Chương 11
Sao bọn con trai lại thích xử lí nhau bằng nắm đấm?
Căn tin buổi trưa, tôi và Ngân thi nhau chạy xuống để giành được chỗ ngon trong khi thằng Hùng "cứ từ từ lấy tiền rồi xuống". May là lớp tôi ra sớm hơn các lớp khác, không thì ăn "tiệc đứng" hết rồi.
Ngồi xuống bàn, tôi lại bắt đầu mường tượng ra cái cảnh nhà hàng Pháp tối nay mà vò đầu bứt tai.
- Tối nay, tối nay, 7h...
- Tối nay tao có hẹn với thằng Hùng, mày không nhờ vả được gì đâu cưng – Ngân ghé tai tôi.
- Hừ, ai thèm nhờ gì mày. Tối nay là đại họa của tao, chỉ mình tao đỡ nổi – tôi gắt gỏng.
Ngân tròn mắt, cố gắng khai thác bí mật của tôi càng nhiều càng tốt.
- Thế mày có phi vụ gì của Anh Thư nữa?
- Đi xem mặt – tôi đáp gọn lỏn.
- Trời – con nhỏ ré lên ngay tức khắc – làm như trong phim á mày?
- Mày không thấy cuộc đời tao li kì hơn khối chuyện trong phim à?
Tôi vênh mặt lên, rồi ngẫm nghĩ câu nói lại gục mặt xuống bàn. Li kì chi cho khổ, cứ sống như trước đây có phải hơn không.
- Đồ ăn đến đồ ăn đến – Hùng reo lên, chạy lạch bạch lại phía bàn.
- Phục vụ đến, phục vụ đến – Ngân khoái chí nhái lại, nó đập một tay lên vai thằng nhỏ - Hùng, có chuyện mới hot 100 độ, và nhân vật chính là... Oái!
Cái nhéo của tôi thay cho câu phản đối cuối cùng cũng làm cho Ngân im miệng. Nó nhìn tôi ấm ức vì không được thực hiện công cuộc "bà tám" của mình nhưng chẳng dám hó hé gì vì sợ tôi giận. Thằng Hùng thấy đồ ăn là lăn xả vào nên nhanh chóng quên cái Ngân định nói gì.
Chỉ còn lại chính chủ của vấn đề thở dài với hũ sữa chua – thứ mà Hoài Thư này có thể ăn thay cơm hằng ngày. Bụng lại nao, kiểu như nội tạng lộn tùng phèo trong đấy, rối tung.
- Hey! Cho em ăn với.
Phục Hy xuất hiện, nhanh chóng kéo chiếc ghế trống duy nhất bên cạnh tôi, vui vẻ lấy một chiếc bánh ngọt gặm.
- Hôm qua chết đói trong rừng hả em – Ngân hỏi trong khi miệng còn dính sữa.
- Em thì có lúc nào được yên thân mà ăn bữa tử tế đâu chị - Hy vui vẻ đáp, nhìn Ngân rồi lại liếc mắt sang tôi.
Tôi thì soi mói mớ tóc lù xù của cậu nhóc, cố tìm vết thương hôm bữa xem nó như thế nào.
Hy nhìn tôi với đôi mắt buồn, rồi nó vạch mớ tóc lòa xòa sang một bên, để lộ vết chỉ khâu. Chỉ có hai đứa chúng tôi biết chuyện này, nên Ngân và Hùng chẳng chú ý đến. Thấy tôi yên tâm, Phục Hy lại cười. Chiếc khuyên tai lấp lánh.
Cậu nhóc này trôi vào cuộc sống của mình... thật lạ...
Không nói thêm điều gì, tôi cắm cúi ăn hết hũ sữa chua của mình cho đến hết giờ, mặc cho hai đứa bạn và thằng nhóc lớp 10 cười đùa thoải mái.
Lúc cả đám lục tục kéo nhau đứng dậy tôi để ý thấy Phục Hy mãi chưa rời chỗ của mình. Ra đến hành lang, cậu nhóc lẽo đẽo theo sau tôi. Lờ mờ đoán ra gì đó, tôi cỗ tình đi chậm lại. Đến khi học sinh gần về lớp hết thì Hy nắm cổ tay tôi.
- Chị...
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc:
- Gì?
Hy lúng túng nhìn ra đằng sau rồi lại ngó quanh, cuối cùng nhìn tôi và thở dài:
- Em nói chị một chuyện được không?
