Chương 22 : Đơ toàn tập! ="=
Thanh Phong mặc áo dài, khăn đống-đội-lệch (tôi tự hỏi cái này có phải là style mới không nhỉ) không tệ như tôi nghĩ, hình như cậu ta mặc cái gì cũng hợp hết. Với cái thân hình cao to này, có lẽ Phong phải chọn khổ lớn nhất trong số những bộ áo dài đi thuê này. - Cậu... cậu bưng quả cho nhà trai à??? – tôi trợn mắt nhìn Phong làm cậu ta không nén nổi cười. - Thì sao? Ơ thế mà mình tưởng sang bắt gà làm cỗ. Chậc! - Không có gì – tôi nói và nhếch miệng – giày thể thao đẹp đấy. - Há – Phong nhìn xuống chân mình, xong lại lướt qua tôi "từ trên xuống dưới". - Áo dài đẹp nhể. Cái tên chết tiệt. Biết thế tôi chẳng thèm nói kháy làm chi. - Tôi với cô là một cặp xứng đôi đấy chứ. Nhìn Phong chằm chằm, tôi có cảm tưởng như có ai đang đánh lô tô trong lồng ngực. Ôi trái tim khốn khổ, có khi nào tôi chết vì bị bệnh tim không nhỉ? - ...một đôi ngố y như nhau. Tôi biết mà, cậu ta chẳng bao giờ nói được cái gì tử tế. Đang định dẵm chân Phong một cái thì nghi lễ bắt đầu. Tôi giơ cao tay chuẩn bị đỡ cái mâm không hề nhẹ. Hai đứa cùng đỡ một thứ nên đi lại hơi khó khăn, nhìn cứ giống như kiểu đang tranh giành. Không biết cậu ta có hào hứng không chứ tôi thì chẳng muốn làm việc này tí nào. Được nửa đường, cái mâm bỗng nặng lên bất ngờ, đến nỗi tôi phải gồng hai tay mới đỡ được. Hóa ra Phong đã "giao" hết phần cho tôi, tay cậu ta chỉ nắm hờ bên vành cái mâm. Một mình "khênh" cái thứ nặng trịch này mà tôi phải cố nhoẻn miệng với mọi người tỏ vẻ sung sướng lắm. Phong cũng phấn khích không kém, cậu ta cứ nhìn tôi rồi lại cười. Thở ra một hơi, tôi cố kiềm chế để khỏi phát ngôn bừa bãi. May đến cuối bàn có thằng Thiên lăng xăng ra đỡ giùm chứ không tôi gẫy tay rồi. Xong nhiệm vụ, tôi lủi ra nhà sau ngồi thở, mặc kệ nhà trai nhà gái vui vẻ hứa qua hứa lại, trao lễ cho cô dâu... - Uống không này? Lon nước quả mát lạnh áp vào má tôi mát rượi. Phong cười tươi như anh chàng quảng cáo cho hãng của mình. Khách hàng mà như tôi thì trúng chưởng hết. - Ờ... cảm ơn cậu nhá. Hình như ở bất cứ nơi đâu cậu ta cũng mang theo loại nước này. Chắc hôm qua mang để sẵn trong tủ lạnh nhà chị Yên. Tôi đỡ lấy lon nước, khui rồi uống một hơi đầy. Vị chanh thanh mát trong cổ họng. Chỉ cần hai ngụm to là nước trong lon đã hết sạch. Phong trợn mắt, nhìn tôi với vẻ "không thể tin được". - Tâm trạng của cô hôm nay không được tốt lắm nhỉ? – Phong hỏi, cậu ngồi xuống ngay cạnh tôi, tiếp tục uống lon nước dở của mình. - Chiều phải về rồi – tôi nói 4 chữ ngắn ngủn, vừa tiếc nuối vừa chán nản. - Thế đang lo cái gì? Phải về mà học chứ. Cô nghỉ 3 ngày rồi còn gì. Tôi thì không sao chứ cái đầu này thì – cậu lấy ngón trỏ chỉ thẳng vào đầu tôi – nghỉ vài bữa là lại lơ ngơ. - Chuyện đó chẳng quan trọng