TruyenHHH.com

Tuyen Tap Nhung Mau Chuyen Cua Hang Nhuan

[Trans | Hàng Nhuận] Lựa chọn của trái tim (phần 3)

Tác giả: 乐述.
Trans + beta: Xuân Xanh, Đông Mai, Aurora
Thể loại: Mang thai | Cưới trước yêu sau | ABO
Thiết lập: trà ô long alpha x hoa nhài omega
Lưu ý: OOC, cấm gán lên người thật
🌸Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả
🌸Cảm ơn ad Aurora đã tài trợ chương trình đi xin per

___

01.

Hôm nay là ngày đi kiểm tra thai kỳ, Trần Thiên Nhuận ngồi ở ghế phụ lái với vẻ mặt lạnh lùng khó chịu.

Tả Hàng thắt dây an toàn cho em, xem xét cái bụng vì mang thai mà tròn lên của em, cưng chiều hỏi: "Lại khiến em khó chịu sao?"

Trần Thiên Nhuận phớt lờ anh. Tả Hàng chỉ đành bất đắc dĩ cười nhẹ, nhỏ giọng dỗ dành: "Chỉ là vài vết đỏ thôi mà, đừng giận dỗi nữa. Không tốt cho bé con đâu."

"Ý anh là chỉ có mỗi một vết đỏ thôi ấy hả?" Rõ ràng là anh để lại hàng tá vết đỏ khác nữa đấy.

Sáng sớm, khi Trần Thiên Nhuận tỉnh dậy thì phát hiện rất nhiều vết đỏ "mờ ám" ở xung quanh xương quai xanh của em; rõ ràng là đêm qua anh ấy đã đồng ý sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào để sáng mai thuận tiện đi kiểm tra thai kỳ rồi mà.

"Được rồi, cục cưng; bác sĩ kiểm tra thai nhi cũng chỉ xem bụng của em thôi". Tả Hàng ôm lấy gương mặt của Omega, hôn nhẹ: "Hơn nữa, chính em cũng muốn còn gì?"

"Vậy là tại em?" Trần Thiên Nhuận bắt đầu trở mặt, Tả Hàng nhanh chóng phản ứng: "Tại anh, là tại anh."

Vậy đấy.

Sợ Trần Thiên Nhuận bị nhiễm lạnh, Tả Hàng chỉnh nhiệt độ trong xe lên cao hơn. Không khí trong xe nóng hơn một chút, Trần Thiên Nhuận tháo khăn quàng trên cổ xuống, vết hôn đỏ hồng hiện rõ trên làn da trắng mềm mịn.

Tả Hàng âm thầm mỉm cười khi nhìn thấy.

Rời khỏi bệnh viện, Trần Thiên Nhuận đọc đi đọc lại báo cáo siêu âm, em quay sang hỏi Tả Hàng: "Anh mong đứa nhỏ này sẽ là con trai hay con gái?"

Tả Hàng nghĩ ngợi một hồi: "Con trai đi!"

"Tại sao?"

"Bởi vì con gái... đôi khi hơi chanh chua một chút!"

Trần Thiên Nhuận cẩn thận nhớ lại: "Em có bao giờ ăn đồ chua trong suốt cả thai kỳ."

"Thật ấy hả?" Tả Hàng cũng làm ra vẻ khó hiểu giống y như em; thấy em có vẻ không nhớ ra, liền nhắc khéo: "Tiểu Lý, thư ký..."

Trần Thiên Nhuận phản ứng ngay lập tức, ném luôn tờ kết quả siêu âm vào người Tả Hàng: "Anh vẫn còn mặt mũi nhắc đến cô ấy hả!"

"Coi em kìa, cái này có tính là ghen không? Anh thấy hơi chua rồi đó?!"

"Anh..."

Vẻ mặt Tả Hàng đầy cợt nhả, điều này khiến Trần Thiên Nhuận tức đến ngứa chân răng; trong lòng em thầm nhủ, sớm biết thế này, đêm qua em nên cứng rắn hơn một chút với hắn.

Nói về thư ký Tiểu Lý; chỉ đơn giản là một ngày trước, khi Trần Thiên Nhuận tan lớp và đang trên đường về nhà, em đột nhiên muốn gặp gặp Tả Hàng. Vậy nên em đã nói với tài xế đến đón mình rằng, đưa em đến công ty của Tả Hàng để gặp anh.

Khi em đến công ty, Tả Hàng vẫn đang họp. Em biết là Tả Hàng có một nam thư ký Beta, nhưng em không hề biết rằng Tả Hàng còn có cả một thư ký Omega mềm mại đáng yêu.

