Oneshot ngắn
⚠⚠⚠ : Ooc; tất cả đều là trí tưởng tượng của tác giả, điều kiện không áp dụng vào đời thật, người thật,..
_________________________________________Tự nhiên thèm bánh bao ghê..
Cái suy nghĩ nghe thì có vẻ đơn thuần đấy, nhưng coi cái cách Văn Tài nhìn cái má thằng em mình đi!!
Cứ như sắp thịt con người ta đến nơi
Nhìn cái má cứ tròn tròn trắng trắng, lúc ăn thì độn lên thành hai cục..
Trong cưng vl luôn..
Văn Tài luôn có một cái đam mê không xác định với cái má của Duy Thiện, chỉ cần có cơ hội, anh ta đều sẽ nựng hoặc véo đến khi nào em la làng lên thì thôi..
À mà..Cũng đâu phải có mình anh ta muốn véo má Duy Thiện đâu chứ...
.
.
.
.
.
.
."TÀI, KHÔNG ĐƯỢC VÉO MÁ EM!!" Duy Thiện hét toán lên, đây là lần thứ năm trong ngày hôm nay anh ta canh me nhéo má em rồi."Thui mà~, cho anh nựng má cưng chút nữa thui.." Văn Tài mè nheo, gì chứ nũng nịu với ai đó thì anh ta là số một nhá!"Thôi đi! Anh đừng có làm bộ mặt đó?? Nựng như phá ấy, hết kéo ra rồi cứ chọt chọt, khó chịu lắm? Nói chung là tránh xa em ra đi mà!!" Duy Thiện khóc ròng, sau tên này bám dai như đĩa thế?
Trong chương trình cũng đâu có thiếu người để cho anh ta véo đâu...Thậm chí còn thừa nữa kìa..Mà sao phải nhất thiết là em ta..
Dù cao nhỉnh hơn Tài chút ít nhưng có vẻ bé Thiện hơi bị Tài ăn hiếp tí?Đâu mà đè con người ta ra nựng quoài hà, tức gì đâu.."Em keo quá à, cho anh nựng xíu nữa thui, xíu thui rồi không làm phiền cưng nữa, hứa?" Văn Tài tung kèo thỏa hiệp.
Dù gì sao này ẻm cũng là của mình nhưng cứ thỏa hiệp trước, chứ nhìn mặt là hơi căng rồi...
Duy Thiện nhăn nhó suy nghĩ nữa ngày, cái đầu thì nhỏ nhỏ mà suy nghĩ giờ như cái rạp xiếc trung ương, cố phân tích xem cái mỏ mèo của tên nào đó có đang nói xạo hông.
.
.
.
.
.
"Ưm.a.nhẹ..nhẹ lại..ư..đúng rồi..chỗ..chỗ đó..đó..mạnh lên chút..nữa..a""Ưm..mạnh chút..a.."Bốp.Bốp.Bốp"Đủ mạnh chưa cục cưng.." Văn Tài cười cười, cố dùng cái móng mèo của mình đấm bóp cho cái lưng sắp như lego rơi từng mảnh ghép của Duy Thiện."Anh mày nói rồi, tập thì tập cũng vừa vừa phải phải thôi, cố quá thành quá cố đó??" Văn Tài thở dài trách móc, dù gì anh cũng biết đau chứ bộ, nhìn bé người yêu như vầy anh cũng xót lắm.
Ủa mà hình như..cũng một phần là do mình mà ta!!!
