Tuyen Tap Truyen Ngan Ha Vi Uong
Ở chỗ chúng tôi người ta hay thích sắm cho mình một tình bạn khác giới, nhìn có vẻ hoa mỹ, nhưng thực chất chỉ là một dạng chạy theo phong trào, sống ảo trên mạng xã hội. Thứ tình bạn hình thành chỉ để che lấp sự ích kỷ và cô độc của mỗi con người. Tôi đơn thuần không tin vào tình bạn khác giới tồn tại dưới những lý do chắp vá như vậy. Tôi tin vào duyên phận tin vào sự dẫn dắt của số phận cho những con người xa lạ gặp nhau và ở bên nhau theo cách này hay cách khác hơn. Dù cùng giới hay khác giới nhưng là bạn, chỉ cần chân thành là đủ, giống như sự chân thành cậu ấy dành cho tôi vậy. *** Năm cuối trung học, vào một buổi chiều hoàng hôn nhuộm đỏ đường chân trời, bố đột nhiên gọi tôi lại và nói rằng chúng tôi sẽ chuyển nhà về quê nội ở Lâm Đồng, rời bỏ những ồn ào của phố thị. Nơi bố tôi chọn là một xã vùng sâu vùng xa, người Kinh nhiều mà dân tộc Cơ Ho cũng nhiều. Bố nói, bố muốn tuyên truyền và nâng cao ý thức pháp luật cho người dân ở đó. Tôi không hỏi lý do, cũng không oán trách bố đã bắt tôi từ bỏ cuộc sống tiện nghi mà cứ thế theo ông chuyển về, làm quen với sự vất vả của con người nơi đây. Và rồi tôi gặp cậu ấy, chúng tôi chung lớp, chung tổ và chung bàn, cậu ấy là người dân tộc Cơ Ho duy nhất trong lớp chọn của trường. Cậu ấy hiền lành, chất phác, phát âm tiếng phổ thông nhiều từ không rõ ràng nhưng được cái thích nói nhiều và có máu anh hùng. Ở bên cạnh cậu ấy tôi không sợ buồn. Nhà tôi và buôn làng cậu ấy cách nhau không xa, bố tôi ngoài làm cán bộ tư pháp xã cũng tranh thủ trồng cà phê, bắp ngô như mọi người. Nhưng đến mùa vụ đều phải thuê người thu hoạch giúp, bố tôi bận mà, gia đình lại chỉ có hai bố con sớm tối nên đôi lúc tôi chính là quản gia của gia đình. Mùa thu hoạch ngô năm đó, cậu ấy cũng đến làm công cho chúng tôi cùng với vài thanh niên khác trong buôn. Thấy tôi trông cậu ấy thoáng chút ngạc nhiên nhưng cũng lấy lại vẻ điềm tĩnh rất nhanh mỉm cười hất tay chào. Thật lòng mà nói không phải người Cơ Ho nào cũng tự nhiên với người Kinh được như cậy ấy. Tuy ngồi gần nhau và hay trò chuyện nhưng ngoài học tập chúng tôi trước giờ chưa từng hỏi về cuộc sống riêng của nhau, bạn cùng lớp thì cũng chỉ là bạn cùng lớp. Tôi cũng không tính sắm cho mình một người bạn khác giới nên tôi cũng chỉ gật đầu mỉm cười lại với cậu ấy. Tôi là đứa con gái nhàm chán, thích ở một mình, cuộc sống của tôi trôi đi rất nhanh mà tôi cũng không bận tâm ngoái đầu nhìn lại. Thật ra đôi lúc tôi cũng từng hỏi cuối cùng mình sống là vì điều gì, nhưng rồi tôi cũng chẳng buồn tìm kiếm câu trả lời. Tôi hầu như không màng đến nhiều thứ ngoài mỗi sáng phải cùng bố uống tách trà xanh thơm thơm, chan chát nơi đầu lưỡi, ngắm mặt trời mọc và tìm hiểu