TruyenHHH.com

Twin- Này Nhóc! Đứng lại!!

Chương 41.1 : Con lại phải mặc váy nữa hở giời??

HaVy2307

Chỉ còn một tiết nữa thôi, cố thêm tiết này rồi tôi sẽ được về nhà mà.

Một bài kiểm tra mà tôi biết chắc mình làm sai một nửa. Cho dù đó có là điểm của Anh Thư nhưng tôi cũng cảm thấy lo lắng thay cho chị ta. Tại sao cùng sinh ra, nhưng tôi lại không tài giỏi bằng người chị của mình nhỉ? Lúc nào cũng chỉ toàn sai sót và rắc rối.

"Con nhỏ xấu xí, rắc rối, đầu chứa toàn kem đó mà là bạn gái cháu gì hở bà?"

Là tôi bị ám ảnh từ những lời nói của Phong, hay thật sự ai cũng nghĩ về Hoài Thư này như thế hết? Những lúc như thế này, câu nói của Thanh Phong cứ lởn vởn trong đầu tôi một cách khó chịu.

- Thưa cô cho em gặp Anh Thư.

Cô gái đứng ngoài cửa nhìn vào lớp, tìm đúng chỗ cô ngồi. Cô giáo gật đầu có ý cho phép tôi ra ngoài. Tò mò chị ta gặp mình vì chuyện gì thì có đấy, nhưng thực lòng lúc này tôi chẳng muốn nói chuyện với ai cả. Nhất là khi cô gái kia là người đã đi cùng Danh lúc sáng. Chị ta định hỏi vì sao thái độ của Danh với tôi lại thay đổi như thế, hay lại thêm một fan của Thanh Phong đến thắc mắc vì sao cậu ta không đi học?

Ôi trời, lại nghĩ lung tung rồi.

Tôi lắc đầu trấn an mình rồi bước ra khỏi chỗ ngồi. Lúc vừa ra khỏi lớp, cô gái đó nhìn tôi một cái rồi bước đi trước, có ý muốn ra chỗ khác nói chuyện. Tôi vừa bước theo vừa đoán mò lung tung. Chỉ gặp chị ta có một lần nên tôi chẳng biết gì nhiều, hy vọng không nói chuyện gì về Anh Thư chứ tôi chẳng biết đối phó ra sao đâu.

........
- Em ngồi xuống đây đi – chị ta đặt tay xuống cái ghế đá dưới gốc tùng, nhìn tôi vui vẻ.

Mời thì mình ngồi thôi.

- Lạ thật đấy – chị ấy nói khi tôi vừa ngồi xuống. Tôi ước gì mình đừng có ngồi, ít ra thì sẽ không "lạ" – em chưa bao giờ tỏ ra thân thiện đến thế.

- Ý... chị là sao? – tôi cảm thấy nghi ngờ, định đứng dậy.

- Nếu là trước đây, chắc chắn em chẳng bao giờ muốn bắt chuyện với chị, à không, phải nói là với tất cả mọi người, nếu không có chuyện gì thật sự cần thiết.

Tôi như thế thật sao? Hóa ra ở trên trường, Anh Thư là con người lạnh lùng đến như vậy.

- Ừm... con người cũng có lúc thay đổi... - tôi cố gắng giải thích.

- À quên chưa hỏi, em biết chị tên gì chứ.

Tôi nhìn chị ta chằm chằm. Hỏi đúng câu mà ngay cả tôi còn đang thắc mắc thì đỡ sao nổi.

- Năm ngoái chị đã từng giới thiệu tên, rồi sau đó em nói là "không quan tâm". Dù vậy nhưng em không thể không biết tên chị vì hầu như sáng thứ 3 nào cũng nêu tên những người làm trong đoàn trường cả.

Tôi thậm chí còn không biết buổi chào cờ có nếu tên chị ta cơ đấy. Nếu như tôi đến trường này sớm hơn một ngày, tức là vào thứ 2, chắc cũng đoán được đôi chút rồi.

- Có lẽ nhiều thứ quá em không nhớ hết nổi – tôi gãi đầu, cố cười.

- Chị tên Nhàn. Là em không biết chứ không phải không nhớ - chị ta cười. Còn tôi ngồi im, tìm cách để đứng dậy càng sớm càng tốt.

- Thế chị gọi em ra chỉ để giới thiệu tên lại thôi sao? Vậy thì em về đây, em không rảnh như chị.

