Tuyet Chuy Phan 2 Van Nghin Nut That
Nhân vật chính trong chương: Cung Viễn Chủy, Thượng Quan Thiển
------------------------------------
Tuyết Trùng Tử say rượu, ầm ĩ một trận ở Giác cung xong, bị Tuyết trưởng lão tự mình xách về núi sau
Cung Viễn Chủy lo lắng cho tình huống của Tuyết Trùng Tử, vốn định can thiệp vào, lại ngại uy nghiêm của Tuyết trưởng lão, cũng vì Cung Tử Vũ thân là Chấp Nhẫn nhiều lần cản trở mà không thể làm như mong muốnCuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tuyết Trùng Tử bất tỉnh cứ như vậy bị mọi người mang điCung Viễn Chủy tâm tình phức tạp đuổi theo tới ngoài cổng, lại vẫn bị Hoa Ngữ cảnHoa Ngữ, "Cung Viễn Chủy, ngươi vẫn nên nghe lời lão đầu đi, Tuyết Trùng Tử giao cho chúng ta ! Tuyết Trùng Tử bây giờ như vậy, cho dù ở lại núi trước, ngươi cũng không chăm sóc được cho y."Trong lòng Cung Viễn Chủy biết Hoa Ngữ nói thật, nhưng trong lòng vẫn không yênNhưng nghĩ tới tình hình bây giờ có lẽ là cách tốt nhất cho Tuyết Trùng Tử, cậu cũng không gây khó dễ nữaCung Viễn Chủy sốt ruột dặn dò, "Vậy các ngươi nhất định phải chăm sóc tốt cho Tuyết Trùng Tử. Nếu cần cái gì, hay là thiếu cái gì.... Bất luận là cái gì, chỉ cần ta có thể giúp được, nhất định phải nói với ta !"Hoa Ngữ không nói nữa, chỉ liếc Cung Viễn Chủy y phục đơn bạc một lượtNgoại bào của hai bọn họ đều cho Tuyết Trùng Tử, bây giờ trái lại đều ăn ý thành bộ dạng y phục không chỉnh tềNghĩ tới không khỏi có chút buồn cười, y nhẹ giọng nói, "Đêm khuya giá lạnh, ngươi vẫn nên quay về phòng đi ! Đừng để bị cảm lạnh."Cung Viễn Chủy căn bản không để lời này trong lòng, bây giờ chỉ quan tâm một mình Tuyết Trùng TửMắt thấy Tuyết Trùng Tử được thị phó bên cạnh, Tuyết Lượng cõng, mà Tuyết Lượng chăm sóc lưu loát lại chu đáo, cẩn trọng còn không quên quay đầu lại chú ý tình huống của Tuyết Trùng TửCung Viễn Chủy gần như cả đêm không ngủ, trắng đêm trằn trọc tới lúc trời mờ sáng liền trực tiếp ăn mặc chỉnh tề, chạy ra khỏi phòngCây cổ thụ ở Giác cung bị Tuyết Trùng Tử chém gãy, đã được thị vệ trực đêm dời điTrong sân, chỉ còn lại nửa thân cây, mặc dù không biết sao cảm thấy hiu quạnh, nhưng nghĩ từ góc độ khác, đây cũng mở ra một phong cách mớiSắc mặt Cung Viễn Chủy phức tạp nhìn chằm chằm nửa thân cây kia...."Ngươi hôm nay cũng dậy sớm như vậy sao, Viễn Chủy đệ đệ." Giọng điệu cười như không cười của Thượng Quan Thiển đột nhiên vang lên phía sau, Cung Viễn Chủy nhíu mày, thoáng sửng sốtSau khi phản ứng lại, Cung Viễn Chủy quay đầu trừng Thượng Quan Thiển, lập tức sửa lại, "Gọi ta là "Chủy công tử".""Lúc ca ngươi ở đây, ta không phải cũng thỉnh thoảng gọi ngươi như vậy sao ?" Thượng Quan Thiển ra vẻ khó hiểuCung Viễn Chủy lại hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng trả lời, "Không phải là ca ta bây giờ không ở Giác cung sao, cô cũng đừng giả vờ thân thiết với ta. Tâm tình ta không tốt, cô tốt nhất đừng chọc vào ta.""