TruyenHHH.com

Twin- Này Nhóc! Đứng lại!!

Chương 35 : Làm ơn cho tôi xin hai chữ bình yên.

HaVy2307

Tôi mà chịu thua dễ dàng như thế sao? Đừng tưởng là con gái thì không chọi lại con trai. Dù Phong có là "sát thủ tay không" đi chăng nữa thì cũng mặc.

- Cậu mà không trả lại, tôi thề sẽ....

- Sẽ làm gì? – Phong cười khoái chí hơn nữa, cậu ta đẩy tôi sang một bên để mở tờ giấy ra. Tôi hốt hoảng lao đến, vươn tay giật tờ giấy.

- Này!! Để yên xem nào.

Phong giật lại. Một tiếng "Xoẹt" gọn lỏn. Tôi tức nổ đom đóm mắt khi Phong không hề xin lỗi mà thản nhiên đọc thật to:

"ghế đá sau sân trường"! Cái này có nghĩa gì? – cậu ngẩng lên thắc mắc.

Còn dám hỏi nữa. tôi ngu gì để cậu biết.

Tranh thủ lúc Phong không để ý, tôi lén nhìn tờ giấy rồi vội vàng cất nó dưới đáy túi quần.

Cái mà tôi đọc được chỉ có 3 chữ được viết nắn nót: Hẹn em ở... Thêm mấy từ mà Phong đọc tức là thành: Hẹn em ở ghế đá sau sân trường!!!

Má ơi, hy vọng Phong chỉ bịa ra thôi. Thực sự Danh không nói thế đúng không.

Phong nhìn tôi, cậu ấy không cười nữa mà trở nên nghiêm nghị. Chẳng lẽ tôi làm gì sao? Vô lí, cậu ta mới là người có lỗi với tôi.

- Ai hẹn cô ra đấy? – Phong hỏi, giọng nói có vẻ hơi lạnh lùng. Trong thoáng chốc tôi đã định phun ra cái tên, may là kịp thời ngăn lại.

- Không có gì – tôi nói rồi quay lên bảng, ra bộ nghiêm túc khi giáo viên bước vào.

- Nói mau! Cô không được giấu tôi điều gì đâu đấy.

Tại sao tôi lại phải nói với cậu ta tất tần tật mọi chuyện? con người ai chẳng có bí mật, hơn nữa Phong có phải là người để tôi thổ lộ hết lòng mình đâu. Giữa tôi và cậu ấy còn một khoảng cách rất lớn.

- Cô không nói à? – Phong vẫn không chịu buông tha tôi.

- Vào học rồi kìa, cậu làm tôi mất tập trung quá đấy – tôi giở giọng "học sinh ngoan" ra.

- Cô...

Phong nhìn tôi bất lực. Trong lúc tôi còn chưa biết làm gì tiếp theo thì Phong đã nắm lấy tay trái tôi để phía dưới. Cảm giác thoáng qua như điện chích, và sau đó thì... đau kinh khủng.

Đúng, đau chứ không phải cái cảm giác lâng lâng khi được người khác giới nắm tay, vì thực sực là Thanh Phong đang lấy móng tay bấm vào cổ tay tôi.

- Cô không khai ra, tôi tra tấn cho đến chết – giọng cậu ta hằm hè, có cái gì đó tinh nghịch.

Nhưng dù sao thì cũng chỉ giỡn thôi chứ, tôi đau đến chết mà chẳng dám kêu lớn trong lớp.

- Cậu có làm gì đi nữa, tôi cũng không nói.

- Vậy thì tôi cũng không thả - Phong thản nhiên đáp lại.

Hai má tôi bắt đầu đỏ ửng lên. Một phần muốn đánh cậu ta một cái rồi hất tay ra, phần kia tự nhủ "cứu để như thế đi". 5, 10, rồi 15 phút trôi qua, tôi vẫn thản nhiên chép bài bằng một tay, còn Phong thì chẳng đụng đến cây bút. Ngay cả khi đứng lên trả lời, cậu ta cũng để yên cái tay như thế. Tôi nghĩ chỗ đấy chắc đã tấy bầm lên rồi.

