Uni5 Toko Forever Young
Chầm chậm mở đôi mắt sau một giấc ngủ rất dài. Nó không biết mình đã ngủ bao lâu, có lẽ là ngủ rất nhiều, vì bên ngoài trời bắt đầu tối dần. Nó lại mơ về ngày hôm ấy, giấc mơ chệch choạc những mảng màu trắng xám, về bóng lưng mờ ảo nhỏ bé của hắn trong buổi sáng nhàn nhạt. Căn phòng trống vắng không còn một ai, có lẽ những người khác đã đi ra ngoài kiếm gì giải khuây mặc cho tiếng mưa vẫn rả rích ngoài ban công. Ở trong nhà suốt một ngày dài dễ khiến người ta chồn chân, nhất là đối với những người trẻ như bọn nó. Nó đọc đâu đó câu nói trên Facebook rằng đừng ngủ vào buổi chiều, vì khi bạn thức dậy, ánh sáng mặt trời đã rời đi, đèn chưa kịp bật, bóng tối bao trùm, xung quanh lại không có ai, rất dễ cảm thấy cô độc. Nó đói bụng, nhưng lại lười đứng dậy, cứ thế nằm vật ra giường, nhìn những cái bóng của thanh cửa hắt nhẹ lên bức tường trắng xanh màu ngọc bích. Đầu nó nhức bưng bưng và bắt đầu xoay vòng vòng. Có lẽ nó đã ngủ quá nhiều, quá đói, hoặc có lẽ nó sốt, nó cũng không rõ nữa. Chỉ biết đầu nặng như đeo chì và ý thức giảm dần theo từng nhịp thở. Khi mọi thứ tạm bình yên, con người mới có thời gian cảm nhận được sức lực dần vơi đi. Việc phải đối diện với những thay đổi trong cuộc sống, cố gồng mình để tỏ ra mình không sao đã thực sự khiến nó kiệt sức. Trong cơn mơ màng, nó cảm giác thấy ai đó đang đặt tay lên trán. Bàn tay mang theo hơi lạnh rất dễ chịu, nó vô thức nắm lấy mong làm dịu đi hơi nóng đang bốc lên khiến nó mê man, mượn sự mềm mại dễ chịu này thêm một chút. Cứ thế rồi nó chìm vào giấc ngủ choáng váng của cơn sốt và của những hình ảnh mơ hồ.
.
.
Đức Thành lặng lẽ ngồi cạnh giường nhìn Thái Sơn. Chị Nhi gọi hắn về để chụp nốt một số quảng cáo cho các hợp đồng đã ký từ trước. Hắn vốn định chụp xong rồi âm thầm rời đi. Nhưng cơn bão bất ngờ cùng với cơn mưa dai dẳng đã làm chuyến bay bị hoãn. Quanh đi quẩn lại thế nào hắn lại quay về ký túc xá. Nói cho cùng, nơi thân thuộc nhất của hắn ở Sài Gòn này ngoài ngôi nhà chung của Uni5 thì không còn gì khác.Nhẹ nhàng dời ánh mắt lên gương mặt con người đang nằm sốt li bì trên giường, hắn khẽ thở dài. Chỉ một thời gian không gặp thôi, mà nó đã thành thế này. Cơ thể vốn gầy giờ lại ốm thêm một vòng. Khẽ vươn tay vuốt nhẹ lên gò má nhợt nhạt của Thái Sơn, Đức Thành nhẹ nhàng viền tay xung quanh quầng mắt thâm nhẹ, gò má xương và đôi môi tái nhợt, vẻ tiều tụy của nó khiến hắn ân ẩn đau lòng. "Sao không biết giữ sức khỏe gì hết vậy thằng ngốc này, làm sao tao yên tâm mà đi đây"Vắt chiếc khăn ướt đang đắp trên trán Thái Sơn, Đức Thành kiểm tra lại một lần nữa, thở phào khi nhiệt độ đã giảm đi rất nhiều. Hắn đứng dậy bước ra ngoài, giây phút bước chân hắn gần chạm đến cửa. Nó khẽ trở mình, môi mấp máy hơi thở cùng những tiếng rời rạc: "Thành, đừng đi..."