Ôi ~ Nói vậy là sai rồi. Ta thật lòng muốn thân thiết với ngươi, tuyệt đối không có tâm tư khác. Còn nữa, ta nhớ chính miệng Giác công tử từng nói, chờ sau khi ta và y thành thân, ta có thể danh chính ngôn thuận gọi ngươi là Viễn Chủy đệ đệ.""Hừ. Ngươi và ca ta không phải còn chưa chính thức thành thân sao ~" Cung Viễn Chủy phản kíchBất ngờ, Thượng Quan Thiển lại mỉm cười, "Chuyện thành thân rườm rà như vậy, bớt tổ chức cũng rất tốt. Dù sao, ta và Giác công tử đã gạo nấu thành cơm, danh xứng với thực." Nàng cố tình xoa bụng, lại nói, "Viễn Chủy đệ đệ nghe thấy không ? Chất nhi của ngươi đang tò mò ! Muốn biết Tuyết Trùng Tử tối qua say rượu, đại náo Giác cung kia rốt cuộc là người nào của ngươi ? Là.... đệ tế tương lai của Giác công tử sao ?""Cô nói lung tung cái gì đấy !" Cung Viễn Chủy trong lòng không thuận, phản bácThượng Quan Thiển cười, đáp không nhanh không chậm, "Ta có phải nói lung tung hay không, trong lòng ngươi tự biết. Không phải là ta đoán sai rồi chứ ? Ngươi có dám nói, ngươi và Tuyết Trùng Tử thật sự hoàn toàn không có hành động và tâm tư nào vượt quá giới hạn không ?"Cung Viễn Chủy thẹn quá hóa giận, quay người đi, rất lâu không nói thành lờiThượng Quan Thiển chậm rãi đi tới, nhìn nửa thân cây kia, ý cười trên mặt càng đậmNàng tối qua thầm quan sát hồi lâu, cuối cùng rốt cuộc hạ quyết tâm, quay về phòng sắp xếp lại mọi chuyệnThượng Quan Thiển lấy ra một quyển sách từ trong tay áo"Ngươi hôm nay bận không ? Nếu không bận, có thể cùng ta đi Vũ cung một chuyến không ?""Ừm ?" Cung Viễn Chủy như có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn sắc mặt Thượng Quan Thiển mới trước đây còn đùa giỡn, bây giờ lại hoàn toàn nghiêm túcThấy vậy, Cung Viễn Chủy thầm giật mình, cũng rất kinh ngạc, "Cô muốn đi Vũ cung làm gì ?"Thượng Quan Thiển lại khẽ cười, trầm giọng nói, "Đương nhiên là muốn đi gặp Chấp Nhẫn của Cung môn một lần rồi."Cung Viễn Chủy giật mình, cũng không nói rõ được lúc này tâm tình của mình rốt cuộc là gìNhưng cậu cảm thấy hôm nay Thượng Quan Thiển đối xử với cậu rất khác, không quá giống bình thườngCó một cảm giác rất kỳ quái đột nhiên nảy lên, nhưng không nói ra được một lý do"Ta chủ động nói với ngươi, là cho ngươi một cơ hội ra ngoài Giác cung, hít thở không khí. Ta biết ngươi tâm phiền ý loạn, mà ta đúng lúc cũng cần người đi cùng giải sầu.""Giải sầu ? Cô bảo ta giải sầu cho cô ?" Cung Viễn Chủy không biết sao khó chịuThượng Quan Thiển dường như bị chọc cườiTâm tình Cung Viễn Chủy càng không tốt, tâm tình nàng vốn nặng nề trái lại vui vẻ hơn không ítThượng Quan Thiển, "Dù