Uncontrollable Love
.
.
.
.
.Vừa nghe tới cái giọng này, cô đã muốn chửi ầm lên, khó khăn lắm mới nén xuống được, ngước mắt lừ tên côn đồ đã làm cô ngất lâu tới vậy.“Đầu đau lắm nhỉ? Tôi sợ cô tỉnh sớm quá mới gõ thêm vài phát nữa cho chắc ăn, thật ngại quá.” Chí Mẫn nằm bên cạnh vươn vai, từ trên giường ngồi dậy, nhưng anh ta y phục đâu ra đó cực kỳ, bận chỉnh tề cái áo ngủ vốn phải dành cho cô.“Nhẽ ra cô có thể ngủ một giấc ngon lành, ai biểu bất hợp tác chi. À mà không gì mà ngại cả, bạn tôi đã ghé giúp tôi thay y phục cho cô.”Sau câu đầu nghe rất chi đúng lý hợp tình, một mớ quần áo bay tới tấp lại: “Bây giờ trời gần sáng rồi, cô thay quần áo xong là có thể về. Đừng quên tốt xấu gì chúng ta cũng coi như đã có với nhau một đêm, lo chuẩn bị chuyện đính hôn cho tử tế vào nhé.”Tỉnh Đào phải viện rất nhiều khí lực mới khiến khoé miệng mình không run rẩy quá dữ dội: “Này, cái gì tôi cũng chưa làm hết mà?”“Trọng điểm không phải việc ta có mần ăn được gì hay không, mà là tôi nói thế nào kìa. Ổn rồi, Phác gia chúng tôi rất truyền thống, cô phải chuẩn bị tốt tâm lý chịu trách nhiệm với cuộc đính hôn này đi.”“Đầu óc anh không có vấn đề gì chứ?” Tỉnh Đào cười nhạt.“Cô này ngộ thật, ngoan cố cái gì nào? Làm ơn đừng có nhỏ mọn thế, làm bà vợ trên giấy tờ không vất vả cô đâu. Hơn nữa anh chồng có thể cứu cô thoát khỏi bể khổ đi xem mắt, vừa cổ vũ vừa bao che cho cô tha hồ ra ngoài quen bạn gái như tôi có mò kim đáy biển cũng không ra. Chuyện lợi cả đôi đàng thế kia, lý gì cô không làm?”“Anh bớt tự cho mình đúng đi.” Tỉnh Đào không muốn phí võ mồm thêm nữa, đứng lên sắc mặt không tốt bỏ vào phòng tắm mặc quần áo, nói vọng ra.“Chuyện tôi tự tôi biết tính toán, không hoan nghênh người lạ nhúng mũi vào…”Tiếng nói giữa chừng đột nhiên nghẽn lại, cô sợ hãi thất sắc ngạc nhiên mất vài giây, đoạn quýnh tay quýnh chân xỏ quần áo vào, xô cửa lao ra như điên, căn bản không có thời gian để ý đến Chí Mẫn đang “Này, này cái tam giác quỷ của cô này!” ỏm tỏi sau lưng.Có vắt giò lên cổ đi nữa cũng đã muộn.Đã sang sáng hôm sau, thời gian hiệu lực của ước định gì cũng đã qua cả rồi.Nơi đã hẹn quả nhiên vắng hoe vắng hoác, không một bóng người. Không biết tối hôm qua, từ lúc nào tuyết bắt đầu rơi, đống lại trên mặt đất một mảng trắng xoá lấm tấm lỗ nhỏ.Không biết Tỉnh Nam căn bản chưa từng tới, hay đã tới, rồi lại đi.Ngay đến nhàn hạ mắng chửi người ta Tỉnh Đào cũng chẳng có, cô hung hăng đạp ga, tăng tốc vù vù, đâm ngang phóng dọc suốt đoạn đường.Về đến nhà co lao ngay lên lầu, gần như dùng sức tông cửa phòng Tỉnh Nam ra, thấy nữ nhân trong đấy đang khom lưng thu dọn gì đó, mới hơi nhẹ nhõm thở phào, rồi nghe thấy giọng mình đong đầy niềm vui mừng của kẻ sống sót qua đại nạn: “Tiểu Nam.”Bị tiếng mở cửa kinh động, Tỉnh Nam vội nhỏm lưng thẳng dậy, nhưng vẫn không xoay người lại, chỉ bâng quơ lên tiếng đáp lại. Bên chân nàng là một vali không lớn đang để mở, đồ đạc bên trong không nhiều lắm, xếp rất ngăn nắp, Tỉnh Nam đang lấy chúng ra một lần nữa, đặt lại chỗ cũ.