TruyenHHH.com

Tuyen Tap Truyen Ngan Cua Tinh Ca

Chẳng cầu tình chỉ đợi duyên qua.
Người đi rồi đừng quay đầu lại.
-----

Người ta nói, loài mèo có chín đuôi đại biểu cho chín cái mạng của nó, mà một khi mất đi, ngay cả hồn phách cũng không thể lưu lại.

Trái ngược với loài mèo, sinh mệnh của bươm bướm tuy ngắn ngủi nhưng lại được ban cho vô số luân hồi chuyển kiếp, không ngừng tái sinh.

Rõ ràng là khác nhau đến vậy, nhưng cũng lại thật giống nhau, đều là vì tìm kiếm tình yêu mà tồn tại.

***

Ta vốn là phi tần của một bạo quân khét hung tàn, mỗi ngày ngươi đến ta đi đều là nhìn sắc mặt của người khác mà sống. Không thể không nói, bước vào chốn hậu cung hệt như đang dùng sinh mạng mà đánh cược vậy, minh tranh ám đấu, khắp nơi luôn có những cặp mắt dõi theo từng bước chân ngươi, chỉ cần đi sai một nước cờ, chờ đợi ngươi chính là vạn kiếp bất phục.

Một năm bốn mùa nối tiếp nhau qua đi, ta sống ở tiểu viện này gần ba mươi năm trời mà chưa biết đến mặt rồng của hoàng đế tròn méo trông như thế nào? Xuất giá năm mười lăm, đến khi bốn mươi xuân tàn liễu rũ. Liệu ở nơi này, còn ai nhớ tới đã từng có một người giống như ta tồn tại?

Ta cười nhạt nhìn rêu phong dựng tường, cảnh cũ không thay nhưng lòng nay đã khác.

Có lẽ ta đã quá tham lam rồi, chẳng có tình cảm gì nhưng lại chờ mong quân vương sẽ ghé mắt nhìn đến. Này chuyện đời làm sao mà tốt đẹp vậy, ta bất quá chỉ là một trong ba ngàn giai lệ có cũng được không có cũng được kia, thân cô thế độc không người nâng đỡ, hằng ngày đối diện với bốn bức tường của hậu cung không thoát ra được. Không thiếu ăn, không thiếu mặc thì sao? Còn không phải đợi người khác ngẫu nhiên nhớ đến ban cho bát cơm, phát cho tấm áo? Lúc đói lúc no, lúc lạnh lúc ấm, chắc nhờ thân xác này hèn kém nên dù bị đối xử ra sao vẫn có thể tiếp tục chịu đựng mà sống, mặc cho tâm này mệt mỏi và chết lặng từng ngày.

Một cánh trắng dập dờn theo làn gió rơi vào tiếng đàn ta buông thả, nâng tay đỡ lấy, hóa ra là một con bướm đã bị gãy mất cánh.

Ta mỉm cười.

Ta chết cũng không có quá nhiều luyến tiếc, chính là khi hoàng đế băng hà mà được bồi táng chôn theo. Buồn cười thay, khi còn sống thì ngày ngóng đêm trông lại đợi cũng không đợi được người nọ, đến khi mất rồi hai người xa lạ vậy mà lại nằm gần nhau đến thế. Ta bĩu môi, sau cùng cũng nhìn được mặt hắn.

Thiệt xấu!

Ta lẩm bẩm một câu rồi tan vào sương khói.

-----

Sinh mệnh luân hồi, lần này ta rơi vào tấm thân của một người đàn ông.

Diêm Vương lão gia đối với ta cũng thật săn sóc, ta còn chưa ngây ngốc ở Âm Phủ được bao hôm thì đã đá ta lên cầu trực tiếp tống cho Mạnh Bà. Đối với sự nhiệt tình đến khó hiểu này, ta gật gù tỏ vẻ đã biết rồi lĩnh mệnh đi đầu thai chuyển kiếp.

Lúc bước qua cầu Nại Hà, thình lình một đóa hoa bỉ ngạn từ đâu bay đến rồi rơi xuống chân ta. Còn chưa kịp cúi xuống thì một người khác đã thay ta nhặt lên, chẳng nói chẳng rằng nhét hoa vào tay ta rồi xoay lưng bước tiếp, đến đầu cũng không quay lại.

Ta ngây ra một lúc, loáng thoáng nhìn thấy một góc minh bào.

Đầu thai vào thân nam nên suy nghĩ cũng thay đổi, ta đời này ra sức phấn đấu làm giàu để về già được hưởng phúc.

Chỉ tiếc...

Chậc, chỉ tiếc ông trời không muốn ta sống dễ dàng!

Vất vả bôn ba bao năm vốn chỉ chờ đến ngày hưởng thành quả, ai ngờ hạn hán xảy ra, nạn đói lan tràn khiến mọi người trở nên táo bạo, bần cùng sinh đạo tặc. Bản thân ta tuy không đến nỗi nào, nhưng vẫn là xui xẻo nửa đêm đang ngủ bị trời giáng cho một gậy, vô duyên vô cớ mất hết của nã không nói, còn không hiểu ra sao lưu lạc rồi bị bán cho một hộ nhà giàu để làm nô.

