![](https://img.wattpad.com/20295965a3eb7208e11b0ed588c8154caf44df46/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f6771414f72544742595f4b775a773d3d2d313038303838303332392e313639313666396163353963613062343936373637343130353435352e6a7067)
Dash trong
The Incredibles có khả năng siêu tốc độ, chạy nhanh đến mức cậu bé có thể di chuyển trên mặt nước. Hồi nhỏ xem phim cậu đã nghĩ nó khá là ngầu. Bây giờ, với tốc độ của một ma cà rồng, cậu có thể trực tiếp trải nghiệm cảm giác đó. Và nó
ngầu thật sự. Đành rằng đây không phải là thứ độc đáo hay bá đạo nhất trong bộ kỹ năng của giống loài siêu nhiên này, nhưng cậu đoán cậu thích nó nhất, bên cạnh khả năng ghi nhớ tất cả những gì mình từng trải qua, bởi độ thiết thực và ít phiền nhiễu hơn của nó.Cậu vốn dĩ không phải là dạng người ưa vận động, cơ mà cậu thừa nhận một trong những khoảng thời gian cậu ưa thích nhất trong ngày khi còn học phổ thông là quãng đường đạp xe tới trường, vào sáng sớm hay chiều muộn, trên lối đi quen thuộc bên hồ, cơ thể cậu tự biết phải làm gì và cậu có thể thả tâm trí và linh hồn lạc trôi theo gió lộng, theo di chuyển, theo cảm giác thoải mái và sảng khoái nó đem lại—không cần suy nghĩ, chỉ cần
cảm nhận. Một sự thanh thản và tự do tự tại hiếm thấy, mà cậu có thể giữ cho riêng mình, một thứ cậu thừa nhận là nhớ khôn nguôi kể từ khi đi du học, cuốc bộ quanh các khu phố hay nhảy lên chuyến tàu điện dài đi loanh quanh trong phạm vi cho phép của vé sinh viên, nhìn cảnh vật trôi vù vù bên ngoài không thể sánh bằng được.Ngay khi có được nhận định từ Carlisle là cậu có thể tự di chuyển và săn mồi một mình, việc đầu tiên cậu làm là chạy dọc hồ Michigan đến đảo Mackinac, và khi cậu đứng trên cành cao nhất có thể chịu đựng được trọng lượng của mình của cây thông cao nhất cậu có thể tìm thấy được và thả ra một tiếng hét lớn khiến bầy chim chóc xung quanh giật mình bay tán loạn, cậu cảm thấy tràn trề sức sống hơn bao giờ hết trong khoảng thời gian đã quá lâu, tính cả quãng đời ngắn ngủi trước đây của mình, đến mức cậu có thể tạm quên rằng mình không thực chất không phải là một thực thể sống.Chính vì những lúc như thế này mà cậu đoán cậu có thể chấp nhận với cuộc đời ma cà rồng bất tận.Từ đấy, vào những lúc đi săn, hay chỉ đơn giản cần bước khỏi cuộc sống thành thị Chicago dồn dập, cậu vận dụng tối đa năng lực di chuyển của ma cà rồng mà chạy loăng quăng khắp khu vực hồ Michigan và hồ Huron. Rừng quốc gia Huron-Manistee và Hiawatha là hai bãi săn hoàn hảo, chỉ cần một con gấu xám tầm trung là sẽ thỏa mãn cơn khát của cậu trong vòng bốn tuần—sau vài lần thử nghiệm cậu rút ra kết luận động vật ăn tạp như gấu vẫn có máu ngon miệng nhất. Edward Masen có thể là một thiếu gia, tuy nhiên cá nhân cậu thì không hề có nhu cầu cao. Edward chọn dành phần lớn cuộc sống bất tử của mình ủ dột và than vãn, cơ mà cậu sẽ cố gắng tận dụng triệt để nó, bởi lẽ cậu đã dành nguyên một nửa cuộc đời tiền kiếp của mình đắm chìm quá nhiều trong sầu muộn, lo âu, lãnh cảm và ghét bỏ bản thân rồi. —Xét trường hợp cậu thoát án tử hình.Chính ra việc lang thang đó đây cũng có ích ít nhiều, bởi từ đấy mà cậu phát hiện ra những vụ mất tích hay những cái xác lạ thường không chỉ có ở Chicago, mà còn cả Milwaukee, Rockford và Naperville, đủ lớn để không ai quá ngạc nhiên nếu như có một hai thi thể lòi ra. Về mảng nạn nhân học, ở các thành phố hay thị trấn khác đều là những con mồi dễ dàng—người vô gia cư hay gái điếm. Không loại trừ trường hợp trong đống đấy còn là tác phẩm của những ma cà rồng khác trong khu vực nữa—thật tình, có ai có số liệu thống kê có bao nhiêu ma cà rồng mới sinh trong một năm không?—trong khi ba nạn nhân (mà họ biết lúc này) sinh sống và làm việc ở Chicago bao gồm một tài xế taxi, một bồi bàn ở quán ăn tương đối ăn khách và có cả một công tử nhà đại gia là một bước tiến đáng kể. Rất có thể họ có mối quan hệ mật thiết hơn với thủ phạm, hoặc họ là những con mồi nằm ngoài chủ đích của hắn, hoặc là sai chỗ sai thời điểm, hắn ra tay không chỉ vì cơn khát mà còn do cảm xúc tiêu cực tột độ nhất thời ảnh hưởng. Thậm chí hoàn toàn có khả năng hắn nhắm vào họ—bởi có điên mới chọn một nạn nhân chắc chắn sẽ gây chú ý như Underwood.Cần suy xét thêm trước khi đóng dấu vé vàng, nhưng cậu dám chắc tới 80% rằng kẻ cậu cần tìm hiện đang ở Chicago. Vì dịch bệnh nên kha khá địa điểm công cộng như hàng quán hay cửa hiệu buộc phải đóng tiệm. Sau năm mới, người ta bắt đầu mở cửa trở lại. Có điều, hoạt động lại chưa được bao lâu tai họa đã giáng xuống quán Louis'. Một thành phố lớn như Chicago có tỷ lệ tội phạm cao cũng chẳng đáng ngạc nhiên, người dân không lạ gì với việc tìm thấy xác chết mỗi ngày—đặc biệt là trong tình cảnh hiện tại—nhưng biết được đằng sau quán cũng là một hiện trường án mạng có làm thực khách ái ngại.Cậu không nghi ngờ gì chuyện người ta sớm muộn sẽ quên và Louis' rồi sẽ tấp nập trở lại. Có thời gian dài mẹ con Edward đến đây vào thứ Sáu hàng tuần vì mê mẩn món bánh anh đào của họ. Có lẽ sự hoài niệm khiến cậu có cảm giác từng miếng bánh không vô vị như thức ăn con người bình thường, tuy nhiên chắc chắn sẽ là một mất mát nếu như nơi này phải đóng cửa. Uống nốt ngụm cà-phê cuối cùng, cậu trả tiền cho cô phục vụ, nhẹ nhàng khéo léo tránh lời tán tỉnh thứ bao nhiêu không rõ nữa nhưng cũng boa cho cô một khoản tương đối, rồi rời quán và đi vòng ra đằng sau. Mọi thứ là một bãi chiến trường quá độ đúng như cậu dự đoán. Những thùng rác đổ ngổn ngang, rác rưởi bên trong bởi là một phần của hiện trường nên buộc phải giữ nguyên không thể đem đi tiêu hủy bắt đầu bốc mùi chua loét tởm lợm, cậu không thể không nhăn nhó chun mũi. Đầu