TruyenHHH.com

Underverse Classic Harem Trong Sinh Lieu Co Thay Doi

Fukio: Àk quên mất , chế Classic phiên bản human nhoá hem phải xương mặc dù chap 1 là xương @-@)
Coan pạn : Ê mài thế thằng Classic nó từ đây về ?
Fukio: Uhhhh từ ......X-tale ? Giải thích sau vì tau cũng éo nhớ ;-;)
................Dải phân cách cute >:333333................
Ở giữa thảm cỏ xanh , nơi chỉ có duy nhất một cái cây kì lạ , một bên là táo đen chảy ra thứ nước nhớt nhớt khó tả , bên còn lạ là những quả táo vàng óng ánh . Hai bên đối lập nhưng lạ bù trừ cho nhau , mặc dù người ta chỉ để ý tới phần đẹp nhất , muốn có nhất và vứt bỏ thứ xấu xí còn lại .... Dưới tán cây xanh tươi đó có một người con trai vô cùng xinh đẹp , cậu ta đang say ngủ , rũ hàng lông mi dài đầy mệt mỏi , tay che mặt cố đừng để từng tia nắng lọt vào . Dù không muốn đi chăng nữa thì đôi mắt xanh biển vẫn khẽ mở ra một cách chậm dãi . Classic nhẹ nhàng ngồi dậy , cậu cũng đã quá quen với việc hồi sinh , quen với việc sống trở lại , ôm bao nhiêu sự bất lực và đau khổ tận đáy lòng mà lặp lại vô tận ...
Việc được chết đi quá xa vời sao ? Hay là cả thế giới này đang trêu ngươi cậu ? Nhưng có vẻ như lần hồi sinh này khác đi .... thì phải ? Đây là đâu ? Từng câu hỏi cứ ập đến đầu Classic mà chẳng có một lời giải thích , khung cảnh này vừa quen lại vừa không ...
Một quả táo đen rơi trúng người cậu , Classic nhíu mày khẽ xoa đầu rồi bất giác ngửa lên . Hình ảnh một cậu bé nhút nhát , khuôn mặt thập phần sợ sệt không rõ , cả người nép vào thân cây , có vẻ như cậu ta chẳng có j gọi là cố ý cả .
Cậu cho qua chuyện xong đứng dậy, thở ra một hơi dài, toan bỏ đi .... nhưng trong lòng lại có một thứ cảm xúc rất lạ .
Classic giật mình , chú ý lên chi tiết quả táo đen , chiếc vòng vàng ở giữa là hình trăng lưỡi liềm , cây táo ..... rồi xong , nếu cậu nhớ không nhầm thì cái con người ở trên cái cây kia là .... Nightmare - người đc cho là chuyên đi gieo rắc nỗi sợ , nỗi ám ảnh , chuyên ăn đi phần tiêu cực nhất của con người ... và bây h cậu đang con mẹ nó ám ảnh nè ;-;) . Khẽ lắc đầu một cách ngao ngán , Classic cố lờ đi , coi như là cậu nhìn nhầm . Mà ai lúc đầu cũng sẽ nghĩ như cậu thôi vì đâu ai biết một Nightmare tàn độc lại có thể là một cậu bé nhút nhát như vậy đâu ?! Nghĩ thế quái nào cũng không đúng , thôi thì ...mẹ nó lương tâm ....
" Này ! Tôi có thể ngồi đây đc chứ ?"
Thay vì khuôn mặt méo mó lúc này thì Classic lại cười một cách thoải mái , bật lên cái nụ cười độc quyền hằng ngày nhưng đầy ngượng ngạo . Cậu bé kia thấy Classic ngồi ngay bên cạnh mình trong chốc lát liền giật mình và mất đà ngã xuống , tưởng chừng như mặt sẽ đập thẳng đất với cái độ cao này . Nightmare nhắm chặt mắt , tay ôm lấy quyển sách , đôi mắt bây h đã phủ một tầng sương mỏng.