Thật sự cũng quá thê thảm rồi!

Chủ nhân hộ gia viên này là một người đàn ông trung niên có tới bốn bà vợ, vợ cả tuy chết sớm nhưng dưới gối để lại ba người con một nam và hai nữ, đó là còn chưa kể con của bà hai, bà ba, bà tư, và một số đứa rơi rớt khác, nếu tính sơ sơ chắc cũng đủ lập một đội chơi xúc cầu (bóng đá) có quân dự phòng.

Không phải ta ghen tị nhưng mà... Hầy, chính là ta ghen tị đó! Ta sống đến từng tuổi này rồi mà còn chưa có đến một người kế thừa hương hỏa, mười tám đời tổ tiên nhà ta coi như đến đời thứ mười chín này là tuyệt hậu. Không phải ta nói ngoa hay dặm mắm thêm muối, bởi vì ta đã chết một cách lãng nhách vì bị đánh ghen nhầm.

Đi lấy củi mà cũng mắc tội thông dâm, đời này quả là còn bi kịch hơn so đời trước!

Ta ngồi bên cạnh Đá Tam Sinh, Phán Quan mấy lần đến tìm khuyên ta đi đầu thai mà không được, cuối cùng tức giận sai mấy tiểu quỷ đem ta khiên đi, bảo để ta ở đây chắn mặt tiền, ảnh hưởng mĩ quan Âm Phủ. Ta đen mặt, cố sống cố chết ăn dằm nằm dề một mực không đi.

Ta bĩu môi.

Đùa! Thà là cô hồn dã quỷ còn hơn làm người bị trù dập, đời nào cũng sắp đến hồi êm đẹp thì lại chết một cách tréo ngheo. Ta mới không cần đầu thai đâu!

Nhưng là...

Diêm Vương đích thân ra trận, ta lần nữa lại đứng giữa cầu Nại Hà.

Nước sông rất trong, phản phất như chiếu luôn cái mong muốn được nhảy cầu của ta lúc này. Bên vai bất ngờ bị giữ lấy, đột nhiên ai đó kéo mạnh ta về phía sau, khiến ta ngã ra đè luôn cả người nọ. Ta bực mình quay đầu lại tính mở miệng mắng người, rồi ta đơ ra, hai con mắt trừng to trợn lên y như cá thòi lòi.

Không phải chứ lão gia, ta chết rồi mà ngươi cũng không buông tha ta sao?

Ta thở phì phò tức tối, lồng ngực rung động kịch liệt. Chính là như vậy, đây chính xác là cái người đã hô to "Bắt kẻ thông dâm!" khiến cho cả làng đem ta dìm vào lồng heo - Vị đại lão gia cao sang quý phái khiến cho đời ta tuyệt hậu.

Ta nghĩ lại rồi, ta không nên nhảy cầu, vẫn là nên đẩy tên này xuống đó trước. Mà nguyên nhân quan trọng hơn khiến cho ta nhất định phải đẩy tên này đó là... Hừ, ai bảo hắn chính là tên Hoàng thượng khiến cho ta phải bồi táng theo cùng! Ta rốt cuộc cũng nhớ ra hắn!

Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt mà! Ta tích đức mấy đời để trả hết cho cái tên quỷ đòi mạng này!

Ta rốt cuộc cũng nhớ ra, nhưng mà quá chậm, phải chi lúc sống ta nhớ được mặt hắn thì đâu cần phải tận tâm tận lực trà bưng nước rót, cứ trực tiếp cho luôn một mồi lửa và thế là... Ha ha ha!

Ta chán phải nhìn mặt hắn, thế là lúc uống canh Mạnh Bà ta giả vờ nuốt vào một ngụm rồi giữ khư khư ở trong mồm đợi tí phun ra. Hơi tò mò quay đầu, ta muốn xác định chắc chắn hắn đã uống canh Mạnh Bà quên đi tất cả những chuyện từng xảy ra, ngay cả cái duyên nợ chết tiệt của mấy đời. Ai ngờ, ta nghẹn đến suýt chút nữa thì hộc máu.

Tên... Tên kia thế nhưng chơi xấu học theo ta không nuốt?!!!!

Ta... Ta muốn mở miệng tố cáo hắn nhưng lại sợ nuốt phải canh Mạnh Bà đành phải căm tức quay đi, mang theo uất ức đầu thai một lần nữa!

Ta thở dài cảm khái, ông trời đúng là thích trêu ngươi.

Ta với hắn sinh cùng cái bệnh viện!

Ta với hắn là hàng xóm nhà ở sát vách!!

Ta với hắn mười hai năm trời đều học cùng một lớp!!!

Ta với hắn thế nhưng lại trần trụi cùng nằm trên một giường!!!!

Ta với hắn... Hu hu! Ta với hắn đẻ ra một đám nhóc con, từ nay, ta trở thành gà mẹ!!!!!

Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt mà!!!!!!

-----
Ta mộng kiếp tựa như bướm trắng.
Khi mệnh tàn là lúc duyên sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com