Duy chỉ có một lúc, giáo viên bước xuống và kiểm tra các dãy bàn học, Phong mới chịu thả ra. Tôi vội vàng rụt tay về, xuýt xoa chỗ bị bấm. Chẳng đứa nào nói với nhau câu nào cho đến cuối buổi học. Tôi không cố chối, và Phong không cố hỏi. Có lẽ cậu ta đã nhận ra sự "quan tâm" quá đáng của mình.

Phong! Cậu lạ lắm đấy nhé.

** ** **

Giờ ra chơi, hành lang như khu hội chợ. Hàng người cứ túa ra ào ào. Đôi giày cao gót đã làm tôi đi lại khó khăn, thế mà cứ bị ép qua lại. Thằng nhóc lớp 10 đi phía sau tôi có vẻ chẳng quan tâm đến Tỉ Tỉ là ai, nó phóng vèo vèo, sẵn sàng xô đẩy những ai làm vật cản. Chưa kịp thủ thế thì tôi đã bị nó huých cho một cái, đổ ào sang bên trái.

- Này – Phong khẽ khàng – cô đang dựa vào ai đấy hả?

Thôi chết!

Tôi giơ tay ra phía sau, áp bàn tay vào tường để tìm lực đẩy đứng thẳng dậy. Phong nhăn nhó rồi lèm bèm gì đấy. Ngượng chín mặt, tôi chẳng dám hó hé câu nào, ngoan ngoãn bước đi theo sau cậu ta vào căn tin.

Nhà ăn ở đây rộng rãi với nhiều bàn dành cho 4 người. Trang trí chủ yếu bằng màu trắng tạo sự sạch sẽ và mát mẻ.

- Đại ca, Tỉ Tỉ! Ở đây.

Thằng Trung và Hiếu đứng dậy vẫy chúng tôi rối rít. Phong ngó quanh để tìm đường ngắn nhất đến chỗ đã được đặt sẵn rồi vẫy tôi lại, đẩy tôi đi trước.

- Đại ca, có cần gọi đủ cả đám tập hợp lại không? – Hiếu hỏi Phong.

- Không cần, hai đứa bay đi kiếm cái gì ăn sáng đi – rồi cậu ấy quay sang tôi – Tỉ Tỉ muốn ăn gì?

Xém nữa thì tôi giật mình khi nghe Phong gọi Tỉ Tỉ, quên mất là trước mặt đàn em, cậu ta vẫn phải phục tùng nghe lời tôi. Chậc, vậy thì những lúc ở trường, tôi nên ở chỗ đông người để Phong hết đàn áp.

Dù đã ăn sáng ở nhà nhưng tôi vẫn cần nạp năng lượng sau bao nhiêu chuyện vừa rồi.

- Một hộp sữa thôi – tôi đáp.

- Hai đứa bay đi mua hộp sữa nhanh lên – Phong ra lệnh cho cả hai đứa ngồi trước mặt. Tôi tự hỏi, đi mua có mỗi hộp sữa thì cần gì đến cả hai đứa. Chẳng lẽ cậu ta định cô lập tôi?

- Một mình em đi được rồi anh – thằng Hiếu lên tiếng.

- Cả hai đứa cho mau – hình như tôi thấy Phong trừng mắt - một đứa "ôm" hộp sữa, đứa kia "vác" ống hút?

Phong chỉ tay giao việc cho từng đứa, xong rồi phẩy tay.

Đại ca Thanh Phong cũng lắm trò đấy nhỉ, nói được cả những câu lạ đời như vậy. Hai đứa kia chẳng dám hó hé mà y lệnh. Giờ còn lại có hai đứa, tôi đối phó ra sao đây?

Tôi nhìn theo hai thằng đàn em mà buồn trong lòng. Đúng lúc tụi nó vừa khuất nơi quầy hàng gần cửa, tôi nhận ra cái bóng cao cao đang bước vào. Quốc Danh đi giữa, bên cạnh là thằng Thắng và mấy đứa đàn em đi sau. Dù chẳng ai dọn đường sẵn nhưng trước mặt Danh chẳng ai dám chen ngang. Có lẽ mọi người đều sợ khuôn mặt không hề cười xen chút mệt mỏi kia có thể nóng giận bất cứ lúc nào.