sao rảnh cũng là rảnh. Không bằng ngươi đi cùng ta đi ! Cũng đỡ ngươi tự suy nghĩ miên man. Hơn nữa, nếu ta không bảo ngươi đi cùng, sau này ngươi biết ta một mình đi Vũ cung, ngươi cũng lại nghi thần nghi quỷ, truy hỏi tới tận cùng. Không phải sao ?""Cũng đúng." Cung Viễn Chủy hừ lạnh một tiếng, trái lại không phản bác được nữa, dứt khoát trực tiếp thừa nhậnTuy không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không nói, cậu vẫn cảm thấy mình không phải là đối thủ của Thượng Quan Thiển"Thôi ! Bản công tử cùng cô đi Vũ cung, xem cô rốt cuộc muốn làm cái gì !" Cung Viễn Chủy ra hiệu cho Thượng Quan Thiển đi theo cậuHai bọn họ sóng vai rời khỏi Giác cung, những ám vệ phụ trách bảo vệ bọn họ cũng bắt đầu lén hành độngThượng Quan Thiển liếc động tĩnh phía sau một cái, chợt nghe thấy Cung Viễn Chủy thấp giọng nóiCung Viễn Chủy, "Đừng để ý tới bọn họ là được. Bọn họ chỉ làm theo phân phó của ca ca, bất đắc dĩ theo chức trách mà thôi. Chỉ cần hai chúng ta an toàn, bọn họ đương nhiên sẽ không hành động lung tung."Thượng Quan Thiển gật đầu, "Ừ, ta biết." Nàng hơi ngừng lại, nghĩ tới tối qua Tuyết Trùng Tử ầm ĩ một trận ở Giác cung, không khỏi cảm thấy thú vị, bật cười thành tiếngCung Viễn Chủy khó chịu trừng nàng một cáiThượng Quan Thiển ôn nhu nói, "Tối qua Tuyết Trùng Tử và ngươi ầm ĩ ở trong phòng như vậy, sau đấy lại múa đao trong sân hồi lâu, đám ám vệ này cũng thật sự khó xử, cũng rất vất vả."Cung Viễn Chủy không khỏi hơi mất kiên nhẫn, mở miệng cảnh cáo, "Cô tốt nhất đừng nói lung tung, càng không cho phép lén truyền cho ca ta tin tức kỳ quái gì !""Nói tới đây, ta vẫn thực sự có tin tức định nói với Giác công tử. Vậy làm phiền ngươi." Thượng Quan Thiển lấy ra một ống trúc nhỏ như ngón tay từ trong tay áoCung Viễn Chủy hơi híp mắt lại, tinh mắt phát hiện trong ống trúc nhét một tờ giấy"Đây là thư ta viết cho ca ngươi. Trước đây ngươi không phải đã đồng ý rồi sao ? Muốn thay ta truyền tin cho Giác công tử ở ngoài." Thượng Quan Thiển thấy Cung Viễn Chủy dường như có chút dao động, lập tức nhắc nhở, "Yên tâm, không phải tin tức gì kỳ quái, càng không liên quan tới chuyện riêng tư của ngươi. Nếu ngươi không yên tâm, có thể xem thư này bất cứ lúc nào. Lời ta trước đây từng đồng ý với ngươi, ta đều ghi trong lòng, sẽ không quên."Cung Viễn Chủy nghe xong, tâm tình tốt hơn không ítMặt cậu không đổi sắc cầm lấy ống trúc từ trong tay Thượng Quan Thiển, cũng không vội vàng mở ra xem, chỉ thuận tay trực tiếp nhét ống trúc nhỏ vào trong miệng bình ốc treo bên hông mìnhThượng Quan Thiển nhún vai, bước chân không nhanh không chậm tiếp tục đi tới Vũ cung"Quyển sách trong tay cô là gì vậy ?" Cung Viễn Chủy hỏiThượng Quan Thiển cũng không muốn giấu diễm, dứt khoát nói