Twice World In A Day
Quay trở lại chuyến công tác của Công chúa Đài Loan Vì múi giờ ở bờ Tây Bắc Mỹ chạy sau Đông Á, khi đến nơi thời gian giống như đã trôi ngược trở thành khuya của ngày hôm trước. Qua tìm hiểu, Tử Du biết bờ Tây Bắc Mỹ là khu vực đang trong trạng thái tái chiếm đóng nên không hề mong chờ có chục kẻ hầu người hạ tiếp đón mình như ở Đài Loan và các nước Châu Á lân cận. Máy bay đáp cánh, các cận vệ như cũ hai người đi trước hai người bộc hậu còn Tử Du ở giữa bước đi thư thái đến bậc thang cấp từ phi cơ xuống sân bay. Đến cửa phi cơ, đột nhiên hàng loạt tiếng vỗ tay cùng giọng nói niềm nở chào đón. " Công chúa Đài Loan! Chào mừng người tới bờ Tây Bắc Mỹ! "Tử Du nhất thời chưa biết phải phản ứng ra sao, cô đứng ở bậc thang cấp nhìn các thuỷ thủ trên tàu tuy bận rộn nhưng vẫn dành chút thời gian quý báu đến tận sân bay chào đón Công chúa Đài Loan. Hành động của họ khiến cô rất cảm động. " Cảm ơn, mọi người. "- Tử Du bước khỏi cầu thang rồi nói lớn, cúi đầu cảm ơn tất cả làm mọi người suýt nữa đã quỳ rạp trên mặt đất cũng may cô ngăn kịp. " Xin người hãy tự nhiên.", " Nhất định phải tìm bọn tôi bất cứ khi nào người cần giúp đỡ.", " Là vinh hạnh của chúng tôi được người tới đây công tác.",... và vô vàn những lời tương tự mong muốn vị Công chúa dựa dẫm vào thần dân của mình. Phải hơn nửa tiếng sau, mọi người mới chịu giải tán. Tử Du mỉm cười không ngớt, lúc này từ đằng xa một bóng người với mái tóc cam rực rỡ tiến tới khiến nụ cười cảm kích của vị Công chúa Đài Loan chuyển thành vẻ mặt khó tin tột độ. "Là cô ấy! " Người này dừng lại trước mặt Tử Du, gót chân chạm nhau, chào nghiêm và nói." Chào cô. Tôi là người phụ trách khu vực bờ Tây Bắc Mỹ, " Trên nón đính 3 ngôi sao bạc. " " Phó Đô Đốc của Hải quân Đông Á. " Còn cả đôi mắt xanh biếc sâu thẳm khó đoán này. " " Tôi là Minatozaki Sana. Hân hạnh được gặp cô, Chu Tử Du. "Người tên Sana tự tin mỉm cười nhìn Tử Du mắt chữ O miệng chữ A bất ngờ. " Là chị! À tôi xin lỗi, thật thất lễ. Tôi là Chu Tử Du, mong được chị chiếu cố, Phó Đô Đốc. "- Tử Du vì chưa hết bất ngờ, bày ra một màn chào hỏi lóng ngóng khiến Sana phì cười. " Ừ. Tôi sẽ chiếu cố cô. "- Sana gật đầu, bắt lấy bàn tay chìa ra trước mặt nàng của Tử Du. " Vâng... thật sự, là may mắn cho tôi. "- Tử Du mỉm cười như thường lệ với bất cứ ai, nhưng chính là đôi mắt cô ánh lên vẻ háo hức như một đứa trẻ trước ngày xuất phát du lịch. " Dẻo miệng đấy, đi thôi. "- Sana cười khẩy, xoay lưng rồi ngoái đầu nhìn Tử Du rất ra dáng chủ nhân của nơi này.- " Tôi sẽ dẫn cô tham quan chỗ này. "" Vâng ạ! " Phó Đô Đốc đi trước, khoé môi khẽ cong trước giọng điệu tuy hào hứng nhưng ráng kiềm lại của Tử Du, nàng tiếp tục nói. " Chắc là cô đã biết, nhưng nếu chưa biết thì chúng ta đang ở trên chiến hạm Izumo. "" Vâng. "" Đây là nhà ăn, tiếp đến là phòng giặt sấy, thư viện thông tin, phòng phục hồi sức khỏe. Khu vực tiếp theo là văn phòng chiến lược và ngân sách, nơi này rất quan trọng, tôi đã gửi cô mật khẩu đăng nhập và truy cập các chiến lược. "Đến đây, Sana dừng bước liếc qua Tử Du liền thấy đối phương nhíu mày nhìn mình bằng ánh mắt hoảng hốt, đừng nói cô ta nghĩ phe Đông Á sắp đánh chiếm ai nhe. " Đừng hiểu lầm. Chiến lược tái chiếm đóng những khu vực đông dân cư và ghi chép tổn thất thôi. Nơi này vẫn thuộc về Bắc Mỹ, đó là lý do tại sao chúng ta sống trên các chiến hạm. "- Sana từ tốn giải thích, xong thì tiếp tục bước đi trước dẫn đường." À vâng. "- Tử Du ở phía sau khẽ thở phào nhẹ nhõm. Chuyến tham quan hoàn thành, cả hai trở về vị trí ban đầu - khu vực gần sân bay. Sana đột nhiên quay lại nhìn Tử Du bằng ánh mắt như thể nàng ta sắp