những điều mới lạ. Tháng mười một hoa dã quỳ nở vàng rực cả một góc trời, ngọn núi gần nhà tôi như khoác lên mình một lớp áo mới, tuy dịu dàng nhưng cũng đầy đỏng đảnh. Hôm đó là một ngày chủ nhật đầy nắng, trời không một gợn mây trắng, xanh như thể muốn hút cạn sức sống của con người. Tôi quyết định một mình thăm thú ngọn núi gần nhà, nghe bố nói mùa này là mùa thu hoạch ngô của người Cơ Ho, họ ngoài trồng ngô đỏ cao sản dùng cho chăn nuôi còn có một loại ngô rất đặc trưng với những hạt bắp tím rất lạ. Tôi đã từng có dịp được cậu ấy cho nếm thử ngô tím luộc, mùi vị tính ra cũng không tệ, có lẽ đó cũng là món duy nhất cậu ấy làm tôi có thể ăn được. Tôi đi qua rất nhiều nương ngô và rẫy cà phê của người Cơ Ho, thi thoảng nghe văng vẳng tiếng trâu kêu, nghe tiếng con nít vui đùa, cả những tiếng côn trùng râm ran trong những hàng dã quỳ trải dài vô tận. Cuộc sống hết sức tự do và yên bình. Là một đứa thích khám phá nhưng lại bị bệnh mù đường, nên tôi thường phải để lại ký hiệu để đi còn biết đường quay về. Tất cả sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như chứng hay quên của tôi còn trầm trọng hơn cả mù đường. Và rồi tôi đi lạc thật. Vào những lúc hoảng loạn tôi thường hay nghĩ đến những chuyện tiêu cực, ví dụ như bị ma giấu, hoặc bị té gãy tay gãy chân không tìm được đường về, rồi sẽ phải chết vì đói và khát. Tôi cứ nghĩ cứ nghĩ rồi khóc như chưa từng được khóc, quờ quạng khắp nơi để tìm lối về. Ông trời lại cứ như thấy tôi chưa đủ thê thảm còn kéo mây đen giăng kín cả bầu trời. Dưới những hạt mưa lất phất trông tôi nhếch nhác như một con chuột ướt nhem chạy giữa những đám cà phê bạt ngàn. Tôi gọi khản giọng suốt hai tiếng vẫn không có ai đáp trả, điện thoại không có sóng, sức lực như muốn cạn kiệt. Vào lúc tôi tuyệt vọng nhất, cậu ấy đã xuất hiện, nhưng thay vì sốt sắng hỏi tôi có sao không cậu ấy chỉ nheo mắt nhìn tôi cười thành tiếng. Cái này đích xác gọi là cười trên nỗi đau khổ của người khác. Tôi rất muốn chạy đến đập cho cậu ấy một trận nhưng không hiểu sao nước mắt cứ thế rơi không ngừng. Cậu ấy trông bối rối thấy rõ, cứ liên tục xin lỗi dỗ dành tôi như dỗ em gái cậu ấy, rồi cứ thế kéo tay tôi đi một mạch, vừa đi vừa lẩm bẩm : "Người như cậu dắt chó đi dạo thể nào cũng là chó dẫn về nhà". Ừ, có lẽ tôi cần nuôi một con chó thật. Sau hôm đó tôi bị cảm nặng cộng với bệnh xoang mũi tái phát, phải nghỉ học gần một tuần. Là cậu ấy giúp tôi chép bài, còn đưa cho bố con cá lóc bảo nấu cháo cho tôi, còn có cả những quả cam tươi mọng nước. Bố tôi nói người Cơ Ho quý những thứ ấy lắm, họ trọng mình mới quan tâm mình như vậy. Bố tôi cứ tấm tắc khen cậu ấy không ngừng, không những thế còn muốn giúp đỡ cậu ấy trở thành cán bộ tư pháp sau này. Tôi thấy