TruyenHHH.com

Tuyen Tap One Shot Viet Duong

Tới nửa đêm, Đường An Kỳ vẫn chưa về, Triệu Việt ở phòng khách gấp đến mức đi đi lại lại, từ khi An Kỳ tới ở lại nhà cô, hai người đã rất ít khi nói chuyện với nhau Triệu Việt lại chán ghét nàng không muốn hỏi han gì, tới lúc lo lắng cho đối phương mới phát hiện cô không có cách nào để liên lạc với Đường An Kỳ.

Ai mà biết được ở cái thời đại khoa học công nghệ phát triển thế này, Tử Thần liệu có được phân phát thiết bị truyền thông hay không cơ chứ?

"Không đúng, tại sao mình lại phải quan tâm cô ấy."

Triệu Việt tự giễu rồi đi vào phòng tắm rửa, sau đó lên giường tắt đèn đi ngủ.


---------------------------------------------------- 



Ngày hôm sau, sau khi Triệu Việt tỉnh dậy, việc đầu tiên chính là mở cửa phòng Đường An Kỳ. Trên giường là bộ quần áo đã được thay ra, là bộ mà chiều qua Đường An Kỳ đã mặc. Triệu Việt biết Đường An Kỳ đã trở về rồi, nhưng ở phòng vệ sinh cũng không thấy ai, liền mở cửa sân thượng.

Đường An Kỳ đang ngồi trên lan can, đưa lưng về phía cô, một thân váy đen làm Triệu Việt nhớ tới buổi tối lần đầu gặp An Kỳ.

"Cô hôm qua.... đi đâu vậy?" Triệu Việt nhỏ giọng hỏi.

Đường An Kỳ nhìn về hướng quảng trường ở phía xa xa, đôi chân trần dưới làn váy như ẩn như hiện. Triệu Việt cũng không nói chuyện, vịn vào lan can thưởng thức cảnh sắc đô thị.

Con mèo đi tới đánh vỡ không khí tĩnh lặng này.

Triệu Việt ôm lấy con mèo giúp nó chải lại bộ lông bị gió thổi dựng đứng, nhưng con mèo cứ ngọ nguậy giơ móng vuốt với về phía Đường An Kỳ, đến cuối cùng Triệu Việt không biết làm cách nào khác, chỉ có thể đưa con mèo cho người bên cạnh.

"An Kỳ, cho cô ôm Tiểu Khả Ái."

Đường An Kỳ im lặng tiếp nhận con mèo, con mèo nhảy lên bám vào vai An Kỳ, sau đó cứ như vậy nằm sấp trên bả vai nàng nhắm mắt hóng gió.

"Có vẻ nó thích cô hơn đấy."

"Ừ." Đường An Kỳ hừ một tiếng giọng mũi, vẫn giữ thái độ lạnh lùng khiến Triệu Việt cảm thấy hơi xấu hổ, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào lan can, từng tiếng từng tiếng, xúc cảm lạnh buốt cùng hơi lạnh của gió mơn man tiến vào đáy lòng hình thành một vòng xoáy nho nhỏ, tất cả những lời trong nội tâm dường như đều bị cuốn đi, biến mất không còn dấu vết.

Con mèo vẫn đang nằm im trên vai bỗng nhiên mở to mắt, kêu meo meo, Đường An Kỳ đột nhiên cười ra tiếng, sung sướng lay động hai chân.

Triệu Việt ở một bên không hiểu, hiếu kỳ hỏi: "Hai người đang nói chuyện sao?"

Đường An Kỳ quay đầu thò tay vuốt sống mũi thẳng tắp của Triệu Việt.

"Nó vừa mới nói ngươi rất nhớ ta."

Triệu Việt cứng đờ, "Cái..., cái gì? Tôi như thế nào, làm sao có thể... sẽ nhớ cô..." Ngón tay nắm chặt lan can, ý lạnh truyền đến lòng bàn tay càng lớn, trên mặt lại nóng như lửa đốt.

"Này, Triệu Việt. Ngươi có tin vào chuyện đầu thai không?"

Chủ đề chuyển biến có chút nhanh, Triệu Việt trả lời không cần nghĩ ngợi, "Tin chứ. Đến Tử Thần cũng có rồi, vậy tại sao không thể có chuyện đầu thai?"

Đường An Kỳ rũ hai mắt suy tư, dưới ánh mắt khó hiểu của Triệu Việt, ôm con mèo đưa cho cô, Đường An Kỳ giẫm trên sàn đá lạnh băng đi vào nhà, nghe thấy âm thanh của Triệu Việt lại dừng bước.

"Chiều nay cô có thời gian không? Có muốn tới bệnh viện thú y với tôi một chuyến không?"

"Đến đó làm gì?"

"Kiểm tra sức khỏe cho Tiểu Khả Ái."

Đường An Kỳ không đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt, Triệu Việt liền coi như nàng đã đồng ý, ăn cơm trưa trước 1 tiếng rồi kéo Đường An Kỳ ra ngoài.