" Phải cẩn thận chứ ! Tôi đã làm j đâu mà khóc ."
Classic bắt lấy tay của Nightmare kéo lại lên , nhẹ nhàng lau vệt nước mắt và lên lời trêu chọc. Trong đầu cậu thì lại nghĩ khác , clm nếu cậu làm như vậy thì trong tương lai sau này có bị tên này ...... ahhh ko nghĩ nữa ;;-;;)
" Hức ... cậu là ai ?"
Nightmare mặt vẫn thoáng chút ngơ ngác , mắt từ từ mở ra rồi lập tức cứng đờ khi người con trai xinh đẹp lúc nãy mặt áp sát anh như thể chỉ cần lại gần thêm chút nữa là hôn vậy . Hai tai của anh dần đỏ bừng cả lên khi chứng kiến khuôn mặt phóng đại và nhất là đôi mắt xanh biển cuốn hút đó , đôi môi đỏ hồng căng mọng đó , thực sự rất đẹp !
" Tôi là Classic , còn cậu?"
" N-ight..mare...!"
"Làm bạn nhé ?"
" Tớ ....tớ đồng ý!"
Classic khẽ giật lông mày ,cái tình huống này thật cmn rất giống cầu hôn đi , cậu ta ko thể có câu trả lời nào đỡ hơn à .
" Nhưng cậu có chắc là ... sẽ muốn làm bạn với tớ ?"
" Hm? Là sao , nếu ko muốn làm bạn thì sao tớ phải hỏi ?"
" Có lẽ cậu không biết rồi .... ở cả cái khu này không ai là ko biết cái kẻ vô dụng như tớ , mấy quả táo đen này cũng do tớ mà ra đấy ! Tớ là khơi nguồn cho mọi rắc rối và xui xẻo , ai cũng phải tránh xa , cuối cùng có khi cậu sẽ chết đấy ! Tốt nhất thì..."
Nightmare cứ tưởng rằng người kia sẽ đổi ý và để mặc anh một mình mà rời đi , đôi mắt lộ rõ vẻ u buồn . Anh biết rằng mình kiểu j cũng bị bỏ lại mà , quen rồi nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn muốn hi vọng.....
Lần đầu tiên trong đời Classic thấy cái vẻ mặt này của Nightmare , đúng là chỉ có phiên bản này mới có thể đáng yêu như vậy đc .
" Thì sao ? Nghỉ chơi với cậu mặc dù đã đồng ý ? Nighty cho dù cậu có là j đi chăng nữa đã thành bạn rồi thì có chết tớ vẫn chơi với cậu vẫn ở bên cậu !"
Nightmare ngơ ngác trước câu trả lời của người đối diện , cái cảm giác hạnh phúc rạo rực trong lòng anh , cái cảm giác vui sướng khi nhận đc một chút tia hi vọng , một chút tia sáng từ trong bóng tối sâu thẳm ... tất cả là thật ? Anh luôn mặc định trong đầu là sẽ chẳng có ai chấp nhận anh , hiểu anh đến cả em trai cũng chưa từng vậy mà .... đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất anh đc coi là một người bạn thực sự trong cái một nơi mà tất cả lũ quái vật đều khinh rẻ anh , làm bạn với anh chỉ vì Dream - em trai , chỉ vì thương hại ......
" Mà sao cậu lại ở trên này ?"
" ..."
" Hm? Nếu cậu không muốn nói thì thôi vậy !"
"Ah ! Không phải là ....."
" Là ?"