Lời nói lạnh lùng cỡ đó, dù có là kẻ mặt dày cũng nên biết buông tha để tôi đi, nhưng Nhàn lại nắm lấy tay tôi.

- Không, chị muốn hỏi chuyện khác cơ. Vết sẹo bên lông mày trái của em có từ lúc nào thế hở Hoài Thư?

Nghe xong câu này, tôi cảm thấy tim mình như hóa đá, còn chỗ tay bị cầm nóng rát.

- Anh – Tùng ném cái gối ôm lên người Phong – sao dạo này anh hay nghỉ học thế hả? Làm em lúc nào cũng bị những kẻ tò mò bám theo hỏi han anh.

- Nói anh mày bị bệnh chứ sao? – Phong làu bàu, kéo chăn trùm kín đầu.

- Nhưng anh có vẻ gì là bị bệnh đâu cơ chứ - Tùng vạch chăn ra, ngó lom lom mặt Phong – lại còn dám để Tỉ Tỉ ở trường nữa chứ. Lần đầu tiên em thấy chuyện này xảy ra đấy. Hai người cãi nhau à?

Phong im lặng không nói gì, hai mắt nhắm nghiền còn bàn tay nắm chặt lại.

- Vì anh không thích Tỉ Tỉ mà có đối tượng mới? – thằng Tùng vẫn chưa chịu dừng lại.

Bốp!

Cú đấm lần này khiến Tùng hoa cả mắt, vội vàng nhảy xuống khỏi giường.

- Này, anh làm gì mà ghê thế?

- Mày có biến ra ngoài hay chờ thêm một cú nữa? – Phong hằm hè rồi lại trùm kín chăn.

- Hừ, em méc má cho anh biết – Tùng làu bàu trước khi bỏ ra ngoài. Dạo này đại ca của nó hay nổi nóng thất thường thật. Cứ nhắc đến chuyện thích người mới là y như rằng Tùng lại lãnh một cú đánh. Đâu phải nó nhiều chuyện, chỉ là đang cố giúp Phong thôi, nhưng không ngờ lại chuốc họa vào thân.

......

Thanh Phong với tay lấy điện thoại, mở hộp thư xem lại tin nhắn được gởi đến đầu giờ chiều:

"Chiều nay tôi vẫn đi học, cậu có đi không?"

Cậu không nhắn trả lại, dù chỉ một chữ "không" cộc lốc. Tại sao thì cậu vẫn đang tự hỏi mình. Vì sự xuất hiện của Danh lúc sáng hay thái độ của Hoài Thư đối với anh ta?

Giờ thì suy nghĩ của cậu với Hoài Thư không thể vô tư như trước nữa rồi. Nó đã bị sự ích kỉ xâm chiếm, giày vò.

Phong vắt tay lên trán, thở dài:

"Tôi nghĩ mình đã...."

- Hơ, chị đang nói ai thế? – tôi lấm lét quay lại, cố gắng thở bình thường – hình như chị nhầm tên tôi rồi.

- Là Hoài Thư mà, đúng không?

- Không, Anh Thư chứ. Còn vết sẹo chỗ lông mày có lâu rồi, chỉ tại bình thường nó bị che khuất nên chị không để ý đấy thôi – tôi cười một cách tự nhiên nhất có thể.

- Vậy là em vẫn không chịu nhận đúng không? Vậy chúng ta vào kiểm tra chứng cứ nhé.

- Chứng cứ gì? – tôi trợn tròn mắt.

- Sách vở của em ấy, cái nào chẳng đề tên Hoài Thư. Dù chỉ một chữ cũng tạo nên sự khác biệt đấy – Nhàn đắc thắng.

Không biết làm thế nào chị ta biết được chuyện này, nhưng chuyện đã đến nước này rồi thì tôi có chối cách nào cũng không được. Rõ ràng Nhàn đã khám phá ra bí mật.

Tôi ngồi phịch xuống ghế trở lại, nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mặt, không tin là chuyện này lại xảy ra lần trước. Danh đã là quá đủ rồi.

Nhàn cũng phát hiện ra sự lo lắng của tôi, giọng trở nên nhẹ nhàng hơn:

- Em yên tâm, chị chẳng rảnh để uy hiếp em đâu. Nhưng có một điều thắc mắc mong em giải thích.

- Chị... cứ nói đi – tôi cảm thấy giọng mình chẳng có chút chắc chắn nào.

