Hikisoto và bắt đầu nhận nhiệm vụ. Chín giờ tối, chúng tôi sẽ bắt đầu công việc chính của mình. Lúc này người dân trong thành phố sẽ vào nhà, đóng kín cửa mà cầu mong đêm nay, thức ăn cho lũ Ác linh không phải mình.

Hội quán hiện nằm bên cạnh một cái hồ nhỏ, trong hồ có trồng sen. Vào mùa sen, hoa nở bừng sắc hồng trông vô cùng xinh đẹp, tỏa hương ngào ngạt cả hội hiên.

"Anh kiếm sĩ, tặng anh. Xin hãy tiếp tục cố gắng ạ!"

Đang mải nhìn ngó vẻ đẹp yên bình xung quanh, tiếng nói ngọng nghịu phát ra từ phía dưới. Tôi cúi đầu, liền thấy một bé gái tầm bốn tuổi, trên tay là cây kẹo bông ngọt lịm mang sắc hồng cánh sen.

Tôi quỳ xuống, một tay xoa đầu cô bé, một tay nhận lấy chiếc kẹo bông. Với trang phục mà tôi đang mặc, không khó để nhận ra tôi là một kiếm sĩ.

"Cảm ơn em nhé!" Tôi mỉm cười, cô bé vui vẻ gật đầu một cái, sau đó nhào vào lòng tôi ôm một cái thật lâu.

Tiếng gọi nhau í ới từ một nhóm các cô bé cậu bé, cô bé liền vẫy tay tạm biệt tôi rồi chạy về phía họ.

Niềm vui của tôi đơn giản chỉ là thế. Tôi muốn được nhìn thấy nụ cười trên gương mặt người dân, muốn nhìn thấy họ vui vẻ, muốn dành hết tình cảm chân thành của mình dành cho những người ủng hộ, muốn cất lên tiếng ca để giúp đỡ người khác.

Không biết "tôi" khác của tôi, mỗi khi đứng trên sân khấu có nghĩ như vậy không nhỉ? Chắc là có chứ!

Dù sao "tôi" khác của tôi vẫn chính là tôi mà!

Đứng dậy, phủi vết bụi còn bám lại trên chiếc hakama, tôi lại tiếp tục đi men theo con đường lát gạch đỏ rực nhờ ánh đèn lồng treo trên cao.

Các quầy hàng bên đường đa số được dựng bằng tre, cao cấp hơn sẽ là bằng gỗ. Nhưng vì đây chỉ là khu chợ đêm, cho nên những quán trà hay cửa hàng bán trang sức, đá quý hoặc quần áo sẽ không xuất hiện.

Khu vực chợ đêm không cao sang như khu phố lớn, nhưng nó lại mang cái vẻ rộn rã và vui vẻ.

Xử lí chiếc kẹo bông trên tay trước khi nó chảy ra thành nước hay va quệt vào đâu đó. Tôi vẫn tiếp tục đi men theo con đường.

Càng đi xa, khung cảnh càng thưa thớt dần. Đi ngang qua quầy bán hàng cuối cùng sẽ tới một con đường nhỏ dẫn lên đồi.

Nếu nhìn sang bên trái, ta sẽ thấy rõ được bờ biển với làn nước óng ánh nhờ ánh sáng của mặt trăng. Còn bên tay phải là rừng tre dại, thi thoảng hay được người dân trong làng tới chặt đem về dùng.

Nhưng người dân nơi đây không bao giờ chặt bừa bãi, họ chỉ chặt đủ để dùng và chặt theo đúng yêu cầu của chủ tịch khu phố. Cho nên dù chặt bao nhiêu, rừng tre vẫn cứ nhiều và phát triển như vậy.

Đi hết quãng đường ngắn dẫn lên núi là một đường hầm nhỏ, chỉ cần đi qua nó, phía bên kia sẽ là khu phố lớn. Đứng từ đây nhìn vào, phía trong đường hầm hoàn toàn tối om, không có đèn.

Trước đường hầm có một ngôi miếu nhỏ hình gấu trúc, dù biết là không nên, nhưng nhìn chú gấu trúc này vừa dễ thương vừa buồn cười. Mỗi lần đi qua tôi đều phải liếc mắt nhìn nó.

Thò tay vào trong ống tay áo, lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt với đường kính to hơn ngón tay cái một chút, giờ đã là sáu giờ kém năm phút.