Trong khi đợi cho Night trả lời , Classic bắt đầu suy nghĩ , nếu đây là Dreamtale thì tại sao cậu lại có thể ở đây đc ? Đã thế đây chắc chắn ko phải Nightmare mà cậu biết mặc dù vô cùng quen thuộc, theo như cậu nhớ thì lần hồi sinh nào cũng quay về thời điểm bắt đầu của Undertale mà tại sao lại .... Đừng bảo đây là quá khứ ....của Nhai me .... lộn lộn Nightmare nhưng Dream chỉ mới đề cập sơ sơ qua là ... wait mình trọng sinh? .....Ahhh rối não quá!!!Vậy thì cứ làm bạn với phiên bản cute hột me này đã , có khi lại ngăn đc ai kia hắc hoá , đồng thời tìm hiểu luôn về quá khứ Nhai me :))
" Tớ sẽ nói....abcxyztgtgyhheswwsgyh"
Nói chung là nói hết mẹ luôn nó 2 tiếng đồng hồ về cuộc sống và những j mà Nightmare phải chịu đựng và Classic phải cố ko đập mặt vào cây mà ngủ .
" Nói chung là vậy ... cuộc sống của tớ chỉ xoay quanh sự cô đơn , bị hắt hủi bởi người xung quanh...Chẳng ai để chia sẻ , để làm bạn ..."
" Chẳng phải chúng ta đã là bạn rồi sao ? Nếu muốn, tớ sẽ sang nhà cậu chơi cho đỡ buồn"
Classic cười , khẽ xoa mái tóc đen tuyền mượt mà của Nighty . Còn anh chỉ biết nhìn , chết lặng vì hạnh phúc , vì sự xinh đẹp vô ngần trước mắt .
" Tớ ! Tớ .... hạnh phúc lắm !!"
" Này ! Này ! Ngã giờ !Ah!"
Và Nightmare nhảy cẫng lên , vòng tay ôm cổ Classic mặc cho cả hai đang theo quán tính mà rơi xuống , nhưng cũng may là chúng bụi cây dưới đó .
" Phụt !Hahahahaha!!"
Sau đó là những tiếng cười reo vui , khung cảnh u ám lúc nào đã trở nên tươi tắn khi tràn ngập những điều tích cực, những điều hạnh phúc . Có vẻ như một kí ức tươi đẹp nào đó vừa đc khắc sâu vào trong trái tim ai kia .
Và ở một nơi nào đó , người nhận biết đc niềm vui này đến từ ai lại có vẻ không vui .
" Anh hai ! Những gì mà anh có đều sẽ thuộc về tôi , niềm vui này sẽ sớm kết thúc thôi !"
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Nightmare spoil
Lại là một buổi sáng bth, nhạt nhẽo , tôi bắt đầu một ngày mới bằng cách đọc sách và thường xuyên phải nghe những tiếng hắt hủi . Nếu không phải tự nhiên có một cậu con trai xinh đẹp ngủ dưới tán cây chắn luôn chỗ ngồi quen thuộc của tôi , mặc dù người đó không làm j ngoài ngủ cả . Càng lại gần lại càng thấy đẹp , khiến cho tôi muốn chạm vào vô cùng nhưng cuối cùng thì lại quyết định trèo lên cây và không quan tâm tới ... Thế mà mới đặt mông xuống thì người ấy tỉnh dậy , tôi đã giật mình mà làm rơi quả táo xuống . Cả người không hiểu sao lại khẽ run , nép vào thân cây , mà cũng phải thôi tất cả đã thành thói quen cả rồi .....sợ bị người khác nói , bị người khác chỉ trích vì việc mình làm ...Xong tự dưng , cậu ta tele và bắt chuyện với tôi đã thế còn cứu tôi , nghe những j tôi nói lại không hề có một chút tia kinh tởm hay có chịu mà lại có phần sợ hãi ? Sau đó , ngồi và lắng nghe , an ủi tôi , cảm giác như tất cả chỉ là giấc mơ vậy ... Hoá ra , bạn bè là như vậy .... nhưng có lẽ những j tôi cảm thấy là bản thân mình đã lỡ yêu người này mất rồi , mặc dù đây là lần đầu gặp mặt....
Nhưng tôi không mong , đứa em trai tốt đẹp của tôi lại mang người ấy đi như lúc em ấy đã cướp lấy tất cả mọi thứ của tôi !

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com