TruyenHHH.com

ummo | em thử trốn tôi lần nữa xem?

V

frvnst


Báo thù rửa hận, giở trò lưu manh lại?

Giở trò thế nào được, chẳng nhẽ ôm ôm ấp ấp Eom Seonghyeon, sờ sờ mó mó cơ ngực, cơ bụng trông cũng có vẻ rất tốt đó ha?

Quang minh chính đại táy máy tay chân với crush của mình, mà đối phương thậm chí còn rất phối hợp, đây là mấy cái tình tiết kỳ quái gì trong phim vậy?

Ánh mắt Park Ruhan chuyển đi trong chốc lát, đối diện tầm mắt với Eom Seonghyeon, có thể nhìn thấy sự dung túng bên trong đó.

"Thế nào?" Eom Seonghyeon điếc không sợ súng trêu chọc Park Ruhan, "Có tới hay không?"

"Rào—-"

Bọt nước văng tung tóe, một trận nước từ trong bồn dội thẳng lên đầu Eom Seonghyeon, Eom Seonghyeon không kịp ứng phó, buông Park Ruhan ra rồi lùi lại hai bước.

Park Ruhan khống chế được chính mình nở một nụ cười chế giễu: "Haha."

"Được lắm Park Ruhan, dám đánh lén?" Eom Seonghyeon nhanh chân nhảy vào trong bồn tắm, dùng khuỷu tay kẹp cổ Park Ruhan, cả cơ thể cũng tới gần, "Trận chiến vọc nước đúng không, để tớ xem bản lĩnh của cậu một chút!"

Trong làn nước ấm áp, da dẻ bóng loáng trực tiếp dán vào nhau, Park Ruhan không rõ mình đã đụng phải nơi nào của Eom Seonghyeon, nước trong bồn tựa như một cái giường lớn, giăng lưới vây lấy cậu và Eom Seonghyeon, tay chân quấn quýt.

Quá gần, cũng quá nóng.

Đùa giỡn tiếp xúc như thế, mà muốn Park Ruhan không có một chút phản ứng nào, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.

Park Ruhan đẩy Eom Seonghyeon ra, cùng lúc đó chân đột nhiên không kịp chuẩn bị mà trượt một cái, cả người chìm vào trong bồn nước.

Cậu còn chưa kịp phản ứng lại, đã được một bàn tay to lớn đỡ lưng lên.

"Không sao đó chứ?" Eom Seonghyeon cau mày lại gần trước mặt cậu, "Để tớ xem một chút."

Nhìn thấy hai lồng ngực cách ngày càng gần, Park Ruhan vội vàng dùng lòng bàn tay chắn lại, không cho Eom Seonghyeon tiếp tục tới gần.

"Có thể có chuyện gì chứ, ở đây cũng không phải là hồ hóa cốt." Park Ruhan lau nước trên mặt, đồng thời nghĩ cách dời đi lực chú ý của Eom Seonghyeon từ trên người cậu. Ánh mắt cậu nhanh chóng khóa chặt lên chiếc giường gỗ gần đó, hỏi Eom Seonghyeon: "Đồ đạc trong này khác xa với trong tưởng tượng của tớ, tại sao trong phòng tắm lại có giường, để cho người chóng mặt dùng nghỉ ngơi?"

Ánh mắt của Eom Seonghyeon cũng dời đi theo mong muốn của Park Ruhan, hắn liếc mắt nhìn chiếc giường nhỏ một cái, cong khóe môi, sau đó lại miễn cưỡng hạ xuống, cuối cùng thật sự không duy trì được dáng vẻ lạnh lùng, chỉ có thể nghiêng đầu cố gắng nhịn cười mấy lần.

Đó không phải là giường để nghỉ ngơi, đó là giường dùng khi chà tắm, xem ra bạn học Park Ruhan, đối với chuyện sắp xảy ra chẳng hề hay biết gì cả.

Lãnh thổ Tổ Quốc bao la rộng lớn, phong tục khác biệt giữa các vùng miền thật là tốt.