Vì thế nên trong khi đợi Tả Hàng kết thúc cuộc họp, em đã ở trong văn phòng của Tả Hàng cùng với Omega mềm mại đáng yêu ấy.

Pheromone của nữ thư ký này là hương kem ngọt ngào; yếu tố này khiến Trần Thiên Nhuận nhớ ra một chuyện, hình như em đã từng ngửi thấy mùi kem ngọt thoang thoảng trên áo vest của Alpha khi anh về muộn vào một tối nào đó.

Trần Thiên Nhuận đã hỏi anh, và Tả Hàng chỉ trả lời rằng: "Anh không biết, chắc là bị ám mùi pheromone của ai đó."

May mắn cho anh, Trần Thiên Nhuận là người rộng lượng; vì khi nghe Tả Hàng giải thích xong, em cũng không có nghi ngờ nhiều.

Tuy nhiên, bây giờ, Omega với lớp trang điểm tinh tế và tản ra hương vị ngọt ngào này lại đang đi tới đi lui trong văn phòng tràn ngập mùi trà ô long, phân loại các tài liệu cần xem cho Tả Hàng, còn chú ý thời gian pha để cà phê cho anh.

Còn bản thân em lại chỉ ngồi không trên sô pha, vuốt ve chiếc bụng tròn; cho nên, em bỗng cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ hiện lên nơi đáy lòng.

Bỗng nhiên, em cảm thấy trong văn phòng có thêm mùi gì đó, thậm chí là mơ hồ ngửi thấy mùi nước hoa trên người nam thư ký Beta, nhưng mùi hương này tuyệt đối không phải là mùi hoa nhài. (ý ẻm là mùi "chanh" á)

Trần Thiên Nhuận cảm thấy không vui.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Tả Hàng vừa trở lại văn phòng đã ngửi thấy hương nhài ngập tràn, anh ngay lập tức nhìn thấy một người mang gương mặt lạnh tanh đang ngồi uống cà phê.

"Anh có muốn uống cà phê không?"

Tả Hàng cầm lấy ly cà phê trong tay em, phát hiện ra là loại anh vẫn thường uống,  quay lại hỏi em: "Em không sợ tổn hại đến con sao?"

Trần Thiên Nhuận không nói gì, cũng chẳng thèm nhìn anh một cái. Tả Hàng bỗng thấy khó hiểu; mãi khi cảm nhận được hương nhài đang áp chế hương vị ngọt ngào, Tả Hàng mới bừng tỉnh.

Anh quay đầu liếc mắt với Tiểu Lý, hàm ý bảo cô ra ngoài.

Đó là lỗi của anh, anh đã quá quen với chuyện này và hoàn toàn quên mất rằng anh có một Omega là thư ký.

Em chẳng để tâm xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau khi nhìn thấy cái liếc mắt giữa hai người, em lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Sau đó, em thấy... thấy Tả Hàng mở cửa sổ.

Được lắm, hôm nay cứ kết thúc như thế đi.

02.

Trên đường từ bệnh viện về nhà, nhìn Tả Hàng đang nghiêm túc lái xe, em lại nghĩ tới việc hôm nay không có tiết ở trường, liền nảy ra ý nghĩ muốn theo Tả Hàng đến công ty chơi.

"Em không muốn về nhà."

Tả Hàng liếc nhìn em qua gương chiếu hậu: "Sao thế?"

"Hôm nay em thấy vui, chúng ta đến công ty của anh chơi đi!"

Tả Hàng dường như nhớ ra chuyện gì, bật cười thật lớn. Trần Thiên Nhuận quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Anh cười cái gì?"

"Không có gì cả, phu nhân đã muốn thì anh sẽ đưa em đi." Tả Hàng không kìm được nhếch khóe miệng, chuyển tay lái sang hướng rẽ ngoặt ở giao lộ phía trước.

"Đừng có gọi thân mật như thế, chẳng qua hai ta chỉ là quan hệ hôn nhân." Trần Thiên Nhuận chỉnh lại quần áo, "Em chỉ tạm thời nhìn trúng dáng người của anh thôi."

Tả Hàng cười nhạt: "Ừ! Anh cũng chỉ thích dáng người của em thôi."

Trần Thiên Nhuận không thèm nói chuyện với anh nữa, quay đầu sang hướng khác.

Kể từ lần trước, Trần Thiên Nhuận đã không đến công ty thêm lần nào nữa. Đây là lần thứ hai, ngay khi bước vào phòng, hương hoa nhài đã nhanh chóng bay đến hôn lên đôi gò má.

Trần Thiên Nhuận khẽ khịt mũi, em nhìn khắp văn phòng một lượt và phát hiện một chậu hoa nhài kiều diễm trên chiếc bàn phía xa.