nói ra một điều hệ trọng." Nè, Tử Du? "" Vâng? "- Tử Du tuy biết mình không làm gì sai nhưng vẫn không tránh trưng ra khuôn mặt có chút căng thẳng trả lời." Cô có phải là người lần trước tôi gặp ở lễ nhậm chức và tiệc chào mừng không vậy? "- Sana nhướng mày hướng Tử Du hoài nghi hỏi."Chị ấy nhớ kìa? ", cô thầm mừng rỡ, tung bông tung lụa trong lòng. " Vâng chính là tôi, Chị không nhận nhầm người đâu. "- Tử Du điềm đạm nói. "Vì hai ta đã gặp nhau tận hai lần, chị không hề nhầm người, Phó Đô Đốc.", cô nghĩ. "Thật nhạt nhẽo, không dám nói từ gì khác ngoài chữ đó ư? "" Vâng? À, ý chị là sao? "" Đừng 'vâng' nữa, nghe chán quá. Cô mới...bao nhiêu tuổi rồi? "- Sana nhướng mày nhìn Tử Du, có khi nào người này thực chất đang tuổi trung niên hay không đây." Tôi? "- Tử Du có chút bất ngờ, chỉ vào chính mình hỏi lại." Ừ. Người đó, Công chúa Đài Loan. "- Sana mỉm cười đắc ý, gật đầu. " Tôi 17 tuổi. Còn chị? "- Tử Du giọng nói chẳng hiểu vì sao lại có chút ngại ngùng. " Oh! "- Sana cười phá lên trước cái kiểu bên ngoài điềm tĩnh bên trong rụt rè của Tử Du.- " Tôi 19 tuổi, nhưng tháng sau tôi sẽ chính thức hơn cô 3 tuổi đấy. "" À. "- Tử Du gật gù, ánh mắt nhìn Sana một lượt từ dưới lên trên. Đúng là ra dáng hơn cô vài tuổi thật, dù chị ấy thấp hơn cô chừng 5cm. " Mới 17 tuổi thôi, nhiệt huyết lên đi. Đừng bày ra vẻ mặt nay sống mai chết vậy chứ, Chu Tử Du. "" Sao cơ? "" Không có gì. Cô mệt không, nếu được thì lên boong tàu đi. Ngày mai sẽ bận rộn lắm, chỉ có lúc này để trò chuyện thôi. "- Sana khúc khích cười. " Chị muốn trò chuyện? À... ừ, được. "- Tử Du bất giác mỉm cười theo, rồi gật đầu đồng ý." Ok, theo tôi nào. "... Trên boong tàu, gió thổi không ngừng khiến những cơn sóng đáp lên mạn chiến hạm những tưởng sẽ ồn ào nhưng lại hoà hợp giữa màn đêm tĩnh lặng như một giai điệu nơi biển cả buổi khuya." Cô ổn chứ? "- Sana khẽ phì cười trước dáng vẻ co rúm, run lẩy bẩy của Tử Du." Vậy... chị...brr...lạnh...tính nói gì? "- Tử Du hỏi giữa tiếng 'cạch cạch' do hai hàm răng liên tục chạm nhau . " Cầm lấy. "- Sana lấy từ trong túi xách ra một tấm chăn bông màu navy và đưa nó cho Tử Du." Cảm ơn. "- Tử Du nhìn tấm chăn như vị cứu tinh rồi nhanh chóng quàng nó quanh người. "Tôi không có ý định thuyết trình một phút với cô đâu. "- Hai khuỷu tay nàng tựa vào lan can, tấm mắt phóng ra nơi đại dương sâu thẳm từ tốn nói. " Hả? "- Tử Du khó tin vào tai mình lời Sana vừa nói." Ờ. Tôi đã nói lên đây để trò chuyện mà..."- Thấy Tử Du run cầm cập, nàng đành chừa cho đối phương một đường lui.-" Nhưng nếu lạnh quá thì khi khác. "
" Em ổn. "- Nhưng Tử Du nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Sana lập tức cao ngạo nói mình không sao, còn dám bày ra dáng vẻ thách thức hỏi lại Sana.- "Là chị có lạnh hay không mới đúng, Phó Đô Đốc. "" Tôi à... Không lạnh. "- Sana nhướng mày thản nhiên nói." Chị nói xạo! "- Lần đầu tiên Công chúa Đài Loan cao hứng la lên. " Không tin thì sờ tay tôi đi. "" Hmmm... Được. "" Thế nào? "- Sana đắc ý hỏi." Ấm quá... "- Tử Du cảm thán, vô thức nắm chặt tay Sana hơn.- " Xin lỗi đã nói chị xạo. "" Nhìn cô ra dáng 17 tuổi hơn rồi đó. "- Sana cảm nhận được bàn tay đối phương nắm lấy tay mình liền nổi hứng đáp lại."Thì ra chỉ là muốn mình phải bộc lộ vẻ tươi tắn. " Tử Du chợt ngại ngùng khi nhìn xuống và thấy bàn tay của nàng đang nắm lấy tay mình, cô đằng hắng. " Vâng. À, tay? "" Nếu cô không phiền thì cứ giữ đó đi. Tay cô lạnh lắm, sẽ dễ bệnh. Tôi là cấp trên khó tính, bệnh cũng phải đi làm, đừng hòng được nghỉ. Tốt nhất đừng để bệnh. "" Em không tính nghỉ ngay ngày đầu. Trừ khi chị có thuyết âm mưu khiến em phải nghỉ. "" Đem cô lên đây và khiến cô bị bệnh sau đó kỷ luật cô. "- Sana cười khẩy, ngạo nghễ nói tiếp.