đối với tôi lúc này – tôi thở dài – má thì đau như thế, chị Yên lại đi lấy chồng. Sau này bà sống ra sao? - Thì lâu lâu cô lại về mà, đâu phải bỏ đi luôn. - Cậu an ủi tôi bằng cách đấy ấy à? - Chứ cô muốn sao? Tôi trầm ngâm. Mình muốn sao à? Muốn biết rõ quan hệ của má và ba, muốn ông ấy phải chịu trách nhiệm với bà ấy, với tôi, muốn gia định lại được sum họp – cái cảm giác mà tôi chưa được trải qua. Muốn nhiều lắm nhưng làm đâu có được. Tôi vẫn chỉ là đứa làm theo hợp đồng với chị gái mình để kiếm tiền. Nói một câu thân mật còn khó nữa là. - Thôi bỏ đi – tôi đứng dậy, đi vào trong nhà. Quán ăn sáng buffet trên đường số 5 hôm nay đông nghẹt. Hết lượt này đến lượt khác vào ra, ồn ào cả một góc phố. Anh Thư đặt đôi đũa xuống. - Này Hiếu! Trưa đặt cho chị chuyến taxi xuống Vũng Tàu nhé. Một chiều thôi. - Dạ! Thằng Hiếu trả lời ngay tắp lự. Mắt nó đang dán vào dĩa bánh cuốn bắc trước mặt Tỉ Tỉ. Dậy sớm đã lạ, rủ tụi đàn em đi ăn sáng lại còn lạ hơn. Tỉ Tỉ có thói quen ăn sáng đâu, nhất là hôm qua say như thế thì phải ngủ đến trưa mới đúng. - Tỉ Tỉ có bị đau gì không? – Thằng Trung hỏi. Anh Thư nhướn mày, lườm tụi nó: - Định trù ẻo à? - Dạ không – hai thằng đưa mắt nhìn nhau chẳng biết nói sao. Chiếc Iphone rung dữ dội. Anh Thư quét tay qua màn hình, liếc mắt một cái ròi lại để nguyên, không thèm đếm xỉa gì hết. Trong khi thằng Trung và Hiếu trợn mắt nhìn con số mà tụi nó biết chắc là của ai đấy. - Tỉ Tỉ không nhấc máy à? – thằng Hiếu đánh động. Anh Thư thở dài rồi đứng dậy. - Hai đứa bay trả tiền giùm chị nhé. ** ** ** Danh nhìn chiếc điện thoại bất lực. Từ sáng đến giờ anh chưa ra khỏi nhà chỉ vì Anh Thư không chịu bắt máy. Cả đêm suy nghĩ về câu nói của Phục Hy khiến đôi mắt anh bắt đầu giống Pan Da. Cơn giận về trò đùa hôm qua của cậu nhóc vẫn chưa nguôi. ..... - Cậu nói đi chứ? Bí mật gì? – Anh bắt đầu xách cổ áo của Phục Hy lên cao. - Ơ thì... Anh Thư không thích anh đâu, chị ấy thích người khác rồi. Khi nào chị ấy và anh chàng đó là một cặp thì anh cũng sẽ vui mừng vì thấy người mình thích được hạnh phúc. Câu trả lời vòng vo chẳng có gì ghê gớm khiến Danh chán nản. Anh thả tay ra. Phục Hy chép miệng. Muốn cậu nói ra cái bí mật to đùng kia để rồi "làm mồi cho giặc" thì hơi bị khó đấy. Đáng lẽ người mà cậu chọn lựa để về quê an ủi Hoài Thư cũng có thể là Danh Kíp đấy chứ. Như thế sẽ có nhiều kịch hay để xem hơn. - Cậu cười cái gì? – Danh gằn giọng, khuôn mặt nóng bừng. - Đâu có – Hy giả tảng, bước lại nhặt cái túi ni lon còn sót lại hai lon Ken lên rồi dúi nó vào tay Danh – cái này giúp suy nghĩ thoáng hơn, anh nên thử đi. Bye nhé. Nói rồi cậu nhóc bước ra khỏi công viên theo hướng về nhà mình. Một mình danh ở lại, anh ngồi lại chiếc xích đu, hết nhìn trời lại thở dài.