- Ừm, vậy ra Danh thích em đúng không.

Bingo~! Lần này lại là fan của Danh rồi.

Có giấu cũng vô ích, chắc chắn Nhàn đã nhận ra điều gì đó rồi nên muốn hỏi xác nhận lại thôi. Tôi cúi đầu, thở dài:

- Chị nghĩ thế cũng được.

- Hay thật đấy – tôi chẳng biết là lời khen hay chê – em là người đầu tiên phá được bức tường băng giá trong tim cậu ấy, điều mà người như chị có cố gắng đến mấy cũng không làm được.

- Thế có nghĩa là – tôi nhìn Nhàn, ngờ ngợ điều gì đó sau câu nói của chị ta.

- Nghĩa là chị sẵn sàng đấu tranh với em vì cậu ấy đấy – Nhàn nhìn tôi nghiêm nghị.

Có cần nói ra là chị ta chẳng cần đấu tranh chi cho mệt tôi cũng sẵn sàng tặng không Danh nếu thật sự mình có thể làm như vậy không nhỉ. Như vậy chắc chắn mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng Nhàn đã phá lên cười trước khi tôi mở lời. Chị ta vỗ nhẹ lên lưng tôi:

- Đừng lo lắng thế, chị chỉ đùa thôi. Chị không phải là kiểu con gái đáng ghét đến như vậy đâu.

Dù chị ấy có không đáng ghét, tôi cũng chẳng vơi đi được tí lo lắng nào khi cái bí mật của mình càng ngày càng bị bật mí thế này.

Nhàn nhìn về phía trước, thở ra một hơi dài:

- Chị chỉ cảm thấy thật lạ. Không ngờ Anh Thư lại có em song sinh, hơn nữa lại là một người khác hẳn cô bé ấy. Và chị cũng không nghĩ là tự mình có thể khám phá được bí mật này – Nhàn quay sang nhìn tôi – vậy sao trước đây không thấy em xuất hiện nhỉ?

- Đó là một câu chuyện dài, riêng tư.

Tôi nói để Nhàn biết ý không hỏi nữa. Chị mỉm cười đáp lại:

- Ừ, tò mò thế đủ rồi. Vậy Anh Thư giờ không có ở đây hay sao mà em phải đóng thế?

- Dạ.

Tôi trả lời mà trong lòng buồn rười rượi. Thực ra Anh Thư đang ở đâu, làm gì tôi cũng đâu có biết.

- Cô bé! Lại chuyện gia đình nữa à?

Anh Thư quay lại, mỉm cười khi nhận ra Tuấn. Cô vuốt tóc mái lòa xòa trước mặt sang một bên.

- Sao anh biết em ở đây.

- Điện thoại em tắt, nên anh nghĩ em đang ở một nơi bình yên không muốn ai làm phiền.

Cô khẽ cười, nhìn những gợn sóng đều đều phía trước. Mặt trời sắp lặn rồi. Mực nước ngày càng dâng cao phía dưới mỏm đá mà cô ngồi.

- Vậy hóa ra anh đang "làm phiền" em phải không?

- Vì anh biết em thích thế mà – Tuấn trèo lên phiến đá cạnh cô và ngồi xuống – lại có tâm sự gì đúng không?

- Trông em tâm trạng lắm hay sao mà anh hỏi thế? – cô nhíu mày nhìn anh, cố đoán xem anh đang nghĩ gì về mình. Tuấn nháy mắt rồi choàng tay qua vai Anh Thư.

- Em đang nghĩ về gia đình mình. Chuyện này đối với người khác thì bình thường, nhưng đối với em là một vấn đề lớn.

- Sao anh biết – Thư mím môi nhìn Tuấn – anh là phù thủy phương nào à?

- Vậy thì chắc phù thủy đã phải lòng cô nàng lạnh lùng mất rồi – Tuấn cười lớn, nhặt hòn cuội ở bên cạnh ném ra xa – em có biết là khi nghĩ về gia đình, trông em rất cô đơn, và khi càng cô đơn thì cái bóng của em càng nhỏ không.

Thư quay ra đằng sau, lặng yên nhìn bóng của mình in trên phiến đá.

- Bóng?

- Em đang tự thu mình lại đấy – anh chỉ cho cô xem bằng cách đưa tay thành một vòng bao quanh cái bóng.

Anh Thư ngả đầu vào vai Tuấn, im lặng không nói gì. Cô để cho tiếng sóng rì rào lấp đầy trong suy nghĩ, hi vọng có thể thanh thản được.