"Cậu cười cái gì?" Park Ruhan khó hiểu.

Eom Seonghyeon đối với vấn đề của Park Ruhan hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Đợi lát nữa tớ giúp cậu chà ha?"

Park Ruhan vẫn duy trì lòng cảnh giác: "Chà lưng thì được."

Eom Seonghyeon mỉm cười vô cùng thân thiện với bạn học: "Yên tâm, tất cả đều nghe theo cậu, tớ mà cậu còn lo lắng à.".

Chờ Park Ruhan nằm lên đó, chà nơi nào còn chẳng phải là do hắn định đoạt hay sao? Món đã lên dĩa, mặc hắn thưởng thức.

Eom Seonghyeon chỉnh lại vị trí của mình, dựa vào thành bồn bên cạnh cùng sóng vai với Park Ruhan. Trong đáy mắt, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy bóng dáng của Park Ruhan, cho dù không nói lời nào, chỉ cần ở trong một không gian, hắn đều cảm thấy thoải mái từ tận đáy lòng.

Eom Seonghyeon kéo tay Park Ruhan qua nắm chặt giống như thường ngày, một cái tay khác thì lại chơi đùa với ngón tay của Park Ruhan, cuốn lại rồi thả ra.

Park Ruhan vui mừng khi thấy Eom Seonghyeon chú ý đến ngón tay của mình mà không phải trên người mình, đợi đến khi kiểm soát được phản ứng thì mới rút tay trở về.

"Không khác nhau là mấy." Park Ruhan nói, "Chúng ta chà lưng cho nhau xong rồi về."

Eom Seonghyeon đột nhiên cả người phấn chấn!

Hắn bước ra khỏi mặt nước, đi tới cái giường nhỏ kia trước, sau đó nhìn Park Ruhan rồi làm động tác mời đến.

"Tớ, Eom Seonghyeon, nhân viên chuyên nghiệp độc quyền của ngài, vì ngài phục vụ." Eom Seonghyeon giả vờ điềm tĩnh, "Mời ngài nằm xuống."

Eom Seonghyeon làm nhiều động tác liên tục khiến Park Ruhan đột nhiên không kịp chuẩn bị, tay đang muốn đi lấy khăn mặt cứng đờ giữa không trung, thậm chí không rảnh bận tâm đến cái tên Eom Seonghyeon đang ở trước mặt cậu để trần cười toe toét, ánh mắt của cậu sắp đông cứng lên chiếc giường nhỏ chỉ đủ cho một người nằm kia rồi.

Có thứ gì đó không giống với trong tưởng tượng của cậu lắm.

Ở nơi này chà lưng cho nhau, chẳng phải là hai người ngồi trên băng ghế nhỏ, nửa người dưới được quấn khăn kỹ càng, hài hòa thân thiện chỉ lộ cái lưng ra ngoài hay sao? Tại sao phải nằm xuống?

Park Ruhan nhanh chóng suy nghĩ, kết hợp với tình hình trước mắt, đột nhiên hiểu ra được thế nào là chà tắm đúng nghĩa.

"Tự nhiên nhớ tới có chút việc gấp chưa xử lý, về trước nhá." Park Ruhan từ trong bồn nước đi thẳng tới nơi để quần áo, mà mới đi được nửa đường đã bị chặn ngang.

Trên mặt Eom Seonghyeon lộ ra một nụ cười thân thiện: "Lớp trưởng, lật lọng là hành vi không tốt đâu, sẽ làm mất đi sự tin tưởng của người khác, câu này là lúc trước cậu đã từng nói, cậu nhớ không nhỉ?"

"Tớ xin lỗi cậu nhiều ha." Park Ruhan cố gắng đẩy Eom Seonghyeon đang ôm eo cậu ra, "Tên Park Ruhan đồng ý với cậu cùng nhau chà tắm đã nghỉ ngơi, tớ là nhân cách thứ hai của cậu ta, ngày mai cậu cùng nhân cách chủ chà đi nha."