.... - Anh – tiếng của Jun cắt ngang dòng suy nghĩ của Danh. Anh quay lại nhìn cô em gái đứng ở ngưỡng cửa. - Giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho anh này – nó nói, giơ lên cái điện thoại không dây – hình như anh quên làm cái gì đó trên trường. - Khỉ thật – Danh làu bàu trong miệng, bước lại nhận điện thoại. - Dạ cô gọi cho em có việc gì không? – Anh cẩn trọng. - Ừm – tiếng cô giáo vui vẻ hẳn lên khi nhận ra cậu học trò cưng của mình – cuộc thi mà cô đăng kí cho em ấy, em chuẩn bị đi. Vài ngày nữa là hết hạn rồi. Đấy là cô đăng kí chứ có phải em đâu. Việc quoái gì em phải tham gia chứ?? Cố nén để không gào lên phản đối trong điện thoại, Danh đáp gọn. - Dạ, vâng thưa cô. - Vậy nhé nhóc – cô giáo nhí nhảnh trước khi cúp máy. Jun nhận lại điện thoại từ tay anh, cười gian xảo.- Cô giáo trẻ ấy vẫn chưa tha cho anh à? - Để cho anh mày yên cái coi. Xì! Đau cả đầu – Danh đưa tay lên vò mớ ổ quạ xoăn tít vì chưa được chải của mình. - Hừ, làm gì mà ghê. Anh quên là nhờ em mà anh thoát khỏi vụ "ăn chè với cô giáo à"? Bực mình, Danh cầm cái gối lên, ném thẳng ra cửa. - Biến! Cái con nhỏ này!! - Há há! Méc ba nhá. Jun cười trêu ngươi trước khi rút đầu ra khỏi phòng. Chuyện này mà lộ ra với Bàng đại ca thì cuộc đời Danh Kíp chỉ có nước thảm hại với một chiếc vé máy bay. Anh mà không cẩn thận thì chẳng cò cưa được với cái dự định lâu năm "vì tương lai con cái" của ba. Thời gian còn lại rất ít, vậy mà anh chưa đi hết đoạn đầu con đường của mình. Anh Thư về ăn cơm nhà, không la cà như mọi hôm.
- Ái chà! Con thay đổi cứ như chong chóng thế nhỉ? – ông Ba nói lúc ăn cơm. - Thế là sao ba? - Trước đây con chẳng thèm ăn cơm trưa ở nhà, mấy bữa vừa rồi có tiến bộ, giờ lại như cũ. Cô ậm ờ chẳng biết nói gì thêm. Thì hai chị em vẫn phải có sự khác biệt chứ. - Chuyện xem mặt hôm bữa – ông Ba tiếp lời làm Anh Thư suýt đánh rơi đôi đũa – không đúng như mong đợi nên ba sẽ hẹn lần khác. Con ráng chờ nhá. Nuốt khan miếng cơm khô khốc trong cổ họng, cô lên tiếng: - Chờ á? Vậy là xem mặt lần hai hở ba? - Ừ! Hóa ra Hoài Thư đã đi xem mặt giùm cô. Cảm giác bực bội thoáng qua. Nhưng hình như có trục trặc gì đó ở lần xem mặt đầu tiên. - Thế hôm bữa vẫn chưa gặp được cậu ta hở ba. - Thì nó có đến đâu? Con hỏi gì lạ vậy – ông Ba nhướn mày trước câu hỏi kì lạ. - À, không. Con sợ lần này... cậu ấy lại không đến – cô ngập ngừng chữa nguy, chẳng biết nói sao để khỏi hố. - Lần này thì chắc chắn đấy. Ba nghe nói thằng nhóc đó rất tiếc và nôn nóng được gặp lại con. Chưa biết gì hết mà đã nôn nóng, chắc chắn chẳng phải là người con trai tốt - Anh Thư nghĩ thầm. Thôi thì để Hoài Thư lo liệu phần còn lại vậy. Sau bữa cơm này cô cũng chẳng có ở nhà mà xem kịch hay. ** ** ** Đám hỏi xong, tôi và Phong về nhà chuẩn bị đồ để kịp chuyến xe chiều. Hai đứa đành phải cáo lỗi với "cô dâu" và "chú rể" khi không ở lại dự đám cưới của hai người. Má thì tỏ ra khá yên tâm khi tôi có bạn đồng hành là Thanh Phong. Còn tôi chỉ nhủ thầm trong bụng