“Tiểu Nam, chị xin lỗi thật đấy, chị… vướng chút việc, nên… xin lỗi em mà, Tiểu Nam…”“Không sao.” Tỉnh Nam vẫn đưa lưng về phía cô, xấu hổ cựa cậy như muốn che giấu chiếc vali. Giọng nàng không lớn, nói vắn tắt một câu xong bèn im lặng, hồi lâu mới tiếp tục.“Em cũng không đợi lâu mấy, mới đứng một chút, rồi… về ngay.”Tỉnh Đào vẫn có thể nhìn rõ chỗ nước đọng sau khi tuyết rơi trên quần áo nành tan đi.Có lẽ nguyên do vì chịu rét cả đêm mà thấy lạnh, nhìn vai nàng co rúm dữ dội hơn hẳn lúc thường.“Xin lỗi mà, Tiểu Nam. Chị thật sự muốn đi với em, nhưng mà…” Tỉnh Đào trước nay chưa từng thấy mình vụng nói thế này, không biết phải làm thế nào giấu biến vụ nhăng nhít tối qua.“Đột nhiên phát sinh một việc…”“Không sao mà…” Tỉnh Nam cúi đầu lên tiếng tỏ vẻ đáp lại, rồi không thèm nhắc lại, lần thần đứng dậy, thấy Tỉnh Đào không có ý định rời đi thì bối rối cọ chân, máy móc mở ra xếp lại cái khăn quàng cổ vừa lấy ra, dường như hơi bức bối, nhưng một mực cúi gằm.Tỉnh Đào đành phải bước tới ôm nàng, kéo nàng vào lòng mới cảm thấy tấm lưng thẳng đơ của nàng hơi run lên, hồ như cả hít thở cũng đang kiệt lực đè nén lại."Xin lỗi em Tiểu Nam..."Muốn xoay người nàng lại, lại bị kiên trì ngấm ngầm phản kháng, cô liền chộp lấy cằm nàng, buộc nàng nhìn thẳng vào mình, nàng lại một mực không chịu ngước mắt lên.“Danh Tỉnh Nam…??”Tỉnh Nam chẳng hề có ý oán trách, nhưng chậm rãi, dưới làn mi đang rủ xuống bắt đầu rơi ra những giọt nước mắt không kiềm chế được. Rơi lệ làm nàng cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ, nhưng lại không cách nào khống chế được thứ đang dâng tràn đó. Nàng luôn có thể nhân nhượng, nhưng lần này dường như hơi quá rồi, cho dù muốn chịu đựng hoàn toàn như trước đây, cuối cùng vẫn trào ra.Tỉnh Đào dường như xin lỗi rất chân thành, nhưng nàng nghe thấy rỗng tuếch, chẳng khác gì những hứa hẹn kia.Đôi môi và những ngón tay từng chút một lau khô nước mắt nàng đều thật ấm áp, thế nhưng nàng chờ một mình trong tuyết đã lâu lắm rồi, toàn thân đều rét lạnh, cho dù được ôm chặt hơn nữa, cũng không cảm thấy ấm áp lại được.“Là chị không tốt, em đừng giận…”Khi đem hành lý đã gói ghém kỹ còn y nguyên chưa động tới về, nàng kỳ thực chẳng có lấy một chút nào tâm trạng phẫn nộ, chỉ cảm thấy mịt mờ, cổ họng khô khốc.Năm lần bảy lượt làm những chuyện ngốc nghếch, cuối cùng tới nông nỗi bản thân mình cũng cảm thấy nhục nhã chán chường. Sớm đã biết mình không có khả năng chờ được, sao còn muốn coi là thực, còn rét run cầm cập muốn chờ tới phút chót.Nàng không nhúc nhích, mặc Tỉnh Đào ôm ấp, áy náy hôn trấn an mình.Có đền bù, đền bù thế này, có lẽ nàng phải thấy đủ đi thôi.Muốn nhiều hơn nữa, đấy căn bản chỉ là vọng tưởng.“Em xếp đồ đạc lại trước.” Khi sắp chạm môi, Tỉnh Nam khẽ nép mặt tránh đi.