Những lần tôi gặp Danh chưa bao giờ thấy anh ta lạnh lùng đến như vậy. trong lòng tôi có chút gì đó thắc mắc, và cả lo lắng.

Cứ tưởng anh ta sẽ đi thẳng về phía cái bàn 6 người cạnh cửa sổ, nào ngờ được nửa đường, Danh như sức nhớ ra điều gì đó nên đúng sững lại, ngó khắp một lượt quanh căn tin.

- Chết tiệt.

Tôi rủa thầm rồi co lưng lại, gần như thụt hẳn xuống phía dưới.

- Cô làm trò gì thế hả - Phong bực mình nhìn tôi – đừng quên cô ở đây để làm Anh Thư đấy nhé.

- Cậu xích qua bên này một tí đi – tôi kéo tay áo Phong, cố che chắn dù chỉ là một tí. Giá cậu ta biết ý, thẳng lưng để che cho tôi thì tốt biết mấy. Đằng này chỉ biết trợn mắt và ngạc nhiên.

- Đang trốn ai à?

Phong hỏi rồi quay về phía sau, nhìn theo hướng mà ánh mắt sợ sệt của tôi không chịu dời đi. Chẳng khó khăn gì để cậu ấy nhận ra tôi đang né Danh.

Lưng Phongbỗng cứng lại, khẽ gồng lên. Cậu ấy quay sang nhìn tôi chằm chằm, vẻ không hài lòng. Tôi chưa kịp mở lời thì cậu đã nắm lấy cánh tay, kéo tôi ngồi thẳng dậy rồi nói rõ to.

- Tỉ Tỉ có cần em đổi chỗ cho không?

Câu nói này chẳng khác nào đánh động cho Danh chỗ tôi đang ngồi, đúng là "lạy anh em ở bụi này". Tôi như hóa đá, khẽ liếc về phía Danh rồi trợn mắt nhìn Phong. Khỉ thật. Cậu ta cố tình chọc tức tôi đây mà.

Cái nhìn đáp lại của Phong cũng thách thức không kém khiến tôi chỉ muốn chào thua. Từ phía xa, Danh đang đút hay tay vào túi quần, mỉm cười bước lại.

Sao lúc nào gặp tôi anh ta cũng cười một cách hiền lành như thế cơ chứ. Chẳng phải Danh Kíp là một đàn anh lạnh lùng như đúng cái vẻ lúc nãy mà tôi thấy hay sao.

Không chỉ mình tôi mà hầu như mọi người trong căn phòng này đều chú ý đến từng bước đi của Danh. Cái phong thái đĩnh đạc và thảnh thơi của anh ta làm cho tôi có cảm giác chẳng an tâm tí nào. Càng lo lắng, tôi lại càng níu tay áo Phong chặt hơn, cứ như cậu ta là mẹ gà che chắn cho đứa con tội nghiệp của mình vậy.

- Cô bỏ ra xem nào – Phong bực mình giật lại áo.

Lúc Danh chỉ cách bàn tôi chừng hai mét, tôi thấy cậu ấy chuẩn bị đứng dậy, nhưng Danh đã lên tiếng:

- Cậu khoan đã nào, tôi có làm gì Tỉ Tỉ của cậu đâu – Danh nói rồi nháy mắt. Ít ra trước mọi người, anh ta vẫn giữ thân phận cho tôi. Đây là ý tốt, hay anh ta lại định giở trò gì nữa thì ai mà đoán được.

Danh ta mỉm cười tiến về phía cái bàn, cẩn thận lôi từ trong túi ra một hộp sữa, để trước mặt tôi. Chưa hết, anh ta còn tháo ống hút và cắm vào, hệt như tôi là đứa trẻ lên ba vậy.

- Sữa đã mở rồi mà không uống là phí phạm của trời đấy nhé.