- "Nghe giống như một thuyết âm mưu hoàn hảo chứ? "" Chị... Hừ... muốn kỷ luật thì cứ việc, em không sợ. Còn bây giờ chúng ta vô vấn đề chính: trò chuyện. "- Tử Du khẽ nhíu mày, bất lực nói." Xưng em à? Dù vô tình hay cố ý thì dễ thương đấy, Chu Tử Du. "" OK. Vậy thì... Hmmm... kể về bản thân cô đi. "" Tôi? "" Đúng vậy, cô đó. Chu Tử Du nhe, không phải Công chúa Đài Loan. "" Câu hỏi lạ thật. Thì tôi là người yên tĩnh, nhưng đôi lúc vì điều này mà bị người khác hiểu lầm. "" Oh...ok. "- Sana gật gù rồi hỏi tiếp.- " Sở thích? "" Bắn cung, cưỡi ngựa, đàn tranh, nấu ăn chỉ một chút vì em vẫn đang học thêm. Còn chị? "" Tôi à? Xem nào... Nếu cô có hứng thú nails art thì nói với tôi, nhưng tôi không có làm miễn phí đâu nhe. Ngoài ra, tôi khá thích trêu chọc người khác, kết bạn. Nhiêu đây thôi, từ từ cô sẽ biết hết chứ tôi lười kể quá. "" Không công bằng! "" Cuộc sống mà. " " Em không tin. "" Không tin cái gì? "" Về cuộc sống thì không bao giờ công bằng. "" Sao lại như vậy? "" Nếu không công bằng thì thực tại của chúng ta đã không tồn tại. Chị có bao giờ nghĩ vì loài người sinh sôi quá nhanh nên đại dịch mới xuất hiện không? Để hành tinh này được cân bằng. Đại dịch chính là công bằng cho Trái Đất. "" Lý lẽ hay đấy. Nhưng cuộc sống thường ngày? Kẻ yếu luôn bị áp bức nhưng không phải lúc nào cũng được trợ giúp. "" Phó Đô Đốc, chẳng phải chị luôn là người tương trợ kẻ yếu đó sao. Em không có đến đây với cái đầu trống rỗng. Em đã đọc về các chính sách của chị. Một trong số chúng buộc lính Đông Á phải tôn trọng và đối xử tử tế với người dân Bắc Mỹ. "" Xuất sắc lắm, Công chúa Đài Loan. Thế tôi nói công bằng qua vũ lực thì cô nghĩ sao? "" Phó Đô Đốc, người Đài Loan chuộng hoà bình đó giờ. Em không có ý xúc phạm các chính sách tái chiếm từ Nhật Bản, nhưng nếu có thể em chỉ muốn chúng ta tương trợ những quốc gia khác trong hoà bình chứ không phải vác phi cơ, chiến hạm, lực lượng cơ động đến rồi mang danh trợ giúp. "" Vì sao? "- Sana khẽ nhíu mày, nàng không biết người dân Nhật Bản suy nghĩ những gì. Nhưng nàng hay Momo hay con bé Công chúa Nhật Bản đều tán thành với chính sách tái chiếm các thành phố." Vì như vậy thật không khác gì chúng ta sắp mượn danh một điều tốt đẹp để thực hiện một điều sai trái, để ngầm chiếm đóng quốc gia khác dưới danh nghĩa tương trợ. "" Vậy cuộc sống có công bằng với cô không, Tử Du? Là người chính trực nhưng bị hiểu lầm. "Nghe tới đây, Tử Du quay sang nhìn Sana, ánh mắt cô trầm buồn rồi im lặng tỏ ý không tiện trả lời. Qua vài phút, Sana cười nhẹ ngước lên bầu trời đêm đầy sao và nói." Đừng giữ trong lòng, Tử Du. Vì chẳng phải cuộc sống công bằng sao? Nếu cô nghĩ không ai muốn hiểu cho cô thì có lẽ cấp trên này đành phải chiếu cố cô một chút. "" Cảm ơn chị, Phó Đô Đốc. "" Là cuộc sống này công bằng, cảm ơn nó đi. "..."Thì ra nữ nhân mình luôn nghĩ tới bấy lâu nay chính là Minatozaki Sana chiến công lẫy lừng, bách chiến bách thắng. Không biết Phó Đô Đốc gửi thư mời mình đến đây công tác để làm gì khi chị ấy thật sự đang ổn định khu vực này rất tốt. " Ngả lưng trên chiếc giường đơn, Tử Du đôi mắt lim dim suy tư về Sana rồi ngủ sâu lúc nào không hay. Hôm nay, cô chưa nhắn tin cho Mina, nhưng chị ấy có đầy tai mắt nên không cần thiết lắm đâu nhỉ. ....... Thành phố Anchorage thuộc tiểu bang Alaska, Bắc Mỹ. Từng là nơi có mật độ dân số cao nhất ở tiểu bang Alaska trước khi đại dịch bùng phát. Anchorage nổi tiếng với nền kinh tế dựa trên nguồn dầu mỏ, khí thiên nhiên, và cá dồi dào. Ngoài ra, thành phố này từng là một địa điểm du lịch nổi tiếng. Thế