“Hành lý cứ để đấy, một hai ngày tới lúc nào cũng được, chỉ cần em muốn, mình sẽ đi.”
Tỉnh Nam im lặng chốc lát, đoạn cười khổ nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe:
"Tiểu thư, những chuyện thế này đừng lấy ra đùa nữa"
Tỉnh Đào vừa định phản bác, lại nghe nàng tạm dừng một chút, đoạn dùng giọng chừng mực hỏi:
“Tối qua chị đi đâu thế?”
“…”
Cái loại chuyện nhăng nhít này rốt cuộc thì phải làm thế nào mới khỏi khiến Tỉnh Nam hiểu lầm đây?!
“Chị có chút việc…”
Thấy Tỉnh Nam đang chăm chú chờ câu mình sắp nói, Tỉnh Đào chỉ cảm thấy đầu muốn căng ra.
“Thật ra cũng chẳng phải việc gì ghê gớm lắm, thôi bỏ đi, em không cần lo tới nó, chừng nào có thời gian chị từ từ kể em nghe.”
Phải rất lâu Tỉnh Nam mới “Ừ” một tiếng, bởi ốm o và mệt mỏi nếp nhăn hiện sâu hơn trên mi mắt nàng, cung mày rợp tối hàng mi.
Thấy mình có lỗi, Tỉnh Đào ôm chặt hơn chút nữa thân thể đang kìm nén cơn run rẩy nhỏ của nàng.
Thấy môi nàng vẫn còn tím tái vì chịu phải cái lạnh quá độ, cô vén ngay áo khoác bọc nàng vào, áp gò má lạnh lẽo của nàng vào cổ mình, muốn cho nàng ấm áp trở lại.
“Tay em lạnh quá.”
Được nắm trong lòng bàn tay cô xoa xoa đảo đảo, các ngón tay nàng vẫn thiếu độ ấm co rụt lại như cũ.
“Để vầy đi…”
Cầm tay nàng kéo vào vạt áo sơ mi sát người mình, lưng nhói lạnh, Tỉnh Đào cũng không nhịn được rùng mình cười, hít một hơi rồi tiện thể ôm nàng vào sát ngực:
“Đúng là em lạnh ghê đó.”
Tỉnh Nam kinh ngạc một chút, sợ hãi định rụt tay lại:
“Vầy không được, làm chị lạnh mất…”
“Phải thế em mới mau ấm lên được chứ.”
Khi giọng nói dịu dàng trầm lắng rung lên trong màng nhĩ cũng là lúc vành tai nàng bị ngậm vào hôn tới tấp.
Trực tiếp dán bàn tay vào cô cảm nhận da thịt nóng hổi dưới lớp lớp quần áo, được cô ghì chặt trong đôi tay thon dài mạnh mẽ, cảm nhận được nhiệt độ chân thực từ môi cô kiểu này, nàng sẽ tưởng bở rằng mình được cô yêu thật mất.
Trong ảo giác ấy, nàng hạnh phúc tới mức mũi cũng bắt đầu cay cay.
Nghe theo lời hứa của cô, thu xếp hành lý xong đứng ngẩn ngơ giữa trời tuyết đợi cô suốt buổi tối, nhưng chỉ có thể một mình trở về thảm hại khôn xiết tả, nỗi đau cảm nhận khi ấy, trong chớp mắt này, hồ như cũng có thể tan biến không thấy đâu nữa.
Chỉ cần có thể làm nàng thấy như mình được ở bên cô, có lẽ là đủ rồi.
Có trách thì chỉ trách được bản thân Danh Tỉnh Nam này quá mức u mê mà bi lụy mối tình chẳng hồi kết, có trách chỉ trách được bản thân mình mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com