Tuyen Tap Nhung Mau Chuyen Cua Hang Nhuan
[𝙷𝚊̀𝚗𝚐 𝙽𝚑𝚞𝚊̣̂𝚗] 𝙱𝚊̂́𝚝 𝚝𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐 𝚕𝚢 (𝚝𝚛𝚞𝚗𝚐)
Hai năm thịnh vượng. Đã hai năm rồi Hàng Thiên quốc không một lần đao đao kiếm kiếm với Nam An láng giềng. "Bàn cờ vây" hôm ấy là Nam An quốc bại trận, nhưng nhìn cái cách quốc vương bên ấy rềnh rang mở tiệc ba ngày, Tả Hàng biết bản thân mới là kẻ thua. Hắn không phải người hy sinh bảo vệ đất nước, hắn mất kỵ binh, hắn thua mưu kế quân địch, hắn mất ái nhân... Hắn được gì? Không gì cả. Hoặc là được một vò rượu mỗi ngày, hoặc là được một cái tát của chính mình. Không hề giá trị....Chảy bắc qua nội thành nước Hàng Thiên là một con sông lớn. Thượng nguồn nằm ở phía Nam, cách đây không lâu đã bị cái gọi là "cột biên" của Nam An quốc chặn lại. Một cái "cột biên" với cửa gỗ đinh sắt bẻ ngoặt hướng dòng nước về phía Nam An. Thiếu nước, nắng nóng cực độ, bách tính lầm than, cơ cực.Tả Hàng ngự trị ngai vàng, hắn cũng đã chán ngấy cái cảnh ngày này qua tháng nọ các quan đại thần đều dâng tấu sớ bẩm báo về một chuyện. Trì hoãn, rồi lại trì hoãn. Bao kế sách cầm quân tuyên chiến Nam An quốc đều bị người gạt phăng đi.Cách cứu tế duy nhất, hắn buộc phải mở kho lương phân phát cho dân rồi cử quân đi đào kênh khai thông dòng chảy, dẫn nước vào nội thành.Giả dụ giờ này Trần Thiên Nhuận vẫn còn là tả tướng, là quan văn, là cánh tay trái đắc lực cho hắn thì hiện giờ Tả Hàng có tự lẩm nhẩm mắng mình là tên phế nhân như thế này không? "Hoàng thượng, lần này cầm cự lâu nhất cũng chỉ nửa tháng, nhiệt độ đang ngày càng tăng cao, chỉ e là..." "Trước mắt như vậy đã. Viên thừa tướng, khanh dẫn quân lần này, hành động tránh xảy ra sai sót." Viên thừa tướng - quan đại thần đứng bên cánh phải của Tả Hàng - hắn nghe vị hoàng thượng này nói không nhịn được nhíu mày một cái. Người thở dài, hắn thở ngắn mà áp lực gấp đôi. Nghĩ một lúc, hắn vẫn quyết định lên tiếng:"Bẩm hoàng thượng, chuyện thần nói không phải hạn hán phía Nam. Là núi băng đang có dấu hiệu tan chảy nhanh hơn mùa Hạ năm ngoái, nếu tình trạng này tiếp diễn thì người bên trong không còn cách nào giữ được." "Khanh nói núi băng!?"Quyển trục trên tay Tả Hàng nằm gọn dưới đất. Hắn không màng uy nghiêm nữa, bám lấy hai bả vai Viên thừa tướng cao giọng hỏi lại:"Núi băng ngàn năm không tan chảy, hà cớ sao chỉ một mùa nóng đã không thể trụ được? Tin này là ai truyền đến? Từ bao giờ?" "Bẩm hoàng thượng, là quân túc trực vừa thay ca, mới báo canh năm hôm nay..." (Canh năm: khoảng từ 3 giờ đến 5 giờ sáng)"Mở cổng thành! Nội trong ngày mai ta phải giải quyết xong việc hạn phía Nam, quân lính không có việc hệ trọng đều theo ta hết. Những người còn lại sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong cung, ta sẽ tới núi băng!"