mong chiều nay đừng có thêm màn xỏ lá nào nữa. Thằng Thiên tiễn hai đứa ra tận con đường lớn. Trong khi Phong bắt taxi (đi cùng con nhà giàu lợi thế đấy), tôi tranh thủ dặn nhóc vài lời. - Ráng ở nhà kiếm bạn gái đi nhé. - Ơ... - mặt thằng nhóc bỗng đỏ bừng – chị khỏi phải nhắc. Tôi xoa đầu nó. Bọn trẻ ngày nay ghê thật. Tụi nó có đôi có cặp trong tôi còn chẳng biết mảnh tình của mình nằm ở phương nào. - Nhớ thỉnh thoảng qua nói chuyện với má chị cho bà đỡ buồn nhé – tôi đặt tay lên vai nó, cố gửi gắm chút niềm tin. - Ok – thằng nhóc hỉ hả - mà chị đừng lo, anh Dũng quyết định ở rể rồi mà. Có thêm người, mọi việc càng suôn sẻ. Nghe nó nói mà tôi cảm thấy yên tâm trong lòng. Tôi nợ Yên, Dũng và thằng nhóc này nhiều lắm. Nhất định sau này tôi sẽ trả ơn. - Xe đến rồi. Chào nhóc nhé – Thanh Phong lên tiếng. Cậu cầm lô của tôi và cậu ấy để ra phía sau rồi vẫy tay với thằng Thiên. - Dạ, tạm biệt anh. Nhớ đừng làm trò đó với Hoài Thư nhé – nó lém lỉnh gọi với theo khi cửa xe đóng lại. - Trò đó là trò gì? – tôi hỏi Phong với vẻ cảnh giác. - Không có gì. Cô thắc mắc chi cho mệt – Phong khoanh tay lại, tìm chỗ dựa thoải mái. - Nhưng thằng Thiên vừa cảnh báo. - Yên tâm, tôi không dại gì hù cô như nó đâu. Sau đó chúng tôi chẳng nói được thêm câu nào vì Phong đã nhắm tịt mắt. Khổ. Đáng lẽ tôi mới là người cần ngủ nhiều chứ. Thế mà cậu ta lại ngon lành ngủ trước cả bản cô nương này. Chẳng biết làm gì, tôi ngồi dựa sát vào cửa kính, đầu tựa qua một bên để nhìn hai bên đường. Không mấy khó để đi vào một giấc mơ. Thanh Phong he hé mắt để chắc chắn rằng Hoài Thư đã ngủ. Cậu chỉ giả vở để cô nàng khỏi luyên thuyên mà chợp mắt cho lại sức, bù lại cả đêm gần thức trắng. Mặt trời từ đứng bóng đã dần nghiêng về phía tây. Nắng hắt qua khung cửa sổ, nhảy nhót làm mái tóc Hoài Thư như óng ánh. Cô nàng ngủ say đến nỗi khi xe qua những lằn giảm tốc độ, đầu rung nhẹ đập khẽ vào cửa kính mà cũng chẳng hay. Phong ngồi nhỏm dậy, cậu lay khẽ nhưng chẳng thấy Hoài Thư có biểu hiện gì. Luồn tay qua vai cô ấy, cậu ngả Hoài Thư về phía mình, để cô ấy tựa đầu lên vai. Cũng cùng lúc ấy, Anh Thư lên chiếc xe taxi xanh trắng đậu sẵn trước nhà với một túi hành lí nho nhỏ ngay sau khi ông Ba lên xe cơ quan đi công tác đợt nữa. Buổi chiều, Danh đến nhà Anh Thư thì được Quyên cho biết cô đã đi rồi. Chán nản, anh trở về nhà và tự hỏi, liệu có phải anh không xứng để có được cô gái mình thích. Luôn là người ta bỏ anh đi không một lời từ biệt.** ** ** Chiếc xe thắng gấp làm tôi mất đà bị bật về phía trước, tỉnh cả ngủ. Sau một phút bình tâm lại, tôi tiếp tục trở lại tư thế cũ với giấc mơ còn giang dở. Nhưng sao cái ghế êm lạ thường, lại còn có chỗ gác đầu cho đỡ mỏi cổ nữa chứ. Ngước mắt lên, tôi bắt gặp ngay cái sống mũi cao cao phía dưới mi mắt đang khép, trên nữa là tóc mái được cắt tỉ mỉ và hơi dựng lên. Chẳng lẽ mình đang dựa vào Thanh Phong? Tự tát vào mặt một cái để chắc chắn rằng mình khỏi mơ, tôi bật dậy như người gặp ác mộng, mắt mở