Tuyet The Duong Mon Dn Hom Nay Ban Gai Cau Toi Sao
Ngày hôm nay, như thường lệ, Hoắc Vũ Hạo bày sạp bán cá nướng của mình sau giờ học. Dưới sự tuyên truyền của Đường Nhã và chất lượng món ăn, doanh thu của cậu tăng lên trông thấy. Có điều, để đảm bảo sức khỏe và thời gian luyện tập, mỗi ngày Vũ Hạo chỉ bán ra một số lượng nhất định, hết thì sẽ nghỉ bán và trở về ký túc xá. Vậy nên, muốn ăn cá của cậu chàng nướng, mọi người phải xếp hàng để chờ tới lượt của mình. Tuy nhiên, vẫn có ngoại lệ dù chẳng xếp hàng nhưng mỗi ngày vẫn luôn có cá để ăn. Ví dụ như sư phụ Đường Nhã, người đã mở đường giúp cậu có thể học tại ngôi trường thiên tài này. Ngoài ra, kỳ thật vẫn còn một người nữa, Hoắc Vũ Hạo luôn để chừa lại phần cho cô mỗi ngày.Đó chính là Thiên Tuyết Văn."Cá nướng thơm quá, liệu còn phần cho mình không?" Chỉ mới nghĩ tới tên thôi, đối phương đã xuất hiện khiến cậu không nhịn được mỉm cười giống như thói quen vậy. Chỉ cần nghĩ tới thôi, những phiền não trong đầu đều sẽ biến mất, thay vào đó là sự ấm áp cùng niềm vui mà người con gái ấy mang lại."Vẫn luôn để phần cậu mà." Hoắc Vũ Hạo đưa về phía cô gái đó một xiên cá mình vừa nướng xong, phần còn lại để cho sư phụ Tiểu Nhã có lẽ là đủ rồi.
Thiên Tuyết Văn mỉm cười, không hề khách khí bắt đầu thưởng thức món cá nướng này và nhìn cậu thu dọn sạp bán của mình để trở về. Đôi mắt màu tím trong veo ấy vẫn luôn dõi theo bóng người cao gầy của cậu chàng, dù hai người không hề tương tác gì với nhau nhưng người ngoài nhìn vào vẫn có thể cảm nhận được sự thân thiết quan tâm của hai người."Anh dọn xong rồi, chúng ta có thể trở về thôi." Hoắc Vũ Hạo thở phào một hơi, cậu lau đi mồ hôi trên trán, quay ra mỉm cười nói với đối phương.Thiên Tuyết Văn chỉ chờ có vậy, cô vui vẻ chạy tới, như một thói quen xách túi đồ giúp bạn trai của mình. Trên đường trở về ký túc xá, cả hai đều cố tình đi đoạn đường vòng ngang qua hồ Hải Thần để trò chuyện cùng nhau. Khi biết sắp tới sẽ có cuộc khảo hoạch tân sinh năm nhất, cô nàng không hề khách khí, vỗ tay nói:"Nhất định Vũ Hạo sẽ giành được quán quân đó!"Hoắc Vũ Hạo gãi đầu ngại ngùng, dù đã rất nhiều lần nghe những lời khen từ cô nhưng bản thân chẳng thể nào bình tĩnh mà tiếp nhận nó cả. Cậu không nhịn được hỏi:"Cậu vẫn luôn tin tưởng như vậy sao? Dù cho ... hiện tại mình chỉ là Đại Hồn Sư cấp 17?"Thiên Tuyết Văn mỉm cười, nhìn chàng trai đang sóng vai đi cùng mình, sự ấm áp cùng quan tâm chẳng thể che giấu trong mắt đã thể hiện rõ tâm trạng của cô. Dưới ánh chiều tà, mái tóc vàng luôn rực rỡ như thái dương ấy trở nên mềm mại nhẹ nhàng hơn, cô gái nhẹ nhàng đáp lời:"Bởi vì tớ là bạn gái của cậu mà, tin tưởng người yêu không phải là điều tất yếu sao?"Nghe những lời đó từ cô, Hoắc Vũ Hạo sững người trong vài phút, không nhịn được bất đắc dĩ mỉm cười lắc đầu. Giống hệt như những gì mà cậu nghĩ.Tuyết Văn vẫn luôn như vậy mà.Tin tưởng và ủng hộ cậu hết mình vô điều kiện.
Thiên Tuyết Văn mỉm cười, không hề khách khí bắt đầu thưởng thức món cá nướng này và nhìn cậu thu dọn sạp bán của mình để trở về. Đôi mắt màu tím trong veo ấy vẫn luôn dõi theo bóng người cao gầy của cậu chàng, dù hai người không hề tương tác gì với nhau nhưng người ngoài nhìn vào vẫn có thể cảm nhận được sự thân thiết quan tâm của hai người."Anh dọn xong rồi, chúng ta có thể trở về thôi." Hoắc Vũ Hạo thở phào một hơi, cậu lau đi mồ hôi trên trán, quay ra mỉm cười nói với đối phương.Thiên Tuyết Văn chỉ chờ có vậy, cô vui vẻ chạy tới, như một thói quen xách túi đồ giúp bạn trai của mình. Trên đường trở về ký túc xá, cả hai đều cố tình đi đoạn đường vòng ngang qua hồ Hải Thần để trò chuyện cùng nhau. Khi biết sắp tới sẽ có cuộc khảo hoạch tân sinh năm nhất, cô nàng không hề khách khí, vỗ tay nói:"Nhất định Vũ Hạo sẽ giành được quán quân đó!"Hoắc Vũ Hạo gãi đầu ngại ngùng, dù đã rất nhiều lần nghe những lời khen từ cô nhưng bản thân chẳng thể nào bình tĩnh mà tiếp nhận nó cả. Cậu không nhịn được hỏi:"Cậu vẫn luôn tin tưởng như vậy sao? Dù cho ... hiện tại mình chỉ là Đại Hồn Sư cấp 17?"Thiên Tuyết Văn mỉm cười, nhìn chàng trai đang sóng vai đi cùng mình, sự ấm áp cùng quan tâm chẳng thể che giấu trong mắt đã thể hiện rõ tâm trạng của cô. Dưới ánh chiều tà, mái tóc vàng luôn rực rỡ như thái dương ấy trở nên mềm mại nhẹ nhàng hơn, cô gái nhẹ nhàng đáp lời:"Bởi vì tớ là bạn gái của cậu mà, tin tưởng người yêu không phải là điều tất yếu sao?"Nghe những lời đó từ cô, Hoắc Vũ Hạo sững người trong vài phút, không nhịn được bất đắc dĩ mỉm cười lắc đầu. Giống hệt như những gì mà cậu nghĩ.Tuyết Văn vẫn luôn như vậy mà.Tin tưởng và ủng hộ cậu hết mình vô điều kiện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com