nhưng, suốt 8 năm qua, chưa quốc gia nào thành công tái chiếm Anchorage, Khối Đông Á cũng như Bắc Mỹ. Không biết đã tan hoang đến độ nào, nhưng dù thế nào đi chăng nữa khả năng còn thường dân sống sót vẫn có; vì vậy khảo sát sớm được giây nào hay giây đó. Team Momo là mũi nhọn tiến công, ở một hòn đảo khác thuộc bang Alaska gần Anchorage, đội đảm nhận nhiệm vụ khảo sát lần cuối trước khi tiến hành tái chiếm. Do đó, đã có sẵn 3 tiểu đội Lục quân và Không quân đợi lệnh tiến công từ Team Momo. Ở điểm an toàn này thì dự báo là đang có bão tuyết, nhưng cơn bão kéo dài hơn một tuần. Team Momo liên lạc về trụ sở ở Tokyo, cấp trên uỷ thác Momo toàn quyền quyết định xem có tiến hành khảo sát liền hay không cũng như cuộc tái chiếm. Nếu chỉ khảo sát thì một người đi là được, cái này không thể bàn cãi. Vì cơn bão kéo dài hơn một tuần, bảo toàn nhân lực là điều quan trọng nhất. Momo nhìn một lượt cả đội, tất cả những người này, cô không muốn mất bất kỳ ai trong số họ. Dĩ nhiên, bọn họ có thể sử dụng thiết bị bay tự động để khảo sát, những thứ này thật sự không dành cho thời tiết bão bùng bung nóc nhà ngoài kia. Sử dụng chúng chỉ tốn thời gian vô ích. Vì vậy cả đội cùng nhau bỏ phiếu xem ai sẽ là người đi. Phiếu chọn ra Momo là người phải đi, cả đội tái mặt thuyết phục Momo ở lại và để người khác đi. Momo cười khẩy, nói." Đội trưởng của tụi em yếu kém đến mức cả đám không dám cho đi à? "" Thưa, không, Đại tá. Chỉ là..."" Chị là chỉ huy, không có chị e rằng..."" Sai! " - Momo giận dữ quát khiến cả bọn giật bắn người. - " Khí phách quân Đông Á mà tệ vậy sao? "" Thưa Đại tá, Thượng sĩ Shin sẵn sàng nhận lệnh đi khảo sát. " Một người trong đội nghiêm túc nói, kéo theo sau là những tiếng nói tình nguyện xông pha giữa trời bão tuyết. " Thưa Đại tá, Thiếu uý Miyawaki sẵn sàng nhận lệnh đi khảo sát. "" Thưa Đại tá, Trung sĩ Wang sẵn sàng nhận lệnh đi khảo sát. "" Thưa Đại tá, Trung sĩ Oe sẵn sàng nhận lệnh đi khảo sát. "" Thưa Đại tá, Thiếu uý Hwang sẵn sàng nhận lệnh đi khảo sát. " Riêng một người không hề lên tiếng, chỉ đứng đó im lặng nhìn Hirai Momo mỉm cười hài lòng đối với cấp dưới của mình. Rồi Momo cũng nhìn tới người đó, kẻ nhát gan không dám nhận trọng trách như những người còn lại, Trung uý Kim Dahyun. Tuy khuôn miệng vẫn mỉm cười, nhưng Dahyun biết ánh mắt Momo nhìn mình khác với cách chị ấy nhìn những người kia. Dahyun nhíu mày, em ghét phải gánh trên mình trách nhiệm của một đội trưởng, nhưng dường như Momo muốn em nhận lấy trọng trách này thay vì can trường lao ra giữa cơn bão tuyết." Nghe đây, không có tôi mọi người vẫn tiếp tục nhiệm vụ. Thứ nhất, mỗi 5 tiếng phải viết một báo cáo lên trụ sở. Thứ hai, luôn phải có một người thức. Thứ ba, ở đây toàn quyền giao lại cho Trung uý Kim. "" Đã rõ! Thưa, Đại tá. "Quả nhiên, những người kia liền ném cho ánh nhìn không mấy tin tưởng đối với Dahyun. Nhưng họ không thắc mắc, họ tin tưởng Hirai Momo nhiều hơn ai hết. Vì vậy, người Hirai Momo giao phó cũng chính là người bọn họ phải hết sức trợ giúp." Nếu chị không quay lại? "" Tôi sẽ trở lại, hứa với mấy đứa. Hirai Momo không hứa lèo đâu nên... "" Đã rõ! Thưa, Đại tá! " - Không đợi Momo dứt lời, cả đội trả lời rõ và chào nghiêm đội trưởng của họ. Rốt cuộc, Momo vẫn dặn Thiếu uý Hwang rằng sau 24 giờ nếu không có động tĩnh gì từ cô thì yêu cầu trụ sở cử người khác nhận lệnh dẫn đầu cuộc tái chiếm này. Không phải cô không tin Dahyun, chỉ là Momo không muốn bất kỳ đứa nhỏ nào dưới trướng mình phải chịu trách nhiệm mà đáng lẽ không thuộc về nó. ... Sau 30 giờ mà vẫn không có động tĩnh gì, trụ sở yêu cầu team Momo giữ nguyên vị trí đợi cho đến khi bão tuyết