Tuyet Tien Tu Chuy Tuyet
Cổ tay của Tuyết Trùng Tử rất nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay Cung Viễn Chuỷ. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay y, ân cần lau sạch máu. Chiếc khăn tay màu lam nay đã nhuốm sắc đỏ, cứ vậy lướt qua như thể đang vuốt ve trấn an chủ nhân của mình.Tuyết Trùng Tử ngoan ngoãn ngồi yên chiêm ngưỡng khoảnh khắc bàn tay mình được đôi tay của Cung Viễn Chuỷ nâng niu từng chút một. Tay của đối phương vừa thon vừa dài, lại trắng trẻo, đặt cạnh chiếc khăn lam nhàn nhạt kia cũng không bị sạm đi, thực quá đỗi hoàn mĩ.Nhưng tay của Tuyết Trùng Tử thì... vì thân thể còn nhỏ nên tay y có phần đầy đặn mềm mại hơn, trắng mịn nõn nà, không được mảnh khảnh như ai kia.Nghĩ đến đây, ngón tay y vô thức khẽ động, muốn duỗi thẳng ra để xem. Nhưng nhận ra gì đó liền dừng lại, không muốn để Cung Viễn Chuỷ nhìn thấy.Cung Viễn Chuỷ đang chăm chú làm sạch vết thương, đương nhiên nhất cử nhất động của y đều lọt hết vào tầm mắt.Hắn ngẩng đầu nhìn Tuyết Trùng Tử, lại chạm ngay ánh mắt y dành cho mình. Tuyết Trùng Tử như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, một cảm giác ngượng ngùng khó hiểu dâng lên khiến y lập tức quay mặt đi.Nghe thấy tiếng cười khe khẽ truyền tới, y bất mãn trừng hắn, ánh mắt sắc như gươm phi muốn xuyên thủng người đối diện. Nếu là người khác có lẽ đã sợ mất mật mà tự giác ngậm miệng, nhưng Cung Viễn Chuỷ thì không chắc, còn nhướn mày trêu chọc: "Mới nhìn một cái mà đã ngại rồi sao?"Hẳn là hắn sẽ không hiểu được suy nghĩ ấu trĩ của Tuyết Trùng Tử sau khi vô tình chìm đắm vào nét mỹ bất thắng thu đặt trên những ngón tay của hắn. Lửa giận nhen nhóm trong lòng làm cho khuôn mặt y có chút nóng, nhưng vệt hồng lại thoáng tô điểm lên cặp má phúng phính, nhìn thế nào cũng giống như đang xấu hổ hơn. "Chuỷ công tử cũng thường hay trêu hoa ghẹo nguyệt thế này à?"Mấy lời thế này mà ngươi cũng trơn tru tuôn ra được. Không phải với ai cũng nói thế đấy chứ?"Chỉ nói với mình ngươi thôi.""Chuỷ công tử, xin hãy nghĩ kỹ trước khi nói, nếu lời này của ngươi bị người có chủ ý nghe thấy sẽ không hay đâu."Dù tâm Cung Viễn Chuỷ đã duyệt y, và y cũng vậy, nhưng một người là Chuỷ cung chủ ở núi trước, một người là thủ vệ Tuyết cung ở núi sau, huống hồ bọn họ không được phép qua lại giữa núi trước và núi sau, bọn họ đều có nhiệm vụ phải làm, hai chữ "ái tình" chỉ có thể xếp sau.Một thanh niên như Cung Viễn Chuỷ, đầu óc còn chưa trưởng thành không hiểu được cũng là lẽ thường tình.Nhưng Tuyết Trùng Tử đã sống nhiều thập kỷ đến vậy rồi, y hiểu những điều này rõ hơn ai hết.Cung Viễn Chuỷ không để ý nhiều đến lời nói của Tuyết Trùng Tử, cho rằng đối phương đang cố ý bắt bẻ mình, cũng không có ý định tranh luận với y.Hắn nắm tay Tuyết Trùng Tử, dùng tay bôi thuốc cho y. Thuốc mỡ của Tuyết cung tuy có chút lạnh chạm vào da thịt, nhưng tay của Cung Viễn Chuỷ lại ấm áp đến lạ.Tuyết Trùng Tử ngơ ngác nhìn Cung Viễn Chuỷ đang chuyên tâm bôi thuốc và băng bó vết thương cho mình. Y nên làm gì đây?Tình yêu của Cung Viễn Chuỷ cuồng nhiệt đến mức đã thiêu rụi cả