- Tất nhiên. Hoài Thư sẽ nghe – tôi cố nhấn mạnh tên mình để cậu nhóc khỏi nghĩ về Anh Thư khi chuẩn bị tiết lộ điều khó nói.
- Tối nay... em muốn nhờ chị một việc. Nếu tụi nó đến tìm, Hy vọng chị có thể làm Anh Thư...
Không đợi Phục Hy nói xong, tôi vỗ nhẹ lên vai nó trấn an.
- Yên tâm. Chị mày sẽ đến. Mấy giờ?
- 6h hơn. Lúc đó em đi học về – Hy trả lời.
Oái oăm ở chỗ 7h tôi lại phải đến chỗ hẹn. Thôi thì cố giúp nó trong vòng một tiếng ít ỏi xem sao.
Gật đầu đồng ý, tôi vẫy tay chào cậu nhóc trước khi bước vào lớp.
Gọi là giúp đỡ, nhưng tôi chẳng biết mình phải làm thế nào. Dù là Anh Thư nhưng lại chẳng có lấy một đứa đàn em. Tên duy nhất có thể trông cậy được thì lúc nào cũng la mắng, phản đối mình. Cuộc sống của một đàn chị giả chỉ được dừng lại ở mức độ bạn bè và ăn chơi. Còn tham gia vào một vụ ân oán mà mình chẳng biết tí gì thì...
Nguy thật.
Đúng 5h kém 5, tôi bắt xe bus đến chỗ hẹn gặp Phục Hy. Có là buổi gặp mặt đi nữa thì chỉ quần jean-không-quá-loang-lổ và một chiếc áo thun rộng kín đáo là ok. Khoác thêm chiếc áo ngoài, chân xỏ đôi giày đế bệt, tôi chỉ cần thêm một chiếc mũ lưỡi trai là "đủ không cần chỉnh". Dù nhà bên ấy có nhận xét đánh giá thế nào thì việc xem mặt này chắc chắn chẳng đi đến đâu.
Xe bus đến điểm dừng, tôi bước xuống đi bộ dọc men theo con phố đông người. Cậu nhóc học anh văn ở trung tâm gần ngã tư, chỉ việc đứng ở cột đèn giao thông là có thể nhìn thấy lúc nào thì học sinh bắt đầu ra về.
Nắng dần tắt trên những con phố. Trời râm mát mẻ, từng cơn gió khẽ lướt nhẹ là tung mớ bụi trên mặt nhựa đường xám xịt. Tôi đúc hai tay vào túi áo, co vai lại và kiễng chân lên, rồi lại thả lỏng người ngồi thụp xuống. Cứ như thế 10 trong lúc chẳng biết khi nào thì Phục Hy ra. Coi như tập luyện trước buổi đụng độ.
6h15 thì chuông reo. Từ những đứa nhóc lít nhít cho đến cô cậu học trò còn khoác nguyên đồng phục trên trường lần lượt bước ra. Phụ huynh đón con náo loạn cả một góc. Tôi căng mắt tìm cái bóng cao cao với chiếc khuyên bên tai trái nhưng tuyệt nhiên không thấy.
Lẽ nào thằng nhóc cho mình ăn dưa bở?
Lúc tôi đến cổng trường thì học sinh đã thưa dần. Chủ yếu là những đứa nhóc chậm chân hay chưa có người đến đón về. Nếu Phục Hy có đi ra từ hướng này, tôi chắc chắn phát hiện ra nó, còn nó thì không thể tránh mặt tôi được.
Vậy mà...
** ** **
Có tiếng rượt đuổi nhau trên phố. Một toán thanh niên đang cầm gậy chạy theo chàng trai mặc áo sơ mi trắng. Chiếc áo đồng phục không khi nào được mặc đúng kiểu vắt lên vai, cặp chéo bên hông nhảy tưng tưng theo từng bước chạy.
Lại trò của mấy đứa nhóc vắt mũi chưa sạch. Chẳng ai thèm quan tâm tới những cuộc ẩu đả kiểu này nữa.
Một thằng tóm lấy áo cậu nhóc liền bị chiếc cặp phang thẳng vào mặt. Thôi thế là tiêu đời cặp da đắt tiền nằm giữa phố. Nhưng mạng sống quan trọng hơn một cái cặp chứ.
