Tuyet Dau Mua Tac Gia Hi Anatole July Tu Van
Cuộc sống ở phía sau.(Phần 2, chương 1) "Này, chị có nghĩ là mình dứt khoát quá hay không?" Minh Triết xoay nhẹ cốc trà nóng, chất lỏng sóng sánh bên thành. Cậu vừa đến nơi này không lâu đâu, mà tâm trí vẫn không yên tĩnh nổi. Quá nhiều việc xảy ra nhanh quá khiến cậu chẳng tin nổi mắt mình. Mới vừa đây thôi, cậu nghe Minh Mẫn bảo với cậu Tuyết Hoa đã biết chuyện rồi, qua hai hôm thì có tin bảo cậu thủ tục ly hôn hoàn tất. Lại thêm hôm nữa thì Tuyết Hoa bảo với cậu cô ấy đã bán nhà, cũng muốn đến vùng ngoại ô sinh sống một thời gian.Vậy thì rốt cục chuyện gì đang xảy ra vậy?Cậu cảm giác như mình đang bị xoay vòng vòng.Thế thì, cô ấy có buồn không? Đáp án chắc chắn là có. Nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, đáp án cũng có thể là không (?)Vậy thì ra sao... là từ lúc nào... Cậu đầy nghi hoặc cảm nhận gió tháng ba đầy những suy tư và trăn trở.Nhưng Tuyết Hoa không trả lời cậu, mà lại hông nhanh không chậm bước đến, hỏi một cách đầy bâng quơ:"Em nói xem?"Cô ngồi xuống chiếc bậc gỗ cùng một chiếc bàn hộp vuông, vừa mang đến một ít điểm tâm cô vừa làm, cũng như có như không để ý mà mỉm cười. Làn gió thổi bay tóc mai người con gái ấy. Đến nắng cũng có chút dịu dàng."Ít nhất cũng không phải kiểu không chừa đường lui như vậy..."Cô có chút bất ngờ, ngồi ổn định, tay để hờ bên cằm. Cô như kẻ đã trải sự đời nhìn cậu, chậm rãi từng chút kể lại câu chuyện của chính mình."Thế thì em đã quên chị đã từng là một người như thế nào. Năm đó chị nói chị muốn mở công ty là chị mở công ty. Ngày đêm không nghỉ. Sau đó chị nói đổi hướng phát triển kinh doanh là đổi hướng phát triển kinh doanh. Có cái gì là không thể đâu, hả? Ngược lại là em, năm đó nói đi là cũng đi biệt tích."Cậu không ngờ Tuyết Hoa lại trả lời như vậy, cậu cũng cười trừ, lại nghe cô nói tiếp như đang cùng một người tri kỷ kể chuyện xưa:"Trở về em cũng đâu có nháo nhào như hồi ấy nữa. Cái gì cũng đổi khác. Thử mà ban đầu chị nghĩ kỹ một chút. Thôi cũng đã không có đoạn ký ức kia rồi.""Thế... chị có hối hận không?" - cậu như sợ phá vỡ một ranh giới nào đó.Nhưng cô thì không để tâm. Đáy mắt cô trong suốt, thánh khiết hơn cả trước kia. "Một phép thử, hà tất làm rối lòng mình. E là không thể thay đổi, chỉ có thể sống tốt đoạn đường sau này thôi...""Chị đã tính sau này như thế nào?..." Cậu như bất chợt rất muốn hỏi, một chữ "có em không", nhưng cũng chẳng dám nói thành lời. Cậu bao giờ đã trở nên nhát thít như thế. Hay là giữa bộn bề cuộc sống người ta chẳng thể như xưa.Có thật không, khi cậu thấy mình thật ra quá bé nhỏ. Có thật không, khi căn nhà gỗ của cô, lại trở thành mong ước chốn về của mình.Tuyết Hoa nhìn ánh nắng thoáng khẽ bên cửa sổ, bên gốc anh đào kia có một mầm cây nhỏ đang nảy nở, sinh sôi. Cô nhìn về hướng xa xăm ấy, đôi mắt cụp xuống như vô thức suy tư, buồn bã, rồi lại cố lay đầu để thanh tỉnh chính mình, để cố động viên mình thêm vui một chút mà trả lời mỉm cười nhìn cậu, ngắn gọn:"Qua ngày, đoạn tháng. Cho đến khi chị muốn trở lại, liền trở về Thượng Hải thôi."Minh Triết nhìn Tuyết Hoa thật lâu, như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cậu gói gọn lòng mình lại, chỉ cố nói một câu rõ ràng nhất:"Đừng để lòng mình đau."Rồi cậu nâng cốc trà đã nguội kia lên, uống cạn. Cậu, như cũng vừa mới hiểu rõ một điều gì đó ở trong lòng.Cô gái của cậu, có thể vừa tốt nghiệp liền kết hôn. Khi biết người ấy phản bội, cũng có thể tỉnh táo mà đệ đơn chấm dứt. Cô từng vui vẻ thế nào, cậu biết.Và giờ, thì cậu cũng biết.Trên đời này có những loại nổi đau ngấm sâu, làm con người ta dễ day dứt.Vậy thì cậu sẽ trở thành một tia nắng nhỏ, ở bên sưởi ấm cho cô những ngày đông.Minh Triết nhìn Tuyết Hoa với cái nhìn kiên định. Mong là cậu sẽ giải quyết ổn thỏa và tất cả đều xong. "Em biết Minh Mẫn có thể không bỏ việc được. Nhưng chị ấy có thể gánh vác phần của em. Tuyết Hoa này, chị sẽ không phiền nếu em đến đây cùng chị chứ? Cùng lắm em mua mảnh đất kế bên, ngày ngày bầu bạn cùng chị."...Và thế là hôm sau cậu mua mảnh đất kế bên thật. Dù cho Tuyết Hoa ngăn cản không cho.Nếu như cô có thể ngại danh tiếng, nếu như cô cần riêng tư, thì danh phận người em trai của cậu chắc hẳn có thể dùng được.Dùng được thì đã sao? Ít nhất cậu không phải ngày ngày tự ngược mình nữa.Sợ cô buồn thì sẽ ở bên cạnh cô.Sợ cô nghĩ nhiều thì có thể mang hoa qua tặng cô một vài đóa.Lo lắng cô một mình không an toàn thì cậu sẽ ở kế bên.Thật ra cách một cây cầu gỗ, cùng một tiểu khu đất.Nhất định sẽ tốt hơn là để cô ở một nơi vắng vẻ một mình. Và tất nhiên là không phải một mình, không phải nơi vắng vẻ.Nhưng cậu cứ là thích nói thế.Ít ra có cậu vẫn là hơn không.Năm tháng đã thật sự bắt đầu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com