tan. Sau 40 giờ vẫn không có tin tức gì mới, cả đội theo đúng lệnh 5 tiếng gửi một báo cáo về trụ sở. Ngày thứ ba, không có tin tốt. Nhưng bão tuyết có dấu hiệu giảm nhẹ. Dahyun tâm trí rối bời, em là chỉ huy, em phải làm gì đó có ích. Em phải giúp cả đội tiến lên, em phải giúp Momo. " Mọi người? "" Vâng, Trung uý Kim? "- Tất cả mọi người đều nghe thấy nhưng chỉ một mình Thiếu uý Hwang vượt qua những lời đàm tiếu về Dahyun mà trả lời. " Đã 3 ngày rồi, chúng ta có nên yêu cầu trụ sở phát lệnh tìm kiếm Đại tá không? "" Nhưng ai sẽ đi đây? "- Trung sĩ Wang vô thẳng vấn đề hỏi Dahyun. " Chúng ta chơi kéo búa bao. "- Chẳng biết đang tình huống nào mà Dahyun còn giỡn được." Chị nghiêm túc đi! Có biết Đại tá tin tưởng chị cỡ nào không? "- Thượng sĩ Shin trừng mắt nói lớn khiến Dahyun tắt luôn nụ cười híp mắt đặc trưng." Được rồi mà, Thượng sĩ Shin. Trung uý Kim cũng chỉ muốn chúng ta vui vẻ một chút. "- Thiếu uý Miyawaki vỗ nhẹ vai Thượng sĩ, giọng điệu hoà giải. Sau đó quay qua Dahyun mỉm cười.- " Đúng không, Trung uý? "" À...Ừ! Đúng vậy. "- Dahyun gật đầu, lấy lại vẻ vui tươi trả lời Thiếu uý Miyawaki." Để em đi. Em ít kinh nghiệm nhất đội, sẽ không phải là mất mát lớn. "- Trung sĩ Yokoi, bình thường mọi người toàn cô ấy là bé Rima, vì con bé nhỏ tuổi và cũng nhỏ con nhất đội. Nhưng xem kìa, tới một đứa trẻ còn dám xung phong đảm nhận nhiệm vụ nguy hiểm." Không được! Vì em trẻ nhất nên càng không được đi. "- Thiếu uý Miyawaki la lên, làm việc với Momo cô biết chị ấy không bao giờ để một đứa nhỏ hi sinh; Đại tá luôn cho rằng bọn nhỏ chính là tương lai của chúng ta. " Được rồi, mọi người để tôi đi. Coi như là cơ hội để tôi đền đáp công ơn ngày xưa chị ta cứu mạng tôi ở Lan Châu. "- Trung sĩ Wang cười một cái, ngạo mạn nói. Thật ra cũng không có gì là kiêu ngạo cả, nếu xét về kỹ năng lái phi cơ tại Khối Đông Á thì Yiren đứng thứ 9. " Nè nè, mọi người. Sao chúng ta không liên lạc trụ sở trước để xem ai là người họ tính chọn? "- Dahyun leo lên một chiếc ghế, vỗ tay mấy cái rồi nói. Thấy ai nấy can trường đảm nhận nhiệm vụ không hổ danh người của team Momo, Dahyun kỳ thực không hiểu. Chẳng lẽ họ thật sự không sợ chết sao? " Ờ ha! "- Thượng sĩ Shin gật gù tán thành." Ý hay. "- Trung sĩ Wang hướng Dahyun nói kèm theo cái cười nhẹ. Cả đội liên lạc với trụ sở, phía trụ sở ra lệnh Trung uý Kim làm trinh sát tình hình ở bên ngoài và tìm kiếm Momo. Đồng thời trụ sở sẽ gửi thêm viện trợ từ các chiến hạm ở bờ Tây Bắc Mỹ.
" Trung uý Kim! "- Cô bé Rima gọi lớn lúc Dahyun sắp bước lên phi cơ. " Hả? "- Dahyun quay lại, hướng cô bé đang gắng kiềm nước mặt, nở nụ cười. Sau đó, tất cả cùng đứng thành một hàng ngang hướng Dahyun chào nghiêm và nói." Chúc chị may mắn! "" Cảm ơn, mọi người! "- Ngược với vẻ mặt đưa tiễn người thân ra trận của đồng đội, Dahyun vui vẻ cười rất tươi vẫy tay mấy cái rồi leo lên phi cơ. .......3. Minatozaki SanaTuổi (hiện tại-năm 2060): 19, tròn 20 tuổi vào tháng 12Highlight: muốn nhượng quyền kiểm soát khu vực cho người khác, một người đạt tiêu chuẩn do nàng đặt ra. Ngoại hình: ~ Chiều cao: 1m66; Cân nặng: 45kg; Nhóm máu: B ~ Đặc điểm nhận dạng: tóc nhuộm cam khiến Sana mỗi lần xuất hiện rực rỡ hơn bất kỳ ai khác. Mắt xanh, màu mắt thật của nàng; khi ở Học viện Sana thường đeo lens để che đi màu mắt thật của mình vì định kiến về chủng tộc trở nên gay gắt thời điểm vừa ổn định sau đại dịch. Quân hàm trong Liên Quân Đông Á và Thái Bình Dương: Phó Đô Đốc Hải quân. Một số biệt danh hay tên gọi bởi (nhiều) người khác: Sana chan (bởi Momo), Nihon no Aoi Homura or Aoi Homura (trong Hải quân), Blue Flame, Con Át Chủ Bài, Thái Dương của Đông Á.