Khi còn ở trường, cậu không nghĩ là những đứa quoái quỷ này sẽ theo mình từ khi bắt đầu đến lớp học anh văn, mặc dù biết thừa tụi nó chẳng muốn nói chuyện tử tế với mình. Trốn được vào trong lớp cũng không yên khi tụi nó giở đủ trò trước cổng trường. Rút cục vì cậu sợ cô gái mà gọi điện suốt cả buổi chiều không được gặp nguy hiểm nên đành ra trước cổng trường. Nào ngờ bị phục kích...
Bóng cô gái sốt ruột đứng bên cổng trường nghiêng nghiêng. Một cái dậm chân sốt ruột chứng tỏ cô sắp rời khỏi nơi mình đứng.
Khoan đã...
** ** **
Trước khi kịp nhận ra thì Phục Hy đã nắm lấy tay tôi, không dừng lại mà tiếp tục chạy khiến tôi cũng bị giật đi theo. Một nét hốt hoảng khiến tôi biết mọi chuyện không thể giỡn chơi được.
- Bỏ tay ra, tôi có thể chạy theo cậu được mà.
- Tụi nó đông hơn em dự tính – Phục Hy ngoái lại – chị không được rời em nửa bước cho đến khi an toàn.
Tôi chẳng biết sự việc sẽ đi đến đâu nên mím môi chạy thật nhanh theo. May mà hôm nay mang giầy đế bệt chứ không thì...
Xoạch!
- Oái! Cậu sao vậy?
Phục Hy vấp ngã ngay chỗ khúc cua, nếu không có tôi kéo tay lại chắc cả hai đã ngã nhào. Cho dù thế cũng không thể ngay tức khắc đứng thẳng dậy mà chạy nhanh được.
Cúi xuống nhìn nhóc Hy cột lại dây giày – mà thực chất là xoa bên mắt cá chân – tôi mới phát hiện ra nãy giờ nó toàn chạy khập khiễng, dồn hết trọng lực về chân trái.
Biết là không có thời gian để hỏi han nhưng tôi vẫn không kìm mình hổn hển vừa thở vừa hỏi:
- Cậu bị sao?
Hy lắc đầu kiểu không đáng quan tâm, giật tay tôi chạy tiếp. Vừa ngồi xuống nên dây thần kinh chưa quen, nó lại ngã dúi dụi vào gốc cây bên đường.
Tôi ngoái nhìn những kẻ đang rượt mình chỉ còn cách vài mét rồi níu tay Phục Hy:
- Tôi dìu cậu đi.
- Không kịp đâu, chị chạy trước đi để em đối phó cho – Phục Hy nhăn nhó, cuối cùng cũng thả tay tôi ra rồi đẩy tôi qua một góc khiến tôi muốn níu nó lại cũng không kịp.
Sáu đứa con trai đuổi theo chúng tôi chỉ còn cách hai mét. Tụi nó vác gậy lên, chuẩn bị hạ đòn.
Tôi hét toáng lên cứu nguy:
- Khoan!
Tức thì cả bảy đứa, bao gồm cả Phục Hy trừng mắt nhìn tôi. Cậu nhóc nhíu mày, giật giật tay ý bảo tôi chạy trốn.
- Cậu đã nhờ tôi đến đây thì tôi cũng phải có lời chứ - tôi đáp với vẻ bình thản nhất có thể trong khi sự thật là tim đang rung từng chập.
Phục Hy không nói gì cả, lặng lẽ ngước nhìn những thằng đứng trước mặt rồi cúi xuống đôi chân của mình.
Thằng đứng đầu nhìn tôi, chép miệng:
- Chà! Trông từ xa đứng một mình không nhận ra Anh Thư Tỉ Tỉ. Thằng Phong nó đi đâu mà để Tỉ Tỉ đơn thương độc mã thế này?
Nó vừa dứt lời, cả đám phá ra cười trông rất mất cảnh quan đường phố. Tôi dõi mắt theo những người đi đường đang nhìn mình với ánh mắt thiếu thiện cảm mà không nén nổi thở dài.
Cuối cùng cũng phải nói để kết thúc cho nhanh, mặc dù chẳng biết mình kết thúc đến đâu.
- Phong gì ở đây? Tụi bay đàn em Danh Kíp?
- Đúng rồi. Tỉ Tỉ có con mắt tinh đời đấy nhỉ?
Lại một tràng cười khiếm nhã.
- Thằng nhóc này có tội gì? – tôi nắm cổ áo Phục Hy, chỉ thẳng mặt những đứa trước mình – tụi bay đánh nó phải vào viện lần trước rồi mà giờ còn tìm đến là sao?