Nếu muốn kiếm được nhiệm vụ vừa đơn giản vừa nhiều tiền, thì tôi cần phải tới hội hiên trước những người khác.

Thú thật thì Mafumafu tôi đấy rất là lười biếng đó nha!

"Mafuteru!" 

Tôi khẽ gọi, một chú búp bê thời tiết nhỏ màu trắng khẽ xuất hiện, trên cổ chú ta là một chiếc nơ màu đỏ to gần bằng đầu.

"Giúp ta nhé!"

Tôi xoa đầu Mafuteru, khuôn mặt ngáo ngơ lúc nào cũng chảy nước miếng của cậu làm tôi thấy dễ thương vô cùng! 

Mafuteru là tinh linh của tôi. Utaite nào cũng có tinh linh của riêng bản thân, mỗi tinh linh đều có một hình dáng khác nhau, nhưng không phải Utaite nào cũng triệu hồi ra được. 

Khả năng của mỗi tinh linh là vô tận, con người vẫn chưa thể nào khám phá hết. Nhưng tôi vẫn mới chỉ có thể nhờ Mafuteru làm những việc nhỏ nhặt như thắp sáng hay đánh hơi Ác linh đang bỏ trốn thôi.

Dù tốt nghiệp trước độ tuổi trung bình là hai năm, song tôi vẫn chưa thể sử dụng được khả năng cộng hưởng của tinh linh với chủ nhân như bao Utaite tài năng đời trước.

Cơ thể của Mafuteru phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, vừa đủ để cho tôi nhìn thấy được phía trên và dưới đất có gì.

Đi bộ tầm ba phút, chúng tôi đã qua được đường hầm tối mịt đó. Phía trước không còn là khung cảnh bình dị của thị trấn nhỏ nữa, thay vào đó là khung cảnh cao sang cùng những ánh đèn sáng đến chói mắt của khu phố lớn.

Khu phố này ngoài những quán trà và cửa hiệu bán hàng ra, còn có những khu phố đèn đỏ nằm trong góc thành phố. Tôi không có hứng thú mới mấy thứ đó cho nên thường né tránh.

Tôi bắt đầu hướng đến Hikisoto, Mafuteru lúc này đã xong công việc mà biến mất. Dọc đường có rất nhiều người gật đầu chào tôi, tôi cũng gật đầu chào lại.

Vài cô gái đầu tóc chỉnh tề, mặc kimono làm từ vải đắt tiền có lại gần và chào hỏi tôi, có vẻ như họ thuộc tầng lớp quý tộc. Nhưng những lời ngỏ lời từ họ đều bị tôi từ chối.

Tại sao tôi được nhiều người biết tới vậy? Đương nhiên là nhờ việc tốt nghiệp trước độ tuổi trung bình hai năm mà tôi vẫn hay nhắc đi nhắc lại, cộng với những chiến tích mà tôi đã gây dựng được để rồi được vinh danh trên những tờ báo thường nhật của thành phố lớn. Đương nhiên sẽ có nhiều người biết tới tôi.

Cố gắng mãi, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi ánh mắt ngưỡng mộ của những người trong phố mà an toàn tới hội hiên.

Bước lên chiếc cầu bắc ngang qua hồ, cuối cùng tôi cũng đến trước cửa hội. Giờ đã là sáu giờ hai mươi tư phút, dám chắc những đơn đặt hàng dễ đều đã bị lấy hết rồi.

Tôi đẩy cánh cửa gỗ xoan lớn rồi bước vào. Naruse-san với mái tóc hồng quen thuộc cùng bộ đồ hầu gái đang bê từng khay đồ ăn phục vụ cho khách.

"Chào buổi tối, Mafu-kun." 

"Chào buổi tối, Naruse-san." 

Tôi mỉm cười với "cô gái" trước mặt, sau đó liền hướng mắt lên bảng nhiệm vụ to đùng ngay cạnh cửa ra vào. 

Đúng như tôi dự đoán, hầu hết nhiệm vụ bên bảng cấp D và C đều đã bị lấy hết. Bảng cấp A thì còn lại một nửa và cấp S thì vẫn còn nguyên hai cái từ tuần trước tới nay.

Tôi không nghĩ một mình tôi đủ sức để làm nhiệm vụ S, cũng chưa kiếm được người nào đủ ăn ý để làm partner với tôi. Vì vậy tôi xin bỏ qua mớ nhiệm vụ cấp S đó!