" Em ổn. "- Nhưng Tử Du nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Sana lập tức cao ngạo nói mình không sao, còn dám bày ra dáng vẻ thách thức hỏi lại Sana.- "Là chị có lạnh hay không mới đúng, Phó Đô Đốc. "" Tôi à... Không lạnh. "- Sana nhướng mày thản nhiên nói." Chị nói xạo! "- Lần đầu tiên Công chúa Đài Loan cao hứng la lên. " Không tin thì sờ tay tôi đi. "" Hmmm... Được. "" Thế nào? "- Sana đắc ý hỏi." Ấm quá... "- Tử Du cảm thán, vô thức nắm chặt tay Sana hơn.- " Xin lỗi đã nói chị xạo. "" Nhìn cô ra dáng 17 tuổi hơn rồi đó. "- Sana cảm nhận được bàn tay đối phương nắm lấy tay mình liền nổi hứng đáp lại."Thì ra chỉ là muốn mình phải bộc lộ vẻ tươi tắn. " Tử Du chợt ngại ngùng khi nhìn xuống và thấy bàn tay của nàng đang nắm lấy tay mình, cô đằng hắng. " Vâng. À, tay? "" Nếu cô không phiền thì cứ giữ đó đi. Tay cô lạnh lắm, sẽ dễ bệnh. Tôi là cấp trên khó tính, bệnh cũng phải đi làm, đừng hòng được nghỉ. Tốt nhất đừng để bệnh. "" Em không tính nghỉ ngay ngày đầu. Trừ khi chị có thuyết âm mưu khiến em phải nghỉ. "" Đem cô lên đây và khiến cô bị bệnh sau đó kỷ luật cô. "- Sana cười khẩy, ngạo nghễ nói tiếp.- "Nghe giống như một thuyết âm mưu hoàn hảo chứ? "" Chị... Hừ... muốn kỷ luật thì cứ việc, em không sợ. Còn bây giờ chúng ta vô vấn đề chính: trò chuyện. "- Tử Du khẽ nhíu mày, bất lực nói." Xưng em à? Dù vô tình hay cố ý thì dễ thương đấy, Chu Tử Du. "" OK. Vậy thì... Hmmm... kể về bản thân cô đi. "" Tôi? "" Đúng vậy, cô đó. Chu Tử Du nhe, không phải Công chúa Đài Loan. "" Câu hỏi lạ thật. Thì tôi là người yên tĩnh, nhưng đôi lúc vì điều này mà bị người khác hiểu lầm. "" Oh...ok. "- Sana gật gù rồi hỏi tiếp.- " Sở thích? "" Bắn cung, cưỡi ngựa, đàn tranh, nấu ăn chỉ một chút vì em vẫn đang học thêm. Còn chị? "" Tôi à? Xem nào... Nếu cô có hứng thú nails art thì nói với tôi, nhưng tôi không có làm miễn phí đâu nhe. Ngoài ra, tôi khá thích trêu chọc người khác, kết bạn. Nhiêu đây thôi, từ từ cô sẽ biết hết chứ tôi lười kể quá. "" Không công bằng! "" Cuộc sống mà. " " Em không tin. "" Không tin cái gì? "" Về cuộc sống thì không bao giờ công bằng. "" Sao lại như vậy? "" Nếu không công bằng thì thực tại của chúng ta đã không tồn tại. Chị có bao giờ nghĩ vì loài người sinh sôi quá nhanh nên đại dịch mới xuất hiện không? Để hành tinh này được cân bằng. Đại dịch chính là công bằng cho Trái Đất. "" Lý lẽ hay đấy. Nhưng cuộc sống thường ngày? Kẻ yếu luôn bị áp bức nhưng không phải lúc nào cũng được trợ giúp. "" Phó Đô Đốc, chẳng phải chị luôn là người tương trợ kẻ yếu đó sao. Em không có đến đây với cái đầu trống rỗng. Em đã đọc về các chính sách của chị. Một trong số chúng buộc lính Đông Á phải tôn trọng và đối xử tử tế với người dân Bắc Mỹ. "" Xuất sắc lắm, Công chúa Đài Loan. Thế tôi nói công bằng qua vũ lực thì cô nghĩ sao? "" Phó Đô Đốc, người Đài Loan chuộng hoà bình đó giờ. Em không có ý xúc phạm các chính sách tái chiếm từ Nhật Bản, nhưng nếu có thể em chỉ muốn chúng ta tương trợ những quốc gia khác trong hoà bình chứ không phải vác phi cơ, chiến hạm, lực lượng cơ động đến rồi mang danh trợ giúp. "" Vì sao? "- Sana khẽ nhíu mày, nàng không biết người dân Nhật Bản suy nghĩ những gì. Nhưng nàng hay Momo hay con bé Công chúa Nhật Bản đều tán thành với chính sách tái chiếm các thành phố." Vì như vậy thật không khác gì chúng ta sắp mượn danh một điều tốt đẹp để thực hiện một điều sai trái, để ngầm chiếm đóng quốc gia khác dưới danh nghĩa tương trợ. "" Vậy cuộc sống có công bằng với cô không, Tử Du? Là người chính trực nhưng bị hiểu lầm. "Nghe tới đây, Tử Du quay sang nhìn Sana, ánh mắt cô trầm buồn rồi im lặng tỏ ý không tiện trả lời. Qua vài phút, Sana cười nhẹ ngước lên bầu trời đêm đầy sao và nói." Đừng giữ trong lòng, Tử Du. Vì chẳng phải cuộc sống công bằng sao? Nếu cô nghĩ không ai muốn hiểu cho cô thì có lẽ cấp trên này đành phải chiếu cố cô một chút. "" Cảm ơn chị, Phó Đô Đốc. "" Là cuộc sống này công bằng, cảm ơn nó đi. "..."Thì ra nữ nhân mình luôn nghĩ tới bấy lâu nay chính là Minatozaki Sana chiến công