Tuyet Sac Dan Duoc Su Quy Vuong Yeu Phi
Vì ngục điển sắp diễn ra, tất cả khách điếm trong hoàng thành đều được phủ vương tước bao trọn, dùng để chiêu đãi khách đến tham gia ngục điển.Nhưng khi hai người Mộ Như Nguyệt đi vào khách điếm, lại bị thông báo khách điếm đã hết phòng...Tuy Mộ Như Nguyệt cảm thấy hơi kỳ quặc nhưng cũng không dừng lại lâu, xoay người muốn rời đi, nhưng vừa ra tới cửa đã nghe thấy thanh âm phẫn nộ từ phía trước truyền đến làm nàng bất giác nhíu chặt mày."Ngươi vừa nói cái gì? Tất cả các phòng đều kín hết? Làm sao có thể? Nếu hôm nay các ngươi không cho bổn tiểu thư một công đạo, bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ không bỏ qua các ngươi!"Phấn y nữ tử tức run cả người, ánh mắt phẫn nộ như muốn giết người hung hăng trừng đám người trước mặt.Đứng trước mặt nàng là một thanh y nam tử, khinh thường trào phúng cười nói: "Vị cô nương này, thật xin lỗi, ngươi đã đến chậm một bước, tất cả các phòng của khách điếm chúng ta đã chật kín người, mời cô nương qua khách điếm khác hỏi đi."Chẳng qua, các khách điếm khác hiển nhiên cũng sẽ không có phòng trống...Ai bảo ngươi đắc tội đại tiểu thư phủ vương tước? Vừa rồi, nha hoàn phủ vương tước đã đến phân phó, nếu thấy bốn người này đến thuê phòng, nhất quyết từ chối bọn họ ngoài cửa.Thế lực vương tước cường đại, bọn họ nào dám cãi lệnh?Ngay lúc phấn y nữ tử còn muốn nói gì đó, một thanh âm từ bên cạnh truyền đến: "Lão bản, chỗ các ngươi còn phòng trống không?"Vì phấn y nữ tử ở đây, thanh y nam tử kia vốn đang muốn đuổi người, nhưng vừa nhìn rõ người đến, lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng nghênh đón: "Thì ra là Thiên Long đại sư, tiểu nhân lập tức an bài phòng cho đại sư."Lúc nói chuyện, vẻ mặt hắn tươi cười nịnh nọt, hoàn toàn không còn khí thế hùng hổ như vừa rồi.Ở hoàng thành, Thiên Long là một đan dược sư cường đại nổi danh, cơ hội tốt như thế, sao hắn có thể cự tuyệt đại sư ngoài cửa chứ?Vậy chẳng phải là không nể mặt đại sư sao?Nếu hầu hạ tốt, nói không chừng Thiên Long đại sư cao hứng ban thưởng cho một viên đan dược, vậy cả đời này cũng đủ rồi...Phảng phất như nhìn thấy đan dược tràn ngập nguyên khí đang vẫy tay với mình, thanh y nam tử suýt nữa chảy nước miếng."Hừ!" phấn y nữ tử hừ lạnh, "Không phải ngươi nói không có phòng trống à? Vì sao hắn vừa hỏi liền có?""Ha ha!" lão bản cười lạnh, "Đó là vì Thiên Long đại sư đã đặt phòng trước rồi, cho nên một gian phòng cuối cùng là để lại cho Thiên Long đại sư, còn ngươi... từ đâu đến thì lăn về đó đi! Ta nói vậy có đúng không, Thiên Long đại sư?"Hắn nói như vậy đã rất rõ ràng rồi, tin tưởng Thiên Long đại sư sẽ hiểu ý hắn, bất luận thế nào cũng không thể mất mặt trước Thiên Long đại sư được...Dứt lời, hắn liền nhìn về phía Thiên Long đại sư...Đáng tiếc, Thiên Long căn bản không nghe thấy lão bản đang nói gì.Bởi vì hắn đã nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đi về phía mình...Lão bản nhíu mày, theo ánh mắt Thiên Long liền thấy Mộ Như Nguyệt đi đến, sắc mặt lập tức trầm xuống, tức giận nói: "Ta đã nói rồi, ở đây không có phòng trống, các ngươi còn mặt dày đứng ở chỗ này làm gì? Không thấy Thiên Long đại sư đang ở đây sao? Đại tiểu thư cho phép các ngươi vào thành đã là nhân từ lắm rồi, đừng có không biết xấu hổ! Cũng phải, phỏng chừng đời này các ngươi đều chưa từng gặp được đan dược sư cường đại như Thiên Long đại sư, cho nên muốn mặt dày mày dạn ở lại hảo hảo nịnh bợ hắn!"Sắc mặt Dạ Tư Hoàng ngày càng đen, đang muốn động thủ, ai ngờ Thiên Long nhanh hơn hắn một bước, đánh lão bản một chưởng làm hắn văng ra ngoài!Lúc đầu, Thiên Long không chú ý đến lão bản đang nói gì, nhưng hắn càng nói càng lớn tiếng, người khác muốn không nghe thấy cũng khó...Có phải tên gia hỏa đáng chết này biết trình độ luyện đan của mình không bằng Như Nguyệt đại sư nên mới cố ý nhục nhã mình hay không?Càng nghĩ càng giận, Thiên Long xaoy người phẫn nộ quát: "Ngươi nói đi, ta với ngươi có thù oán gì mà ngươi phải nhục nhã ta như vậy?"Lão bản hoàn toàn dại ra, không rõ đã xảy ra chuyện gì.Nhục nhã Thiên Long đại sư? Không có a, cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám làm như vậy..."