---Lúc nó lần thứ hai tỉnh dậy, trời đã tối hẳn. Căn phòng vẫn im lìm vắng tênh. Mơ hồ, nó nhớ lại bàn tay lành lạnh mềm dịu khi nãy. Lòng nghi ngại có khi nào sốt quá rồi yếu bóng vía gặp ma hay không? Căn hộ tụi nó vốn đầy rẫy tin đồn về những người thuộc về thế giới bên kia. Nghĩ nghĩ một hồi nó lại không nghĩ nữa, vì có nghĩ cũng không ra, không cần phải tự hù bản thân. Lúc này đây ma cỏ hay cái gì cũng không quan trọng bằng cái bụng đang réo inh ỏi. Vươn vai ngồi dậy, tay nó đụng phải một cái khăn ẩm cùng một thau nước kề bên. "Vậy không phải ma, chắc tụi lâu la kia về rồi".Lê cái thân còn đang choáng váng bước ra cửa. Nó nghe tiếng động phát ra từ nhà bếp. Ô vậy là có thể ăn ké rồi, ai mà siêng dữ. Thái Sơn hồ hởi hướng nhà bếp mà bước tới. Giọng nói dù đang bệnh vẫn rất phấn khởi rõ ràng. "Cô đỳ về rồi hả, đang nấu cái gì đấy cho tao ăn ké..." Câu nói bỏ dở giữa chừng khi nó nhận ra ai đang đứng trong góc bếp. Bóng lưng nhỏ mơ hồ ẩn hiện trong mỗi giấc mơ của nó, giây phút này trở nên rõ ràng. Là Vũ Đức Thành. Hắn về từ khi nào. Hắn đã ở đâu suốt thời gian qua, hắn về làm gì, ...hàng loạt câu hỏi chạy ngang đầu khiến nó hoang mang. Ngẫm lại từ khi hắn đi, nó không liên lạc với hắn lần nào, kể cả tương tác mạng xã hội cũng không, giống như bỗng nhiên một ngày đẹp trời biến mất khỏi thế gian này. Vì nó không hỏi, nên người kia không nói, hay vì vốn người kia không còn muốn nó chạm đến cuộc sống riêng của hắn thêm lần nào nữa. Nó cứ đứng như thế nhìn hắn. Mọi ngôn từ như hóa thạch trong cổ họng. Khẽ xoa nhẹ đôi mắt để chắc chắn không phải quá nhớ người kia mà sinh ra ảo giác. Đức Thành quay lại, nhìn thấy nó đang đứng phía sau, gương mặt như vừa bị hù gián khiến hắn bật cười. Hắn bước đến, khẽ nhón chân chạm khẽ trán mình vào trán nó. Đôi môi hồng thầm thì." Bớt sốt rồi này". Khoảng cách gần đến nỗi hai chóp mũi khẽ chạm vào nhau, đôi mắt nâu trà mênh mang dịu dàng, và cả làn hơi mỏng manh từ miệng hắn khẽ vờn qua đôi môi khô khốc của nó. Giật mình, nó vội né người qua, máu nóng tràn lên mặt. Qua bao nhiêu chuyện, hắn vẫn thích trêu đùa với cảm xúc của nó như ngày xưa. "Ông...đến từ bao giờ ". Nó hơi chột dạ vì lỡ miệng, nó đã dùng từ đến thay vì từ về. Đôi mắt hắn thoáng qua tia nhìn ảm đạm, mới một thời gian thôi mà nó đã coi hắn là khách rồi hay sao. Nhưng rồi rất nhanh, hắn lấy lại nụ cười thương hiệu chuyên nghiệp của mình, khẽ đáp lời "Tao đến được một chốc rồi. Máy bay hoãn vì bão nên tao tranh thủ về lấy một chút đồ...""Vậy ah.." nó nhàn nhạt đáp lời một câu trả lời vô cùng thiếu muối. Nó vốn nhạt, lời nói của nó cũng nhạt như tâm trạng của nó lúc này. " Vậy lấy được chưa?""Mày đang đuổi khéo anh đấy hả?" Đức Thành liếc nhẹ tỏ ý không hài lòng. "Không đuổi thì ông cũng sẽ đi thôi..." Nó bâng quơ đáp lại lời trách móc