thao láo. Chết thật. Con gái con nứa mà lại như thế. Không thể tin được! Ôi xấu hổ quá đi. May mà tỉnh dậy đúng lúc và tên kia ngủ say như chết, chứ không tôi chẳng biết mình làm đến cái gì nữa rồi. Mải dịch ra đầu kia ghế và quay lưng lại Thanh Phong để khỏi gây ra cảnh như vừa rồi, Hoài Thư không để ý thấy khóe miệng cậu vừa nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng hoàn hảo. - Oa, đến tận nhà luôn à? – tôi hồ hởi khi Thanh Phong không thả mình trên đường về nhà cậu ta như đã nghĩ – nhưng hình như đây là đường về nhà ba tôi? - Thì Anh Thư đi rồi, cô phải tiếp tục công việc của mình chứ - Phong thản nhiên đáp, cựa quậy người cho giãn gân cốt. Một bên vai của cậu vẫn chưa hết cảm giác tê. - Anh Thư đi rồi? Có nghĩa là cậu không kịp gặp chị ta? - Không – câu trả lời cộc lốc và khó chịu. Dạo này Thanh Phong thật kì lạ. Cậu ấy thích Anh Thư nhưng lại chẳng dành thời gian để tranh thủ ở bên chị ấy, khi nhắc đến lại thoáng buồn. Nhìn cái vẻ mặt trầm tư ấy, tôi chẳng muốn hỏi gì thêm. - Khoan đã, hôm nay là thứ mấy rồi nhỉ? - Thứ sáu. - Vậy thì hôm nay ba tôi đi công tác rồi. Hôm bữa ông nói thế. Cậu để tôi về nhà mình chuẩn bị đồ đã, bữa sau qua cũng được. Sau một hồi nài nỉ, cuối cùng Phong cũng thôi ca thán về chuyện tốn tiền và cho tôi về nhà. Cốp xe mở, tôi khệ nệ ôm cái ba lô của mình ra. Cái mặt Thanh Phong nhăn nhó thấy ớn làm tôi chẳng muốn chào một tiếng. - Cậu về nhé. - Ừ - Phong với tay chuẩn bị đóng cánh cửa. - À này, cậu đã tặng... – tôi sực nhớ ra một chuyện nhưng rồi lại thôi. Nói ra có phải là mình đã tọc mạch quá nhiều hay không. Chắc cậu ta biết thừa tôi hiểu ý nghĩa bông hoa đó. - Chuyện gì? – Cậu ấy nhướn mày. - Không có gì – tôi ngúng nguẩy tra chìa vào ổ. Hay là đổi chủ đề cho đỡ quê? - Tôi hỏi có chuyện gì cơ mà? – Phong hạ cửa kính xuống. - Ờ thì... - cố kéo dài thời gian cho đến khi chiếc xe chuẩn bị lăn bánh tôi mới hét – cẩn thận có "vật thể lạ" trong ba lô của cậu đấy! - Cái gì? – Phong thò đầu ra với vẻ mặt khủng khiếp. - Không phải tôi – tôi cười và vẫy tay tạm biệt. Thì không phải tôi thiệt mà. Là thằng Thiên muốn tặng Phong một kỉ niệm đáng nhớ thôi. Lúc chờ cậu ấy bắt taxi, thằng nhóc tranh thủ nhét một thứ vào balo. Tôi mải nhìn... xe đi trên đường nên quay mặt làm ngơ. Nghĩ đến cái mà thằng nhóc thả vào, tôi khẽ rùng mình. Tối hôm ấy có cậu thanh niên suýt đứng tim khi thấy con tắc kè sấy khô trong ba lô của mình. - Á Á Á!! ....
- Đại ca! Đèn chùm rớt trúng đầu à? – tiếng thằng Tùng. Nó là đứa chạy lên đầu tiên từ phòng tắm bên cạnh, nửa trên còn nguyên xà bông và dầu gội. - Ăn nhằm cái gì hở con? – giọng của má. Bà đang nấu dở món gà, chẳng kịp bỏ cái muôi xuống. - Thằng này mớ ngủ - ba của hai thằng con trai kết luận. Ông đeo chiếc kính chuyên dùng của mình để đọc báo lên. - Anh muốn được mọi người chú ý thì cũng phải chọn lúc chứ - Tùng làu bàu trước khi đóng cửa lại. Mọi người phẩy tay bỏ đi. Chẳng ai hay Thanh Phong đã rơi vào trạng thái "đơ toàn tập".