Anh ta uy hiếp tôi đây mà, biết thừa Hoài Thư này vốn chẳng để đồ ăn dư thừa bao giờ, bỏ đi lại càng không. Đã thế, tôi uống cho biết mặt.

Trước con mắt tò mò của Phong và mọi người, tôi cầm hộp sữa lên, tu một hơi. Phong trợn mắt, nói mà như nghiến:

- Cô làm cái trò gì thế hả?

- Tôi làm gì kệ tôi – tôi nói mà không mở miệng (vì còn bận hút sữa), đủ để cho cậu ta nghe thấy.

Mặc cho những lờ xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên, mặc cho Phong khó chịu ra mặt, Danh cười rất tươi, nếu không muốn nói là nụ cười hạnh phúc của người mẹ khi thấy con mình nghe lời. Anh ta khẽ vuốt tóc tôi.

- Khục! – tôi đưa tay lên bụm miệng, suýt nữa thì phun hết sữa ra rồi.

- Gặp lại em sau nhé.

"Gặp lại" có phải là cái câu "ghế đá sau trường" không nhỉ?

Tôi chưa kịp hỏi thì Danh đã quay lưng. Vẫn một tay đút túi, anh bước đi thong thả, không trở về phía bàn của mình mà ra hẳn căn tin, để lại bao nhiêu cái nhìn tò mò, trong đó có cả của tôi.

- Được rồi đấy – Phong giật hũ sữa trên tay tôi một cách phũ phàng.

- Có muốn xin cái vỏ thì cũng chờ tôi uống xong đã chứ - tôi giãy nảy trước thái độ kì quoặc của cậu ta. Mãi lúc này tôi mới nhận ra Trung và Hiếu đã trở về. Phong nhanh nhẹn lấy hũ sữa mà hai đứa đó mua cho tôi, cũng làm y hệt Danh. Cậu phẩy tay về phía hai thằng đàn em ra hiệu tụi nó "đi chỗ khác chơi" rồi quay sang tôi.

- Xem cô có dám bỏ phí đồ ăn của tôi không.

Cậu ta điên chắc, giật hũ này rồi lại bắt tôi uống hũ khác. Hoài Thư cũng là con người chứ có phải cái máy tiêu thụ tự động đâu.

- Đê tôi uống cái kia cho xong đã.

- Không! – Phong dứt khoát, đẩy hũ sữa về phía tôi.

- Cậu làm mọi người chú ý kìa.

- Cô mà không uống mới làm mọi người chú ý – Phong nói bướng.

Tôi cẩn thận quan sát những cái tai đang dỏng lên xung quanh, tự nhắc mình phải cẩn thận hơn nữa. Giờ đang ở trong hang cọp chứ không phải rừng xanh, nhất cử nhất động cần phải suy nghĩ trước.

- Thôi được rồi – tôi miễn cưỡng cầm hũ sữa của Phong lên – còn hũ kia, cậu định làm gì?

- Tôi uống – Phong thản nhiên đáp.

- Axk! Hụ hụ!

- Trời ạ, uống nước mà cũng để bị sặc.

Phong vỗ lia lịa lên lưng tôi, giống đập bị hơn là chữa nghẹn. Có lẽ bà con xung quanh ăn một bụng cười rồi cũng nên.

- Tôi đùa thôi chứ ai mà thèm uống hộp sữa dở của cô.

Nói xong Phong đứng dậy, định bỏ đi rồi, nhưng nghĩ thế nào nửa đường cậu ta quay lại, kéo tôi đứng dậy theo.

- Đi đâu nữa đây? – tôi nhìn cảnh giác.

- Đi... bỏ rác – Phong giơ hộp sữa lên.

Tôi mỉm cười nhăn nhó, cố kìm chế không đặt tay lên trán cậu ta thử xem nhiệt độ bao nhiêu.

- Đi bỏ rác mà cũng cần tôi theo à?

- Ai mà biết được trong lúc ngồi đây, cô lại gây ra chuyện gì nữa – Phong nhếch miệng thành nụ cười đểu muôn thưở.

Trên hành lang vắng.

- Jun! Em làm ơn đừng lẽo đẽo đi theo anh nữa.