- Đừng đối xử với em gái mình như vậy nữa, nó không có tội.

- Em biết, nhưng không thể.

- Em cũng nên tha thứ cho má của mình nữa.

- Càng không được – cô cố chấp, đẩy anh ra xa mình – anh nghĩ là chuyện này dễ hay sao.

- Vậy để anh giúp em nhé.

Tuấn mỉm cười, dịu dàng vuốt tóc cô. Anh Thư chỉ cười nhạt.

- Giúp làm sao được cơ chứ?

- Hãy để anh gặp gia đình em, từng người một. Anh sẽ chỉ cho em thấy.

Cô nhìn Tuấn, hi vọng anh nói đùa, nhưng đôi mắt nghiêm nghị và lời nói thẳng thắn đã giải thích tất cả.

- Ngày mai trở về nhà, anh sẽ đi với em – Tuấn nói chắc nịch.

Mặt trời xuống biển càng đỏ, trông như nó đang cố gắng kéo tất cả ánh sáng về phía mình, nhấn chìm xuống dưới mặt biển. Lòng Anh Thư quặn lại một cảm xúc khó ta. Cô nhắm mắt, cố để cho những suy nghĩ rối bời theo dòng cuốn của những tia sáng kia.

Tôi trở về nhà thì ba đã về rồi. Ông ngồi trong phòng khách với vẻ sốt ruột, cứ ướm hết cái carvat này đến cái khác xem cái nào hợp nhất với bộ vest mới mua hôm bữa.

- Con cho ba ý kiến thử xem nào – ba hỏi ý kiến khi thấy tôi đang tháo giày ở bậc cửa.

- Cái nào mà chẳng được hở ba.

- Con nói thế là sao?

Cái nhìn nghiêm nghị của ba khiến tôi phải đưa mắt quan sát đám carvat bày la liệt từ trên ghế xuống sàn nhà, tự hỏi hình như mỗi lần đi dự tiệc là ông lại mua cả tá, thế nên bây giờ có cả đống.

- Con nghĩ là cái này... - Tôi chỉ tay vào cái carvat sọc xanh dương thấy đầu tiên – con nghĩ nó hợp với cái áo sơ mi trắng.

Thực tình tôi có con mắt thẩm mĩ rất kém, nhưng đành phải nói thế để thể hiện rằng mình có chú ý đến những gì ba nói.

Trái hẳn với suy nghĩ, ba tôi cầm cái carvat lên, ngắm nghía một hồi rồi gật đầu.

- Con nói đúng đấy. Sao ba không nhận ra trước nhỉ - rồi ông quay sang tôi mỉm cười – thay đồ nhanh đi rồi ba dẫn đi mua đồ.

- Vì dịp gì thế hả ba?

- Đi đi rồi ba nói – ông phẩy tay rồi lại tiếp tục ướm carvat với cái áo sơ mi khác, miệng lẩm bẩm.

- Cái này gặp mặt lần 1, lần 2, đám hỏi, ....

Tôi chẳng chú tâm nghe được gì vì quá mệt mỏi, cố lết lên cầu thang.

** ** ** ** ** ** *

Ba tôi cũng là người phung phí khá nhiều tiền cho quần áo chẳng khác gì cô con gái lớn của ông, có điều Anh Thư thì lựa thật nhiều, còn ông chỉ chú ý đến chất lượng "qua cái nhìn đầu tiên".

Cô gái bán hàng trong cửa hàng sang trọng vừa thấy tôi là "núm cổ" kéo lại ngay một dãy những bộ đồ hàng hiệu mắc tiền, chỉ chỉ chỏ chỏ khiến tôi hoa cả mắt.

- Nhưng mà chị ơi, đây toàn là váy cơ mà – tôi ngắt cái bản "diễn thuyết" dài lê thê của chị bán hàng để đưa ra thắc mắc của mình.

- Thì chẳng phải ba em dặn chị chuẩn đồ để đi xem mặt cho em cơ mà – chị bán hàng nhướn mày.

Đi xem mặt? Sao tôi không nghe ba nói gì về chuyện này. Hóa ra ông đã chuẩn bị trước từ lâu và định giấu tôi đến phút chót. Mọi người đều biết – TRỪ TÔI.