Đại điện không còn bóng dáng của người, giống như không còn ai bóp chặt cần cổ của chúng quan thần nữa. Bao gồm cả Viên thừa tướng, tất cả đều biết khi nhắc đến vị kia sắc mặt của hoàng thượng sẽ thiên biến vạn hóa như thế nào. Cho đến cuối cùng, tất cả những gì liên quan đến y người ta đều không hé môi dù chỉ một chút. Suốt hai năm như vậy, chỉ để y có thể thực sự yên giấc trong "động phủ" mà hoàng thượng cất công tìm cho người, cũng là vì tránh để hoàng thượng bi ai càng thêm đau lòng. ... Đại hắc mã đạp trên hòn than nóng, Tả Hàng lại đội cả bếp lửa trên đầu. Mặt trời ban trưa không chút thương tình nhuộm cả một vùng là sắc đỏ rực của nó nhưng nó là lửa, nó không dập được chính nó. Mặt trời thiêu đốt bao nhiêu, lòng người rạo rực bấy nhiêu.Chậm một chút, núi sẽ tan.Chậm một chút, tình sẽ vỡ. Nhưng Tả Hàng đã kịp đến rồi.Trong một bộ y phục lấm lem, hai tay vương bùn đất quệt sơ sài trên áo, khóe mắt đọng giọt lệ trực trào. Cách một lớp băng dày lạnh buốt, hắn mờ ảo nhìn ra gương mặt của Trần Thiên Nhuận đã tiều tụy đi. Hay là bản thân hắn phản chiếu vậy nhỉ? "A Nhuận, ta đến rồi... Ngươi nằm đó suốt hai năm...lạnh không? Tỉnh dậy cùng ta tới một nơi ấm áp hơn đi." "Tỉnh dậy? Chắc là hơi lâu đấy."Bên kia lớp băng, Trần Thiên Nhuận có vẻ vẫn đang yên giấc. Nhưng Tả Hàng nhìn vào lại không thấy được bóng dáng y. Tầm mắt hoàn toàn bị che khuất bởi một thân hình nam nhân khác, người này đứng phía bên kia lớp băng... "Kẻ nào?!" Hắn quát. Nam nhân đặt tay đối diện Tả Hàng tâm tình có vẻ đang rất tốt, bị quát một câu cũng không giật mình. Hắn cười khành khạch lượn qua lượn lại trước cửa động nhỏ xíu, đủ để cho vị hoàng thượng bên ngoài thấy, hắn đang bay. "Là thần, là quỷ, hay là bất kỳ loại gì mà ngươi nghĩ. Ta còn chẳng biết ta là thứ gì nữa mà." Chán bay lượn, hắn ngồi một góc ném lên ném xuống hai mảnh băng vụn. Liếc thấy vị hoàng thượng trẻ tuổi vẫn còn thất thần, có vẻ vẫn chưa tin lời nam nhân lạ mặt kia nói. Hắn không để bụng, rất vui vẻ lượn sát lại cửa động thêm một lần nữa.Quan sát Tả Hàng từ đầu đến chân, hắn chống tay nói bằng giọng bỡn cợt:"Hoàng thượng trẻ tuổi, ngươi nghĩ chỉ vì một người không còn mà suốt một ngày trời đội nắng đào đất, đáng lắm sao?Không nghỉ ngơi, không bảo vệ long thể. Tốn sức đi từ đồng bằng hạn hán lên núi băng ngàn năm chỉ vì hay tin động phủ sắp tan? Ta cũng phục ngươi lắm..."Từ bao giờ, tiếng nói vang vang vọng đi vọng lại trong bốn bức tường băng băng đã trở thành tiếng thì thầm bên tai. Lời hắn nói, chính là đang kể lại một câu chuyện, rất chi tiết, rất hoàn chỉnh. Mọi thứ đều khớp với tất cả những gì Tả Hàng từng làm, thậm chí là từng nghĩ."Đồng Vũ Khôn. Yêu ma quỷ quái gì tùy ngươi gọi. Rất hân hạnh được diện kiến hoàng thượng Hàng Thiên quốc." Hắn xoè bàn tay xuyên qua tấm băng, Tả Hàng cũng thuận tiện nắm lấy nhưng một phát đem tên quỷ dị gầy nhom ấy kéo ra ngoài. Đồng Vũ Khôn không hài lòng, hắn khoanh chân ngồi trên một tảng đá, miệng lẩm bẩm mắng nhiếc Tả Hàng đủ thứ: "Ta đây cất công bảo vệ tốt thi hài của tiểu tử đó như vậy, ngươi không cảm tạ còn ném ta. Vong ơn bội nghĩa!" "Bao lâu thì y có thể tỉnh lại?" Tả Hàng hỏi. Tay không hắn đắp tuyết chặn kín những kẽ hở nơi cửa động. Một chút nhiệt độ nào cũng đừng hòng làm tấm băng ấy tan chảy. "Đắp