Danh quay lại nhìn đứa em gái chằm chằm. Ánh nắng chiếu xiên xiên tạo thành những vệt bóng trên tóc anh.

- Thế là thật à? Anh không đùa đấy chứ?

- Em đang nói về chuyện gì? – anh hỏi với vẻ chán nản.

Jun chép miệng, lướt từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng khẽ chau mày rồi lại chu mỏ:

- Thắt carvat, đồng hồ đeo, tay đút túi. Còn nữa – Jun nhón chân chạm vào cổ áo của Danh – cái áo này là má mua cho anh, chỉ mặc vào những dịp đặc biệt. Em đâu có người anh như thế này chứ.

Nhẹ nhàng gỡ tay Jun, Danh cố tìm cách nói chuyện với đứa em bướng bỉnh này. Anh không muốn nó biết mọi chuyện, nhưng nói nặng cho xong thì càng không.

- Em kì quá. Anh thay đổi thì có làm sao.

Jun nhăn mặt, phụng phịu. Nó nhìn Danh rồi lại thở dài quay đi, giống nhưa sắp khóc.

- Sao không phải ai mà lại là Anh Thư chứ? Em chẳng thích chị ta chút nào cả.

Nụ cười vui vẻ xuất hiện trên môi Danh. Anh cười thầm cô em gái cố chấp của mình.

- Nhưng nếu không phải Anh Thư thì sao? – Danh đặt tay lên vai Jun, hơi cúi xuống để nhìn thẳng vào mắt con bé.

- Rõ rành rành ra đấy rồi anh còn chối em – Nó giãy nảy – làm như em cũng mù tịt như những người xung quanh.

- Ừ thì em thông minh hơn, nhưng chưa chắc biết nhiều đã tốt đâu, nhất là khi sự việc còn chưa rõ ràng.

Thấy Jun chưa chịu bỏ bộ mặt giận dỗi, anh khẽ xoa đầu nó:

- Thề với em là Anh Thư không phải người anh thích.

Danh nói và chợt mỉm cười. Trước đây thì đúng là anh đã từng nghĩ trái tim mình hướng về Anh Thư, nhưng đó là chuyện hiểu nhầm. Rõ ràng cái cô bé bướng bỉnh kia chỉ giống mỗi khuôn mặt.

- Anh nói thật đấy nhé, không thì em không tha cho anh đâu.

Jun nói rồi đấm vào bụng Danh một cái trước khi bỏ đi. Con bé trông gầy thế nhưng lại có sức, khiến anh phải vừa đi vừa khom lưng. Chẳng để ý phía trước nên xém đụng trúng Nhàn:

- Ơ, chào – cô nàng lúng túng nhưng vẫn không khỏi phì cười trước bộ dạng của Danh.
- Cậu không ở căn tin à? – Danh hỏi với vẻ ngạc nhiên. Căn tin vốn là nơi đông đúc nhất vào thời điểm này. Dù không ăn uống thì cũng có khối kẻ xuống tán dóc, chẳng ai hơi đâu loanh quoanh ở lớp học.

Dù vậy nhưng Nhàn không thể nói dối rằng cô cũng mới từ đấy ra, và chỉ sau Jun đúng 3s.

- Mình... đang định xuống dưới đó đây – cô ấp úng rồi bước đi, không quên vẫy tay với Danh.

Chờ cho cái bóng cao cao xa dần, Nhàn mới tựa lưng vào tường, thẫn thờ.

Cậu thay đổi nhiều quá Danh ạ. Ngay cả đứa em gái yêu quý nhất, cậu cũng nỡ nói dối sao?
Không muốn tự nhận, nhưng Nhàn đã cố tình nghe lén toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai anh em. Và sau đó thì cô lại ước giá mình đừng có tò mò đến thế.
Từ cái lần nghe Danh nói chuyện với Phong, rồi bắt gặp cậu ấy đuổi theo Anh Thư trên hành lang trong khi đang là giờ học, và mới đây là hành động bất thường trong căn tin, một kẻ chẳng hiểu chuyện cũng có thể xâu chuỗi lại sự việc với nhau và đưa ra kết luận. Huống hồ cô lại là người hiểu rõ cậu ấy.
Nhưng như thế cũng chưa là kết thúc. Chừng nào chưa nghe câu nói xác nhận từ Anh Thư, cô sẽ không bỏ cuộc.