của hắn, không biết tại sao mình lại nói những lời có thể khiến hắn phiền lòng như vậy. Nhưng đâu đó cái cảm giác khó chịu khi bị bỏ lại cộng với cái nóng của cơn sốt nhẹ và cái bụng đói khiến nó sinh ra khó ở và những lời nói vô tình cứ thế buông ra. Thấy hắn trầm mặc như vậy, nó không đành lòng tiếp tục mát mẻ hắn. Ai biểu nó bản tính vốn hiền lành. Không muốn làm tổn thương ai bao giờ, huống chi là người...anh em thân nhất. Nó cố tình đánh trống lảng "Ông đang nấu cái gì đấy, mì gói hả" "Cháo trắng" "Ăn được không đó? ""Ăn thử thì biết, đảm bảo không chết được"Nó cũng chả thèm đôi co thêm vì cơ bản nó đói sắp xỉu đến nơi. Vội lấy một bát cho mình, nó nhìn sang hắn hỏi dò "Ăn không? ""Cháo tao nấu tao không ăn chắc để chưng quá. Đã ăn ké còn ...""Tui tưởng nấu cho tui...""Bớt ảo tưởng đi người anh em..."Không khí phút chốc nhẹ nhàng trở lại, nó và hắn lại trở về như ngày trước, trêu chọc và móc ngóe nhau...và đôi khi nó ước, giá thật sự có thể trở về như ngày xưa ấy. Ngồi đối diện nhau cùng với hai tô cháo ăn kèm với...muối. Nó bật cười, đúng là không trông mong gì ở con thỏ ngốc này được, nấu được nồi cháo coi như cũng là kỳ tích rồi. Nó vừa ăn vừa liếc nhìn hắn, vừa đúng lúc hắn ngước lên nhìn lại. Đôi mắt to, mênh mang. Ánh nhìn vẫn như ngày nào, vừa ngây thơ vừa sáng rực. Chỉ có làn da là hơi ngăm đi một chút, chỉ một chút thôi cũng đủ thấy hắn cứng cáp hơn. "Ông đã đi đâu?""...""Về Hà Nội ah""Đi một vài nơi...không hẳn là Hà Nội" - Đôi mắt hắn không nhìn thẳng vào nó mà thả vào khoảng không vô định. Ngày trước khi còn ở ký túc xá, đôi lúc hắn sẽ dùng ánh mắt xa xăm đó để nhìn nó, khi nói về tương lai, nói về những dự tính sau này,...Và thứ tương lai mà hắn nói, cũng mơ hồ như ánh mắt xa xăm của hắn. Những lúc đó, hắn như một con người khác, trầm mặc như những nét phác thảo mờ nhạt trên bức tranh chưa định hình. "Mẹ tao đang có một số công tác từ thiện nên rủ tao đi cùng. Cũng thú vị phết. Tao đi nhiều chỗ lắm, nơi nào cũng nghèo cũng khổ. Đi xong thấy đời mình chả có gì phải cảm thấy bất hạnh hay đau khổ gì gì nữa. Coi như là được trải nghiệm miễn phí đó mày""...""ah kể mày nghe, mấy đứa nhóc ở đó dễ thương lắm, vừa ngoan vừa giỏi, vừa chăm. Nhỏ xíu đã biết phụ giúp gia đình, tự đi kiếm cơm. Mày có nhớ hồi đi Sapa có mấy bé nhỏ nhỏ tao chụp chung không? Tụi nhóc dễ thương y chang vậy"Hắn đã đến rất nhiều nơi, trải nghiệm một số việc rất thú vị. Nhưng hắn đã không nói cho nó biết rằng, không nơi nào yên bình và an lành bằng nơi có nó hiện diện. Bên ngoài, cơn mưa vẫn dai dẳng. Những giọt nước nhỏ hắt vào ô cửa sổ thành từng vệt dài đẫm nước. Đức Thành ngồi đó, khe khẽ hát trong cái sắc nhàn nhạt của đèn mờ và âm thanh của cơn mưa.Trái tim cô có còn khoảng trống nào không vậy
Để tôi có cơ hội và đến bên cô...lấp đầy...