thế kỷ XX, mảng điều tra hiện trường vẫn chưa mấy phát triển, nhưng với một chốn đã sẵn là nơi đổ bỏ lung tung, phân biệt phần nào có liên quan, phần nào không cũng đã đủ mệt chết người. Cúi người xuống di chuyển sang phía bên kia dải băng phong tỏa, cậu rút từ túi áo cặp găng tay y tế thó trộm từ văn phòng của Carlisle đeo vào, đoạn quét qua một lượt khung cảnh xung quanh và cố thử tái lập nó trong tâm trí. Thông thường, dựa vào mức độ tàn bạo hay cách gây án, người ta có thể suy luận được giới tính hung thủ, hay mối tương quan thể lực giữa hắn và nạn nhân. Có điều, bởi vì đây là một sinh vật siêu nhiên nên tất cả những lý thuyết ấy lập tức bị quẳng ra ngoài cửa sổ. Cậu đoán ít nhất cậu có thể rút được vài điều về tình trạng tâm trí—hay trong trường hợp này là tình trạng cơn khát—của thủ phạm, tay lần theo những dấu máu bắn lên tường và trông xuống túi rác dài nằm ngang dưới chân. Hẳn là hắn đã dõi theo con mồi từ trong quán, chờ thời cơ, tức lúc quán đóng và Wilton đi đổ rác, để tấn công chớp nhoáng. Cô phục vụ không phải là người dễ đầu hàng số phận, tuy nhiên sức người sao bằng sức ma cà rồng. Báo cáo khám nghiệm tử thi Carlisle—sau một hồi dài nài nỉ gãy lưỡi—cho cậu xem qua chỉ ra rằng có tương tối vết thương do phòng thủ, từ xương cánh tay nát vụn đến ống đồng phải bẻ đôi, tất cả đều xảy ra trước khi cô mất ý thức. Holly Wilton chết một cái chết đầy đau đớn khổ sở.Chúa phù hộ linh hồn cô.Áp sát bờ tường mà không động tới những vết máu bắn, cậu nhắm mắt, cố hình dung lại cách cuộc tấn công đã có thể xảy ra—
một cái bóng xuất hiện chớp nhoáng như sinh ra từ thinh không, hai bàn tay thô bạo đẩy mạnh cô vào tường, cú va chạm làm cô bất tỉnh nhân sự ngay lập tức—không, cô vẫn còn tỉnh táo phần nào, tức nó đủ khiến choáng váng, nếu vậy thì cô hẳn sẽ cảm nhận được hàm răng sắc nhọn cắn phập vào cổ, tay cô buông khỏi vật đang cầm và dồn hết sức lực để đẩy, đạp, đấm, đá, giằng, kéo, tất cả những thứ gì bản năng mách bảo để đánh bật kẻ hành hung và tự cứu lấy mình, nhưng hắn quá khỏe, những ngón tay của cô cảm giác như đã gãy, cong vẹo một cách quái đản, hắn cắn đứt dây thanh quản nên cô không thể hét lên được—Cậu mở mắt, thở một tiếng thật dài, quay đầu một lần sang phải, rồi trái, trông xuống túi rác lớn lăn lóc. Nhấc mình cúi người qua, cậu cẩn thận kéo nó sang bên một chút, đủ để thấy rõ hơn khoảng khe hẹp và mảng sân bên dưới. Một vật tròn nhỏ vấy máu nằm im lìm. Cậu nhặt nó lên, ngón cái miết nhẹ bề mặt gồ ghề.Cậu dõi theo dấu máu trên nền đá, kéo trượt một vệt dài đến nơi thi thể bị bỏ lại giữa khoảng sân trống nhỏ, được viền quanh bằng phấn lam. Máu khô mùi đã nhạt đi nhiều, lại ẩn dưới mấy tầng hôi hám ôi thiu, nhưng có vẻ như Wilton là một bữa ngon lành hắn lâu lắm rồi mới có được, thành ra "hào hứng" đến nhường này. Hoặc