Đại sư, ngươi... có phải ngươi hiểu lầm rồi không? Ta không có nhục nhã lão nhân gia ngài, ta đang nói mấy người gây rối kia, khẳng định là đã nhận ra Thiên Long đại sư nên mới mặt dày không muốn rời đi!""Ngươi... ngươi còn dám nói!"Thiên Long tức đến mức toàn thân run rẩy.Hắn cho rằng, chuyện trên núi Thiên La có rất nhiều người chứng kiến, cho nên trình độ luyện đan của Mộ Như Nguyệt mạnh hơn hắn cũng đã truyền ra ngoài, gia hỏa này không có khả năng không biết, bởi vậy nhất định là đang cố ý nhục nhã mình.Kỳ thật, Thiên Long đúng là nghĩ oan cho lão bản, chuyện trên núi Thiên La quả thật có rất nhiều người biết, nhưng hắn lại chưa từng ra khỏi hoàng thành, làm sao biết người trước mắt là bạch y nữ tử trên núi Thiên La?Còn chuyện về Dạ Tư Hoàng, toàn bộ đều bị che giấu...Thiếu niên này thật sự quá yêu dị, làm người ta không dám mạo phạm, hơn nữa Tôn Diệu của phủ vương tước thua dưới tay hắn, dù Tôn Diệu không dám tìm hắn báo thù, nhưng nếu biết bọn họ tuyên truyền chuyện ở núi Thiên La ra ngoài, về sau nhất định sẽ có ngày yên tĩnh.Nếu ở hoàng thành có người biết đến sự tồn tại của Dạ Tư Hoàng, tất nhiên sẽ dễ dàng nhận ra Mộ Như Nguyệt chính là vị nữ tử kia...Đáng tiếc, chẳng có ai biết chuyện này.Cũng chú định kết cục bi thảm của lão bản...Phấn y nữ tử nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt như muốn nhìn ra cái gì.Tuy nàng kiêu căng ngạo mạn nhưng đầu óc lại không ngốc, sao có thể không đoán ra Thiên Long vì Mộ Như Nguyệt mới động thủ với lão bản? Huống chi, sư phụ từng nói với nàng, thiên hạ cường giả vô số, có rất nhiều cường giả không thể nhìn ra bằng mắt thường.Hiển nhiên, nàng đã không trông mặt mà bắt hình dong...Nhưng dù nghĩ như vậy, nàng vẫn không cho rằng nữ tử mỹ mạo như Mộ Như Nguyệt sẽ có thực lực quá cường đại..."Thiên Long, đã lâu không gặp." Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói.Nghe vậy, Thiên Long thu hồi cái chân đang đạp lên người lão bản, xoay người cung kính nói với Mộ Như Nguyệt: "Như Nguyệt đại sư, ngươi cũng tới tham gia ngục điển lần này?""Tới xem náo nhiệt thôi, có điều, ta đang muốn rời đi.""Rời đi? Vì sao?" Thiên Long sửng sốt, hỏi.Hắn còn muốn lĩnh giáo Mộ Như Nguyệt một phen, sao có thể để nàng rời đi nhanh như vậy?"Không sai", Mộ Như Nguyệt gật gật đầu nói, "Vận khí của ta không tốt như Thiên Long đại sư ngươi, thời điểm ngươi tới đúng lúc còn có phòng trống, vừa rồi ta được báo là khách điếm đã chật kín người, cho nên đang định rời đi."Nàng biết rất rõ, lúc Thiên Long tới còn có phòng trống, mà nàng đến sớm hơn lại không có phòng...Vì thế, lão bản nhìn thấy sắc mặt Thiên Long đại sư tối sầm xuống."Đại... đại sư, đây là mệnh lệnh của phủ vương tước! Ngươi không thể đối nghịch với phủ vương tước!""Hừ!" Thiên Long hừ lạnh, nói: "Ta không quan tâm vương tước hay người của phủ vương tước gì đó, Như Nguyệt đại sư là ân nhân của ta mà phải chịu đãi ngộ như thế, chuyện này ta sẽ nhớ kỹ! Như Nguyệt đại sư, chúng ta đi, ta mang ngươi đến ở khách điếm khác, xem ai to gan lớn mật dám cự tuyệt lão tử!"Buồn cười! Dù trình độ luyện đan của Mộ Như Nguyệt còn chưa vượt qua hắn, nhưng nàng có thể mượn ngoại lực để luyện chế thành công đan dược thượng giai cao cấp, phải biết rằng, ngay cả hắn cũng không làm được như thế.Thiên phú luyện đan như vậy phỏng chừng cả địa ngục cũng không ai sánh được, đám ngu ngốc này cư nhiên dám cự tuyệt nàng ngoài cửa?Huống chi, tiểu tử bên cạnh nàng thực lực cường hãn đến mức Tôn Diệu đại thống lĩnh phải kiêng kị, cho nên, sau khi nhìn thấy thái độ của những người này, Thiên Long cảm thấy bọn họ đúng là chán sống rồi...Ngoài cửa khách điếm, phấn y nữ tử bước nhanh đến, chắn trước mặt Mộ Như Nguyệt."Này, vừa rồi cảm ơn ngươi."Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Ta không giúp ngươi, chỉ trùng hợp gặp được một người quen thôi."Phấn y nữ tử cười nói: "Phải không?"Kỳ thật, sao nàng có thể không nhìn ra thái độ Thiên Long đối với Mộ Như Nguyệt rất cung kính mà Mộ Như Nguyệt đối với hắn lại xa cách? Nếu không vì giải vây cho mình, phỏng chừng nàng cũng lười ra mặt.Nếu Mộ Như Nguyệt đã không muốn thừa nhận, nàng cũng sẽ không hỏi nhiều, ghi nhớ trong lòng là đủ rồi..."Lúc ở trước cửa thành đã đắc tội, không biết ta có thể đồng hành cùng ngươi hay không?" phấn y nữ tử cười nói: "Đúng rồi, ta còn chưa giới thiệu, ta tên Linh Vân."Mộ Như Nguyệt chỉ cười nhạt, vẫn chưa nhiều lời.Nếu ở trước cửa thành, Linh Vân không nói mấy câu kia, thì lức này nàng cũng sẽ không giúp nàng ấy...---------------"Ngươi nói cái gì?"Trong hoa viên phủ vương tước, nữ tử nắm chặt trường kiếm trong tay, quay đầu nhìn thị nữ phía sau, cười lạnh."Không ngờ nữ nhân kia lại quen biết Thiên Long, hơn nữa thoạt nhìn quan hệ còn không tầm thường! Xem ra, ta đã xem thường nữ nhân được vương đặt trong lòng!"Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt, lẩm bẩm: "Có điều, nữ nhân kia đúng là xinh đẹp, nhìn bên ngoài còn đẹp hơn bức họa vương treo trong phòng luyện đan, một ngày nào đó, ta sẽ rạch nát khuôn mặt nàng, nếu nàng bị hủy dung, vương tôn kính của chúng ta còn tiếp tục yêu nàng sao?"Bạch Yên nở nụ cười đẹp như tranh vẽ, khiến tất cả mọi người ở đây không khỏi động dung.Nàng là đệ nhất mỹ nhân hoàng thành, trước giờ đều cho rằng chỉ có nàng mới xứng là nữ nhân mỹ lệ nhất địa ngục, cũng là nữ nhân duy nhất xứng đôi với vương...Cho đến khi nàng lẻn vào cung cấm, nhìn thấy bức họa treo trên vách tường, mới phát hiện trên đời còn có nữ nhân tuyệt thế vô song như vậy...Vương treo bức họa kia trên tường, lại biến phòng luyện đan thành cấm địa, nàng liền biết vị người trong lòng hắn yêu chính là nữ tử trong bức họa, cũng là bí mật tại sao hắn vẫn luôn không lập hậu...Nhưng nàng không cam lòng! Không cam lòng thua kém nữ nhân khác.Từ khi đó, nàng bắt đầu thay đổi trở nên ôn nhu hiền huệ, thiện lương nhu nhược, cũng trở thành tình nhân trong mộng của rất nhiều nam nhân nhưng vẫn không thể đả động được tâm hắn...Nếu... nếu nữ tử kia không xuất hiện, một ngày nào đó, vương sẽ nhìn đến nàng ôn nhu thiện lương, chung tình với nàng, cho nên, nữ tử kia nhất định phải chết!"Đừng trách ta tàn nhẫn độc ác!"Nhớ lại chuyện cũ, Bạch Yên nở nụ cười thánh mẫu tỏa sáng chói mắt, che đi tia âm hiểm không dễ phát hiện nơi đáy mắt."Muốn trách thì trách ngươi đã sinh ra trên cõi đời này! Trách cha mẹ ngươi!"Thị nữ phía sau tựa như đã sớm nhìn quen Bạch Yên như thế, biểu tình không thay đổi, cung kính đứng chờ lệnh..."Ngưng Nguyệt, ngươi đi làm cho ta một chuyện..."Đêm. Ánh trăng như nước, gió đêm luồn qua kẽ lá phát ra tiếng vang xào xạc.Mộ Như Nguyệt đang nằm trên giường chợt mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua tia sáng sắc bén, ngay sau đó là vô số thanh kiếm xuyên qua cửa sổ, lao về phía Mộ Như Nguyệt bằng tốc độ sét đánh.Mộ Như Nguyệt không nói gì, trên người bốc lên ngọn lửa mãnh liệt, những thanh kiếm kia còn chưa tới gần nàng thì đã bị thiêu thành tro tàn...Đột nhiên, một cái bóng trắng phá cửa sổ xông vào phòng, đứng trước mặt Mộ Như Nguyệt."Các ngươi là ai?" Mộ Như Nguyệt khẽ nhíu mày, lạnh nhạt hỏi.Ở hoàng thành, nàng chỉ có một kẻ thù, chính là Tôn Diệu đại thống lĩnh.Nhưng nàng tin tưởng, Tôn Diệu đã biết thực lực của nàng và Hoàng Nhi rồi, chắc chắn sẽ không phái đám kiến hôi này tới ám sát.Cho nên, những người này tuyệt đối không phải người của Tôn Diệu."Hừ."Bạch y nữ tử cầm đầu hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời Mộ Như Nguyệt mà vung trường kiếm lên, nhanh như chớp đâm vào mặt Mộ Như Nguyệt.Nàng không giết mà là muốn hủy hoại dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia.Bởi vậy, Mộ Như Nguyệt kết luận, bọn họ không phải thuộc hạ của Tôn Diệu.Nếu đã như vậy, cũng chỉ có một người...