Cô ấy ơi...cô ấy à"Cũng có xem ah""Uh, một vài tập, mày diễn ổn phết, nữ chính cũng xinh nữa...""Đâu có xinh bằng ông". Nó nói xong thì chột dạ, cũng tại cái miệng nhanh hơn não, nó khẽ liếc qua nhìn hắn, đôi mắt hắn tròn xoe kinh ngạc, rồi đột ngột hắn chồm lên gõ nhẹ cái muỗng đang ăn dở lên tay nó. "Xàm hả mày, Anh mày là đẹp trai nhé, hotboy Hà Thành nhé, éo phải xinh..""Dơ quá, cái ông này, cái muỗng ăn rồi lại lấy trét lên người tui, ông xinh thì tui nói xinh chứ mắc gì quýnh tui...nếu không xinh tui đã không thích ông rồi"Một khoảng không gian im lặng bao trùm lên cả hai, và Đức Thành dường như ngay lập tức rụt tay về. Nó đang sốt, hoặc là đã hết sốt nhưng đầu óc vẫn còn mụ mị, vô tình nói ra điều mà cả hai đang cố tình né tránh. Thái Sơn và Đức Thành cứ như vậy mà nhìn nhau trong im lặng. Dưới ánh đèn chập chờn của nhà bếp, trong tiếng mưa rơi dặt dìu không ngớt, văng vẳng tiếng nhạc xưa một nhà nào đó mở để hợp tâm trạng ngày mưa tuôn, hai người thật gần nhau nhưng lại xa cách đến muôn trùng diệu vợi. Từ bao giờ nó đã quên mất khoảng thời gian vừa qua không phải giấc mộng, Đức Thành -và cả trái tim hắn nữa, có thể đã không hướng về nó như những ngày chưa kịp cũ, cũng giống như nó - tình cảm nó dành cho hắn hoàn toàn không giống trước đây. Có thể trọn vẹn hơn, chân thành hơn, nhưng không còn là những suy nghĩ xốc nổi, những cảm xúc bốc đồng. Mà giờ như một dòng suối, tự nhiên như nó vẫn thế, trong lành và lặng lẽ. Nó dịu dàng nhìn hắn thật lâu, và hắn cũng nhẹ nhàng đáp lại ánh nhìn miên man ấm áp ấy. Trong ánh mắt không giấu được nỗi cô đơn lẫn nét buồn thẳm. Đức Thành bây giờ lại buồn hơn hẳn, trông cô độc và nhỏ bé đến lạ. Nó muốn đến bên cạnh, ôm gì thân ảnh đó vào lòng, để sẻ chia những cảm xúc hoang hoải mà hắn đã trải qua. Nhưng nó không thể, ngăn cách giữa nó và hắn không chỉ là một cái bàn ăn nhỏ trong phòng bếp, mà còn là rất nhiều điều hắn chưa bao giờ sẵn sàng để vượt qua. Và nó cũng cảm nhận được phần nào nỗi sợ hãi vẫn luôn thường trực đó. Rất nhiều lần trong những năm tháng cũ bên nhau, nó đã mơ hồ nhận ra những xung động nhẹ nhàng mơn man giữa cả hai, nhưng chưa một lần dám đi quá giới hạn. Những lằn ranh mơ hồ giữa tình anh em bạn bè và một chút lôi cuốn lẫn nhau vẫn luôn đan xen. Nó vẫn luôn chờ một ngày nào đó hắn bước đến một bước, nó có thể vì hắn đi hết quãng đường còn lại cho dù có dài và khó khăn đến như thế nào. Nhưng đến lúc này đây, dù chỉ cách một cái bàn, đối với nó hắn mãi chỉ là giấc mộng xa xôi. Có yêu nó không, Đức Thành chưa bao giờ nói, nó yêu hắn, hắn chưa bao giờ đáp lời.
.
.