"Anh còn trách em nữa hả, bữa trước nói làm nhẹ lại rồi mà không chịu nghe?? Còn cố in mấy cái dấu này rõ đậm..báo hại em phải mặc cái áo cổ lọ kín mít nực gần chết đây nè...uiya!!" Duy Thiện giẫy nẩy lên, vô tình trúng chỗ đau nên phải nằm im lại"Rồi rồi anh xin lỗi cục cưng nhoa!! Thui mà đừng giận, lát anh nấu lẩu cho cưng ăn.." Văn Tài ra chiêu dỗ dàng bằng đồ ăn. Nói chứ bé Thiện của Tài dạo này ốm lắm rồi!! Hai cái má mà anh cưng nựng mất tiêu, cái bụng hồi đó còn có chút thịt, giờ nó xẹp lép luôn rồi còn đâu!!"Hứ..anh toàn ăn hiếp em thôi" Thiện ra vẻ giận dỗi, cái môi hồng hồng chu ra, hai cái má cũng phồng lên trong cưng hết sức.Với một con mèo tinh như Văn Tài thì dĩ nhiên sẽ nhe cái mép mèo của mình ra mà cắn cho hai cái thứ dễ thương ấy sưng lên, dù biết sẽ bị nắm đấm yêu thương của bé người yêu làm cho vỡ cái mặt tiền rồi đuổi ra ngoài sofa ngủ với muỗi.
Nói vậy thôi chứ bé nó còn tiếc cái mặt đẹp mã của Văn Tài lắm..
"Chậc..bỏ em ra coi..mút hoài, để lại dấu em che không được là em đánh anh??" Thiện lầm bầm càu nhàu, nhưng cũng để mặc anh ta làm gì thì làm trên cơ thể mình..theo kiểu "Lực bất tòng tâm" và với một người đang kề sát mặt mình vào hõm cổ Duy Thiện như Tài thì nghe rõ mồn một.
Cũng chỉ là đánh dấu chủ quyền lãnh thổ thôi mà!!
Câu "Tai không nghe, mắt không thấy" được anh áp dụng một cách triệt để, khi mà bỏ ngoài tai mấy câu cảnh báo của bé người yêu tiếp tục làm việc đại sự.Nước da Duy Thiện không phải trắng như mấy bà quảng cáo kem trộn, nó thuộc kiểu như một hộp kem được phủ một lớp chocolate dày trên bề mặt, khi đã nạo hết phần chocolate béo ngậy sẽ lộ ra phần kem trắng ngọt.
Tất nhiên thật trên cả tuyệt vời khi anh có thể nếm nó mỗi đêm..
END
31122022
_________________________________________Tự nhiên thèm bánh bao ghê..
Cái suy nghĩ nghe thì có vẻ đơn thuần đấy, nhưng coi cái cách Văn Tài nhìn cái má thằng em mình đi!!
Cứ như sắp thịt con người ta đến nơi
Nhìn cái má cứ tròn tròn trắng trắng, lúc ăn thì độn lên thành hai cục..
Trong cưng vl luôn..
Văn Tài luôn có một cái đam mê không xác định với cái má của Duy Thiện, chỉ cần có cơ hội, anh ta đều sẽ nựng hoặc véo đến khi nào em la làng lên thì thôi..
À mà..Cũng đâu phải có mình anh ta muốn véo má Duy Thiện đâu chứ...
.
.
.
.
.
.
."TÀI, KHÔNG ĐƯỢC VÉO MÁ EM!!" Duy Thiện hét toán lên, đây là lần thứ năm trong ngày hôm nay anh ta canh me nhéo má em rồi."Thui mà~, cho anh nựng má cưng chút nữa thui.." Văn Tài mè nheo, gì chứ nũng nịu với ai đó thì anh ta là số một nhá!"Thôi đi! Anh đừng có làm bộ mặt đó?? Nựng như phá ấy, hết kéo ra rồi cứ chọt chọt, khó chịu lắm? Nói chung là tránh xa em ra đi mà!!" Duy Thiện khóc ròng, sau tên này bám dai như đĩa thế?
Trong chương trình cũng đâu có thiếu người để cho anh ta véo đâu...Thậm chí còn thừa nữa kìa..Mà sao phải nhất thiết là em ta..
Dù cao nhỉnh hơn Tài chút ít nhưng có vẻ bé Thiện hơi bị Tài ăn hiếp tí?Đâu mà đè con người ta ra nựng quoài hà, tức gì đâu.."Em keo quá à, cho anh nựng xíu nữa thui, xíu thui rồi không làm phiền cưng nữa, hứa?" Văn Tài tung kèo thỏa hiệp.