thật, "Đầu danh trạng.""Cái gì ?""Ta biểu đạt tâm ý trung thành với Cung môn." Thượng Quan Thiển hơi ngẩng đầu lên, khiêm tốn nói, "Đây là ý của Giác công tử. Cũng là chuyện.... ta rốt cuộc hạ quyết tâm phải làm sau khi suy nghĩ cặn kẽ cả đêm qua."Cung Viễn Chủy khẽ nhíu mày, dường như có chút hoang mang khó hiểuNhưng Thượng Quan Thiển cũng không định tiếp tục giải thích thêmCuối cùng, Thượng Quan Thiển không kìm lòng được nhìn về phía núi sau xa xa, thấp giọng cảm thán, "Cung môn chúng ta.... thật sự ngọa hổ tàng long.""Cung môn chúng ta....? Chúng ta ?" Cung Viễn Chủy đầu tiên là cười nhạt có chút khinh thường, nhưng lập tức dường như nghĩ thông ra cái gì đấy, ý thức được cái gì đấy, đột nhiên hai mắt mở to, lộ ra kinh ngạc và không thể tin đượcCho dù không quá hiểu chuyển biến và nguyên nhân bên trong, nhưng Cung Viễn Chủy cũng mơ hồ cảm nhận được, sự kiên định thuộc về Thượng Quan Thiển bây giờ không giống như bình thườngCó lẽ, là trước đây cậu nghĩ sai rồi sao ?Có thể Thượng Quan Thiển cũng không nhất thiết chỉ có thể là kẻ địch của mìnhMà Thượng Quan Thiển cũng có thể trở thành một phần của Giác cung, thậm chí là Cung mônCung Thượng Giác từng dặn Cung Viễn Chủy, giang hồ hiểm ác, lòng người khó dòNhưng thế cục nguy hiểm và quan hệ phức tạp thế nào đi nữa, cũng sẽ không có bằng hữu và kẻ địch mãi mãiNếu nói, Thượng Quan Thiển thật sự đưa Đầu danh trạng, chân chính trở thành một thành viên của Cung mônNhư vậy, người có lợi trong chuyện này là ai ?Cung Viễn Chủy nghĩ tới đầu tiên là Cung Thượng Giác, sau đấy mới là mình và toàn bộ Cung môn
Núi sau, Tuyết cungTuyết Trùng Tử từ tối qua nháo một trận ở Giác cung núi trước, vẫn luôn sốt cao, mê man bất tỉnhTuyết Lượng sốt ruột tới không biết phải làm sao, ở bên cạnh chăm sóc, một tấc cũng không rờiHoa Ngữ cũng khó có khi lộ ra lo lắng, nhu thuận ở xung quanh giúp chăm sóc Tuyết Trùng Tử, căn bản không còn bộ dạng ầm ĩ thường ngàyMắt thấy giày vò cả một đêm, trời sáng đã lâu, tình huống của Tuyết Trùng Tử vẫn không chuyển biến tốt hơnTuyết Lượng lập tức ra lệnh, "Hoa Ngữ, ngươi đi Nguyệt cung một chuyến. Xem Nguyệt trưởng lão tỉnh rượu chưa ? Nếu ngài ấy tỉnh lại, thì mau mời ngài ấy tới đây xem cho công tử.""Ừ ! Ta lập tức đi !" Hoa Ngữ lập tức di chuyểnMà lúc Hoa Ngữ vừa bước ra khỏi Tuyết cung, nhìn thấy thị vệ hoàng ngọc của Tuyết trưởng lão ở tiền viện"Hoa Ngữ công tử, chào buổi sáng !" Thị vệ cung kính hành lễ với Hoa NgữHoa Ngữ có chút kinh ngạc, vội hỏi, "Ngươi không phải là đứng trông ở chỗ này cả đêm đấy chứ ?!""Thưa công tử, Tuyết trưởng lão lo lắng cho tình huống của Tuyết công tử, cho nên phái ta ở lại đây trông chừng, tiện bất cứ lúc nào báo tin tức mới nhất cho ngài ấy." Mắt thấy qua nhiều canh