Đức Thành lặng lẽ ngồi cạnh giường nhìn Thái Sơn. Chị Nhi gọi hắn về để chụp nốt một số quảng cáo cho các hợp đồng đã ký từ trước. Hắn vốn định chụp xong rồi âm thầm rời đi. Nhưng cơn bão bất ngờ cùng với cơn mưa dai dẳng đã làm chuyến bay bị hoãn. Quanh đi quẩn lại thế nào hắn lại quay về ký túc xá. Nói cho cùng, nơi thân thuộc nhất của hắn ở Sài Gòn này ngoài ngôi nhà chung của Uni5 thì không còn gì khác.Nhẹ nhàng dời ánh mắt lên gương mặt con người đang nằm sốt li bì trên giường, hắn khẽ thở dài. Chỉ một thời gian không gặp thôi, mà nó đã thành thế này. Cơ thể vốn gầy giờ lại ốm thêm một vòng. Khẽ vươn tay vuốt nhẹ lên gò má nhợt nhạt của Thái Sơn, Đức Thành nhẹ nhàng viền tay xung quanh quầng mắt thâm nhẹ, gò má xương và đôi môi tái nhợt, vẻ tiều tụy của nó khiến hắn ân ẩn đau lòng. "Sao không biết giữ sức khỏe gì hết vậy thằng ngốc này, làm sao tao yên tâm mà đi đây"Vắt chiếc khăn ướt đang đắp trên trán Thái Sơn, Đức Thành kiểm tra lại một lần nữa, thở phào khi nhiệt độ đã giảm đi rất nhiều. Hắn đứng dậy bước ra ngoài, giây phút bước chân hắn gần chạm đến cửa. Nó khẽ trở mình, môi mấp máy hơi thở cùng những tiếng rời rạc: "Thành, đừng đi..."---Lúc nó lần thứ hai tỉnh dậy, trời đã tối hẳn. Căn phòng vẫn im lìm vắng tênh. Mơ hồ, nó nhớ lại bàn tay lành lạnh mềm dịu khi nãy. Lòng nghi ngại có khi nào sốt quá rồi yếu bóng vía gặp ma hay không? Căn hộ tụi nó vốn đầy rẫy tin đồn về những người thuộc về thế giới bên kia. Nghĩ nghĩ một hồi nó lại không nghĩ nữa, vì có nghĩ cũng không ra, không cần phải tự hù bản thân. Lúc này đây ma cỏ hay cái gì cũng không quan trọng bằng cái bụng đang réo inh ỏi. Vươn vai ngồi dậy, tay nó đụng phải một cái khăn ẩm cùng một thau nước kề bên. "Vậy không phải ma, chắc tụi lâu la kia về rồi".Lê cái thân còn đang choáng váng bước ra cửa. Nó nghe tiếng động phát ra từ nhà bếp. Ô vậy là có thể ăn ké rồi, ai mà siêng dữ. Thái Sơn hồ hởi hướng nhà bếp mà bước tới. Giọng nói dù đang bệnh vẫn rất phấn khởi rõ ràng. "Cô đỳ về rồi hả, đang nấu cái gì đấy cho tao ăn ké..." Câu nói bỏ dở giữa chừng khi nó nhận ra ai đang đứng trong góc bếp. Bóng lưng nhỏ mơ hồ ẩn hiện trong mỗi giấc mơ của nó, giây phút này trở nên rõ ràng. Là Vũ Đức Thành. Hắn về từ khi nào. Hắn đã ở đâu suốt thời gian qua, hắn về làm gì, ...hàng loạt câu hỏi chạy ngang đầu khiến nó hoang mang. Ngẫm lại từ khi hắn đi, nó không liên lạc với hắn lần nào, kể cả tương tác mạng xã hội cũng không, giống như bỗng nhiên một ngày đẹp trời biến mất khỏi thế gian này. Vì nó không hỏi, nên người kia không nói, hay vì vốn người kia không còn muốn nó chạm đến cuộc sống riêng của hắn thêm lần nào nữa. Nó cứ đứng như thế nhìn hắn. Mọi ngôn từ như hóa thạch trong cổ họng. Khẽ xoa nhẹ đôi mắt để chắc chắn không phải quá nhớ người kia mà sinh ra ảo giác. Đức Thành quay lại, nhìn thấy nó đang đứng phía sau, gương mặt như vừa bị hù gián khiến hắn bật cười. Hắn bước đến, khẽ nhón chân chạm khẽ trán mình vào trán nó. Đôi môi hồng thầm thì." Bớt sốt rồi này". Khoảng cách gần đến nỗi hai chóp mũi khẽ chạm vào nhau, đôi mắt nâu trà mênh mang dịu dàng, và cả làn hơi mỏng manh từ miệng hắn khẽ vờn qua đôi môi khô khốc của nó. Giật mình, nó vội né người qua, máu nóng tràn lên mặt. Qua bao nhiêu chuyện, hắn vẫn thích trêu đùa với cảm xúc của nó như ngày xưa. "Ông...