lẫy lừng, bách chiến bách thắng. Không biết Phó Đô Đốc gửi thư mời mình đến đây công tác để làm gì khi chị ấy thật sự đang ổn định khu vực này rất tốt. " Ngả lưng trên chiếc giường đơn, Tử Du đôi mắt lim dim suy tư về Sana rồi ngủ sâu lúc nào không hay. Hôm nay, cô chưa nhắn tin cho Mina, nhưng chị ấy có đầy tai mắt nên không cần thiết lắm đâu nhỉ. ....... Thành phố Anchorage thuộc tiểu bang Alaska, Bắc Mỹ. Từng là nơi có mật độ dân số cao nhất ở tiểu bang Alaska trước khi đại dịch bùng phát. Anchorage nổi tiếng với nền kinh tế dựa trên nguồn dầu mỏ, khí thiên nhiên, và cá dồi dào. Ngoài ra, thành phố này từng là một địa điểm du lịch nổi tiếng. Thế nhưng, suốt 8 năm qua, chưa quốc gia nào thành công tái chiếm Anchorage, Khối Đông Á cũng như Bắc Mỹ. Không biết đã tan hoang đến độ nào, nhưng dù thế nào đi chăng nữa khả năng còn thường dân sống sót vẫn có; vì vậy khảo sát sớm được giây nào hay giây đó. Team Momo là mũi nhọn tiến công, ở một hòn đảo khác thuộc bang Alaska gần Anchorage, đội đảm nhận nhiệm vụ khảo sát lần cuối trước khi tiến hành tái chiếm. Do đó, đã có sẵn 3 tiểu đội Lục quân và Không quân đợi lệnh tiến công từ Team Momo. Ở điểm an toàn này thì dự báo là đang có bão tuyết, nhưng cơn bão kéo dài hơn một tuần. Team Momo liên lạc về trụ sở ở Tokyo, cấp trên uỷ thác Momo toàn quyền quyết định xem có tiến hành khảo sát liền hay không cũng như cuộc tái chiếm. Nếu chỉ khảo sát thì một người đi là được, cái này không thể bàn cãi. Vì cơn bão kéo dài hơn một tuần, bảo toàn nhân lực là điều quan trọng nhất. Momo nhìn một lượt cả đội, tất cả những người này, cô không muốn mất bất kỳ ai trong số họ. Dĩ nhiên, bọn họ có thể sử dụng thiết bị bay tự động để khảo sát, những thứ này thật sự không dành cho thời tiết bão bùng bung nóc nhà ngoài kia. Sử dụng chúng chỉ tốn thời gian vô ích. Vì vậy cả đội cùng nhau bỏ phiếu xem ai sẽ là người đi. Phiếu chọn ra Momo là người phải đi, cả đội tái mặt thuyết phục Momo ở lại và để người khác đi. Momo cười khẩy, nói." Đội trưởng của tụi em yếu kém đến mức cả đám không dám cho đi à? "" Thưa, không, Đại tá. Chỉ là..."" Chị là chỉ huy, không có chị e rằng..."" Sai! " - Momo giận dữ quát khiến cả bọn giật bắn người. - " Khí phách quân Đông Á mà tệ vậy sao? "" Thưa Đại tá, Thượng sĩ Shin sẵn sàng nhận lệnh đi khảo sát. " Một người trong đội nghiêm túc nói, kéo theo sau là những tiếng nói tình nguyện xông pha giữa trời bão tuyết. " Thưa Đại tá, Thiếu uý Miyawaki sẵn sàng nhận lệnh đi khảo sát. "" Thưa Đại tá, Trung sĩ Wang sẵn sàng nhận lệnh đi khảo sát. "" Thưa Đại tá, Trung sĩ Oe sẵn sàng nhận lệnh đi khảo sát. "" Thưa Đại tá, Thiếu uý Hwang sẵn sàng nhận lệnh đi khảo sát. " Riêng một người không hề lên tiếng, chỉ đứng đó im lặng nhìn Hirai Momo mỉm cười hài lòng đối với cấp dưới của mình. Rồi Momo cũng nhìn tới người đó, kẻ nhát gan không dám nhận trọng trách như những người còn lại, Trung uý Kim Dahyun. Tuy khuôn miệng vẫn mỉm cười, nhưng Dahyun biết ánh mắt Momo nhìn mình khác với cách chị ấy nhìn những người kia. Dahyun nhíu mày, em ghét phải gánh trên mình trách nhiệm của một đội trưởng, nhưng dường như Momo muốn em nhận lấy trọng trách này thay vì can trường lao ra giữa cơn bão tuyết." Nghe đây, không có tôi mọi người vẫn tiếp tục nhiệm vụ. Thứ nhất, mỗi 5 tiếng phải viết một báo cáo lên trụ sở. Thứ hai, luôn phải có một người thức. Thứ ba, ở đây toàn quyền giao lại cho Trung uý Kim. "" Đã rõ! Thưa, Đại tá. "Quả nhiên, những người kia liền ném cho ánh nhìn không mấy tin tưởng đối với Dahyun. Nhưng họ không thắc mắc, họ tin tưởng Hirai Momo nhiều hơn ai hết. Vì vậy, người Hirai Momo giao phó cũng chính là người bọn họ phải hết sức trợ giúp." Nếu chị không quay lại? "" Tôi sẽ trở lại, hứa với mấy đứa. Hirai Momo không hứa lèo đâu nên... "" Đã rõ! Thưa, Đại tá! " - Không đợi Momo dứt lời, cả đội trả lời rõ và chào nghiêm đội trưởng của họ. Rốt cuộc, Momo vẫn dặn Thiếu uý Hwang rằng sau 24 giờ nếu không có động tĩnh gì từ cô thì yêu cầu trụ sở cử người khác nhận lệnh dẫn đầu cuộc tái chiếm