"...Đệt." Eom Seonghyeon không nhìn được cười lên, sau đó lập tức dùng sức nâng Park Ruhan gần một mét tám bay lên không trung, ôm xuống giường nhỏ.

Không có nước che chắn, tuổi trẻ sức sống dồi dào thân thể trực tiếp tiếp xúc, cái không nên thấy đều hiện rõ mồn một.

Bản thân cái thứ giường này cũng dễ khiến người khác liên tưởng đến thứ khác, huống chi là dưới tình huống hai người không mảnh vải che thân.

Park Ruhan khó có thể khắc chế được mà cứng nhắc, tầm mắt lướt qua vai Eom Seonghyeon, tìm đến phía sau Eom Seonghyeon. Bàn tay Eom Seonghyeon dán vào phía sau eo cậu, nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay dường như có thể hòa tan da thịt ở chỗ đó.

Eom Seonghyeon vốn muốn trực tiếp đẩy Park Ruhan xuống, mà bàn tay cảm nhận được sự căng cứng của bắp thịt hiển nhiên nói rõ chủ nhân của cơ thể này đang bất an.

Eom Seonghyeon suy nghĩ một lát, ngồi xuống bên người Park Ruhan, đồng thời thu lại cái tay đang đặt trên eo Park Ruhan, cẩn trọng đặt lên trên đùi mình.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy Park Ruhan thở phào nhẹ nhõm.

"Sao cùng tớ chà lưng lại khiến cậu khó chịu như vậy?"

"Không quen." Park Ruhan nói.

"Chỉ vì không quen?" Eom Seonghyeon quay đầu, bởi vì đôi mắt hẹp dài nên khi nhìn chằm chằm người khác sẽ dễ sản sinh ra cảm giác ngột ngạt, ánh mắt vững vàng nhìn Park Ruhan, nhưng sau đó hắn cười rất khoái chí, nên liền xua tan đi cảm giác đó.

Giọng nói của hắn vẫn trầm thấp và dịu dàng như cũ, nhưng ánh mắt lại có chút nguy hiểm: "Biết sao mà tớ muốn cùng cậu tắm chung để làm cho tình cảm thêm sâu sắc không? Tại vì dạo này thái độ của cậu đối với tớ rất lạ, là do có bạn khác nên không muốn chơi với tớ nữa à?"

Trong lòng Park Ruhan nhảy lên một cái.

Cậu không ngờ cái người lúc nào cũng vô tư như Eom Seonghyeon lại nhạy cảm đến vấn đề này như vậy, cậu đã vô cùng cẩn thận, còn tưởng rằng mình không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào, thế mà vẫn bị Eom Seonghyeon nhận ra một chút.

"Nói nhảm gì đó, tớ không muốn chơi với cậu hồi nào." Park Ruhan ổn định lại tâm tình, "Hơn nữa lạ là lạ chỗ nào, sao tớ không biết?"

Eom Seonghyeon dường như là đang chờ đợi câu nói này, bỗng nhiên nheo mắt lại: "Cậu nói mà không biết ngượng miệng, uống một miếng nước của tớ cũng do dự, tối ngủ còn đưa lưng về phía tớ, trái tim tớ bị cậu làm cho tổn thương tan nát rồi, nói đi, đền bù thế nào đây?"

"..." Park Ruhan, "Cậu muốn thế nào?"

Eom Seonghyeon khoanh tay: "Cậu nói xem, chẳng phải là tớ đang làm cho tình bạn của chúng ta thêm sâu sắc đó sao?"

Park Ruhan trầm mặc, Eom Seonghyeon cũng không ép cậu, cho Park Ruhan đủ thời gian để chuẩn bị. Cuối cùng chỉ nghe thấy Park Ruhan thở dài một hơi, chậm rãi nằm xuống.

Eom Seonghyeon cảm thấy trái tim mình bị sự đáng yêu của Park Ruhan làm cho tan chảy rồi, khóe miệng cũng cong lên.