Con lại phải mặc váy nữa hở giời?? Nhất là mặc trong buổi đi xem mặt nữa chứ. Dù có thấy nhau thì cũng có làm gì được đâu mà ba phải quan trọng như thế? Tôi có nên nói trước quyết định trong đầu mình không nhỉ?

Tôi tia ánh mắt giận dữ về phía ba nhưng ông đã ngó lơ đi chỗ khác rồi tìm đường thoái lui:

- Ba đi tìm chỗ đậu xe khác, con cứ lựa vô tư đi nhé.

Muốn lên tiếng nhưng ông đã đi ra ngoài, tôi chẳng biết làm gì khác ngoài việc nhăn mặt, nghiến chặt răng để mình không tỏ ra thô lỗ trước chị chủ shop quần áo.

- Em thích váy có cổ hay không?

- Tất nhiên là có chứ - tôi vội vàng lên tiếng.

- Vậy cổ xẻ sâu hay cổ thuyền? Hay là cổ vuông có đính hạt?

- Có cao cổ không chị.

Giọng tôi cứng nhắc. Chị bán hàng đơ ra một giây rồi mỉm cười gượng gạo:

- Ơ, shop chị chưa có, nhưng còn nhiều lựa chọn dành cho em mà. Thôi thì em tự lựa cho mình nhé.

Chị ấy cười rõ tươi với tôi rồi rút về sau quầy hàng, giả vờ xếp xếp gì đó. Rõ ràng chẳng ai chịu đựng nổi một con nhỏ như tôi.

Mình phải mặc váy thật sao? Hoài Thư này ghét nhất là mặc váy cơ mà!!! Ah Ah Ah.

Sau một hồi vò đầu bứt tai, tôi cũng chọn cho mình được một cái váy không tay màu trắng bằng vải voan có lót phi bóng bên trong, cổ trái tim không đến nỗi quá sâu và phần dưới váy ôm gọn gàng với độ ngắn "vừa phải".

Hình như mặc cái váy này lên, tôi không nhận ra bản thân mình nữa. Đâu ra lại có một Hoài Thư "hiền thục nhu mì một cách giả dối" thế này? Nhìn toàn thân chẳng hợp với cái déo lào đang đi, mà tôi thì chẳng hề muốn mang giày cao gót. Còn chỗ giữa này sao phải chít eo chi cho mệt, để rộng từ trên xuống dưới như cái bao có phải là thoải mái hơn không.

Sau một hồi ngắm nghía, tôi rút ra kết luận rằng mặc cái này vào chỉ tổ vướng người, gặp tình huống khó xử thì làm sao tôi động tay động chân được.

Nhưng hình như có người không nghĩ thế.

- Con chọn được rồi à? Đẹp đấy.

Chị bán hàng thấy ba tôi bước vào cũng đon đả đi ra góp ý.

- Hợp với dáng đấy. Em thật có mắt thẩm mĩ.

Tôi cố an ủi rằng đó là lời thật lòng vậy. Mặc cho hai người khen tới khen lui, mặt tôi vẫn méo xệch.

- À quên...

Ba tôi ngừng cười, ông lục túi áo, rút ra một cái hộp dài và nhờ chị bán hàng mở. Tôi chẳng hề để ý, đến khi ông lấy từ trong đó ra một sợi dây chuyền với mặt là một hình trái tim nhỏ đính đá lấp lánh, nhìn không quá cầu kì những vẫn toát lên vẻ sang trọng.

- Đẹp quá – tôi trầm trồ.

Ba mỉm cười đeo vào cho tôi.

- Là ba mua cho con phải không ạ? - tôi hỏi, tay cảm nhận bề mặt ráp bởi những cạnh đá nhọn nhỏ xíu trên mặt dây chuyền.

- Ừ thì... bây giờ con tạm nghĩ thế cũng được.

- Phải ba mua không đấy? – tôi nhìn vẻ lúng túng của ông qua gương, nhíu mày.
- Là của con đấy, ai mua đâu quan trọng.

Có lẽ đây là hoàn cảnh của một người ba lần đầu tặng quà cho con gái đây mà. Tôi hiểu và thông cảm cho ông.

- Cảm ơn ba nhiều lắm.

- Ừ, con thích là... tốt rồi.

Hoài Thư đâu hề hay, ba cô vừa thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô không truy hỏi thêm về người tặng. Ông không muốn nói dối là mình mua, còn cô mà biết sợi dây chuyền đó là của ai, còn lâu cô mới chịu đeo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com