cũng vô ích, cửa động đâu phải chỉ có một lối này. Sớm muộn gì cũng phải tan." "Câm miệng! Ta hỏi ngươi làm cách nào y mới tỉnh lại được!"Tuy nói ném không trúng Đồng Vũ Khôn nhưng một nắm tuyết lạnh không thể không lay chuyển hắn, buộc đôi mắt hờ hững kia phải quan sát kĩ hơn vị hoàng thượng trẻ đó.Chấp niệm rất lớn. Một chấp niệm cấm. Thứ người muốn hiện tại ngoài việc đoạt lại mạng sống cho tiểu tử nằm trong kia ra dường như không còn bất cứ thứ gì khác."Nghịch thiên đổi mệnh, ngươi trái ý trời cũng như quan thần trái lệnh ngươi. Kết cục sẽ chẳng tốt đẹp gì đâuNhưng nếu ngươi muốn, không phải không có cách. Rất đơn giản thôi, đưa cho tiểu tử kia thứ y muốn, chẳng cần tới thần tiên thì tự y cũng sẽ xao xuyến mà không nỡ rời xa ngươi.""Thứ A Nhuận muốn... đó là gì?" "Cơ hội chỉ đến với ngươi lần này. Ba ngày sau núi băng sẽ tan hết, cho tới lúc đó ngươi không có câu trả lời thì chuẩn bị sẵn hũ vàng hũ bạc mà hoả táng người đi."
____#Riv
Hai năm thịnh vượng. Đã hai năm rồi Hàng Thiên quốc không một lần đao đao kiếm kiếm với Nam An láng giềng. "Bàn cờ vây" hôm ấy là Nam An quốc bại trận, nhưng nhìn cái cách quốc vương bên ấy rềnh rang mở tiệc ba ngày, Tả Hàng biết bản thân mới là kẻ thua. Hắn không phải người hy sinh bảo vệ đất nước, hắn mất kỵ binh, hắn thua mưu kế quân địch, hắn mất ái nhân... Hắn được gì? Không gì cả. Hoặc là được một vò rượu mỗi ngày, hoặc là được một cái tát của chính mình. Không hề giá trị....Chảy bắc qua nội thành nước Hàng Thiên là một con sông lớn. Thượng nguồn nằm ở phía Nam, cách đây không lâu đã bị cái gọi là "cột biên" của Nam An quốc chặn lại. Một cái "cột biên" với cửa gỗ đinh sắt bẻ ngoặt hướng dòng nước về phía Nam An. Thiếu nước, nắng nóng cực độ, bách tính lầm than, cơ cực.Tả Hàng ngự trị ngai vàng, hắn cũng đã chán ngấy cái cảnh ngày này qua tháng nọ các quan đại thần đều dâng tấu sớ bẩm báo về một chuyện. Trì hoãn, rồi lại trì hoãn. Bao kế sách cầm quân tuyên chiến Nam An quốc đều bị người gạt phăng đi.Cách cứu tế duy nhất, hắn buộc phải mở kho lương phân phát cho dân rồi cử quân đi đào kênh khai thông dòng chảy, dẫn nước vào nội thành.Giả dụ giờ này Trần Thiên Nhuận vẫn còn là tả tướng, là quan văn, là cánh tay trái đắc lực cho hắn thì hiện giờ Tả Hàng có tự lẩm nhẩm mắng mình là tên phế nhân như thế này không? "Hoàng thượng, lần này cầm cự lâu nhất cũng chỉ nửa tháng, nhiệt độ đang ngày càng tăng cao, chỉ e là..." "Trước mắt như vậy đã. Viên thừa tướng, khanh dẫn quân lần này, hành động tránh xảy ra sai sót." Viên thừa tướng - quan đại thần đứng bên cánh phải của Tả Hàng - hắn nghe vị hoàng thượng này nói không nhịn được nhíu mày một cái. Người thở dài, hắn thở ngắn mà áp lực gấp đôi. Nghĩ một lúc, hắn vẫn quyết định lên tiếng:"Bẩm hoàng thượng, chuyện thần nói không phải hạn hán phía Nam. Là núi băng đang có dấu hiệu tan chảy nhanh hơn mùa Hạ năm ngoái, nếu tình trạng này tiếp diễn thì người bên trong không còn cách nào giữ được." "Khanh nói núi băng!?"Quyển trục trên tay Tả Hàng nằm gọn dưới