Park Ruhan đã quen Eom Seonghyeon biết lâu rồi, chợt nhận ra có gì đó sai sai: "Cậu lừa tớ?"

"Sao có thể chứ bạn học Park ơi, tớ là người như vậy sao?" Eom Seonghyeon cười, nhấn Park Ruhan xuống, trong nụ cười chẳng còn thấy đâu cái sự tổn thương buồn bã khi nãy. "Ngài nằm ngay ngắn lại đi, tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ."

Park Ruhan nằm nhoài trên cái giường nhỏ, vừa thầm vui mừng vì phía trước của mình đã được che lại, ai ngờ giây tiếp theo cậu mới ý thức được là toàn bộ phía sau của cậu đều bại lộ dưới mắt của Eom Seonghyeon.

Park Ruhan ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy Eom Seonghyeon trần như con nhộng đang đứng phía sau cậu, nhìn trực diện vào lưng cậu...Hoặc là nhìn từ lưng đi xuống phía dưới.

Park Ruhan nổi hết da gà cùng với những những suy nghĩ không nên có kia, cậu đang định vươn mình xuống giường thì bị Eom Seonghyeon nhấn giữ lại.

"Tớ không chạy, chỉ muốn đi mặc cái quần mà thôi," Park Ruhan giải thích.

Eom Seonghyeon nhướn mày: "Mặc quần, cậu ra ngoài hỏi thử xem, ai đi tắm chà lưng mà mặc quần? Cậu đang kể chuyện cười cho tớ à."

Park Ruhan khẽ cắn răng: "Tớ không mặc cũng được, nhưng tốt xấu gì cậu cũng phải mặc đi chứ, đừng có ở phía sau tớ...lúc ẩn lúc hiện như vậy."

Eom Seonghyeon bị Park Ruhan chọc cho mắc cười, hắn nhìn Park Ruhan, sau đó cúi đầu nhìn chính mình, cười ra tiếng. Cuối cùng, cũng không để cho Park Ruhan bởi vì thứ lúc ẩn lúc hiện của mình cảm thấy dè dặt, nên Eom Seonghyeon vẫn ngoan ngoãn đi mặc quần.

Park Ruhan nằm úp sấp xuống, vùi mặt vào giữa hai cánh tay, giống như đà điểu vùi đầu vào đống cát, chỉ cần mắt cậu không thấy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Có bàn tay to lớn đang véo tai của cậu, còn mang theo giọng nói đầy từ tính mà cậu yêu thích.

"Vậy tớ bắt đầu lại đây."

...

Da của Park Ruhan thật sự rất trắng, sau khi ngâm qua nước càng mang theo một loại cảm giác trơn bóng.

Eom Seonghyeon tỉ mỉ quan sát, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ phản ứng nào của Park Ruhan.

Trong lòng Eom Seonghyeon tràn đầy mãn nguyện không nói nên lời.

Cuối cùng cũng thấy được toàn bộ của Park Ruhan, cũng làm cho Park Ruhan thấy được toàn bộ của hắn, giữa họ sẽ chẳng còn nơi nào chưa quen thuộc nữa.

13

Hắn là người đầu tiên, cũng là người duy nhất cùng Park Ruhan có tiếp xúc như thế, một chút đặc biệt như vậy cũng đủ khiến hắn ấm lòng.

Eom Seonghyeon chậm rãi lau chùi từ phía sau lưng dần hạ xuống eo.

Mà từ eo đi xuống chính là nơi riêng tư nhất của Park Ruhan.

Dù bất cứ chỗ nào thì Park Ruhan vẫn đẹp, chỗ ít tiếp xúc với ánh nắng mặt trời càng trắng đến chói mắt.

Bởi vì là nơi riêng tư, nhìn nhiều sẽ không tôn trọng Park Ruhan, Eom Seonghyeon liền cố gắng tránh né, đưa mắt nhìn lên lưng Park Ruhan vừa được mình lau qua, cách lớp khăn tắm, cảm thụ được nhiệt độ và sức lực từ eo.