không. Cậu chau mày, ngẩng đầu lên về phía những cái thùng đổ ngang bừa bãi, về phía những dấu máu lộn xộn vô tổ chức. Cậu không biết nhiều về hai hiện trường trước đây, tuy nhiên ở nơi này cuồng nộ xấu xí tràn trề tựa một vết thương đầm đìa mưng mủ. Nó là tác phẩm của thủ phạm, cơn khát được thỏa mãn tức lý trí quay về phần nào, nhận ra việc mình đã làm và, không kìm được phẫn nộ, trút giận lên tất cả những gì trong tầm với. Mâu thuẫn luân lý đối lập với bản năng tồn tại đang dần hủy hoại hắn. Có vẻ như cái giá phải trả cho cơ thể trường sinh bất lão với năng lực vượt trội cuối cùng cũng chọc thủng tới thâm tâm. Nghĩ kỹ ra, tâm lý của một sát nhân bẩm sinh và một ma cà rồng tương đồng đến rợn người. Luôn luôn tồn tại ham muốn đi săn, ham muốn phải giết và họ chịu đựng, chịu đựng cho đến khi vượt ngưỡng giới hạn và đầu hàng con quái vật trong mình. Họ có thể tảng lờ, có thể giả bộ bao lâu tùy thích, cơ mà cuối cùng cái kim vẫn sẽ lòi ra khỏi bọc.Ruột gan cậu có chút nhộn nhạo. Cậu hy vọng đấy chỉ là thức ăn loài người cậu vừa tiêu thụ không tương thích nên cơ thể đang biểu tình. (Một lời tự trấn an yếu ớt và ngu xuẩn, giọng nói cay độc ở nửa sau đầu cậu khinh bỉ chì chiết. Cậu bắt nó câm miệng, để yên cho cậu nghĩ.) ..."Thủ phạm khả năng cao là học sinh của Lake Forest," là điều đầu tiên cậu báo với Carlisle khi ghé thăm ông vào ca trực đêm hôm ấy, chắc chắn rằng cánh cửa văn phòng riêng của ông đã đóng chặt và chỉ có hai người bọn họ hiện hữu trong không gian kín này. Carlisle vẫn còn chưa yên vị hẳn, khựng lại giữa chừng trong tích tắc, trước khi thả mình nốt xuống ghế. Dáng ông hơi đổ về phía trước, cùi chỏ chống lên đầu gối và những ngón tay đan lại trước miệng. Ông cụp mắt trầm ngâm một thoáng, rồi liếc lên cậu con trai nuôi đang tất bật lấy một cái ly sạch trên giá và rót chất lỏng đỏ thẫm sền sệt ra khỏi cái bi-đông mang theo, thao tác linh hoạt như thể đây chỉ là một chuyến viếng thăm đêm khuya đưa đồ ăn bình thường, không phải là cậu vừa thả một quả bom nguyên tử xuống giữa phòng và mặc kệ có bao nhiêu kẻ bị xử tử ngay tức khắc. "Con hiểu nó trông thế nào," cậu nói, cốt là để lấp đầy khoảng lặng kéo dài hơi quá lâu, đoạn đưa cho ông ly máu đầy—bữa nay là linh dương sừng nhánh, đây là lần đầu tiên cậu đi săn xa nhà đến vậy, cơ mà chuyến đi dài và không khí thanh tịnh trong lành vùng rừng núi Oregon có giúp đầu óc cậu thông suốt thoải mái hơn sau một ngày nhiều biến động. Người phương Tây không có lệ khi chuyển đồ cho người lớn tuổi hay vị thế cao hơn bằng hai tay, nhưng đấy là một thói quen khó bỏ. Carlisle không để ý đến nó nhiều, chỉ cầm lấy và ngửa cổ dốc một hơi dài hết nửa ly. Ông liếm môi. "Con đến tận hiện trường điều tra hay sao." Đấy không phải một câu hỏi, cũng không trực tiếp bình luận thông tin cậu vừa cung cấp.