.... - Anh – tiếng của Jun cắt ngang dòng suy nghĩ của Danh. Anh quay lại nhìn cô em gái đứng ở ngưỡng cửa. - Giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho anh này – nó nói, giơ lên cái điện thoại không dây – hình như anh quên làm cái gì đó trên trường. - Khỉ thật – Danh làu bàu trong miệng, bước lại nhận điện thoại. - Dạ cô gọi cho em có việc gì không? – Anh cẩn trọng. - Ừm – tiếng cô giáo vui vẻ hẳn lên khi nhận ra cậu học trò cưng của mình – cuộc thi mà cô đăng kí cho em ấy, em chuẩn bị đi. Vài ngày nữa là hết hạn rồi. Đấy là cô đăng kí chứ có phải em đâu. Việc quoái gì em phải tham gia chứ?? Cố nén để không gào lên phản đối trong điện thoại, Danh đáp gọn. - Dạ, vâng thưa cô. - Vậy nhé nhóc – cô giáo nhí nhảnh trước khi cúp máy. Jun nhận lại điện thoại từ tay anh, cười gian xảo.- Cô giáo trẻ ấy vẫn chưa tha cho anh à? - Để cho anh mày yên cái coi. Xì! Đau cả đầu – Danh đưa tay lên vò mớ ổ quạ xoăn tít vì chưa được chải của mình. - Hừ, làm gì mà ghê. Anh quên là nhờ em mà anh thoát khỏi vụ "ăn chè với cô giáo à"? Bực mình, Danh cầm cái gối lên, ném thẳng ra cửa. - Biến! Cái con nhỏ này!! - Há há! Méc ba nhá. Jun cười trêu ngươi trước khi rút đầu ra khỏi phòng. Chuyện này mà lộ ra với Bàng đại ca thì cuộc đời Danh Kíp chỉ có nước thảm hại với một chiếc vé máy bay. Anh mà không cẩn thận thì chẳng cò cưa được với cái dự định lâu năm "vì tương lai con cái" của ba. Thời gian còn lại rất ít, vậy mà anh chưa đi hết đoạn đầu con đường của mình. Anh Thư về ăn cơm nhà, không la cà như mọi hôm.
- Ái chà! Con thay đổi cứ như chong chóng thế nhỉ? – ông Ba nói lúc ăn cơm. - Thế là sao ba? - Trước đây con chẳng thèm ăn cơm trưa ở nhà, mấy bữa vừa rồi có tiến bộ, giờ lại như cũ. Cô ậm ờ chẳng biết nói gì thêm. Thì hai chị em vẫn phải có sự khác biệt chứ. - Chuyện xem mặt hôm bữa – ông Ba tiếp lời làm Anh Thư suýt đánh rơi đôi đũa – không đúng như mong đợi nên ba sẽ hẹn lần khác. Con ráng chờ nhá. Nuốt khan miếng cơm khô khốc trong cổ họng, cô lên tiếng: - Chờ á? Vậy là xem mặt lần hai hở ba? - Ừ! Hóa ra Hoài Thư đã đi xem mặt giùm cô. Cảm giác bực bội thoáng qua. Nhưng hình như có trục trặc gì đó ở lần xem mặt đầu tiên. - Thế hôm bữa vẫn chưa gặp được cậu ta hở ba. - Thì nó có đến đâu? Con hỏi gì lạ vậy – ông Ba nhướn mày trước câu hỏi kì lạ. - À, không. Con sợ lần này... cậu ấy lại không đến – cô ngập ngừng chữa nguy, chẳng biết nói sao để khỏi hố. - Lần này thì chắc chắn đấy. Ba nghe nói thằng nhóc đó rất tiếc và nôn nóng được gặp lại con. Chưa biết gì hết mà đã nôn nóng, chắc chắn chẳng phải là người con trai tốt - Anh Thư nghĩ thầm. Thôi thì để Hoài Thư lo liệu phần còn lại vậy. Sau bữa cơm này cô cũng chẳng có ở nhà mà xem kịch hay. ** ** ** Đám hỏi xong, tôi và Phong về nhà chuẩn bị đồ để kịp chuyến xe chiều. Hai đứa đành phải cáo lỗi với "cô dâu" và "chú rể" khi không ở lại dự đám cưới của hai người. Má thì tỏ ra khá yên tâm khi tôi có bạn đồng hành là Thanh Phong. Còn tôi chỉ nhủ thầm trong bụng mong chiều nay