- Chị - Hy nhìn tôi – đánh vào viện nghe mất mặt em quá. Em đâu có ý định...
Tôi trừng mắt nhìn nó, nói nhỏ nhất có thể qua kẽ răng:
- Cậu không im lặng thì tôi đánh cậu thay tụi nó đấy.
- Ha! Người thương của Tỉ Tỉ mà sao lại gọi là "thằng nhóc" – đứa thứ hai chen vào – nhưng dù có là gì đi nữa thì nó cũng có nợ phải trả. Dù Tỉ Tỉ có đứng ra bảo kê, em không chắc là mình có thể né Tỉ Tỉ ra để đánh nó.
Nói rồi tụi nó xông lên trong khi tôi điếng hồn. Đúng lúc ấy, Phục Hy đứng bật dậy, đẩy tôi xém ngã ngửa ra sau.
- Chị không đi thì coi chừng em đấy.
Tôi không muốn để nó lại một mình, nhưng trước khi kịp phản đối, nhóc Hy đã nhào vào thụi cho hai thằng đứng đầu mỗi đứa một đấm vào bụng rồi xoay người tung cú đá đẹp mắt sang thằng đứng cạnh.
Nhưng nó tay không, còn những đứa kia có gậy.
Một thằng đứng sau nhảy lên. Và thế là "Bốp"
Tôi nhăn mặt sởn gai ốc, cảm thấy sự dũng cảm trong người hạ xuống mức tối đa.
Vài người xung quanh bắt đầu la mắng, một số chạy ra can. Thấy vậy, năm thằng vây quanh Phục Hy, kéo nó đi về con hẻm đằng sau.
Tôi luống cuống rút điện thoại trong túi, vừa tìm số vừa chạy theo bọn chúng, trong đầu không ngớt lời cầu nguyện cho thằng nhóc khỏi phải nhập viện lần nữa.
Căn biệt thự kiểu Thái cổ quoái.
Chàng trai mặc chiếc áo vest trắng cố tình để trên ghế, bực bội cầm bó hoa trắng thả vào thùng rác. Cô gái đứng đằng sau nhăn nhó khổ sở.
Chiếc điện thoại trên bàn khẽ rung. Nếu là cuộc gọi từ gia đình hối đến buổi hẹn, chắc chắn anh sẽ không trả lời.
Nhưng đây là số khác, quen thuộc hơn.
** ** **
- Trời ạ! Nhanh nhanh cho tôi nhờ.
Tôi rủa thầm cái điện thoại, mắt dán về phía trước để không bị mất dấu.
Một tiếng tút dài, nhưng có lẽ do tôi tưởng tượng trong lúc hoảng loạn vì sau đó, đầu dây bên kia nhấc máy.
- A lô?
- Cậu đến đây nhanh đi. Đường số 3, hẻm A5. Tôi đang ở đó, có gì liên lạc sau.
- Rốt cục là có chuyện gì? – bên kia uể oải ngái ngủ.
- Phục Hy bị 6 thằng kéo đi xử lí. Tôi không biết làm sao. Còn buổi họp mặt nữa. Cậu đến nhanh lên, mang thêm vài đứa đàn em nữa – tôi nói mà như gào trong điện thoại.
- 6 thằng á. Vậy thì mình tôi đủ rồi – giọng nói chẳng mấy quan tâm của hắn khiến tôi phát khóc.
- Nhanh!!!
- Ok, 5 phút nữa. Bảo nó cố cầm cự.
Đầu dây bên kia tắt hẳn, tôi chẳng kịp đúc tay vào túi, hét toáng lên:
- Cố lên Hy ơi, tôi gọi người đến giúp rồi.
** ** **
Thanh Tùng ném chiếc điện thoại xuống đuôi giường, gân cổ lên:
- Thanh Phong. Tỉ Tỉ gọi anh đi xử lí năm thằng kìa.
Tiếng dội nước át đi tiếng nói. Thanh Tùng ngái ngủ.
- Cha này tắm lâu dữ. Chẳng lẽ mình lao vào như thằng biến thái?
Tùng tiếp tục vùi đầu xuống gối, kéo chiếc chăn lên.
- Khi nào ra thì nói.
5s sau, Tùng bật dậy.
- Họp mặt cái quoái gì nhỉ?
Cái đầu không cho phép nghĩ thêm, Tùng lại lăn ra giường.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com