TruyenHHH.com

Tuyet Do Seventeen

Ánh đèn chói sáng trên trần rọi thẳng vào mắt Chan. Cố gắng lấy lại tỉnh táo để mở mắt ra lần nữa, khuôn mặt quen thuộc đập thẳng vào tầm nhìn của cậu.

-Nhóc con đã tỉnh rồi sao? Xem ra không cần tôi dùng đến biện pháp để gọi cậu dậy nhỉ? - Minhyuk nhẹ nhàng thả xô nước trên tay xuống.

Chan đăm đăm nhìn theo nhất cử nhất động của Minhyuk. Cậu không biết người trước mắt đang có ý định gì, nếu là anh ta người của lão già chết tiệt kia thì đáng lý ra giờ này cậu phải phơi xác trên thành cầu rồi mới đúng. Nhưng nếu là người của Moon Junhui thì Chwe Hansol sao có thể không nhận ra?

Nhận thấy ánh mắt không mấy thân thiện của Chan, Minhyuk chỉ có thể bất lực mỉm cười. Giờ anh phải nhận đóng thêm vai phản diện luôn đấy à?

-Reng, reng, reng.....

Tiếng chuông điện thoại trong túi quần Minhyuk đều đặn vang lên. Ngay khi nhìn thấy tên người gọi, Minhyuk không chút do dự ngắt máy.

-Cậu nhóc, giờ anh phải đi có việc. Nhóc ở đây chờ một chút. Anh sẽ về nhanh thôi....- Lời nói còn chưa hết, bóng dáng Minhyuk đã biến mất sau cánh cửa.

Chan cố gắng nhúc nhích nhưng toàn thân hoàn toàn không thể cử động nổi. Cả người cậu đều bị buộc chặt vào chiếc ghế sắt lạnh lẽo, đôi chân cậu thì bị dán chặt vào chân ghế. Miệng Chan cũng bị dán chặt bởi những lớp băng dính to bản.

Mùa đông buốt giá nhưng mồ hôi lại chảy dọc cơ thể Chan. Tự hiểu rằng không có cách nào để thoát ra được, Chan chỉ có thể buông xuôi nỗ lực, nuốt xuống thực tại đắng lòng.

Chan nhắm mắt lại, ngả đầu xuống ghế.

Mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy sao?















-Roẹt!!!

Cảm giác đau nhói ở khuôn miệng khiến Chan giật bắn mình. Miếng băng dính trên môi cậu lúc này đã không còn nữa và người đang cầm nó..........







...........là Xu Minghao.

-Chà chà, xem chúng ta có ai ở đây nào? - Vo viên miếng băng dính trong tay, Minghao chẳng ngần ngại mở lời chọc ngoáy.

Sự đau đớn trên mặt Chan dần chuyển thành bất ngờ. Và không khó để Minghao nhìn ra điều ấy.

-Sao? Không ngờ đến việc anh xuất hiện hả chú em? Chơi bọn anh một vố như thế thì chú em phải chuẩn bị sẵn tinh thần đi chứ.

Chan lập tức hiểu ẩn ý trong lời Minghao. Xem ra đúng như cậu dự đoán, bọn họ đã bị lão già kia sờ gáy rồi.

-Không phải mình anh đâu. Tôi cũng bị lừa thôi. - Chan chua chát lên tiếng.

-Ngu thì nói thẳng ra đi nhóc con. Không phải ngại.

Trước khi gặp Chan, Minghao và Jihoon đã nghe Minhyuk tường thuật lại mọi thứ anh thu thập được. Dựa vào đó, có thể thấy Chan hiện tại không khác bọn anh là bao, đều bị lão già kia lợi dụng. Tuy nhiên, ngu là vấn đề của thằng nhóc này, không phải của anh. Jeonghan bọn anh còn chưa tìm được thì đào đâu ra thời gian mà tính toán, đôi co?

-Chắc bây giờ chú em cũng nhận thức rõ tình hình của mình rồi, biết gì thì khai ra hết đi. Chúng ta đều biết giờ mà thở ra câu không biết là câu chuyện này sẽ đi về đâu rồi đấy. - Minghao nhìn chằm chằm vào Chan, cái bọn anh cần thiết nhất lúc này, là thông tin.

-Tôi có một điều kiện......

-Tự nhìn lại bản thân bây giờ đi. Chú mày có quyền bàn điều kiện chắc? - Minghao không kiêng nể gì, trực tiếp chặt đứt lời nói của Chan.

-...- Tuy rất muốn phản bác nhưng Chan hoàn toàn không thể tìm nổi một cái cớ nào cả. Người làm sai ngay từ đầu là cậu. Và người đang bị trói ở đây cũng là cậu.

Thầm thắp cho bản thân một nén nhang cầu bình an trong lòng, Chan nhanh chóng sắp xếp và tóm tắt lại lượng thông tin mà bản thân nắm giữ cho Minghao nghe. Đồng thời, cậu cũng bày tỏ hiện trạng của bản thân và ý muốn về phe cánh của Minghao.

-Nói dễ nghe quá nhỉ? Anh đây còn chưa thèm tính toán gì mà chú em định lặng im cho qua chuyện à? Mơ đẹp lắm. Nhưng mà mơ thì còn lâu mới thành thực.

-......- Chan đành im lặng giả điếc. Ở dưới mái hiên nhà người ta cầu che chở làm sao mà không cúi đầu cho được.