đừng có thêm màn xỏ lá nào nữa. Thằng Thiên tiễn hai đứa ra tận con đường lớn. Trong khi Phong bắt taxi (đi cùng con nhà giàu lợi thế đấy), tôi tranh thủ dặn nhóc vài lời. - Ráng ở nhà kiếm bạn gái đi nhé. - Ơ... - mặt thằng nhóc bỗng đỏ bừng – chị khỏi phải nhắc. Tôi xoa đầu nó. Bọn trẻ ngày nay ghê thật. Tụi nó có đôi có cặp trong tôi còn chẳng biết mảnh tình của mình nằm ở phương nào. - Nhớ thỉnh thoảng qua nói chuyện với má chị cho bà đỡ buồn nhé – tôi đặt tay lên vai nó, cố gửi gắm chút niềm tin. - Ok – thằng nhóc hỉ hả - mà chị đừng lo, anh Dũng quyết định ở rể rồi mà. Có thêm người, mọi việc càng suôn sẻ. Nghe nó nói mà tôi cảm thấy yên tâm trong lòng. Tôi nợ Yên, Dũng và thằng nhóc này nhiều lắm. Nhất định sau này tôi sẽ trả ơn. - Xe đến rồi. Chào nhóc nhé – Thanh Phong lên tiếng. Cậu cầm lô của tôi và cậu ấy để ra phía sau rồi vẫy tay với thằng Thiên. - Dạ, tạm biệt anh. Nhớ đừng làm trò đó với Hoài Thư nhé – nó lém lỉnh gọi với theo khi cửa xe đóng lại. - Trò đó là trò gì? – tôi hỏi Phong với vẻ cảnh giác. - Không có gì. Cô thắc mắc chi cho mệt – Phong khoanh tay lại, tìm chỗ dựa thoải mái. - Nhưng thằng Thiên vừa cảnh báo. - Yên tâm, tôi không dại gì hù cô như nó đâu. Sau đó chúng tôi chẳng nói được thêm câu nào vì Phong đã nhắm tịt mắt. Khổ. Đáng lẽ tôi mới là người cần ngủ nhiều chứ. Thế mà cậu ta lại ngon lành ngủ trước cả bản cô nương này. Chẳng biết làm gì, tôi ngồi dựa sát vào cửa kính, đầu tựa qua một bên để nhìn hai bên đường. Không mấy khó để đi vào một giấc mơ. Thanh Phong he hé mắt để chắc chắn rằng Hoài Thư đã ngủ. Cậu chỉ giả vở để cô nàng khỏi luyên thuyên mà chợp mắt cho lại sức, bù lại cả đêm gần thức trắng. Mặt trời từ đứng bóng đã dần nghiêng về phía tây. Nắng hắt qua khung cửa sổ, nhảy nhót làm mái tóc Hoài Thư như óng ánh. Cô nàng ngủ say đến nỗi khi xe qua những lằn giảm tốc độ, đầu rung nhẹ đập khẽ vào cửa kính mà cũng chẳng hay. Phong ngồi nhỏm dậy, cậu lay khẽ nhưng chẳng thấy Hoài Thư có biểu hiện gì. Luồn tay qua vai cô ấy, cậu ngả Hoài Thư về phía mình, để cô ấy tựa đầu lên vai. Cũng cùng lúc ấy, Anh Thư lên chiếc xe taxi xanh trắng đậu sẵn trước nhà với một túi hành lí nho nhỏ ngay sau khi ông Ba lên xe cơ quan đi công tác đợt nữa. Buổi chiều, Danh đến nhà Anh Thư thì được Quyên cho biết cô đã đi rồi. Chán nản, anh trở về nhà và tự hỏi, liệu có phải anh không xứng để có được cô gái mình thích. Luôn là người ta bỏ anh đi không một lời từ biệt.** ** ** Chiếc xe thắng gấp làm tôi mất đà bị bật về phía trước, tỉnh cả ngủ. Sau một phút bình tâm lại, tôi tiếp tục trở lại tư thế cũ với giấc mơ còn giang dở. Nhưng sao cái ghế êm lạ thường, lại còn có chỗ gác đầu cho đỡ mỏi cổ nữa chứ. Ngước mắt lên, tôi bắt gặp ngay cái sống mũi cao cao phía dưới mi mắt đang khép, trên nữa là tóc mái được cắt tỉ mỉ và hơi dựng lên. Chẳng lẽ mình đang dựa vào Thanh Phong? Tự tát vào mặt một cái để chắc chắn rằng mình khỏi mơ, tôi bật dậy như người gặp ác mộng, mắt mở thao láo. Chết thật. Con gái con nứa mà