Đột nhiên, trong đầu Mộ Như Nguyệt hiện lên một khuôn mặt.Mặc dù không biết nữ nhân kia có thù hận gì với mình, nhưng Mộ Như Nguyệt nàng cũng khong phải loại người ngồi yên cho người ta ám toán...Thấy mũi kiếm sắp đâm vào mặt Mộ Như Nguyệt, khóe môi Ngưng Nguyệt nở nụ cười lãnh lẽo, không ai thấy rõ động tác của nàng, mọi người chỉ thấy một đạo bạch quang xẹt qua, nàng đã xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt.Lúc này, tất cả đều cho rằng Mộ Như Nguyệt không thể tránh thoát một chiêu này, vì dù sao Ngưng Nguyệt cũng là thị nữ có thực lực mạnh nhất bên cạnh đại tiểu thư, ngay cả một số thiên tài vương công quý tộc cũng không bằng nàng.Chỉ dựa vào nữ nhân này làm sao có thể tránh thoát công kích của Ngưng Nguyệt?Nhìn đi, nữ nhân kia rõ ràng đã bị dọa choáng váng, không dám động đậy chút nào, giống như ngây dại...Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Ngưng Nguyệt bỗng thay đổi.Kiếm của nàng tới trước mặt Mộ Như Nguyệt rồi nhưng làm thế nào cũng không thể tiến thêm được, giống như có một tấm chắn vô hình chắn trước mặt đối phương.Chỉ thiếu một chút nữa thôi...Tay Ngưng Nguyệt dùng lực mạnh thế nào cũng không thể tiến thêm dù chỉ một tấc, trên trán nàng bắt đầu toát mồ hôi lạnh, kinh ngạc ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt cười như không cười..."Thế nào?" Mộ Như Nguyệt nhếch môi, "Ta đứng đây cho ngươi giết đó, sao ngươi không giết đi?"Tình huống hiện tại, chỉ có một mình Ngưng Nguyệt biết.Những người phía sau đều hai mặt nhìn nhau, không biết Ngưng Nguyệt đang làm cái quỷ gì."Ngưng Nguyệt, sao ngươi không động thủ? Đừng quên mệnh lệnh của chủ tử, chẳng lẽ ngươi mềm lòng với kẻ địch?""Đúng vậy, Ngưng Nguyệt, ngươi mau hủy dung nữ nhân này đi, chúng ta còn trở về công đạo với chủ tử."Nghe mọi người không kiên nhẫn thúc giục, Ngưng Nguyệt quả thật khổ mà không nói nên lời.Chẳng lẽ muốn nàng nói, ngay cả thân thể đối phương nàng cũng không thể tới gần?Có thể làm được như vậy, chứng tỏ thực lực nữ nhân này mạnh hơn nàng không chỉ một chút.Cho dù có thể tiếp cận, chỉ sợ kiếm của mình cũng chỉ có thể gãi ngứa cho nàng mà thôi.Xem ra, tiểu thư đã xem thường nữ nhân này...Mộ Như Nguyệt quan sát biểu tình trên mặt Ngưng Nguyệt, cười nói: "Thế nào, không động thủ sao? Nếu ngươi không động thủ, vậy... để ta ra tay trước."Không ai nhìn thấy Mộ Như Nguyệt ra tay thế nào.Mọi người chỉ cảm nhận được một trận gió lướt qua trước mặt, thậm chí không đau không ngứa...Nhưng thời điểm bọn họ muốn mở miệng châm chọc, biến cố chợt phát sinh.Thân thể Ngưng Nguyệt có vô số lỗ thủng, giống như bị kiếm đâm xuyên qua vậy, máu tươi phun ra, nhưng lại không có giọt nào rơi trên mặt đất, tất cả đều ngưng tụ trong không khí.Sợ hãi...Đúng vậy, giờ khắc này, trong lòng mọi người chỉ có nỗi sợ hãi lan tràn.Mộ Như Nguyệt ra tay chẳng cần đao to búa lớn gì mà đã xuyên thủng thân thể Ngưng Nguyệt, phải có thực lực mạnh cỡ nào mới có thể làm được đến mức này?Dù các nàng đã giúp Bạch Yên giết vô số người, gặp rất nhiều nguy hiểm nhưng chưa lần nào cảm thấy sợ hãi như lần này...Thậm chí, các nàng có thể cảm nhận được một bàn tay bóp chặt cổ họng mình, hít thở không thông.Dần dần, sắc mặt mọi người đều tím tái, rồi xanh mét, cho đến khi không hô hấp được nữa..."Cường... cường giả tôn thượng? Ngươi... ngươi là cường giả tôn thượng?"Nữ tử cuối cùng ngã xuống, hai mắt trợn to, hoảng sợ nhìn Mộ Như Nguyệt.Chỉ có cường giả tôn thượng mới có thể biến không khí thành công cụ giết người vô hình...Hơn nữa, ít nhất phải là tôn thượng trung cấp...Người mới bước vào cảnh giới tôn thượng sẽ không có loại thực lực này.Đại tiểu thư rốt cuộc đã trêu chọc kẻ địch gì vậy?Còn trẻ mà đã cường đại như vậy, nếu để nàng tiếp tục trưởng thành, chỉ sợ toàn bộ phủ vương tước cũng không phải đối thủ của nàng...Từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt không có bất cứ biểu tình gì, ngữ khí nhàn nhạt: "Xem đủ rồi thì xuất hiện đi."Dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra.Linh Vân nhìn Mộ Như Nguyệt, lại nhìn những người nằm dưới đất."Các nàng là người phủ vương tước."Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Làm sao ngươi biết?"Tuy nàng cũng có suy đoán, nhưng lời nói của Linh Vân lại chứng thực suy đoán này.Linh Vân cười lạnh: "Người cầm đầu tên Ngưng Nguyệt, là chó săn của đại tiểu thư Bạch Yên phủ vương tước!"Lúc nói chuyện, Linh Vân nghiến răng nghiến lợi, thanh âm ác độc như muốn bầm thây vạn đoạn đối phương."Có thù oán?" Mộ Như Nguyệt liếc Linh Vân một cái, hỏi.Bình thường, nàng sẽ không quản chuyện người khác, nhưng lần này là phủ vương tước trêu chọc nàng trước."Đúng vậy!" đáy mắt Linh Vân hừng hực lửa giận và cừu hận, "Sức khỏe của ta từ nhỏ đã không tốt, thể chất suy nhược, sau đó gặp được một vị sư phụ, ta rời cha mẹ đi theo nàng tu luyện từ khi còn nhỏ, một năm trước, sư phụ tặng ta một viên đan dược thượng giai Hóa thần đan, có thể giúp võ giả dưới cấp đỉnh tôn thượng đột phá cực hạn, đẩy tốc độ tu luyện lên nhanh nhất, tổng cộng có hai viên đan dược, một viên sư phụ cho ta dùng, còn một viên là ta cầu sư phụ cho đệ đệ ta."Linh Vân siết chặt nắm đấm, thân thể nhịn không được run rẩy."Nhưng không biết vì sao người của phủ vương tước lại biết chuyện này, vị đại tiểu thư kia dã tâm bừng bừng, vẫn luôn muốn được vương chú ý mà liều mạng tu luyện, cho nên nàng phái người đoạt Hóa thần đan, vì không cho người khác biết được hành vi của mình, nàng tàn nhẫn giết hại cha mẹ và đệ đệ của ta!"Bây giờ nhớ lại thảm trạng lúc đó, trái tim Linh Vân co rút đau đớn.Nàng vốn định giúp đệ đệ, ai ngờ lại hại bọn họ..."Ta trở về chậm một bước, không thể gặp cha mẹ và đệ đệ lần cuối, ngay cả hung thủ là ai cũng không biết! Về sau ta cầu sư phụ điều tra mới tìm được hung thủ!"Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, bỗng có hứng thú với sư phụ của Linh Vân.Nếu Bạch Yên giết người diệt khẩu vì che giấu hành vi tội ác của mình, mà sư phụ của Linh Vân có thể tra được là do người phủ vương tước làm, chứng tỏ sư phụ nàng không phải nhân vật bình thường.Linh Vân hít sâu một hơi: "Cho nên, lần này ta đến đây không phải vì ngục điển, cũng không phải vì muốn nhìn thấy vương, ta chỉ muốn báo thù cho người nhà của ta!""Trước kia ngươi và vương tước có quan hệ gì?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười nói: "Ta nhớ lúc ở cửa thành, ngươi mắng hắn là cẩu tặc vong ân phụ nghĩa."Nghe vậy, Linh Vân hừ lạnh: "Cả cái địa ngục này ai mà không biết vương tước vong ân phụ nghĩa? Hắn vì leo lên vị trí vương tước mà giết ân sư của mình! Toàn bộ người địa ngục đều mắng hắn như vậy, một phụ thân như hắn có thể sinh ra loại nữ nhi gì chứ? Đáng tiếc, mọi người đều bị biểu hiện giả dối của nàng ta che mắt, so với phụ thân nữ nhân chết tiệt kia rõ ràng còn dối trá hơn gấp bội! Cố làm ra vẻ!"Đột nhiên, Linh Vân dời mắt nhìn về phía Mộ Như Nguyệt."Này, ta và tiện nữ nhân kia có thù oán, nàng lại muốn giết ngươi, không bằng chúng ta liên hợp lại đối phó nàng, thế nào?"Mộ Như Nguyệt ngáp một cái: "Xin lỗi, ta không có hứng thú hợp tác với ngươi, hiện tại cũng không còn sớm, ta muốn nghỉ ngơi, Bạch Trạch, giúp ta tiễn khách."Linh Vân còn chưa kịp phản ứng, trên người Mộ Như Nguyệt chợt lóe lên một đạo bạch quang, một nam nhân tuấn mỹ như thần tiên xuất hiện trước mặt Linh Vân.Đẹp!Quá đẹp!Linh Vân chưa từng gặp nam nhân nào tuấn mỹ như thế, nhất thời nhìn đến ngây ngốc.Tuy trên mặt nam nhân mang nụ cười nhàn nhạt nhưng lại lộ ra sự xa cách lạnh nhạt.Linh Vân bất giác rùng mình, vừa ngước mắt liền đối diện với một đôi mắt ẩn chứa hàn ý, cự người ngoài ngàn dặm..."Nguyệt bảo ngươi ra ngoài!"Lạnh...Linh Vân run lên, nàng không ngờ một nam nhân tuấn mỹ lại có thể lạnh như vậy...Giống như không ai có thể vào được mắt hắn.