Và mình đã nhắc nhở thằng bé phải cẩn thận, cơ mắt ông giật nhẹ một cái. Cậu quyết định sẽ không đề cập gì về cuộc gặp mặt không mấy vui vẻ với Felix và Demitri Volturi, nhưng cậu cảm giác nó cũng không nằm ngoài phỏng đoán của ông. Cậu nhấc cái ghế đẩu qua ngồi đối diện ông trong khi ông đặt cái ly lên bàn. "Thế, tại sao con đưa ra được kết luận đó?""Có một thứ này con tìm được ở nơi Holly Wilton bị sát hại." Cậu móc cái túi nhựa trong nhỏ chứa tang chứng ra khỏi túi. Mặc dù phần lớn nhuốm máu khô, cậu có thể nhận ra những đường nét quen thuộc của chiếc cúc áo. Để làm mẫu, cậu chìa cổ tay ra trước mặt ông, nguyên bản nhấp nháy phản chiếu ánh đèn. "Nó đến từ áo vest đồng phục nam trường con.""Đúng là nó sẽ thu nhỏ bể nghi phạm một cách đáng kể," Carlisle đồng tình, nhưng sự thật này chỉ khiến cái chau mày lo lắng của ông hằn rõ hơn khi ông nhìn cậu. Khoanh vùng chính xác như vậy chỉ tổ đặt cậu sát chính giữa ống ngắm hơn. Mặt khác, đó là một khu vực cậu biết rõ như lòng bàn tay. Không ai phù hợp điều tra quần thể nam sinh Lake Forest hơn một kẻ nội bộ. "Có ai nổi bật không?"Cậu nhai qua nhai lại má trong một chút. "Thật sự là không," cậu thừa nhận, cảm nhận cơ mặt méo xẹo. Bỏ qua Nowell và Hilton là người ngành dịch vụ, vô tình vớ phải khách điên và chọc đúng tổ kiến lửa không có gì bất ngờ—cho dù đấy là sai lầm chí tử cho họ thế nào đi chăng nữa. Không có ý phạm húy người quá cố, nhưng Underwood không phải là học sinh được yêu mến bởi tất cả. Nạn nhân bị y bắt nạt có hàng đống. "Con vẫn cần thêm dữ liệu—tức thêm quan sát để sàng lọc nghi phạm, không phải—chú biết mà.""Ta hiểu ý con."Môi ông mím chặt. Phản ứng này không ngoài mong đợi. Là người đã biến đổi cậu, kéo cậu vào cái thế giới siêu nhiên huyền bí này ngoài nguyện vọng của cậu, cho dù cậu không trách cứ gì ông và chấp nhận hoàn cảnh một cách dễ dàng ngay cả chính cậu cũng kinh ngạc, không có gì khó hiểu khi ông cảm thấy đặc biệt có trách nhiệm với sự an nguy của cậu. Tội lỗi và khổ sở khi phép màu trường sinh bất lão vẫn không thể đảm bảo mạng sống cho cậu.Cậu đoán đây là một vấn đề không giải quyết được bằng một cuộc đối thoại chân thành độc nhất. Như chăm sóc một mầm cây, người ta cần có kiên nhẫn, và là nỗ lực từ cả hai phía."Con không có vẻ gì là lo lắng hay sợ hãi cả."Đây không chỉ là một quan sát đơn thuần. Cậu chớp mắt. "Cây ngay không sợ chết đứng. Con sẽ không ngồi yên nếu như bị vu oan, nhưng không lý gì phải bất an hết."