này. Không phải cô không tin Dahyun, chỉ là Momo không muốn bất kỳ đứa nhỏ nào dưới trướng mình phải chịu trách nhiệm mà đáng lẽ không thuộc về nó. ... Sau 30 giờ mà vẫn không có động tĩnh gì, trụ sở yêu cầu team Momo giữ nguyên vị trí đợi cho đến khi bão tuyết tan. Sau 40 giờ vẫn không có tin tức gì mới, cả đội theo đúng lệnh 5 tiếng gửi một báo cáo về trụ sở. Ngày thứ ba, không có tin tốt. Nhưng bão tuyết có dấu hiệu giảm nhẹ. Dahyun tâm trí rối bời, em là chỉ huy, em phải làm gì đó có ích. Em phải giúp cả đội tiến lên, em phải giúp Momo. " Mọi người? "" Vâng, Trung uý Kim? "- Tất cả mọi người đều nghe thấy nhưng chỉ một mình Thiếu uý Hwang vượt qua những lời đàm tiếu về Dahyun mà trả lời. " Đã 3 ngày rồi, chúng ta có nên yêu cầu trụ sở phát lệnh tìm kiếm Đại tá không? "" Nhưng ai sẽ đi đây? "- Trung sĩ Wang vô thẳng vấn đề hỏi Dahyun. " Chúng ta chơi kéo búa bao. "- Chẳng biết đang tình huống nào mà Dahyun còn giỡn được." Chị nghiêm túc đi! Có biết Đại tá tin tưởng chị cỡ nào không? "- Thượng sĩ Shin trừng mắt nói lớn khiến Dahyun tắt luôn nụ cười híp mắt đặc trưng." Được rồi mà, Thượng sĩ Shin. Trung uý Kim cũng chỉ muốn chúng ta vui vẻ một chút. "- Thiếu uý Miyawaki vỗ nhẹ vai Thượng sĩ, giọng điệu hoà giải. Sau đó quay qua Dahyun mỉm cười.- " Đúng không, Trung uý? "" À...Ừ! Đúng vậy. "- Dahyun gật đầu, lấy lại vẻ vui tươi trả lời Thiếu uý Miyawaki." Để em đi. Em ít kinh nghiệm nhất đội, sẽ không phải là mất mát lớn. "- Trung sĩ Yokoi, bình thường mọi người toàn cô ấy là bé Rima, vì con bé nhỏ tuổi và cũng nhỏ con nhất đội. Nhưng xem kìa, tới một đứa trẻ còn dám xung phong đảm nhận nhiệm vụ nguy hiểm." Không được! Vì em trẻ nhất nên càng không được đi. "- Thiếu uý Miyawaki la lên, làm việc với Momo cô biết chị ấy không bao giờ để một đứa nhỏ hi sinh; Đại tá luôn cho rằng bọn nhỏ chính là tương lai của chúng ta. " Được rồi, mọi người để tôi đi. Coi như là cơ hội để tôi đền đáp công ơn ngày xưa chị ta cứu mạng tôi ở Lan Châu. "- Trung sĩ Wang cười một cái, ngạo mạn nói. Thật ra cũng không có gì là kiêu ngạo cả, nếu xét về kỹ năng lái phi cơ tại Khối Đông Á thì Yiren đứng thứ 9. " Nè nè, mọi người. Sao chúng ta không liên lạc trụ sở trước để xem ai là người họ tính chọn? "- Dahyun leo lên một chiếc ghế, vỗ tay mấy cái rồi nói. Thấy ai nấy can trường đảm nhận nhiệm vụ không hổ danh người của team Momo, Dahyun kỳ thực không hiểu. Chẳng lẽ họ thật sự không sợ chết sao? " Ờ ha! "- Thượng sĩ Shin gật gù tán thành." Ý hay. "- Trung sĩ Wang hướng Dahyun nói kèm theo cái cười nhẹ. Cả đội liên lạc với trụ sở, phía trụ sở ra lệnh Trung uý Kim làm trinh sát tình hình ở bên ngoài và tìm kiếm Momo. Đồng thời trụ sở sẽ gửi thêm viện trợ từ các chiến hạm ở bờ Tây Bắc Mỹ.
" Trung uý Kim! "- Cô bé Rima gọi lớn lúc Dahyun sắp bước lên phi cơ. " Hả? "- Dahyun quay lại, hướng cô bé đang gắng kiềm nước mặt, nở nụ cười. Sau đó, tất cả cùng đứng thành một hàng ngang hướng Dahyun chào nghiêm và nói." Chúc chị may mắn! "" Cảm ơn, mọi người! "- Ngược với vẻ mặt đưa tiễn người thân ra trận của đồng đội, Dahyun vui vẻ cười rất tươi vẫy tay mấy cái rồi leo lên phi cơ. .......3. Minatozaki SanaTuổi (hiện tại-năm 2060): 19, tròn 20 tuổi vào tháng 12Highlight: muốn nhượng quyền kiểm soát khu vực cho người khác, một người đạt tiêu chuẩn do nàng đặt ra. Ngoại hình: ~ Chiều cao: 1m66; Cân nặng: 45kg; Nhóm máu: B ~ Đặc điểm nhận dạng: tóc nhuộm cam khiến Sana mỗi lần xuất hiện rực rỡ hơn bất kỳ ai khác. Mắt xanh, màu mắt thật của nàng; khi ở Học viện Sana thường đeo lens để che đi màu mắt thật của mình vì định kiến về chủng tộc trở nên gay gắt thời điểm vừa ổn định sau đại dịch. Quân hàm trong Liên Quân Đông Á và Thái Bình Dương: Phó Đô Đốc Hải quân. Một số biệt danh hay tên gọi bởi (nhiều) người khác: Sana chan (bởi Momo), Nihon no Aoi Homura or Aoi Homura (trong Hải quân), Blue Flame, Con Át Chủ Bài, Thái Dương của Đông Á.
(Ôi... Đôi mắt xanh thẳm này :) Ngọn lửa nóng nhất là ngọn lửa màu xanh)
(11/15/2020)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com