Tùy ý đẩy khăn tắm đi xuống, Eom Seonghyeon nhìn thấy gì đó, trong mắt hiện ra ý cười.

Đó là hõm Apollo ở thắt lưng, lún trong da thịt trắng nõn, tạo thành hai hõm tối, làm cho da thịt bên cạnh càng thêm mềm mại, khiến cho người khác kiềm lòng không đặng mà muốn chọc vào chúng.

Nếu như ấn xuống, chắc sẽ mềm lắm phải không ta?

Ma xui quỷ khiến, Eom Seonghyeon đưa bàn tay trần nắm lấy sườn eo trắng nõn với bàn tay nóng như lửa đốt của mình, dùng ngón cái ấn xuống hai cái hõm apollo ở thắt lưng, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp.

Mềm quá.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Eom Seonghyeon, cùng lúc đó thân thể trong tay hắn đột nhiên run lên.

...

Park Ruhan thật sự phục rồi.

Cậu nằm đọc thầm Đạo Đức kinh, thành công niệm được bản thân thanh tâm quả dục, thấy mình sắp vượt qua cơn nguy kịch lần này rồi, thì Eom Seonghyeon đột nhiên dùng tay ấn một cái, liền trúng điểm mẫn cảm mà ngay chính bản thân mình cũng không biết.

Ấn xong lần thứ nhất còn sợ chưa đã ghiền, Eom Seonghyeon lại tiếp tục ấn giữ xuống, dường như rất có hứng thú với cái eo đó.

Bị ấn cho bủn rủn hết cả người khiến cho da đầu của Park Ruhan tê rần, cùng lúc đó, Park Ruhan hoảng sợ phát hiện rằng mặc dù khi ấy cậu không hề có bất kỳ ý nghĩ đen tối nào mà vẫn sinh ra một loại phản ứng sinh lý khiến cậu không thể khống chế được.

Phía sau cậu chính là Eom Seonghyeon, cậu thậm chí không có lấy một mảnh quần áo che thân, chỉ cần quay người lại, Eom Seonghyeon liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cậu đang có chuyện gì.

Đương nhiên là Park Ruhan biết mình có thể nói thật cho Eom Seonghyeon biết lý do thực sự, đều là đàn ông con trai như nhau, Eom Seonghyeon sẽ hiểu cho cậu. Nhưng mà muốn cậu và Eom Seonghyeon mặt đối mặt trong tình trạng như thế, chỉ cần nghĩ đến cái cảnh Eom Seonghyeon nhìn ra cái nơi nào đó sai sai của mình là Park Ruhan liền ngượng ngùng đến mức ngón chân co quắp lại, muốn đập đầu vô miếng đậu hủ chết mất thôi.

Không được, cậu phải nghĩ cách đẩy Eom Seonghyeon ra.

Nghĩ thế, Park Ruhan khẽ xoay người đè lại cái tay đang lộn xộn của Eom Seonghyeon: "Bắt nạt tớ ít hiểu biết hả? Đây chắc chắc không phải là kiểu chà tắm thông thường.

Eom Seonghyeon ngẩng đầu lên, nở một nụ cười đẹp trai tinh nghịch: "Đúng là không phải."

Eom Seonghyeon trả lời chẳng chút e dè, Park Ruhan trầm mặc một lúc, thả tay Eom Seonghyeon ra. Park Ruhan đứng ở bên trái của chiếc giường, Park Ruhan liền quay người về bên phải, hơi chống đỡ thân trên chuẩn bị xuống giường.

"Lưng của tớ đã chà xong, bây giờ đến lượt cậu, cậu nằm xuống đi, tớ đi mặc quần cái." Park Ruhan nói.

Chờ Eom Seonghyeon từ bên trái nằm lên giường, cậu đã từ phía bên phải rời đi mặc quần áo, vừa hay thoát khỏi sự lúng túng lần này.