đến từ bao giờ ". Nó hơi chột dạ vì lỡ miệng, nó đã dùng từ đến thay vì từ về. Đôi mắt hắn thoáng qua tia nhìn ảm đạm, mới một thời gian thôi mà nó đã coi hắn là khách rồi hay sao. Nhưng rồi rất nhanh, hắn lấy lại nụ cười thương hiệu chuyên nghiệp của mình, khẽ đáp lời "Tao đến được một chốc rồi. Máy bay hoãn vì bão nên tao tranh thủ về lấy một chút đồ...""Vậy ah.." nó nhàn nhạt đáp lời một câu trả lời vô cùng thiếu muối. Nó vốn nhạt, lời nói của nó cũng nhạt như tâm trạng của nó lúc này. " Vậy lấy được chưa?""Mày đang đuổi khéo anh đấy hả?" Đức Thành liếc nhẹ tỏ ý không hài lòng. "Không đuổi thì ông cũng sẽ đi thôi..." Nó bâng quơ đáp lại lời trách móc của hắn, không biết tại sao mình lại nói những lời có thể khiến hắn phiền lòng như vậy. Nhưng đâu đó cái cảm giác khó chịu khi bị bỏ lại cộng với cái nóng của cơn sốt nhẹ và cái bụng đói khiến nó sinh ra khó ở và những lời nói vô tình cứ thế buông ra. Thấy hắn trầm mặc như vậy, nó không đành lòng tiếp tục mát mẻ hắn. Ai biểu nó bản tính vốn hiền lành. Không muốn làm tổn thương ai bao giờ, huống chi là người...anh em thân nhất. Nó cố tình đánh trống lảng "Ông đang nấu cái gì đấy, mì gói hả" "Cháo trắng" "Ăn được không đó? ""Ăn thử thì biết, đảm bảo không chết được"Nó cũng chả thèm đôi co thêm vì cơ bản nó đói sắp xỉu đến nơi. Vội lấy một bát cho mình, nó nhìn sang hắn hỏi dò "Ăn không? ""Cháo tao nấu tao không ăn chắc để chưng quá. Đã ăn ké còn ...""Tui tưởng nấu cho tui...""Bớt ảo tưởng đi người anh em..."Không khí phút chốc nhẹ nhàng trở lại, nó và hắn lại trở về như ngày trước, trêu chọc và móc ngóe nhau...và đôi khi nó ước, giá thật sự có thể trở về như ngày xưa ấy. Ngồi đối diện nhau cùng với hai tô cháo ăn kèm với...muối. Nó bật cười, đúng là không trông mong gì ở con thỏ ngốc này được, nấu được nồi cháo coi như cũng là kỳ tích rồi. Nó vừa ăn vừa liếc nhìn hắn, vừa đúng lúc hắn ngước lên nhìn lại. Đôi mắt to, mênh mang. Ánh nhìn vẫn như ngày nào, vừa ngây thơ vừa sáng rực. Chỉ có làn da là hơi ngăm đi một chút, chỉ một chút thôi cũng đủ thấy hắn cứng cáp hơn. "Ông đã đi đâu?""...""Về Hà Nội ah""Đi một vài nơi...không hẳn là Hà Nội" - Đôi mắt hắn không nhìn thẳng vào nó mà thả vào khoảng không vô định. Ngày trước khi còn ở ký túc xá, đôi lúc hắn sẽ dùng ánh mắt xa xăm đó để nhìn nó, khi nói về tương lai, nói về những dự tính sau này,...Và thứ tương lai mà hắn nói, cũng mơ hồ như ánh mắt xa xăm của hắn. Những lúc đó, hắn như một con người khác, trầm mặc như những nét phác thảo mờ nhạt trên bức tranh chưa định hình. "Mẹ tao đang có một số công tác từ thiện nên rủ tao đi cùng. Cũng thú vị phết. Tao đi nhiều chỗ lắm, nơi nào cũng nghèo cũng khổ. Đi xong thấy đời mình chả có gì phải cảm thấy bất hạnh hay đau khổ gì gì nữa. Coi như là được trải nghiệm miễn phí đó mày""...""ah kể mày nghe, mấy đứa nhóc ở đó dễ thương lắm, vừa ngoan vừa giỏi, vừa chăm. Nhỏ xíu đã biết phụ giúp gia đình, tự đi kiếm cơm. Mày có nhớ hồi đi Sapa có mấy bé nhỏ nhỏ tao chụp chung không? Tụi nhóc dễ thương y chang vậy"Hắn đã đến rất nhiều nơi, trải nghiệm một số việc rất thú vị. Nhưng hắn đã không nói cho nó biết rằng, không nơi nào yên bình và an lành bằng nơi có nó hiện diện. Bên ngoài, cơn mưa vẫn dai dẳng. Những giọt nước nhỏ hắt vào ô cửa sổ thành từng vệt dài đẫm nước. Đức Thành ngồi đó, khe khẽ hát trong cái sắc nhàn nhạt của đèn mờ và âm thanh của cơn mưa.Trái tim cô có còn khoảng trống nào không vậy
Để tôi có cơ hội và đến bên cô...lấp đầy...