Nhưng đấy không phải tất cả. Ánh mắt ông dành cho cậu luôn là sự hiền từ bác ái và thông cảm ủng hộ đầy kiên quyết, có điều những khoảnh khắc này vẫn tồn tại, lúc ông, nắm giữ vị trí người thấu hiểu và thân thiết với cậu nhất hiện tại, cũng không chắc chắn nên nhìn nhận cậu ra sao. Có lẽ bởi cậu là một kẻ mạo danh, không phải Edward Masen Jr. thực sự. Có lẽ bởi cậu chính ra không phải mười bảy tuổi, mà đã hai mươi mốt, gần với tuổi Carlisle hơn tuổi Edward và chín chắn hơn Edward Masen Jr. thật sự.(Có lẽ bởi cậu thực tế không thuộc về thời đại này, không thuộc về thế giới này, và sự tương đồng tính cách đến đáng sợ với nhân vật cậu đang đóng giả và khả năng nhập vai xuất chúng ra sao cũng không thể che giấu hoàn toàn điều đó.)Nửa khó hiểu nửa hài lòng với hành vi và thái độ của cậu ra sao, ít nhất Carlisle không hành xử với cậu như một đứa trẻ—bởi cậu
đúng không phải là một đứa trẻ vị thành niên, mặc cho ngoại hình của cậu có trẻ măng non nớt thế nào đi chăng nữa (bỏ qua việc cậu hiện tại đóng băng mãi mãi ở tuổi mười bảy, tiền kiếp cậu thường xuyên bị giữ lại hỏi trình căn cước mỗi khi mua đồ có cồn hay thuốc lá hơn cậu muốn)—và chọn không ngăn cản cậu, cho dù ông không mấy hạnh phúc với chúng.
Đừng quá mạo hiểm, Edward là lời nhắc nhở duy nhất của ông, và cậu đoán những gì cậu đang làm, từ đến tận hiện trường mới nhất đến một mình giao kèo với người nhà Volturi, đều đầy rẫy rủi ro. "Ta nhớ con có nói muốn xem hồ sơ của Underwood và Nowell."Tới đây cậu ngẩng đầu hơn một chút, lòng khấp khởi. "Con chỉ cần báo cáo điều tra hiện thường, tình trạng thi thể và các mối quan hệ của họ để khẳng định lại một vài giả thuyết." "Giả thuyết?""Con có—
phương pháp riêng của con, cứ cho là vậy đi." Định nghĩa
tội phạm học chỉ mới được đề xuất lần đầu vào năm 1885 bởi giáo sư luật pháp người Ý Raffaele Garofalo, và cuốn sách giáo khoa đầu tiên về ngành tội phạm học được xuất bản ở Mỹ vào năm 1920 bởi nhà xã hội học Maurice Parmalee. Nói ngắn gọn hơn, cái thứ gọi là "lập hồ sơ tội phạm" và "nạn nhân học" cậu đang sử dụng vẫn còn là một thứ xa lạ, nếu không muốn nói thẳng là mơ hồ và điên rồ như bói toán. Carlisle cầm ly lên uống một hơi dài nữa—
tạ ơn Chúa! Trong tình cảnh bận rộn như thế này, cậu không nhớ lần cuối cùng ông đi săn là từ khi nào nữa. Lượng máu cậu cung cấp cho ông có thể không nhiều, nhưng tương đối đều đặn, cậu tin nó đủ giúp ông kiềm chế cơn khát—không phải như sự tự chủ của ông đã lên đẳng cấp thần thánh—để tập trung làm việc. Tập trung cứu người. "Ta không nghĩ thông tin về một vụ án mạng là thứ cảnh sát có thể tùy tiện tiết lộ cho người ngoài biết, cơ mà ta tin thanh tra Leveson cũng đang khá tuyệt vọng. Dù sao đây cũng không phải kiểu thủ phạm họ quen thuộc." Ông nhìn thẳng vào mắt cậu và cậu biết cậu không thể trốn đi đâu được. "Con sẽ nói cho ta một khi khám phá được gì đấy đáng chú ý, được chứ?"Điều hiển nhiên. "Như chú đã nói, việc này nằm ngoài khả năng của cảnh sát, và con không nghĩ họ sẽ tin lời một thiếu niên mười bảy tuổi," cậu nói. Nghe có vẻ vô trách nhiệm, nhưng—"Chú hiểu và có kinh nghiệm dàn xếp hậu sự hơn con. Con cũng không muốn lấn sâu hơn nếu có thể tránh được."