Để xem nào, đầu tiên, tôi nhìn lướt qua nhiệm vụ ở bảng D.

"Tiêu diệt ác linh ăn thịt gà? Không, nhiệm vụ dễ nhưng lương bèo bọt quá! Bỏ qua!"

"Hái nấm trên ngọn đồi sau học viện? Khoan đã, tại sao Hikisoto lại nhận nhiệm vụ này vậy?"

Bảng D chẳng có một chút nhiệm vụ nào vừa ý tôi cả, phồng má hậm hực tỏ vẻ chán nản, tôi đánh mắt tới bảng nhiệm vụ cấp C.

"Tiêu diệt ác linh đang chiếm giữ nhà kho của nông trại? Vì đây là nông trại chuyên cung cấp lương thực cho nhà máy sản xuất cơm hộp nên lương giá có thể thỏa thuận. Từ 800P trở lên?"

Tiền ở đây chúng tôi tính theo đơn vị P, 800P không phải quá tuyệt rồi sao? Vui vẻ định xé tờ đơn hàng trước mặt, một bàn tay khác liền cùng lúc nắm lấy nó.

Sự vui vẻ ngay lập tức biến mất, một nỗi thất vọng cùng tò mò bắt đầu xuất hiện. 

"Ai vậy?"

Tôi tức giận trừng mắt với người đối diện, người cao hơn tôi gần nửa cái đầu. 

Người con trai với mái tóc xanh biển hơi rối cũng không chịu thua, liền trừng đôi mắt xanh biển nhìn lại tôi.

Bộ quần áo anh ta mặc có vẻ như là trang phục của Majutsushi, nhưng cách thiết kế lại có vẻ như không thuộc vùng này.

Có rất nhiều Utaite thay vì ở lại một vùng đất để sinh sống, họ lại chọn con đường vừa du ngoạn, vừa tá túc, vừa diệt Ác linh. Không biết anh ta có phải một trong số họ không...

Áo choàng trắng với chiếc mũ trùm đầu, cổ áo cao che kín tới cằm. Chiếc huy hiệu hình ngôi sao được gắn vào hai bên cánh tay. Vạt áo choàng đằng trước chỉ ngắn tới ngực, vạt áo đằng sau dài tới bắp chân. Dưới lớp áo choàng là chiếc áo cùng màu, quần màu đen và chân đi đôi bốt cao cổ. Dù chỉ mang màu sắc đơn điệu như vậy, nhưng thiết kế quần áo quả thực rất đẹp, không tồi!

Sau khi nhìn qua trang phục của đối phương, tôi mới bắt đầu chú ý tới khuôn mặt của anh ta. Nhìn qua thì nhan sắc cũng chỉ ở trên trung bình, nhưng nếu nhìn lâu thì sẽ nhận ra anh ta vô cùng đẹp trai!

Hừ, nhưng vẫn không đẹp trai bằng Mafu tôi đây!

"Anh gì ơi, liệu anh có thể nhường cho tôi tờ nhiệm vụ này được không?"

"Còn trẻ và dư sức như cậu thì nên lấy mấy nhiệm vụ bên cạnh đi. Cái này là tôi lấy trước!"

Anh ta đáp, tôi vốn không hề muốn thất lễ, lại càng không muốn từ bỏ miếng mồi béo bở bèn tìm cách năn nỉ.

"Làm ơn đi mà anh trai, tôi rất là muốn làm nhiệm vụ này!" 

"Không, tôi cần nhiệm vụ này hơn cậu."

Anh ta nói, mặt không chút biểu cảm. Biết là không thể thay đổi suy nghĩ của anh ta, tôi liền quay ra nhờ tới sự trợ giúp của đại tỷ Naruse.

"Naruse-san, xin hãy nói với anh ấy nhường tôi tờ nhiệm vụ này đi?"

Tôi nói, ánh mắt van nài hướng về phía Naruse-san. Tôi thực sự đang rất muốn làm nhiệm vụ này, Naruse-san, xin hãy giúp tôi đi mà!

"Được thôi!"

Naruse-san đáp, ngón trỏ đặt lên má ra vẻ suy nghĩ. Tôi thấy vậy liền định reo lên một tiếng, nhưng âm thanh chưa kịp phát ra, Naruse-san đã tiếp lời:

"Sao hai người không lập một nhóm nhỏ rồi cùng làm chung nhỉ?"

20191006

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com