Đương nhiên, Linh Vân biết, có một người ngoại lệ...Nhưng trong thời điểm này, nàng cũng không thắc mắc vì sao Bạch Trạch đột nhiên xuất hiện, cáo từ xong liền vội vàng xoay người rời đi, cũng không có dũng khí thưởng thức vẻ đẹp kinh hãi thế tục kia nữa...-----------------"Ngươi nói cái gì?"Trong phủ vương tước, Bạch Yên vỗ bàn đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn người trước mặt: "Ngươi vừa nói cái gì? Bọn Ngưng Nguyệt... toàn quân bị diệt?"Không!Tuyệt đối không có khả năng!Nàng biết rõ thực lực của Ngưng Nguyệt, trong số những người cùng lứa tuổi, ngoài mình ra thì không ai mạnh hơn Ngưng Nguyệt, nữ nhân kia lại càng không có khả năng, huống chi, để phòng ngừa có sai sót, nàng đã phái hết tất cả tinh anh bên cạnh đến đó.Làm sao có thể toàn quân bị diệt?Chẳng lẽ lão gia hỏa Thiên Long kia làm?"Là... là thật đó đại tiểu thư, hôm nay thuộc hạ đi điều tra tình huống, Ngưng Nguyệt cô nương bọn họ đều đã chết..." bạch y nhân quỳ trên mặt đất, đáp.Bạch Yên chậm rãi ngồi xuống, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, lạnh lùng nói: "Thiên Long, ta vốn nể tình ngươi là một đan dược sư thương giai trung cấp, không muốn vương tổn thất một nhân tài cho nên mới không so đo chuyện ngươi giúp đỡ nàng ta, không ngờ ngay cả người của ta ngươi cũng dám giết, một khi đã như vậy... ta sẽ khiến ngươi hối hận! Dù ngươi là đan dược sư thượng giai trung cấp thì thế nào? Ta là thê tử tương lai của vương, ta muốn giết ngươi, ai dám ngăn cản? Còn có Mộ Như Nguyệt, ngươi cứ chờ đó, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!!!"Ở địa ngục, ngục điển là một ngày hội rất quan trọng, vào ngày đó, tất cả cao thủ từ khắp địa ngục đều hướng về hoàng thành...Cảnh tượng cao thủ tụ tập này long trọng đến mức khiến người ta không tưởng tượng nổi.Cường giả tôn thượng vốn hiếm gặp, hiện giờ trong hoàng thành lại tụ tập đông đảo, ngay cả mấy lão gia hỏa lánh đời cũng xuất quan rời núi đến tham dự ngục điển...Lúc này, trên quảng trường lớn nằm chính giữa hoàng thành bao phủ một tầng hơi thở cường đại, vì ngục điển lần này, mọi người đều bộc lộ thực lực của mình, nhằm hù dọa những người có thực lực kém hơn mình...Hiển nhiên, dưới khí thế cường đại uy áp, một số người sắc mặt bắt đầu tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này.Nhưng ở giữa đám đông lại có ba người chói mắt nhất.Ba người kia thoạt nhìn đều khá trẻ tuổi nhưng lại cực kỳ bắt mắt, đặc biệt là, dưới sự uy áp của nhiều cường giả như vậy mà bọn họ giống như không hề chịu chút ảnh hưởng nào...Chẳng qua, so với những người khác, Linh Vân càng khiếp sợ hơn.Nàng vì mang theo thần khí sư phụ cho nên mới có thể mặt không đổi sắc trước uy áp của cường giả, nhưng hai người kia vì sao làm được như vậy?Thần khí có thể cảm ứng lẫn nhau, cho nên Linh Vân kết luận hai người này không mang theo bất kì thần khí nào...Nghĩ đến đây, Linh Vân nhịn không được đánh giá bọn họ, đáy mắt hiện lên tia suy nghĩ sâu xa.Xem ra sư phụ nói không sai, thế giới này đúng là ngọa hổ tàng long, hai người trước mắt, nàng nhìn thế nào cũng không thấu..."Nữ nhân kia thoạt nhìn không đơn giản!" Bạch Yên khẽ nheo mắt, cười lạnh nói: "Khó trách có thể mê hoặc vương thần hồn điên đảo, chẳng qua, dù nàng có bản lĩnh lớn cỡ nào, ta cũng sẽ không để nàng tồn tại trên cõi đời này..."Hơn nữa, nàng ta cũng không có tư cách để tồn tại."Nữ nhi, nữ nhân kia là..." Vương tước đại nhân nhìn nữ nhi bảo bối của mình, kinh ngạc hỏi.Không ai hiểu nữ nhi mình hơn hắn...Đừng nhìn mặt ngoài nàng ôn nhu thiện lương, nội tâm tuyệt đối âm độc hơn bất kì ai.Không biết nữ nhân này đắc tội nàng thế nào mà nàng muốn trí nàng ta vào chỗ chết."Phụ thân, nàng giết người của ta, cho nên ta muốn nàng phải chết! Hơn nữa, mọi chuyện ta đã an bài chu đáo, lần này sẽ không để nàng ta sống sót rời khỏi nơi này!""Yên Nhi, theo tin tức thám tử tra được, sáng mai vương sẽ về tới hoàng thành."Sáng mai?Bạch Yên khẽ nhếch môi: "Thời gian một ngày là đủ rồi!"Trước khi vương trở về, nàng sẽ khiến nữ nhân này chết không có chỗ chôn!