"An Kỳ, cô có điện thoại không?"

Đường An Kỳ gật đầu, rút ra điện thoại di động của mình. Triệu Việt lấy bút máy ra tiện tay ghi lại vào lòng bàn tay mình, vừa viết trong lòng vừa cảm thán, "Bây giờ Tử Thần dùng điện thoại cũng xin thật đó nha."

Đường An Kỳ rất nhanh ghi lại dãy số vào trong ghi chú của điện thoại.

Xuống xe, Triệu Việt ôm con mèo đi vào bệnh viện thú y quen thuộc, Đường An Kỳ không thích môi trường làm việc ở bên trong nên đành ở ngoài đợi, đợi một lúc lâu Triệu Việt vẫn chưa ra, Đường An Kỳ cũng không nói với Triệu Việt, yên lặng rời khỏi bệnh viện thú y, đi tới bệnh viện nhân dân cách đó hai đường.



Tiêu trừ đi mùi thuốc kích thích khoang mũi, Đường An Kỳ nhíu nhíu mày bước vào thang máy.

Đường An Kỳ dựa vào vách tường hành lang, bác sĩ và y tá mặc áo trắng , đeo khẩu trang đi tới đi lui, cửa phòng được mở, một người phụ nữ trung niên nắm tay một bé gái chừng 10 tuổi mặc quần áo bệnh nhân đi ra, cười cười nói nói lướt qua trước mặt Đường An Kỳ.

Nhìn chằm chằm vào biển tên trên cửa phòng bệnh một hồi, Đường An Kỳ đẩy cửa phòng, bên trong đặt 2 chiếc giường bệnh, chiếc giường dựa vào cửa bị bỏ trống, nàng nhìn qua chiếc giường còn lại, liền xuất thần, đến nỗi có người tới phía sau lưng cũng không hay biết.

"Hey ~ An Kỳ ~ "

Bả vai bị ai đó vỗ, quay đầu nhìn thấy Phùng Tân Đóa, Đường An Kỳ liền hiểu ý lui ra ngoài.

Trên sân thượng, Phùng Tân Đóa lấy ra danh sách thi hành của mình, cắn nắp bút, dùng nét chữ đỏ gạch đi một cái tên trên ấy, Đường An Kỳ liếc mắt, hỏi: "Ngươi còn mấy người?"

"Chỉ còn một người cuối cùng." Phùng Tân Đóa thu lại giấy bút, dường như cười mà không cười, "Hôm qua ngươi đã tới bệnh viện một lần rồi, sao hôm nay lại tới nữa?"

Đường An Kỳ không vui, "Gặp ngươi cũng không được sao?"

Phùng Tân Đóa che ngực làm bộ nôn mửa, "Gặp ta cái gì chứ? Rõ ràng là lại nhớ đến sự việc trước kia. Không phải toàn bộ ngươi đều nhớ tới sao?"

"Nhớ tới? Những ký ức ấy ta cũng chưa bao giờ quên." Đường An Kỳ lắc đầu, chuyển chủ đề, "Nói ta làm cái gì chứ? Linh hồn cuối cùng của ngươi vẫn là Lục Đình sao?"

"Đúng vậy."

"Kỳ thật..." Đường An Kỳ chần chừ mở miệng.

"An Kỳ." Phùng Tân Đóa ngắt lời nàng, "Ngươi làm Thần Chết cũng được 100 năm rồi nhỉ?"

Đường An Kỳ tính toán một chút, sửa lại, "Là 94 năm."

Phùng Tân Đóa bực bội khoát khoát tay tỏ vẻ không muốn cùng nàng tiếp tục đề tài này, "Haiz, cũng gần như là 100 năm rồi. Nhớ ngày đó lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ngươi mới là Tử Thần thực tập, chỉ ngồi ở cửa sổ phòng bệnh đung đưa chân, ngươi còn cho rằng ta là người bình thường, có lần ta thò người ra ngoài cửa sổ chủ động chào hỏi làm ngươi thiếu chút nữa là té xuống."

Đường An Kỳ cười nói: "Ai bảo ngươi lúc bình thường cứ giả bộ như không phát hiện ra ta. Lúc ấy ta nhìn thấy ngươi đút cháo cho cái người tên Lục Đình ở phòng bệnh kế bên, hơn nữa còn là cháo không thèm đun nóng, đều lạnh ngắt luôn rồi, ngươi cười cười múc một thìa cháo nhét vào miệng Lục Đình đang bất tỉnh nhân sự. Lục Đình chịu đựng sự chăm sóc của ngươi không bị ngươi một đao cướp đi linh hồn cũng là một loại kỳ tích. Ngươi nói xem ngươi có ngốc hay không?"

Phùng Tân Đóa trắng mắt phản bác, "Ta mới không ngốc nhé, Đóa Đóa nhìn vậy nhưng chỉ số thông minh 140 nha! Cái người mà ngươi quản lý mới ngốc, vì không muốn ngươi biến mất mà không chấp nhận phẫu thuật."

