TUYẾT ĐẦU MÙA [WINRINA] (JIMINJEONG)
Chap 2
Tuyết đầu mùa năm ấy rơi bất ngờ, phủ trắng cả con đường nhỏ trước quán cà phê góc phố. Minjeong đứng nép mình dưới mái hiên, tay siết chặt quai túi, ánh mắt nhìn những bông tuyết bay lượn trong gió. Nàng đã quên mang ô, và bây giờ chỉ có thể đứng đây, chờ tuyết ngừng rơi hoặc chờ mình đủ can đảm để chạy về dưới cơn mưa tuyết.Cơn gió lạnh lùa qua khiến nàng rùng mình, đôi má ửng đỏ vì rét. Nàng ngước mắt nhìn bầu trời xám xịt, rồi thở dài.Đúng lúc nàng định lao ra khỏi hiên, một giọng nói ấm áp vang lên từ phía sau. "Em không mang ô sao?"Minjeong giật mình quay lại, ánh mắt nàng chạm ngay vào một nụ cười rạng rỡ. Người con gái ấy đứng trước mặt nàng, tay cầm một chiếc ô màu xanh dương nhạt. Đôi mắt sáng của cô cong lên đầy thân thiện, như thể chỉ cần nhìn vào cũng đủ để sưởi ấm lòng người trong ngày đông giá rét."Dùng đi. Chị còn một cái."Không để Minjeong kịp phản ứng, người con gái ấy đã dúi chiếc ô vào tay nàng. Trước khi nàng kịp nói lời cảm ơn, cô đã bước nhanh qua màn tuyết trắng, dáng người cao ráo hòa vào không gian lạnh giá.Minjeong đứng lặng dưới mái hiên, bàn tay nắm chặt chiếc ô, tim đập rộn ràng. Nàng không biết phải gọi tên cảm giác ấy là gì, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, nàng đã hiểu rằng mình sẽ không thể quên được nụ cười ấy, ánh mắt ấy.Hôm sau, Minjeong đến trường sớm hơn thường lệ. Nàng ôm chiếc ô trong tay, lòng tự nhủ rằng chỉ cần tìm thấy người ấy, trả lại ô và nói một lời cảm ơn, mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng nàng không ngờ rằng người con gái hôm qua chính là Yu Jimin – đàn chị khóa trên, người nổi tiếng khắp trường vì sự thông minh, tài giỏi và ngoại hình nổi bật.Jimin dễ dàng nhận ra Minjeong khi nàng bối rối tiến đến gần. Cô bật cười khi nhìn thấy chiếc ô trong tay nàng."Là em à? Tưởng ai. Em không cần phải trả đâu, cứ giữ lại mà dùng."Minjeong lắc đầu, hai má đỏ bừng. "Không được đâu ạ. Em chỉ muốn cảm ơn chị, và trả lại chị chiếc ô."Jimin nhận lại chiếc ô, nhưng thay vào đó, cô đưa tay ra trước mặt nàng:"Vậy thì cảm ơn em. Chúng ta làm quen nhé? Chị là Jimin."Minjeong nhìn bàn tay đưa ra trước mặt mình, lòng ngập tràn cảm xúc khó tả. Nàng đưa tay nắm lấy tay Jimin, mỉm cười khẽ:"Em là Minjeong."Những năm tháng đại học trôi qua như một giấc mơ đẹp mà Minjeong không bao giờ muốn tỉnh. Dù chỉ là một đàn em khóa dưới, nàng đã cố gắng để được gần gũi với Jimin hơn. Họ cùng học trong thư viện, cùng đi ăn trưa vài lần, và Jimin luôn đối xử với nàng bằng sự thân thiện dễ mến.Minjeong không biết mình đã yêu Jimin từ lúc nào. Có lẽ là từ cái ngày tuyết đầu mùa, hoặc từ lần đầu họ trò chuyện, hoặc từ những lần Jimin vô tình mỉm cười với nàng. Tình yêu ấy cứ lớn dần, nhưng nàng chưa bao giờ dám thổ lộ.Đến năm hai, Minjeong nhận ra mình không còn cơ hội. Jimin đã có Eun Tae-hee bên cạnh – một cô gái hoàn hảo với nụ cười rạng rỡ và ánh mắt tràn đầy yêu thương dành cho Jimin.Họ là một cặp đôi đẹp đến mức Minjeong không thể ghét bỏ. Nàng chỉ biết lùi lại, giấu đi cảm xúc của mình, và tiếp tục đứng phía sau nhìn Jimin từ xa.Bốn năm sau, khi Minjeong đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Jimin, họ tình cờ gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi.Jimin vẫn vậy, vẫn nụ cười ấm áp và dáng vẻ tự tin. Nhưng lần này, khi Jimin mỉm cười chào nàng, Minjeong nhận ra trong ánh mắt ấy có một chút mệt mỏi, một chút trống rỗng mà trước đây nàng chưa từng thấy.Họ trò chuyện, và Jimin kể rằng cô đang bị gia đình giục kết hôn. Cô nói về những buổi xem mắt mà cô không muốn tham gia, về sự áp lực khi phải làm hài lòng kỳ vọng của mọi người.Minjeong đã không biết lấy can đảm từ đâu, nhưng nàng nói ra điều mà bản thân chưa từng nghĩ đến:"Hay là... chị lấy em đi?"Câu nói ấy khiến Jimin ngỡ ngàng. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Minjeong, cô lại bật cười."Được thôi."Và thế là họ kết hôn.Hai năm sau, Minjeong nhận ra rằng mình đã đánh đổi sự tự do của trái tim để đổi lấy những ngày tháng sống bên Jimin.Jimin vẫn dịu dàng, vẫn quan tâm nàng theo cách vô tư của mình. Nhưng Minjeong biết rõ, trái tim Jimin chưa bao giờ thuộc về nàng. Đêm hôm đó, khi Jimin say rượu và liên tục gọi tên Eun Tae-hee, Minjeong cảm thấy như thế giới của mình sụp đổ.Nàng đã dìu Jimin lên giường, giúp cô cởi áo khoác, rồi đứng lặng nhìn cô ngủ say. Lần đầu tiên, nàng bật khóc trong đêm.Nhưng sau tất cả, Minjeong vẫn chọn ở lại. Nàng biết rằng tình yêu của mình sẽ chẳng bao giờ được đáp lại, nhưng chỉ cần Jimin không rời đi, nàng sẵn sàng chấp nhận mọi tổn thương.Bởi vì, trên thế giới này, không ai yêu Jimin nhiều như nàng.
---
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com