TruyenHHH.com

Twinkle Twinkle Little Star

Vài ngày nữa là chuyến đi chơi kết thúc, thời điểm để tôi trở về nhà. Những ngày ở cạnh em là những ngày nhàm chán. Chúng tôi không nói chuyện với nhau quá nhiều. Em có vẻ khép kín hơn so với khi ở trên trường, nơi mà em sẽ trở thành một cô gái năng động đáng mến.

Bỗng một buổi sáng em bỗng nhiên cười rạng rỡ với tôi. Em bảo hôm nay là ngày vui nhất trong năm, vì mẹ em sẽ trở về nhà. Tôi không biết mẹ em đã đi đâu, nhưng tôi biết em là kẻ nói dối. Miệng em cười, nhưng "ngôi sao" của em lại chẳng cười. Có lẽ em không cố ý gạt tôi, em còn gạt cả chính bản thân em nữa.

Em dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Nấu thật nhiều món ăn. Mặc đồ tươm tất. Chải tóc gọn gàng. Trông em như thiên thần giữa đời thực.

Một thiên thần chỉ biết chờ đợi trước hiên nhà.

Tôi không rõ về gia đình em lắm. Nhưng tôi có linh cảm mẹ em sẽ không trở về. Không chỉ tôi, tận sâu tâm hồn em cũng nghĩ thế. Chẳng phải những viên đá cuội chính là bằng chứng rõ nhất sao?

Quả nhiên, mẹ em chẳng về thật.

Em cứ ngồi bất động trước hiên nhà mãi. Nếu đôi mắt của em không mở, tôi tin em đã ngủ quên rồi.

Em có buồn không?

Sao em chẳng khóc?

Nếu em khóc thì "ngôi sao" em đã chẳng chết. Giá như em khóc.

Tôi thấy hơi ngột ngạt. Căn phòng nhỏ bé bỗng chốc như bị rút cạn không khí. Tôi chẳng thấy bé cún đâu từ chiều giờ. Có lẽ tôi sẽ lấy cớ này để ra ngoài.

Lúc tôi ra đến cổng thì nghe em nói. Mẹ em đi làm xa. Mẹ hứa ba năm sau sẽ trở về. Ngày hôm nay là ngày mẹ đi.

Tôi không nghe nữa mà vẫn bước đi.

Nếu có thể quay ngược thời gian tôi ước gì mình đừng rời khỏi nhà em. Bé cún chết rồi. Chắc là do xe tông. Tôi không biết bé đã nằm đó bao lâu. Máu đã khô lại.

- Bé cún chết rồi.

Tôi thông báo với em. Tôi nghĩ tôi không cần nói thì em cũng hiểu khi thấy trên tay tôi là xác của bé. Lông bé đỏ thẫm. Mắt tôi cũng đỏ.

Em không vuốt lông bé cún lần cuối. Em bảo tôi chôn ở khu vườn nhỏ trước nhà.

Tôi nghĩ có lẽ sau khi chôn bé cún xong tôi sẽ vào nhà ăn tối. Cả ngày không làm việc quá nhiều nhưng tôi vẫn thiếu năng lượng. Tôi sẽ ăn hết chỗ em nấu. Mặc dù không dành cho tôi. Nhưng em sẽ khônh cản đâu. Có lẽ vậy. Có lẽ mọi chuyện sẽ như vậy. Nếu như thứ tôi đào được đơn thuần chỉ là cát và đất. Nếu như thứ tôi đào được không phải là bộ xương người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com