ý này của bố cũng không tệ. Cuộc sống ở những vùng quê đôi khi trôi qua rất đơn giản, ngày lại ngày tháng nối tháng năm liền năm đều chỉ là một nhịp sống yên bình bất di bất dịch. Thi thoảng mới có một vài thứ khuấy động, ví dụ như mùa lễ hội, mùa Tết hay những đợt hội chợ tự phát ở trung tâm văn hóa xã. Vì chỗ tôi còn nghèo nên ai cũng bận tối mắt tối mũi để kiếm sống. Trẻ con ở đây một buổi đi học, một buổi ở nhà phụ giúp gia đình. Tôi nghe các bạn trong lớp nói cậu ấy đã phải đi làm từ lúc học cấp hai, thế mà học vẫn giỏi thì quả thật rất đáng ngưỡng mộ. Thật ra sau cái chuyện mất mặt kia trong thâm tâm tôi đã quý cậu ấy hơn một chút, miễn cưỡng thì tôi đã bắt đầu coi cậu ấy là bạn của mình. Vì cậu ấy đối xử với tôi rất tử tế nên tôi cũng chủ động phụ giúp cậu ấy trực nhật, làm mấy việc lặt vặt trong câu lạc bộ văn nghệ. Khi biết cậu ấy làm chủ nhiệm tôi hay lấy việc muốn xem vũ điệu cồng chiêng của người Cơ Ho ra nói cậu ấy diễn tiết mục đó trong màn mở đầu cuộc thi văn nghệ thường niên của trường. Mục đích thật ra cũng chỉ vì hiếu kỳ muốn xem cậu ấy mặc cái khố trông ngố như thế nào thôi. Vậy mà cậu ấy làm thật, chỉ là tôi không ngờ cậu ấy vì câu nói đùa của tôi lại đi đến nhà già làng học múa hơn cả tháng trời. Và tôi lại càng không ngờ vì như thế mà cậu ấy được cháu gái già làng chọn mặt gửi vàng. Người Cơ Ho theo chế độ mẫu hệ, và tôn sùng người lớn tuổi có vai vế trong bộ tộc nên việc cậu ấy sang năm được người ta rước về nhà là điều không thể tránh khỏi. Việc này tôi tình cờ nghe mấy em nữ Cơ Ho lớp dưới đồn đại. Tôi nhớ trên phim những lúc như thế này hay có mấy phân cảnh rủ nhau đi giải sầu mới đúng chứ nhỉ, còn cậu ấy không nói với tôi lấy một lời. Mà tôi cũng thật vớ vẩn, lỡ cậu ấy cũng thích người ta thì sao?Tôi cũng tính không nhắc đến chuyện này cho đến một ngày tôi vô tình lấy nhầm sách giáo khoa của cậu ấy, mà hôm sau chúng tôi lại có bài kiểm tra quan trọng nên dù muốn hay không tôi vẫn phải đến nhà đưa sách. Nhà của cậu ấy hóa ra không gần như tôi vẫn tưởng, phải đi một khoảng khá xa, nằm tít tận ở ngọn đồi đối diện ngọn núi tôi đi lạc hôm trước. Khi tôi đến nơi cậu ấy đang đùa với con Bò trước sân, thấy tôi cậu ấy chỉ cười rồi chầm chậm đi về phía cổng. Tôi nói vài câu qua loa rồi ra về, đang tính quay đầu xe thì đột nhiên cậu ấy hỏi : "Bạn có muốn nuôi một con Bò con không, Bò nhà tớ tháng trước mới sinh được bốn con, tớ xin mẹ cho bạn một con rồi đấy". Tôi quay mặt nheo mắt nhìn cậu ấy nghi ngờ : "Hôm nay bạn uống nhầm thuốc à, sao đột nhiên tốt thế? ". "Chẳng phải cậu hay lạc đường sao, có nó bên cạnh cậu sẽ không lạc đường nữa, nó không đẹp bằng Husky cậu thích, nhưng hữu dụng hơn Husky đó. Còn tôi thì lúc nào chẳng tốt" .