** ** **

Mới nghe qua thì có vẻ hào hứng lắm, nhưng ngồi cạnh Thanh Phong trong suốt ba tiết còn lại thì đúng là cực hình. Cậu ta hết vẽ lung tung lên vở tôi lại quay sang ngoáy bút.

Hai lần Phong cố tình giơ tay tôi lên ngay khi thầy vừa viết đề toán lên bảng, để rồi sau đó khoái chí ngồi nghe tôi lạy lục năn nỉ mượn vở lên chép. Hình như cậu ta thích tôi khốn đốn lắm thì phải.

Hết tiết cuối, tôi nói với Thanh Phong sau một hồi vò đầu gãi tai:

- Cậu về trước nhé, tôi bắt xe về sau cũng được.
Phong nhướn mày:

- Cô định giở trò gì nữa hả?

- Sao cậu lúc nào cũng nghĩ xấu cho tôi hết – tôi nhăn mặt – trường mới nên muốn khám phá đôi chút thôi.

Tôi ngó lơ, hy vọng Phong đừng nhìn mặt đoán chuyện. Cậu ta mà biết tôi ra "ghế đá sau sân trường" thì có mà tiêu.

- Ừ, thì tôi về trước, nhưng cô đừng về muộn quá để ba cô lo lắng rồi tìm nhặng xị lên đấy.

Hơi bất ngờ trước lời chấp nhận quá dễ dàng của Phong, nhưng tôi cũng chẳng muốn nghi ngờ gì. Cậu ta cũng đâu rảnh chuyện để quan tâm đến tôi đâu.

Chờ cho mọi người trong trường về gần hết, tôi mới dám ra khỏi lớp, không quên nhòm trước ngó sau.

Mày đa nghi thế Hoài Thư, đã biết là cậu ta không có ở đây mà.

Tự trấn tĩnh bản thân, tôi vừa đi vừa tìm lối rẽ ra phía sau. Chắc đâu đó cạnh dãy nhà màu trắng có phòng Thực hành Sinh gớm ghiếc mà tôi chui đầu vào ban sáng. Coi bộ cú rượt đuổi sáng nay không phải là không có ích.

Đúng với quy mô của mình, sân sau ngôi trường này cũng to vật vã không kém với sân bóng chuyền, bóng rổ, bể bơi trong nhà... Và kia, nằm ở cuối phòng là khoảnh đất nhỏ được trải sỏi và rợp bóng bởi những cây tùng.

Tôi suýt nghẹn thở khi thấy bóng áo trắng của học sinh trong trường đang ngồi trên chiếc ghế đá ở giữa.

Bình tĩnh nào. Đây là cơ hội để nói thẳng ra mọi thứ trong lòng mà.

Tôi hít một hơi thật sâu, tiến về phía ghế đá.

Càng đến gần tôi càng cảm thấy hồi hộp. Thực sự là tôi vẫn chưa sẵn sàng để nói chuyện. Trốn tránh quen rồi nên khi nghĩ đến chuyện mặt đối mặt với Danh, nhất là khi trường đang vắng teo, tôi cảm thấy nó phiêu lưu thế nào ấy.

Hay là bỏ về? Dù sao thì anh ta cũng chưa thấy tôi mà, cứ xem như là tôi không đến đi.

Tôi quay lưng định bỏ chạy, ai ngờ dẵm phải chiếc lá khô làm nó kêu lên tiếng giòn rụm. Đừng nói chiếc lá, cả tôi cũng cảm thấy mình đang nát ra làm từng mảnh khi nghe tiếng quần áo loạt xoạt do đứng dậy của người ngồi đằng sau.

Cố nở một nụ cười không quá nhăn nhó, tôi quay lại.

- Hơ, chào...

Chàng trai đứng trước mặt tôi mỉm cười. Nhưng kì thế này, sao không phải là Quốc Danh???

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com