----------------Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, một thân ảnh bạch y bước lên đài hiến tế.Hắn quét mắt về phía đám đông bên dưới, chậm rì rì nói: "Hẳn là các vị đều đã biết quy tắc của lễ hội ngục điển mỗi năm một lần, tất cả những người đến tham gia ngục điển đều có thể khiêu chiến quan viên trong hoàng thành, người thắng có thể thay thế chức quan của đối phương!"Đây chính là quy tắc cường giả vi tôn ở địa ngục!Chỉ cần ngươi có thực lực, ngôi vị hoàng đế cũng có thể thuộc về ngươi! Mà bất kì ai cũng không thể cự tuyệt lời khiêu chiến! Chỉ có người thực lực cường đại mới xứng ngồi trên vị trí cao.Vì quyền thế, ngục điển hằng năm đều có rất nhiều người đến tham gia.Các quan viên quý tộc trong hoàng thành không muốn bị người khác thay thế thì chỉ có cách liều mạng tu luyện.Cũng chính vì nguyên nhân này mà địa ngục mới có nhiều cường giả đến thế...Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Linh Vân bên cạnh, theo tầm mắt của đối phương liền nhìn thấy vương tước ngồi trên đài cao.Hiển nhiên, người Linh Vân muốn khiêu chiến chính là vương tước!Nghĩ vậy, Mộ Như Nguyệt bất giác lắc lắc đầu.Cho dù trong tay Linh Vân có thần khí nhưng cũng không thể đánh bại vương tước, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, khoảng cách này không hề dễ dàng vượt qua được...Cho nên, nếu Linh Vân khiêu chiến vương tước thì kết cục chỉ có một, chính là thất bại!"Ta khuyên ngươi nên nhẫn nại một chút, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, lấy thực lực của ngươi đối phó Bạch Yên không thành vấn đề, nhưng muốn đối phó vương tước thì vẫn có chênh lệch!" Mộ Như Nguyệt nhìn Linh Vân, thản nhiên nói."Nếu năm nay ta không báo thù thì phải chờ đến năm sau! Ta không muốn chờ thêm một chút nào nữa, nữ nhi hắn hại chết cả nhà ta, ta nhất định sẽ khiến hắn hồn phi phách tán!" Linh Vân oán hận nói, "Chờ sau khi ta thay thế vị trí vương tước, ta liền làm nữ nhi hắn chôn cùng người nhà ta!"Người ở đại lục chết còn có thể đến địa ngục.Nhưng người ở địa ngục mà chết thì sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này.Hồn phi phách tán!Linh Vân sao có thể không đau khổ oán hận?Nếu Bạch Yên đã giết cả nhà nàng, vậy nàng cũng sẽ diệt toàn bộ phủ vương tước, báo thù cho cha mẹ và đệ đệ...Thấy Linh Vân khăng khăng như thế, Mộ Như Nguyệt cũng không nói gì nữa, kỳ thật, nếu phủ vương tước không trêu vào nàng, nàng cũng không muốn xen vào việc người khác. Nhưng mà, nàng không quên, đêm qua người phủ vương tước muốn ám sát nàng...Bởi vậy, dù Linh Vân không động thủ, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho những người đó!"Tướng quân đại nhân, ta muốn khiêu chiến ngươi!"Trong lúc mọi người châu đầu ghé tai bàn luận, một thanh âm đột nhiên vang lên.Sau đó, một thanh y nam nhân từ trong đám đông đi ra.Thanh y nam nhân cầm kiếm, nhìn Vân tướng quân, nói: "Tướng quân đại nhân, ta nhìn trúng vị trí của ngươi đã lâu, hôm nay liền đến thử vận khí một chút, còn mong tướng quân đại nhân chỉ giáo nhiều hơn."Dứt lời, nam nhân rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí quét về phía Vân tướng quân.Vân tướng quân lập tức nhảy lên đài, nâng kiếm ngăn cản, oanh một tiếng, kiếm khí hai bên va chạm, tạo nên một trận cuồng phong.Bình thường rất hiếm khi có thể chứng kiến trận chiến có cấp bậc cao như vậy, cho nên mọi người đều không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người giao đấu..."Thanh y nam nhân kia sẽ thua..." Mộ Như Nguyệt nhìn tình hình chiến đấu phía trước, hờ hững nói.Linh Vân nhìn nàng một cái, rồi dời mắt quan sát trận chiến, đúng lúc này, trong cơ thể Vân tướng quân bộc phát một cỗ lực lượng mãnh liệt như núi lửa phun trào, một khối nham thạch thật lớn đánh vào ngực thanh y nam nhân.Thanh y nam nhân chỉ cảm thấy trái tim trầm xuống, lục phủ ngũ tạng chấn động run rẩy, cổ họng dâng lên mùi vị tanh ngọt, phun một ngụm máu tươi..."Ta thua."Hắn không thể