-Muốn sống? Cũng được thôi. Nhưng để xem số thông tin chú em cho anh cứu được bao nhiêu phần trên người chú.

Nói xong, Minghao không chút tiếc thương bỏ mặc Chan trong gian phòng. Kéo cánh cửa khép lại, cái nhíu mày trên trán của Minghao ngày càng hiện rõ. Anh cần tìm Jihoon. Đây là chuyện không phải mình anh có thể tự quyết được.

------------------------

Theo ánh sáng chiếu vào căn phòng ngày một sáng dần, bốn bức tường bao quanh Hansol càng trở nên bí bách hơn. Hắn có nhiều chuyện muốn biết, nhiều thứ muốn làm, nhưng giờ hắn lại mắc kẹt ở đây. Hắn cảm thấy bản thân thật sự quá nực cười, giống như một chú hề diễn xiếc giữa nhà hát hoang vắng vậy.

Dòng suy nghĩ của hắn lặng yên tìm về quá khứ.

Nếu ngày ấy hắn không gặp Seungkwan thì sao?

Nếu ngày ấy hắn lựa chọn vạch trần thay vì bao che cho Seungkwan thì sao?

Nếu ngày ấy.......














Đã là "Nếu" thì mãi mãi vẫn chỉ là "Nếu". Chẳng kẻ nào có thể thay đổi được quá khứ đã xảy ra cả. Nhưng ta chắc chắn có thể thay đổi cái cách mà ta nhìn nó.

Và Chwe Hansol tìm thấy điều đó, vào khoảnh khắc hắn thấy người mở cánh cửa trước mắt.

-Lâu rồi chưa gặp, Chwe Hansol. - Minghao dựa lưng vào cánh cửa sắt lạnh lẽo, chừa chỗ cho Jihoon ngó vào.

Hansol chầm chậm đứng dậy khỏi nền đất lạnh băng, tiến lại gần phía cửa.

-Seungkwan đâu? Em ấy có ổn không?

Nghe được những lời đầu tiên của Hansol, Minghao liếc nhìn thì bắt gặp ánh mắt Jihoon. Xem ra Lee Chan không hề nói quá khi khai ra thông tin về Chwe Hansol. Có vẻ Seungkwan nhà họ thật sự rất may mắn khi tìm được tên si tình này.

-Không sao, cậu sẽ sớm được gặp em ấy thôi. Giờ thì chúng tôi có vài điều cần cậu giải đáp trước khi điều đó xảy ra. Cậu không phiền chứ? - Jihoon thẳng thắn nói ra điều mình muốn cho Hansol nghe.

-Được. Nhưng tôi cũng phải nói trước, tôi chỉ biết một phần, hoàn toàn không nắm hết được mọi thứ trong tay đâu.

-Không vấn đề gì, chỉ cần cậu đừng ở đây giở trò. Tốt nhất là chôn sạch cái ý nghĩ đấy đi, đừng để bị tôi phát hiện ra. - Minghao lặng lẽ gửi tặng Hansol một cái liếc mắt thân thiện.

---------------------

Giữa ban ngày, tuyết vẫn không ngừng rơi, phủ lên đoàn xe đồ sộ đang di chuyển. Jeonghan ngồi co mình ở ghế sau xe, thoải mái ngả đầu ngắm nhìn người đang ngồi ở đầu bên kia.

Dù sao cũng có thể hẹo bất cứ lúc nào, còn giữ liêm sỉ để làm gì chứ? Có mài ra ăn được không?

Seokmin ở ghế trước nín họng chứng kiến tất cả qua kính chiếu hậu. Tâm hồn rất muốn làm quần chúng buôn dưa của hắn lại trỗi dậy rồi. Nhưng bây giờ mà mở miệng ra, liệu Seungcheol có bóp chết hắn không mới là vấn đề.

Trái lại với kẻ ngoài cuộc, người trong cuộc Seungcheol có vẻ tận dụng rất tốt thời gian để nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn dường như không để tâm đến việc có người đang quan sát mình cho lắm.

Ừ thì từ bên ngoài nhìn vào là như thế.

Thực lòng mà nói, Seungcheol vẫn rất mâu thuẫn về việc đối mặt trực diện với Jeonghan ra sao. Nếu không ra tay xử lí anh thì không được. Nhưng nếu làm anh bị thương thì hắn lại không nỡ. Vì vậy hiện tại hắn lựa chọn việc trốn tránh sự thật, để bản thân không phải hối tiếc bởi những quyết định nóng vội.

-KÍTTTTTTTTT!!

Tiếng thắng xe gấp đầy chối tai vang lên. Do quán tính, Jeonghan lập tức được tiếp xúc thân mật với sàn xe. Cả đoàn xe không thiếu những tiếng kêu ai oán vang lên sau pha phanh gấp vừa rồi.

-Có chuyện gì? - Seungcheol lên tiếng.

-Em không rõ, để em xuống xem xét. - Seokmin nhanh nhẹn quay người, chuẩn bị xuống xe.

-CHOANG!

Cùng với tiếng cửa kính xe vỡ vụn, đầu tên tài xế lập tức gục xuống tay lái.

Chết không nhắm mắt.

-----------------

Xin nhỗi mn vì đăng muộn nha. Nhưng mà thông cảm cho tui nhó, gõ máy bé khó quá TT.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com