lại như thế. Không thể tin được! Ôi xấu hổ quá đi. May mà tỉnh dậy đúng lúc và tên kia ngủ say như chết, chứ không tôi chẳng biết mình làm đến cái gì nữa rồi. Mải dịch ra đầu kia ghế và quay lưng lại Thanh Phong để khỏi gây ra cảnh như vừa rồi, Hoài Thư không để ý thấy khóe miệng cậu vừa nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng hoàn hảo. - Oa, đến tận nhà luôn à? – tôi hồ hởi khi Thanh Phong không thả mình trên đường về nhà cậu ta như đã nghĩ – nhưng hình như đây là đường về nhà ba tôi? - Thì Anh Thư đi rồi, cô phải tiếp tục công việc của mình chứ - Phong thản nhiên đáp, cựa quậy người cho giãn gân cốt. Một bên vai của cậu vẫn chưa hết cảm giác tê. - Anh Thư đi rồi? Có nghĩa là cậu không kịp gặp chị ta? - Không – câu trả lời cộc lốc và khó chịu. Dạo này Thanh Phong thật kì lạ. Cậu ấy thích Anh Thư nhưng lại chẳng dành thời gian để tranh thủ ở bên chị ấy, khi nhắc đến lại thoáng buồn. Nhìn cái vẻ mặt trầm tư ấy, tôi chẳng muốn hỏi gì thêm. - Khoan đã, hôm nay là thứ mấy rồi nhỉ? - Thứ sáu. - Vậy thì hôm nay ba tôi đi công tác rồi. Hôm bữa ông nói thế. Cậu để tôi về nhà mình chuẩn bị đồ đã, bữa sau qua cũng được. Sau một hồi nài nỉ, cuối cùng Phong cũng thôi ca thán về chuyện tốn tiền và cho tôi về nhà. Cốp xe mở, tôi khệ nệ ôm cái ba lô của mình ra. Cái mặt Thanh Phong nhăn nhó thấy ớn làm tôi chẳng muốn chào một tiếng. - Cậu về nhé. - Ừ - Phong với tay chuẩn bị đóng cánh cửa. - À này, cậu đã tặng... – tôi sực nhớ ra một chuyện nhưng rồi lại thôi. Nói ra có phải là mình đã tọc mạch quá nhiều hay không. Chắc cậu ta biết thừa tôi hiểu ý nghĩa bông hoa đó. - Chuyện gì? – Cậu ấy nhướn mày. - Không có gì – tôi ngúng nguẩy tra chìa vào ổ. Hay là đổi chủ đề cho đỡ quê? - Tôi hỏi có chuyện gì cơ mà? – Phong hạ cửa kính xuống. - Ờ thì... - cố kéo dài thời gian cho đến khi chiếc xe chuẩn bị lăn bánh tôi mới hét – cẩn thận có "vật thể lạ" trong ba lô của cậu đấy! - Cái gì? – Phong thò đầu ra với vẻ mặt khủng khiếp. - Không phải tôi – tôi cười và vẫy tay tạm biệt. Thì không phải tôi thiệt mà. Là thằng Thiên muốn tặng Phong một kỉ niệm đáng nhớ thôi. Lúc chờ cậu ấy bắt taxi, thằng nhóc tranh thủ nhét một thứ vào balo. Tôi mải nhìn... xe đi trên đường nên quay mặt làm ngơ. Nghĩ đến cái mà thằng nhóc thả vào, tôi khẽ rùng mình. Tối hôm ấy có cậu thanh niên suýt đứng tim khi thấy con tắc kè sấy khô trong ba lô của mình. - Á Á Á!! ....
- Đại ca! Đèn chùm rớt trúng đầu à? – tiếng thằng Tùng. Nó là đứa chạy lên đầu tiên từ phòng tắm bên cạnh, nửa trên còn nguyên xà bông và dầu gội. - Ăn nhằm cái gì hở con? – giọng của má. Bà đang nấu dở món gà, chẳng kịp bỏ cái muôi xuống. - Thằng này mớ ngủ - ba của hai thằng con trai kết luận. Ông đeo chiếc kính chuyên dùng của mình để đọc báo lên. - Anh muốn được mọi người chú ý thì cũng phải chọn lúc chứ - Tùng làu bàu trước khi đóng cửa lại. Mọi người phẩy tay bỏ đi. Chẳng ai hay Thanh Phong đã rơi vào trạng thái "đơ toàn tập".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com