"Ừ, thật khờ." Đường An Kỳ dừng nửa giây rồi đột nhiên khanh khách cười rộ lên, cười đến cúi người, bả vai run run.

Phùng Tân Đóa chớp đôi mắt to lẳng lặng nhìn, Đường An Kỳ cười đủ rồi cũng đứng thẳng lại thân thể, mu bàn tay lau đi khóe mắt lóng lánh.

"An Kỳ, đưa cái đồng hồ của ngươi cho ta một lát."

Phùng Tân Đóa tiếp nhận đồng hồ, mở nắp, đầu ngón tay mơn trớn bức vẽ, nhìn đôi mắt có chút ước át của Đường An Kỳ vẫn một mực không rời khỏi đồng hồ, nàng liền cười cười đóng nắp đồng hồ lại, dưới ánh mắt khiếp đảm của Đường An Kỳ, Phùng Tân Đóa cầm chiếc đồng hồ ném đi.

"Ngươi làm gì vậy?!"

Phùng Tân Đóa cưỡng ép giữ chặt Đường An Kỳ đang đạp một chân lên thành lan can, nhìn tận mắt chiếc đồng hồ biến mất dưới con sông đối diện, đợi Đường An Kỳ giãy giụa xong trở về bình tĩnh, Phùng Tân Đóa mới buông nàng ra.

"Không phải người ấy đã nói muốn ngươi quên nàng đi sao? Ngươi liền nghe lời và quên nàng mất rồi."

Đường An Kỳ suy sụp cúi đầu, Phùng Tân Đóa xoa đầu nàng an ủi, "Đừng luẩn quẩn trong lòng nữa, tất cả đều qua rồi. Vứt cũng đã vứt rồi, ngươi có thể mua lại một cái khác, dù sao cũng không phải không có tiền."

Trầm mặc né tránh tay Phùng Tân Đóa, sau nửa ngày, Đường An Kỳ liếc nàng, "Ngươi mới nhiều tiền thì có."

Phùng Tân Đóa điềm nhiên như không thu tay lại, nhìn đàn chim sẻ bay trên bầu trời, bắt đầu lải nhải, "An Kỳ, ta vẫn còn nhớ sự cố lần đầu tiên ngươi đi chấp hành nhiệm vụ, bởi vì ngươi sợ độ cao không dám nhảy từ tầng 5 xuống, kết quả trượt chân ngã trúng người chưa đến thời hạn phải chết, tuy cuối cùng cũng giải quyết được, nhưng ngươi lại bị linh hồn kia báo cáo hahahahaha."

"Cấp trên đều không muốn giao cho ngươi nhiệm vụ đòi hỏi kỹ thuật cao."

Đường An Kỳ giơ hai tay, "Trách ta sao được?"

Phùng Tân Đóa thè lưỡi, "Nhưng mà đã làm việc lâu như vậy, kỹ thuật của ngươi tiến bộ không ít, có lẽ nhiệm vụ tiếp theo sẽ có mấy vụ như nhảy lầu, tai nạn giao thông, vân... vân...."

"Máu me ghê ha."

"Ít ra thì còn tốt hơn việc phải nhìn sinh mệnh của người khác cứ trôi qua từng chút từng chút một."

"Nói như vậy, ngươi không thích những nhiệm vụ đơn giản này của ta sao?"

"Đúng, ta không thích." Phùng Tân Đóa nhẹ nói.

"Vậy tại sao lần nào ngươi cũng đều níu kéo người tên Lục Đình kia?"

"Bởi vì ——" Phùng Tân Đóa kéo dài âm cuối, nhảy qua lan can, giẫm trên thềm xi măng, tính trẻ con nổi lên, vươn hai cánh tay sang ngang, theo lối đi nhỏ bước về phía trước, cách Đường An Kỳ càng ngày càng xa. Đến cuối cùng, Phùng Tân Đóa xoay người đối mặt với Đường An Kỳ, thân thể đơn bạc vững chãi trong gió, nụ cười vẫn đẹp như lần đầu An Kỳ thấy nàng, nụ cười như gió xuân lướt qua khuôn mặt.



Đường An Kỳ lại cảm thấy vô cùng bi ai.



Phùng Tân Đóa đặt hai tay lên miệng hướng Đường An Kỳ hô to: "Bởi vì ta và Đại Ca yêu nhau."



Hồi ức sở dĩ trân quý, là vì không thể nào trở lại lúc trước, những gì đánh rơi khi ấy không cách nào tìm lại được, chỉ có thể dựa vào trí nhớ miêu tả bộ dáng lần đầu chúng ta gặp nhau.

Nếu như, lúc này đây, linh hồn không bao giờ phải rơi vào ván cờ chết chóc, phải chăng có thể cầm thật chặt tay Người, cùng nhau đi tới cuối cùng.

Hay là, thôi không nghĩ về nhau, ngoảnh mặt làm thinh.


---TBC---

Lười quá lâu rồi mới edit tiếp TT^TT dù sao truyện này cũng hay nên càng edit càng thấy hứng há há 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com