Đôi mắt cậu ấy rất sáng, dưới những sợi nắng vàng tôi đột nhiên liên tưởng đến một nhân vật Ushio trong bộ anime Ushio to Tora mà tôi xem cách đây không lâu. Những người có đôi mắt sáng thường là những người chính trực, đáng tin. Tuy vậy tôi vẫn cứ thích hỏi cậu ấy :"Sao bạn lại đối tốt với tôi thế, hỏi thật đấy". "Bạn đối xử tử tế với tôi thì tôi cũng tử tế với bạn thôi, đây là điều hiển nhiên cơ mà". Cậu ấy vừa nhìn xa xăm về phía chân trời nơi có những đám mây trắng ngang lưng chừng phủ kín nửa ngọn núi vừa nói. "Tôi có nghe lớp trưởng nói về ước mơ đi khắp nơi chân trời của bạn, nói thật tôi ngưỡng mộ bạn lắm, có thể đi đến những nơi mà bạn thích, còn tôi chỉ như một con chim tự do trong một cái lồng quá rộng, cả đời tôi có thể chẳng bao giờ biết được bên kia chân trời là gì". "Bạn có thể từ chối cô gái kia mà phải không? Thế thì từ chối đi, việc gì phải khổ như vậy? Tôi không hiểu". "Bạn sống tự do còn tôi tự do nhưng còn có bản làng, còn gia đình, còn nhiều nguyên tắc trói buộc hơn cả bạn". Từ trong ánh nhìn xa xăm của cậu ấy tôi thấy khao khát tự do được bay khắp cùng trời cuối đất, kiểu như cánh chim là phải thuộc về bầu trời, không có điểm dừng cũng chẳng sao, không có điểm kết thúc cũng chẳng quan trọng. Còn sống thì còn bay, đơn giản thế thôi. Nghĩ đến đấy đột nhiên lòng tôi có một điều gì đó nhói lên, cố gắng cắn chặt môi dặn bản thân mình không được mít ướt, tôi bước thẳng đến khoác vai cậu ấy ưỡng ngực bắt chước cậu ấy nhìn về phía chân trời hoàng hôn vàng nhạt đầy yên bình dõng dạc tuyên bố : "Tôi chấp nhận cậu trở thành bạn của tôi. Mỗi người có một số mệnh, tôi sinh ra để phiêu bạt, còn cậu sinh ra để ở đây và giúp mọi người nơi đây. Bố tôi nói sẽ giúp đỡ cậu trở thành cán bộ tư pháp. Nếu đã không thể đi thì phải sống tốt cuộc đời mình đang có. Hiểu không? Cùng lắm tôi đi đâu sẽ mang con Bò của cậu theo đó, coi như là mang cậu đi cùng là được. Không phải ai cũng được vinh dự làm bạn tôi đâu nhé". Cậu ấy chỉ khẽ ậm ừ rồi hai chúng tôi cùng cười. Đó là một ngày cuối tháng tư bình yên. ***Bây giờ là mùa xuân, tôi đang ngồi trên một ngọn đồi lộng gió, giữa mùi hương hoa đào dịu nhẹ lướt qua khoang mũi tôi vuốt ve Bò con rồi đưa tay vẽ lên bầu trời một vòng tròn hạnh phúc. Cuộc sống này thật ra không tốt như chúng ta tưởng tượng nhưng cũng không xấu như chúng ta vẫn nghĩ. Tôi nơi đây hạnh phúc với cuộc sống tôi đã chọn, còn cậu ấy nơi đó chắc hẳn vẫn đang kiên trì từng ngày, chúng tôi đều tiếp tục bền bỉ tiến về phía trước, bởi vì trong những giây phút còn niên thiếu chúng tôi đều đã hiểu rõ một điều dù có mất đi mục tiêu thì cuộc đời mình vẫn chưa có điểm kết thúc. Thế nên chỉ có thể mạnh mẽ sống tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com