Ấy là phát biểu cuối cùng cậu nghĩ sẽ làm Carlisle ngạc nhiên. "Tuy nhiên ngay cả khi không tính tới năng lực, khả năng đánh giá và thấu hiểu bản chất con người cũng như đối nhân xử thế của con rất tốt. Mọi yếu tố làm nên một chính trị gia tài ba, nếu con có hỏi."Cậu nhăn mặt liền. "Con chỉ muốn tìm ra sự thật, tiện thể minh oan bản thân," cậu khẳng định, rất nghiêm túc. "Chính trị quá mệt mỏi nhức đầu.""Thật vậy," ông công nhận, dốc cạn ly, thở ra một tiếng dài khoan khoái khi để cái ly trống trở lại lên mặt bàn. "Cảm ơn con."Cậu biết ông cảm ơn vì lý do gì, nhưng không có nghĩa rằng nó bớt kỳ lạ. "Câu ấy con nói mới đúng."Sắc vàng mắt ông trong veo và sóng sánh ngọt ngào như mật ong. Mới chỉ chưa đầy sáu tháng tuy nhiên bác sĩ Carlisle Cullen ra dáng cha cậu hơn ông bố ruột trong suốt mười bảy năm đằng đẵng, phải chăng nó có khiến cậu chút xót xa trong hoài niệm. Cậu nghĩ chớp mắt một cái và người đàn ông trước mặt cậu có mái tóc muối tiêu thay vì vàng óng, dáng thấp nhỏ và gầy gò khắc khổ hơn, gương mặt Á Đông sắc sảo dày dạn tháng năm có thể không đẹp rạng ngời bằng những đường nét Châu Âu không tuổi quyến rũ tuyệt trần, có thể không ấm áp trìu mến bằng nhưng những nếp nhăn ẩn chứa đầy kiên nhẫn và chu đáo không thua kém gì. "Con trầm lặng, lễ phép và độc lập quá," ông bảo với một cái kéo môi nhẹ thay vì một đường thẳng thoải mái, một bàn tay trơn mịn trên vai cậu thay vì những ngón tay chai sạn đan vào nhau đỡ lấy cằm, và đấy là một vài trong những thứ rõ ràng nhất nhắc nhở cậu, rằng, không, họ không phải cùng một người, và cậu là một thứ vô ơn bất nghĩa khi cứ tiếp tục so sánh họ như vậy, nó không công bằng cho cả hai. "Thỉnh thoảng dựa dẫm vào ta cũng không phải là điều gì đáng xấu hổ cả."(
Không cần phải tự ép bản thân cố gắng trưởng thành, chắc chắn và tự tin chỉ vì hoàn cảnh hay xã hội đòi hỏi con phải hành xử đúng tuổi, đòi hỏi con phải chạy đua cùng tốc độ với mọi người, giọng nói cách vạn dặm ở đầu bên kia đại lục địa nhắc nhở, đã bao lâu rồi cô không nghe giọng nói ấy, lòng cô nhẹ nhõm tới mức nào nhưng cũng dằn vặt day dứt khi ông không tức giận với những sai lầm ngớ ngẩn của cô, với những khoảng dài lạnh nhạt bặt âm vô tín, với sự ích kỷ và tâm thần bất ổn nửa bất an hỗn loạn cực độ nửa bơ phờ vô tâm vô cảm chạm đáy.
Đây không phải là thứ ngày một ngày hai thay đổi luôn được, ba có thể không thể biết hay hiểu chính xác nó ra sao, nhưng—ba chỉ ước gì con nói chuyện với người khác nhiều hơn—không nhất thiết là với ba mẹ, với ai cũng được.)Có nhiều thể loại cha, tuy nhiên những người cha tốt luôn luôn có những điểm chung cốt yếu không đổi, dù có khác biệt về độ tuổi, ngành nghề, thời đại hay văn hóa thế nào đi chăng nữa.Cậu cố nở một nụ cười đáp lại, hy vọng nó đủ chân thành, đủ hàm ơn—đủ thương mến—và thú nhận một trong những thứ khiến cậu trăn trở nôn nao trong tội lỗi nhất, lòng bàn tay cậu chắc chắn sẽ đầy những dấu hằn trăng khuyết nếu như cậu vẫn còn làm từ da thịt chứ không phải kim cương, "Con chỉ không muốn làm chú thất vọng."