TruyenHHH.com

Twoshot She Minrose Cho Nhau Loi Di Rieng Anh Nhe

Ngày 25 tháng 12 năm 2019.                Anh à ,  hôm nay đường phố Seoul vẫn như mọi ngày anh nhỉ , nó vẫn đông đúc tấp nập và xô bồ như thường ngày vẫn mang trong mình hình hài của sự hối hả và nhộn nhịp , những tiếng rao chào hàng từ các bác trong khu chợ đêm , những chiếc xe chen chúc nhau để giành quyền đi trước , đường xá tấp nập người qua lại và mọi thứ vẫn thế !Mọi chuyện vẫn thế ko có gì mới lạ nhưng em đã thấy có thứ gì đó rất đổi mới mẻ ở nơi đây anh à ! Sao hôm nay đường xá đông vui hơn và em thấy lạ lắm sao hôm nay họ trang trí khu phố đẹp thế nhỉ có dây rua băng này đèn dây lắp lánh đủ mày sắc này còn có cả những quả châu lấp lánh như những ngôi sao trên trời nữa ! Đẹp lắm anh à , Em còn thấy có một số cô cậu trạc tuổi em đang chạy như bay vậy ! Va lung tung vào mọi người , miệng thì luôn nói câu '' Xin lỗi '' nữa chứ , chắc gia đình họ đang đợi họ ở nhà thì phải . À , em còn thấy mấy cô , cậu bé nhỏ xinh xắn đang cùng bồ mẹ của mình đi mua sắm này , đôi môi chúm chím của các em còn hát theo bài hàt đang đc bật ở các quầy bán đồ lưu niệm nữa ! Nhìn nụ cười thơ ngây của các em khi vui vẻ nhìn bố mẹ chúng kia ! Các em ấy đáng yêu thật anh nhỉ , trông mọi người thật hạnh phúc ! Em đang tự hỏi hôm nay là ngày gì ? À , em biết rồi ! Hôm nay , là Giáng Sinh đấy anh ! Hôm nay là ngày vui của mọi người , của toàn thế giới ! Vậy mà sao trái tim em đau quá ! Em chẳng thấy vui gì cả , mà lại mang trong em chỉ là sự đau khổ tới tột cùng , nó đau lắm như có ai đó cào xé tâm can em vậy ! Và rát lắm ! Nỗi đau này nó đang ăn mòn dần trái tim em vậy ! Tại sao vậy ! Ngoài trái tim em ra đôi mắt em cũng đau nữa ? Nó sưng húp và đau rát , gió thổi vào mắt em ! Em chỉ mong những cơn gió ấy có thể mang nước mắt em đi , đi thật xa , thật xa chồn này để em không còn cảm thấy đau nữa ! À và mang luôn nỗi đau này đi nữa ! Em đang ngồi trước bàn học và nhìn ra ngoài cửa sổ , gió lạnh lắm , lạnh giá đến hao mòn trái tim em ! Em chỉ ko muốn nhốt mình trong bóng tối mãi nữa thôi ! Em nghĩ gió lạmh có thể lau khô đi nước mắt cho em , thổi vào những đợt gió lạnh buốt gai óc vào trái tim em ! Để em không còn mệt mỏi và đau khổ nữa và em mong rằng những cơn gió này nó sẽ giúp em giết đi sư đau khổ này ! Em đã nghĩ nếu gió mang nước mắt cùng sự đau khổ của em đi thật xa thì em sẽ ko đau nữa đúng không anh ? Vậy mà sao gió lại không cuốn những thứ ấy bay đi hết vậy ? Nó vẫn còn chừa lại nữa ! Nhưng chỉ còn một chút thôi ! Chỉ một chút thôi em sẽ không còn nghĩ đến anh và yêu anh nữa đâu ! Em hứa đấy ! À , anh còn nhớ ko Jimin , ngày chúng ta bắt đầu yêu nhau đấy ! Đó là những ngày tháng đẹp đẽ với biết bao kỉ niệm thời Trung học thật tươi đẹp và cũng là tuổi thanh xuân của anh và em ! Anh có muốn nghe em kể lại cho anh nghe ko ? Những quá khứ tươi đẹp đã qua của chúng ta ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com