Chương 1: Cơn mưa và anh
Cơn mưa hôm ấy không ngừng rơi, từng giọt nước rơi xuống đều đặn, tạo thành một màn mưa mờ mịt bên ngoài cửa sổ xe buýt. Em ngồi trong xe, mắt nhìn qua cửa kính mờ đục, cảm giác hơi lạnh từ màn mưa thấm vào không gian xung quanh . Dù không phải là người thích mưa, nhưng hôm nay, nó lại mang đến một cảm giác thật kỳ lạ — nhẹ nhàng và yên tĩnh.
Xe buýt đã lăn bánh đến trạm , dù đã đến nơi, em vẫn ngần ngừ, nhìn ngoài trời mưa ào ạt, lòng cảm thấy hơi do dự. Cơn mưa lớn như thế này, làm sao có thể ra ngoài khi không có ô?
Cuối cùng, em vẫn đành phải bước xuống. Cửa xe mở ra, và em bước ra ngoài, tay ôm chặt chiếc cặp sách, không thể không cảm nhận được cơn mưa lạnh lẽo.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau:
"Cậu không có ô à?"
Em quay lại và thấy một chàng trai đứng đó, tay cầm chiếc ô lớn, nhìn em với ánh mắt dịu dàng. Anh hơi nghiêng đầu, như thể đang đợi em trả lời.
Em không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh, cảm giác có chút ngượng ngùng nhưng lại dễ chịu lạ. Sau một lúc im lặng, anh mỉm cười và tiến về phía em, nhẹ nhàng đưa chiếc ô về phía em.
"Đi chung ô với tớ nhé?"
Giọng anh không vội vàng, có chút ấm áp, như thể mời gọi em vào sự che chở của chiếc ô ấy vậy.
Em ngập ngừng một chút, rồi gật đầu. Cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, và em cảm thấy chẳng còn lựa chọn nào khác. Im lặng bước đi dưới chiếc ô, mỗi bước chân đều khẽ khàng, nhịp điệu hòa vào tiếng mưa đều đặn.
Thật lạ, khi đi dưới chiếc ô ấy, không có ai mở lời, chỉ có sự im lặng . Mưa rơi, nhưng giữa cơn mưa ấy, có một cảm giác lạ kỳ mà em không thể lý giải được. Thời gian như trôi chậm lại, chỉ có anh và em, bước đi lặng lẽ trong mưa.
Khi đến gần một ngã ba, anh dừng lại và quay sang nhìn em. Anh đưa chiếc ô cho em." Cậu cứ cầm ô đi "Anh nói nhẹ nhàng, không có vẻ gì vội vã, nhưng rõ ràng là anh muốn em đi tiếp một mình." Nhưng cậu sẽ bị ướt đó "" Sắp đến nhà tớ rồi cậu cứ cầm đi , đừng để bị ướt dễ ốm lắm "
Anh mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đưa ô cho em.
" Tớ sẽ trả lại ô cho cậu nhé "Trong cơn mưa tóc anh có chút ướt, anh quay lại và nở một nụ cười dịu dàng rồi lại quay lưng đi
Cảm giác có chút lạ, nhưng cũng có chút ấm áp, như thể mọi thứ đều diễn ra tự nhiên vậy. Nhìn bóng lưng của anh càng ngày càng xa tầm mắt. Em tiếp tục bước đi trong chiếc ô của anh dưới cơn mưa.Tự dưng trong lòng em trào lên một cảm giác sẽ gặp lại người con trai này.
Xe buýt đã lăn bánh đến trạm , dù đã đến nơi, em vẫn ngần ngừ, nhìn ngoài trời mưa ào ạt, lòng cảm thấy hơi do dự. Cơn mưa lớn như thế này, làm sao có thể ra ngoài khi không có ô?
Cuối cùng, em vẫn đành phải bước xuống. Cửa xe mở ra, và em bước ra ngoài, tay ôm chặt chiếc cặp sách, không thể không cảm nhận được cơn mưa lạnh lẽo.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau:
"Cậu không có ô à?"
Em quay lại và thấy một chàng trai đứng đó, tay cầm chiếc ô lớn, nhìn em với ánh mắt dịu dàng. Anh hơi nghiêng đầu, như thể đang đợi em trả lời.
Em không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh, cảm giác có chút ngượng ngùng nhưng lại dễ chịu lạ. Sau một lúc im lặng, anh mỉm cười và tiến về phía em, nhẹ nhàng đưa chiếc ô về phía em.
"Đi chung ô với tớ nhé?"
Giọng anh không vội vàng, có chút ấm áp, như thể mời gọi em vào sự che chở của chiếc ô ấy vậy.
Em ngập ngừng một chút, rồi gật đầu. Cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, và em cảm thấy chẳng còn lựa chọn nào khác. Im lặng bước đi dưới chiếc ô, mỗi bước chân đều khẽ khàng, nhịp điệu hòa vào tiếng mưa đều đặn.
Thật lạ, khi đi dưới chiếc ô ấy, không có ai mở lời, chỉ có sự im lặng . Mưa rơi, nhưng giữa cơn mưa ấy, có một cảm giác lạ kỳ mà em không thể lý giải được. Thời gian như trôi chậm lại, chỉ có anh và em, bước đi lặng lẽ trong mưa.
Khi đến gần một ngã ba, anh dừng lại và quay sang nhìn em. Anh đưa chiếc ô cho em." Cậu cứ cầm ô đi "Anh nói nhẹ nhàng, không có vẻ gì vội vã, nhưng rõ ràng là anh muốn em đi tiếp một mình." Nhưng cậu sẽ bị ướt đó "" Sắp đến nhà tớ rồi cậu cứ cầm đi , đừng để bị ướt dễ ốm lắm "
Anh mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đưa ô cho em.
" Tớ sẽ trả lại ô cho cậu nhé "Trong cơn mưa tóc anh có chút ướt, anh quay lại và nở một nụ cười dịu dàng rồi lại quay lưng đi
Cảm giác có chút lạ, nhưng cũng có chút ấm áp, như thể mọi thứ đều diễn ra tự nhiên vậy. Nhìn bóng lưng của anh càng ngày càng xa tầm mắt. Em tiếp tục bước đi trong chiếc ô của anh dưới cơn mưa.Tự dưng trong lòng em trào lên một cảm giác sẽ gặp lại người con trai này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com