Trong lòng Park Ruhan không ngừng suy nghĩ cách để lát nữa hành động, thì nghe thấy một tiếng cười khúc khích.

"Ai nói cậu đã kết thúc?"

Một cái tay khoác lên vai của Park Ruhan, Park Ruhan nhìn lên bàn tay đó và thấy cái người đã từng đi oanh tạc trong trường, lộ ra nụ vô cùng xấu xa mỗi khi hắn làm chuyện xấu.

"Đừng có nói là cậu nghĩ rằng tớ chỉ chà lưng cho cậu thôi đó nha?"

Park Ruhan: "?!"

Bàn tay đặt trên vai Park Ruhan dùng sức kéo một cái khiến Park Ruhan từ nằm nghiêng thành nằm thẳng người.

"Phía trước bụng, đương nhiên cũng phải chà."

Giọng nói mang theo ý cười của Eom Seonghyeon bỗng im bặt đi, nụ cười trên môi cũng khựng lại.

Nói có vẻ giả dối, nhưng Eom Seonghyeon vẫn cảm thấy, Park Ruhan chính là dùng từ thanh tâm quả dục, băng thanh ngọc khiết để hình dung, khác xa so với mấy tên đàn ông hôi hám khác.

Cho nên mỗi lần nhìn thấy người khác có ảo tưởng liên quan đến chuyện kia với Park Ruhan, cho dù là ý tốt, mang theo yêu thích, hắn đều sẽ cảm thấy khó chịu.

Có ấn tượng như thế, nguyên nhân đến từ khuôn mặt và tính cách của Park Ruhan, cũng từ việc Park Ruhan thường chú trọng đến sự riêng tư về phương diện đó.

Tất nhiên người đàn ông nào cũng sẽ có phản ứng bình thường, huống chi còn thường xuyên ngủ cùng nhau, hắn cần phải hiểu rất rõ Park Ruhan. Mà giờ nhớ lại, mỗi lần đến lúc này, Park Ruhan đều sẽ khéo léo tránh khỏi tầm mắt và sự đụng chạm của hắn để khỏi nảy sinh lúng túng.

Nói cách khác, đây là lần đầu tiên Eom Seonghyeon đối mặt với dục vọng của Park Ruhan.

Sắc trắng tinh khiết nhiễm phải sắc màu của thế tục, điều này đối lập với quan điểm trước giờ của hắn về Park Ruhan, thế nhưng điều này không khiến hắn cảm thấy thất vọng, cũng như không có phẫn nộ muốn hủy diệt.

Cả người hắn tràn đầy hưng phấn khó có thể diễn tả thành lời, loại hưng phấn này xuất phát từ trái tim của hắn, thông qua dòng máu nhanh chóng chảy dọc toàn thân.

Hắn đã nhìn thấy một Park Ruhan trọn vẹn mà trước đây chưa từng thấy.

Chỉ có hắn từng thấy nơi riêng tư nhất của Park Ruhan.

Eom Seonghyeon không biết vẻ mặt lúc này này của mình như thế nào, nên chỉ cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, không để cho biểu hiện của mình quá kích động, quá kỳ lạ. Park Ruhan nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó đột nhiên quay mặt đi chỗ khác, vươn mình xuống giường muốn nhanh chóng rời đi.

Chỉ là chưa đi được hai bước chân, đã bị ôm eo ếch từ phía sau.

Eom Seonghyeon vòng qua eo gầy săn chắc của Park Ruhan, da thịt ấm áp dán vào nhau, rõ ràng chỉ là sự tiếp xúc hết sức bình thường, nhưng lại khiến cho đầu óc của Eom Seonghyeon nổ đùng đùng như pháo hoa.

Thiên ngôn vạn ngữ, đủ loại kích thích, đủ loại suy nghĩ, cuối cùng quy tụ lại thành một câu.

Eom Seonghyeon thoáng cúi đầu, kề sát vào lỗ tai Park Ruhan, giọng khàn khàn.

"Chạy cái gì, tớ giúp cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com