không thừa nhận, trận này mình thua, nhưng có thể chiến đấu với cao thủ như vậy, hắn thua không hối hận..."Vị công tử này, nếu đã thua, mời ngươi xuống đài, không biết còn ai muốn khiêu chiến hay không?"Lời vừa dứt liền có một thanh âm vang lên."Ta lên."Nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thiếu niên tuấn mỹ vừa lên tiếng.Kinh diễm!Giờ khắc này, trong mắt mọi người đều lộ vẻ kinh diễm.Trước giờ bọn họ chưa từng thấy nam nhân nào đẹp như vậy, vẻ đẹp tựa tiên tựa ma, hai loại khí chất đối lập mà lại hòa hợp, chẳng qua, nam nhân này quá trẻ, trẻ đến mức khiến người ta không thể tin được hắn có dũng khí khiêu chiến...Đám đông ồn ào nghị luận không ngừng."Nam nhân này là ai? Có lai lịch gì à?""Ta biết, hình như hôm trước vì hắn không có thực lực gì nên bị người của phủ vương tước ngăn ngoài cửa thành, nếu không nhờ Bạch Yên tiểu thư châm chước thì ngay cả cửa hoàng thành hắn cũng không bước vào được, không biết hắn dựa vào cái gì mà dám khiêu chiến! Không phải tướng mạo đẹp mắt một chút thôi sao!"Người nói lời này, ngữ khí rõ ràng có vẻ ghen ghét.Thiếu niên này ngoại trừ tướng mạo không tồi, thật sự không nhìn ra còn có ưu điểm gì, nếu thực lực của hắn cường đại thì lúc trước sao lại bị ngăn ngoài cửa thành chứ...Cho nên, hắn cho rằng thiếu niên này không có thực lực gì đáng nói.Quan tư tế cũng không ngờ người muốn khiêu chiến lại là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, khẽ cau mày hỏi: "Vị tiểu công tử này, không biết ngươi muốn khiêu chiến ai?""Đại thống lĩnh, Tôn Diệu!"Dạ Tư Hoàng nhếch môi, tầm mắt nhìn về phía Tôn Diệu đang tránh né.Vừa nghe lời này, mọi người đều ngẩn ra.Đại thống lĩnh là ai? Chính là người phủ vương tước. Hiện giờ trên quảng trường này, người có thể vượt qua hắn cũng chỉ có vương tước mà thôi, thiếu niên này thế nhưng to gan dám khiêu chiến Tôn Diệu?Nhưng càng khiến mọi người kinh ngạc chính là, khi nghe Dạ Tư Hoàng nói muốn khiêu chiến mình, Tôn Diệu liền biến sắc, chậm chạp không chịu tiến lên giống như đang né tránh cái gì...Nói thật, từ sau khi trở về hoàng thành, Tôn Diệu quả thật không sợ Dạ Tư Hoàng.Bởi vì sau lưng hắn có phủ vương tước làm hậu thuẫn.Nhưng mà hiện tại là ngục điển, mặc dù vương không ở đây nhưng vẫn còn một quan tư tế, hắn không thể không kiêng kị Dạ Tư Hoàng..."Tôn Diệu, ngươi còn thất thần làm gì?"Vương tước thấy Tôn Diệu chậm chạp không tiến lên, ngữ khí có chút không kiên nhẫn."Còn không lập tức lên đài chiến đấu?"Giờ khắc này, Tôn Diệu có khổ mà không nói nên lời.Chiến đấu? Vậy chẳng phải tìm chết sao?Tôn Diệu tin, Dạ Tư Hoàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình! Chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ giết mình! Cho nên, biện pháp duy nhất bây giờ là nhận thua.Chỉ cần ngục điển kết thúc, hắn còn có rất nhiều cơ hội báo thù.Nghĩ vậy, Tôn Diệu hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta nhận thua!"Nhận... nhận thua?Mọi người đều cho rằng lỗ tai mình có vấn đề.Tôn Diệu cư nhiên nhận thua?Đối phương còn là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy?Loại kết quả này căn bản không có khả năng xảy ra! Nhất định là bọn họ nghe nhầm, đúng vậy, nhất định là nghe nhầm!"Tôn Diệu, ngươi vừa nói cái gì?"Sắc mặt vương tước hơi đổi.Tôn Diệu nhận thua, rõ ràng đã làm hắn mất mặt.Nếu Tôn Diệu bại bởi một lão quái vật thì không nói làm gì, nhưng đối phương lại là một tiểu tử thúi miệng còn hôi sữa! Chuyện này rõ ràng khiến phủ vương tước mất hết thể diện, hắn không thể chịu đựng được điều này!"Vương tước, ta muốn nhận thua." Trong lòng Tôn Diệu run sợ nhìn vương tước, nói: "Ta...""Hừ", vương tước hừ lạnh, "Người của phủ vương tước ta dù chết cũng không được nhận thua! Ngươi lập tức đi lên chiến đấu cho ta!""Nhưng mà, ta...""Còn không đi mau!"Bất luận thế nào, hắn cũng sẽ không để Tôn Diệu làm mất thể diện phủ vương tước.Trận này, nhất định phải chiến!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com