trái tim Tuyết Trùng Tử mất rồi.Cung Viễn Chuỷ băng bó vết thương xong, lại giương mắt lên nhìn Tuyết Trùng Tử. Hành động đột ngột của hắn khiến y chợt giật mình định thần lại tâm trí. Lúc này hô hấp của Cung Viễn Chuỷ nghẹn lại, hắn có thể cảm nhận rõ được nhịp tim của mình khi ánh mắt hai người chạm nhau...Rất nhanh, rất gấp...Trái tim chất chứa tấm chân tình sâu đậm bao nhiêu, thì mi tâm phô bày bấy nhiêu...Người kia thu tay lại, phá tan bầu không khí ngượng ngùng tràn ngập căn phòng, đứng dậy nói: "Hôm nay đến đây thôi. Ngày mai nhớ phải chăm sóc tuyết liên..." Nói rồi y vội vã đi ra ngoài, thậm chí quên cả lời cảm tạ.Cung Viễn Chuỷ dõi theo bóng lưng Tuyết Trùng Tử, lại nhìn xuống chiếc khăn tay trong tay mình, tuy rằng đã nhuộm đầy máu đỏ, nhưng giặt đi thì vẫn còn có thể dùng được.Đây là khăn tay của Tuyết Trùng Tử. Ban nãy hắn không mang theo khăn tay, nên y đã đưa nó cho hắn, giờ y hấp tấp rời đi như vậy, có lẽ đã quên mất sự tồn tại của nó rồi.Thế thì nó thuộc về ta.Hắn mỉm cười, siết chặt chiếc khăn trong tay, tâm trạng thập phần vui vẻ ung dung mang chậu gỗ đi đổ nước, thay nước rồi giặt chiếc khăn tay.Góc khăn có thêu một bông tuyết nhỏ rất tinh tế, đã được giặt sạch sẽ tinh tươm, trả lại sắc lam ban sơ. Cung Viễn Chuỷ cao hứng treo chiếc khăn lên kệ, tay chống cằm, chờ chiếc khăn khô.Tuyết Trùng Tử, khoảnh khắc ngươi và ta nhìn vào mắt nhau.Ngươi có rung động chút nào không?-----------------------------Thời gian dần trôi, dấu hiệu trúng độc của Tuyết Trùng Tử ngày càng rõ ràng. Khi độc tố xâm nhập sâu vào cơ thể, y thường xuyên bị phân tâm và khó tập trung hơn bình thường.Mặc dù Cung Viễn Chuỷ tâm phiền ý loạn, lo lắng không nguôi nhưng Tuyết Trùng Tử chỉ nói mình không sao để trấn an hắn.Hắn cư nhiên biết đây là kế hoạch để dụ Vô Phong ra ngoài, nhưng nỗi bận lòng này đều xuất phát từ tận tâm, hắn thực không muốn Tuyết Trùng Tử bị đem ra làm mồi nhử như thế...Hai ngày trước khi kết thúc Lạp Nguyệt, Cung Thượng Giác đến núi sau, gã đứng ngoài viện Tuyết cung, còn chưa kịp bước vào đã bắt gặp Tuyết Trùng Tử từ trong nhà đi ra, hướng mắt về phía mình.Cung Thượng Giác khẽ cúi đầu hành lễ, Tuyết Trùng Tử cũng nhẹ nhàng gật đầu."Giác công tử, ngươi đến đón Chuỷ công tử sao?" Cung Thượng Giác đi tới, khoé môi gã cong lên, nhưng trong mắt không hề có ý cười, mà là sự cung kính: "Đúng vậy, ngày mai là đêm giao thừa, Viễn Chuỷ nên về thôi."Tuyết Trùng Tử không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn Cung Thượng Giác đứng ở cuối bậc thang. Sau vài khắc trôi qua mới ném xuống một câu: "Chuỷ công tử đang ở trong phòng." rồi rời đi mà không quay đầu lại.Cung Thượng Giác đẩy cửa ra, thấy Cung Viễn Chuỷ đang to nhỏ gì đó với Tuyết công tử, nhưng tựa hồ mới chỉ nói được vài câu.Gã loáng thoáng nghe được Tuyết công tử nói: "Nếu thích thì phải..." Cung Thượng Giác nghe không rõ, nhưng vừa nhận ra sự xuất hiện của gã, Cung Viễn Chuỷ ngay lập tức tay nhanh hơn não bịt miệng Tuyết công tử, khiến cậu ngâm nga ú ớ một hồi.Tuyết công tử không cam tâm hất bay Cung Viễn Chuỷ ra: "Ngươi phạm