Trong không khí chẳng còn thấy vị ngọt của kem, Trần Thiên Nhuận quay đầu lại nhìn, ngờ vực: "Omega kia đâu rồi?"

Khi em đến thăm lần trước, Trần Thiên Nhuận chỉ vừa mới phát hiện ra rằng Omega ấy đã kết hôn một lần. Sau đó, cô ấy và chồng ly hôn, lí do là vì không thể chịu đựng được cảnh bị Alpha bạo lực gia đình; thậm chí mùi kem thơm ngọt em ngửi được ngày hôm ấy cũng là do tuyến thể của cô ấy có chút vấn đề, thường xuyên không kiểm soát được pheromone của bản thân.

Em nghe đồn rằng việc ly hôn của Omega đó cũng tốn khá nhiều công sức.

Tả Hàng sửng sốt một chút, quay đầu lại nói chuyện với em: "Cô ấy xin nghỉ hôm nay rồi, nói là đến nhà trẻ để cùng con tham gia hoạt động của hội phụ huynh."

"... Ồ". Trần Thiên Nhuận khẽ chọc chọc mấy nụ hoa nhài trắng, "Mùa đông đến rồi, làm sao anh có thể chăm hoa nhài nở được vậy?"

"Chồng của em có siêu năng lực đấy."

Trần Thiên Nhuận khẽ ngẩng đầu nhìn anh, như đang chờ Tả Hàng nói tiếp.

"Đừng nhìn anh nữa, hết rồi..."

"Vậy được." Trần Thiên Nhuận khẽ cong môi, ngồi xuống chiếc sofa trong văn phòng, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng tròn vo của mình: "Ngày dự sinh là vào tháng ba năm sau."

"Ừ, bây giờ cũng đã là cuối tháng mười hai rồi." Tả Hàng nghe em nói xong, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu, lại nghe thấy em hỏi: "Năm nay sẽ có tuyết rơi sao?"

"Năm ngoái dự báo thời tiết cũng bảo có tuyết rơi, nhưng em đợi cả đêm cũng chẳng thấy tiết trời có vẻ gì là sẽ có tuyết."

"Em gần như đông cứng vào đêm ấy đấy..."

"..."

Tả Hàng vừa lật từng trang tài liệu vừa nghe Omega nói chuyện phiếm, bỗng nhiên anh được một câu: "Đã lâu không gặp?"

"Hả?" - Tả Hàng ngẩng đầu.

03.

Mùa đông năm ấy, tuyết bay đầy trời.

Trần Thiên Nhuận khi đó khi đó mới chỉ là học sinh năm nhất bậc trung học cơ sở, cùng em gái theo bố mẹ đến dự tiệc sinh nhật.

Em chỉ nhớ rằng, ngày hôm đó, tuyết rơi rất là dày.

Em bị lạc khỏi bố mẹ vì căn biệt thự quá rộng. Em cứ vậy đi loanh quanh một mình trong sợ sệt và rồi lạc bước vào một căn phòng tối om.

Trong phòng chỉ có chút ánh sáng của vầng trăng; Trần Thiên Nhuận vốn chỉ muốn tìm tạm một chỗ để ngồi nghỉ, bởi vì em nghe thấy người giúp việc dưới lầu bảo rằng có phòng dành cho khách nghỉ ngơi.

Trong phòng thoáng qua một tầng hương nhàn nhạt, tựa như hương trà em đã uống trước đó. Một giọng nói nhỏ xíu từ trong phòng truyền ra, Trần Thiên Nhuận bước vào trong theo bản năng tò mò.

Em không thể ngờ là mình chỉ tùy tiện bước vào một căn phòng mà cũng có thể gặp được một người khác nữa; và điều mà em càng không ngờ hơn là người ấy lại đang phân hóa thành một Alpha.

Dưới ánh trăng bàng bạc, em chỉ nhìn thấy dáng vẻ của một thiếu niên đang cuộn mình đau đớn. Trần Thiên Nhuận nhớ lại kiến thức mà giáo viên đã dạy trong các tiết sinh lý mỗi tuần, và em nhận ra rằng người thiếu niên đang cuộn mình kia hiện đang tiềm ẩn một mối nguy hiểm.

Em định lặng lẽ rời đi, nhưng không may, Alpha đã phát hiện ra em.

"Bạn nhỏ..."

Trần Thiên Nhuận giật mình, và điều đó khiến em đánh rơi một âm thanh khỏi cổ họng; nhưng lúc ấy, em thậm chí còn không biết là mình có còn thốt ra câu gì hay là không.

Dù sao thì em cũng chưa phân hóa, nếu có chuyện xảy ra, người ấy cũng chẳng thể làm gì em được.