giờ như vậy, thị vệ quan tâm hỏi, "Xin hỏi Hoa Ngữ công tử, qua một đêm, tình huống của Tuyết công tử không biết có chuyển biến tốt hơn chưa ? Người tỉnh lại chưa ?"Hoa Ngữ khó có khi hơi chột dạ, nhưng quả thật không quá muốn nói thậtNhưng thị vệ này vừa nhìn là người cực kỳ thành thật, sợ rằng không dễ lừa, cũng sẽ không biết lựa lời nói với Tuyết trưởng lãoHoa Ngữ lại không muốn Tuyết trưởng lão lo lắng nhiều, lảng tránh nói, "Xin ngươi quay về nói với lão đầu, bảo ông ấy yên tâm. Tuyết Trùng Tử có chúng ta chăm sóc, sẽ không có chuyện gì. Chờ Tuyết Trùng Tử thu dọn xong, đương nhiên sẽ tự mình tới Trưởng lão viện thỉnh an lão đầu."Thị vệ hoàng ngọc nhạy bén nhận ra lời của Hoa Ngữ có ẩn ý, nhưng thấy Hoa Ngữ đặc biệt kiên trì muốn để hắn báo cáo với Tuyết trưởng lão như vậy, cũng không do dự nhiều nữaTóm lại, mình lần này quay về Trưởng lão viện, cũng coi như có kết quả để báo cáoThị vệ hoàng ngọc, "Vậy đa tạ Hoa Ngữ công tử, ta sẽ nói nguyên văn với Tuyết trưởng lão. Xin các vị công tử chú ý nhiều hơn, nếu có gì cần, có thể bất cứ lúc nào phái người báo tin tới núi trước để cầu viện."Hoa Ngữ miễn cưỡng phất tay, thuận thế đuổi thị vệ hoàng ngọc đi, không khỏi lén thở dàiY quay đầu nhìn cánh cửa Tuyết cung đóng chặt, trong lòng kỳ thực cũng không quá chắc chắnTình huống của Tuyết Trùng Tử kỳ thực còn kỳ quái hơn trước đâyCó lẽ là uống rượu quá nhiều ? Hay là có lẽ khí hậu của núi trước không giống Tuyết cung ? Nhưng dù sao từ sau khi Tuyết Trùng Tử quay về Tuyết cung thì vẫn mê man, cả người dường như rơi vào ác mộng đáng sợ nào đấy, vẫn chưa tỉnh lại, còn luôn nói mớ không ngừng, dọa sợ mấy người bọn họ ở bên cạnh lo lắng, một khắc cũng không dám phân tâmMắt thấy canh giờ không còn sớm nữa, y cũng không dám tiếp tục trì hoãnHoa Ngữ lập tức di chuyển tới Nguyệt cung, thầm hạ quyết tâm, mặc kệ Nguyệt trưởng lão rốt cuộc đã tỉnh hay chưa, dù sao y nhất định phải lập tức mang Nguyệt trưởng lão tới Tuyết cung khám bệnh cho Tuyết Trùng TửMọi chuyện xảy ra trong Cung môn hôm nay giống như sớm đã định sẵn, trong hỗn loạn có trật tựBất luận núi trước hay núi sau, đều nghênh đón kết cục đã định sẵn, mọi chuyện cuối cùng đi vào quỹ đạoTrong đấy bao gồm Thượng Quan Thiển như Cung Thượng Giác mong muốn, nói toàn bộ những gì mình biết với Cung Tử Vũ và Tuyết trưởng lão, rốt cuộc không còn giấu diếm gì nữa, hoàn toàn coi mình là một phần của Cung mônĐương nhiên, cũng bao gồm cung chủ Tuyết cung núi sau, Tuyết Trùng Tử cũng rốt cuộc bình an tỉnh lại sau khi bất tỉnh một ngày một đêmCho dù y lại rơi vào tình trạng mất ký ức không ai mong muốn, nhưng cũng coi như là trong rủi có may-------------------------------------Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com