Dù gì sao này ẻm cũng là của mình nhưng cứ thỏa hiệp trước, chứ nhìn mặt là hơi căng rồi...
Duy Thiện nhăn nhó suy nghĩ nữa ngày, cái đầu thì nhỏ nhỏ mà suy nghĩ giờ như cái rạp xiếc trung ương, cố phân tích xem cái mỏ mèo của tên nào đó có đang nói xạo hông.
.
.
.
.
.
"Ưm.a.nhẹ..nhẹ lại..ư..đúng rồi..chỗ..chỗ đó..đó..mạnh lên chút..nữa..a""Ưm..mạnh chút..a.."Bốp.Bốp.Bốp"Đủ mạnh chưa cục cưng.." Văn Tài cười cười, cố dùng cái móng mèo của mình đấm bóp cho cái lưng sắp như lego rơi từng mảnh ghép của Duy Thiện."Anh mày nói rồi, tập thì tập cũng vừa vừa phải phải thôi, cố quá thành quá cố đó??" Văn Tài thở dài trách móc, dù gì anh cũng biết đau chứ bộ, nhìn bé người yêu như vầy anh cũng xót lắm.
Ủa mà hình như..cũng một phần là do mình mà ta!!!
"Anh còn trách em nữa hả, bữa trước nói làm nhẹ lại rồi mà không chịu nghe?? Còn cố in mấy cái dấu này rõ đậm..báo hại em phải mặc cái áo cổ lọ kín mít nực gần chết đây nè...uiya!!" Duy Thiện giẫy nẩy lên, vô tình trúng chỗ đau nên phải nằm im lại"Rồi rồi anh xin lỗi cục cưng nhoa!! Thui mà đừng giận, lát anh nấu lẩu cho cưng ăn.." Văn Tài ra chiêu dỗ dàng bằng đồ ăn. Nói chứ bé Thiện của Tài dạo này ốm lắm rồi!! Hai cái má mà anh cưng nựng mất tiêu, cái bụng hồi đó còn có chút thịt, giờ nó xẹp lép luôn rồi còn đâu!!"Hứ..anh toàn ăn hiếp em thôi" Thiện ra vẻ giận dỗi, cái môi hồng hồng chu ra, hai cái má cũng phồng lên trong cưng hết sức.Với một con mèo tinh như Văn Tài thì dĩ nhiên sẽ nhe cái mép mèo của mình ra mà cắn cho hai cái thứ dễ thương ấy sưng lên, dù biết sẽ bị nắm đấm yêu thương của bé người yêu làm cho vỡ cái mặt tiền rồi đuổi ra ngoài sofa ngủ với muỗi.
Nói vậy thôi chứ bé nó còn tiếc cái mặt đẹp mã của Văn Tài lắm..
"Chậc..bỏ em ra coi..mút hoài, để lại dấu em che không được là em đánh anh??" Thiện lầm bầm càu nhàu, nhưng cũng để mặc anh ta làm gì thì làm trên cơ thể mình..theo kiểu "Lực bất tòng tâm" và với một người đang kề sát mặt mình vào hõm cổ Duy Thiện như Tài thì nghe rõ mồn một.
Cũng chỉ là đánh dấu chủ quyền lãnh thổ thôi mà!!
Câu "Tai không nghe, mắt không thấy" được anh áp dụng một cách triệt để, khi mà bỏ ngoài tai mấy câu cảnh báo của bé người yêu tiếp tục làm việc đại sự.Nước da Duy Thiện không phải trắng như mấy bà quảng cáo kem trộn, nó thuộc kiểu như một hộp kem được phủ một lớp chocolate dày trên bề mặt, khi đã nạo hết phần chocolate béo ngậy sẽ lộ ra phần kem trắng ngọt.
Tất nhiên thật trên cả tuyệt vời khi anh có thể nếm nó mỗi đêm..
END
31122022
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com