"Có thể..." Người con trai thở hổn hển, giọng nói đứt quãng như cầu xin: "Bạn có thể xuống lầu giúp tôi... tìm thuốc... ức chế..."

Dải ký ức ấy dài quá, Trần Thiên Nhuận không nhớ hết, chỉ nhớ rằng lúc sau đó đi ra ngoài thì đụng phải em gái đi ngang qua; lúc ấy em gái của em hỏi sao trên người em lại có mùi hương của Alpha.

Trần Thiên Nhuận thuật lại cho em gái nhỏ việc có người trong phòng đang phân hóa thành Alpha, nhưng Trần Thiên Nhuận lại không biết sau đó xảy ra chuyện gì...

Em chỉ mơ hồ nhớ được một dải mùi hương.

Bây giờ nhớ lại, em lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm;  làm sao em có thể ngửi được pheromone trước cả khi em ấy phân hóa - tại thời điểm đó.

Có lẽ là do, từ rất lâu trước đó, trà ô long đã tìm thấy đóa hoa của riêng mình rồi.

Qua một hồi lâu không nghe được thêm bất kỳ câu nói nào của Omega nhỏ, Tả Hàng khẽ ngẩng đầu lên, và thấy Trần Thiên Nhuận đã thiếp đi từ lúc nào.

04.

"Vũ Trần... , anh thấy cái tên này có hay không?" Trần Thiên Nhuận ngồi trên ghế phụ lái, cất tiếng hỏi.

"Vũ Trần, với Trần." Tả Hàng nhẩm lại cái tên hai lần, "Em quyết định là được rồi."

Trần Thiên Nhuận khẽ mím môi, vừa cầm điện thoại lên gõ gõ cái gì đó, liền nghe thấy tiếng anh nói: "Tuyết rơi rồi kìa."

"Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay."

Trần Thiên Nhuận nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên nhìn; một bông tuyết đáp xuống cửa kính xe, vừa hay lại tạo nên cảnh đẹp hoàn hảo. Trong xe, cửa kính cũng đã bắt đầu xuất hiện hơi ẩm, Trần Thiên Nhuận vươn tay lau nhẹ đi.

Khung cảnh bên ngoài lướt nhanh qua khung cửa kính, từng bông tuyết buông mình theo gió, lượn từng vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Hàng cây xanh ven đường đã khoác lên mình một lớp tuyết mỏng, Trần Thiên Nhuận bỗng nhớ đến một câu nói không biết đã nghe được ở đâu, nói rằng tuyết đầu mùa nhất định phải ngắm cùng người mình thích.

Trần Thiên Nhuận quay đầu lại nhìn, và cũng vừa hay ánh mắt Tả Hàng chạm phải ánh mắt em. Trần Thiên Nhuận thừa nhận, rằng nếu như em thích một ai đó, nếu tình yêu của em được đáp lại, trái tim của em sẽ không thể kìm được mà đập rất nhanh, rất nhanh.

"Có đẹp không?"

"Đẹp lắm".  Trần Thiên Nhuận gật đầu, xoay người ngồi thẳng trở lại,

"Tha triêu nhược thị đồng lâm tuyết. Thử sanh dã toán cộng bạch đầu (1)..."

(Hai người chẳng cùng một phương,

Hai nơi tuyết vẫn cứ vương bạc đầu.)

"Cục cưng à, em đang mang thai, chúng ta không thể đi ngắm tuyết được."

Giữa đêm tối, Trần Thiên Nhuận nhìn những đóa hoa tuyết đang dần hóa thành những hạt nước trong suốt đọng trên cửa kính xe, "Không cần thiết phải đi ngắm tuyết đâu, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau bạc đầu.

Lựa chọn của trái tim, từ rất lâu đã được ấn định rồi.

___
Chú thích: "Vũ Trần" ( 宇 尘 ) là tên em bé, đồng âm với từ "với Trần" (与 陈) ; khi ghép lại sẽ được "Tả Vũ Trần" (左 宇 尘) đồng âm với "Tả với (cùng) Trần"( 左与 陈). Chữ Trần (尘) trong tên em bé cũng được ghép từ một phần chữ Trần "陈"  (trong họ của Trần Thiên  Nhuận) với một phần chữ Tả "左"(trong họ của Tả Hàng) mà thành.

(1)  Một câu thơ cổ, có nghĩa là: mặc dù ở hai nơi nhưng đều bị tuyết nhuộm trắng đầu, cũng coi như là cùng về già, cùng nhau bạc đầu.

Lưu ý đặc biệt: cảm ơn ad Aurora đã đưa ra thông tin chi tiết từ hai câu thơ cổ cuối truyện và cả ad Xuân Xanh đã vất vả chuyển câu thơ này thành hai câu lục bát

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com