Cô ấy ơi...cô ấy à"Cũng có xem ah""Uh, một vài tập, mày diễn ổn phết, nữ chính cũng xinh nữa...""Đâu có xinh bằng ông". Nó nói xong thì chột dạ, cũng tại cái miệng nhanh hơn não, nó khẽ liếc qua nhìn hắn, đôi mắt hắn tròn xoe kinh ngạc, rồi đột ngột hắn chồm lên gõ nhẹ cái muỗng đang ăn dở lên tay nó. "Xàm hả mày, Anh mày là đẹp trai nhé, hotboy Hà Thành nhé, éo phải xinh..""Dơ quá, cái ông này, cái muỗng ăn rồi lại lấy trét lên người tui, ông xinh thì tui nói xinh chứ mắc gì quýnh tui...nếu không xinh tui đã không thích ông rồi"Một khoảng không gian im lặng bao trùm lên cả hai, và Đức Thành dường như ngay lập tức rụt tay về. Nó đang sốt, hoặc là đã hết sốt nhưng đầu óc vẫn còn mụ mị, vô tình nói ra điều mà cả hai đang cố tình né tránh. Thái Sơn và Đức Thành cứ như vậy mà nhìn nhau trong im lặng. Dưới ánh đèn chập chờn của nhà bếp, trong tiếng mưa rơi dặt dìu không ngớt, văng vẳng tiếng nhạc xưa một nhà nào đó mở để hợp tâm trạng ngày mưa tuôn, hai người thật gần nhau nhưng lại xa cách đến muôn trùng diệu vợi. Từ bao giờ nó đã quên mất khoảng thời gian vừa qua không phải giấc mộng, Đức Thành -và cả trái tim hắn nữa, có thể đã không hướng về nó như những ngày chưa kịp cũ, cũng giống như nó - tình cảm nó dành cho hắn hoàn toàn không giống trước đây. Có thể trọn vẹn hơn, chân thành hơn, nhưng không còn là những suy nghĩ xốc nổi, những cảm xúc bốc đồng. Mà giờ như một dòng suối, tự nhiên như nó vẫn thế, trong lành và lặng lẽ. Nó dịu dàng nhìn hắn thật lâu, và hắn cũng nhẹ nhàng đáp lại ánh nhìn miên man ấm áp ấy. Trong ánh mắt không giấu được nỗi cô đơn lẫn nét buồn thẳm. Đức Thành bây giờ lại buồn hơn hẳn, trông cô độc và nhỏ bé đến lạ. Nó muốn đến bên cạnh, ôm gì thân ảnh đó vào lòng, để sẻ chia những cảm xúc hoang hoải mà hắn đã trải qua. Nhưng nó không thể, ngăn cách giữa nó và hắn không chỉ là một cái bàn ăn nhỏ trong phòng bếp, mà còn là rất nhiều điều hắn chưa bao giờ sẵn sàng để vượt qua. Và nó cũng cảm nhận được phần nào nỗi sợ hãi vẫn luôn thường trực đó. Rất nhiều lần trong những năm tháng cũ bên nhau, nó đã mơ hồ nhận ra những xung động nhẹ nhàng mơn man giữa cả hai, nhưng chưa một lần dám đi quá giới hạn. Những lằn ranh mơ hồ giữa tình anh em bạn bè và một chút lôi cuốn lẫn nhau vẫn luôn đan xen. Nó vẫn luôn chờ một ngày nào đó hắn bước đến một bước, nó có thể vì hắn đi hết quãng đường còn lại cho dù có dài và khó khăn đến như thế nào. Nhưng đến lúc này đây, dù chỉ cách một cái bàn, đối với nó hắn mãi chỉ là giấc mộng xa xôi. Có yêu nó không, Đức Thành chưa bao giờ nói, nó yêu hắn, hắn chưa bao giờ đáp lời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com