tội hay gì mà sợ?" Sau đó hướng Cung Thượng Giác hỏi: "Giác công tử, công tử nhà ta đâu?"Cung Thượng Giác khó hiểu nhìn Cung Viễn Chuỷ rồi đáp: "Hình như y trở về phòng rồi."Nghe vậy, Tuyết công tử không lãng phí thời gian ở lại thêm nữa, lễ phép nói vài câu rồi bước ra ngoài, đóng cửa lại."Viễn Chuỷ, đệ thu dọn đồ xong chưa?" Cung Viễn Chuỷ có chút áy náy gật đầu, vỗ vỗ hành lý bên cạnh.Cứ như vậy, hai người rời khỏi núi sau và trở về núi trước."Công tử, người rõ ràng thấy Cung Viễn Chuỷ đi vài bước đều ngoái đầu lại một lần, sao người không ra tiễn hắn?""Đi thì chỉ tổ phiền phức cho ta thôi." Cung Thượng Giác rất thông minh, gã biết Cung Viễn Chuỷ mỗi bước đều quay đầu lại nhìn như thế khi trở về nhất định sẽ tra hỏi, nếu lúc này y ra ngoài, ánh mắt Cung Viễn Chuỷ chắc chắn sẽ sáng lên, khoá chặt mục tiêu lên người y...Giữa hai người họ cho đến nay vốn không có gì liên quan... ừ thì thật ra cũng có ít nhiều suy nghĩ về nhau trong tâm trí.Nhưng họ vẫn chưa ở bên nhau, Tuyết Trùng Tử không muốn bất cứ ai biết về tình cảm của mình, Tuyết công tử đã sớm thấu tình rồi nên y cũng không cần để ý đến cậu nữa."Công tử, ta thấy Cung Viễn Chuỷ khá chủ động, người nghĩ hắn khi nào mới dám tỏ rõ lòng mình?" "...hành vi hiện tại của hắn chưa đủ rõ ràng à?" Tuyết Trùng Tử lúng túng hỏi lại."Ừm...nhưng hắn đã nói ra đâu.""Không cần thiết, đôi khi hành động còn biểu đạt bản thân tốt hơn lời nói." Y quay đầu, vu vơ nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi nhẹ, trong viện vẫn còn vương lại dấu chân của Cung Viễn Chuỷ và Cung Thượng Giác."Không nói cho hắn biết, người không hối hận sao? Nếu hắn mãi mãi không biết được người cũng thích hắn, thì cả người cùng Cung Viễn Chuỷ thật đáng tiếc phải không?"Những người luôn giữ chữ "thích" cho riêng mình đều là kẻ ngốc. Nếu cứ mãi không dám thấu hiểu đoạn tình cảm của đối phương, sớm muộn cũng có ngày phải hối hận. Như vậy không phải rất đáng tiếc sao?Tuyết công tử luôn nhân từ và có cái nhìn hoa mỹ về mọi thứ, điều này thực sự rất tốt, nhưng nhân gian này không bao giờ là hoa mỹ hồng trần của bất kỳ ai."Ta biết hắn có thể cảm nhận được điều đó, vậy là đủ rồi."Ta biết bản thân thích hắn và hắn có thể cảm nhận được điều ấy, thế là đủ với ta rồi.Nếu buộc phải nói ra tình cảm của mình chỉ để tránh phải hối hận, vậy thì tại sao trên thế gian này lại có nhiều người không thể quên được người trong lòng? Luôn có những người cố chấp lao vào tình ái như thiêu thân, dây dưa khó dứt, ngay cả khi họ có được câu trả lời không như ý nguyện thì vẫn không thể ngừng nhớ nhung ai kia.Đây chẳng phải cũng là điều đáng tiếc à?"Nhưng ta nghĩ một ngày nào đó Cung Viễn Chuỷ nhất định sẽ bày tỏ tình cảm với người, bằng cả lời nói lẫn hành động.""..." Vậy thì cứ chờ đến ngày đó đi, nếu Cung Viễn Chuỷ thực sự làm vậy, Tuyết Trùng Tử cũng sẽ tuỳ tiện phá lệ, nuông chiều bản thân một lần.Điều duy nhất phá vỡ khuôn khổ trong cuộc sống đời thường của Tuyết Trùng Tử chính là tác phẩm do Cung Viễn Chuỷ chắp bút.Vô tư và mất kiểm soát.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com