đất. Hắn không màng uy nghiêm nữa, bám lấy hai bả vai Viên thừa tướng cao giọng hỏi lại:"Núi băng ngàn năm không tan chảy, hà cớ sao chỉ một mùa nóng đã không thể trụ được? Tin này là ai truyền đến? Từ bao giờ?" "Bẩm hoàng thượng, là quân túc trực vừa thay ca, mới báo canh năm hôm nay..." (Canh năm: khoảng từ 3 giờ đến 5 giờ sáng)"Mở cổng thành! Nội trong ngày mai ta phải giải quyết xong việc hạn phía Nam, quân lính không có việc hệ trọng đều theo ta hết. Những người còn lại sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong cung, ta sẽ tới núi băng!"Đại điện không còn bóng dáng của người, giống như không còn ai bóp chặt cần cổ của chúng quan thần nữa. Bao gồm cả Viên thừa tướng, tất cả đều biết khi nhắc đến vị kia sắc mặt của hoàng thượng sẽ thiên biến vạn hóa như thế nào. Cho đến cuối cùng, tất cả những gì liên quan đến y người ta đều không hé môi dù chỉ một chút. Suốt hai năm như vậy, chỉ để y có thể thực sự yên giấc trong "động phủ" mà hoàng thượng cất công tìm cho người, cũng là vì tránh để hoàng thượng bi ai càng thêm đau lòng. ... Đại hắc mã đạp trên hòn than nóng, Tả Hàng lại đội cả bếp lửa trên đầu. Mặt trời ban trưa không chút thương tình nhuộm cả một vùng là sắc đỏ rực của nó nhưng nó là lửa, nó không dập được chính nó. Mặt trời thiêu đốt bao nhiêu, lòng người rạo rực bấy nhiêu.Chậm một chút, núi sẽ tan.Chậm một chút, tình sẽ vỡ. Nhưng Tả Hàng đã kịp đến rồi.Trong một bộ y phục lấm lem, hai tay vương bùn đất quệt sơ sài trên áo, khóe mắt đọng giọt lệ trực trào. Cách một lớp băng dày lạnh buốt, hắn mờ ảo nhìn ra gương mặt của Trần Thiên Nhuận đã tiều tụy đi. Hay là bản thân hắn phản chiếu vậy nhỉ? "A Nhuận, ta đến rồi... Ngươi nằm đó suốt hai năm...lạnh không? Tỉnh dậy cùng ta tới một nơi ấm áp hơn đi." "Tỉnh dậy? Chắc là hơi lâu đấy."Bên kia lớp băng, Trần Thiên Nhuận có vẻ vẫn đang yên giấc. Nhưng Tả Hàng nhìn vào lại không thấy được bóng dáng y. Tầm mắt hoàn toàn bị che khuất bởi một thân hình nam nhân khác, người này đứng phía bên kia lớp băng... "Kẻ nào?!" Hắn quát. Nam nhân đặt tay đối diện Tả Hàng tâm tình có vẻ đang rất tốt, bị quát một câu cũng không giật mình. Hắn cười khành khạch lượn qua lượn lại trước cửa động nhỏ xíu, đủ để cho vị hoàng thượng bên ngoài thấy, hắn đang bay. "Là thần, là quỷ, hay là bất kỳ loại gì mà ngươi nghĩ. Ta còn chẳng biết ta là thứ gì nữa mà." Chán bay lượn, hắn ngồi một góc ném lên ném xuống hai mảnh băng vụn. Liếc thấy vị hoàng thượng trẻ tuổi vẫn còn thất thần, có vẻ vẫn chưa tin lời nam nhân lạ mặt kia nói. Hắn không để bụng, rất vui vẻ lượn sát lại cửa động thêm một lần nữa.Quan sát Tả Hàng từ đầu đến chân, hắn chống tay nói bằng giọng bỡn cợt:"Hoàng thượng trẻ tuổi, ngươi nghĩ chỉ vì một người không còn mà suốt một ngày trời đội nắng đào đất, đáng lắm sao?Không nghỉ ngơi, không bảo vệ long thể. Tốn sức đi từ đồng bằng hạn hán lên núi băng ngàn năm chỉ vì hay tin động phủ sắp tan? Ta cũng phục ngươi lắm..."Từ bao giờ, tiếng nói vang vang vọng đi vọng lại trong bốn bức tường băng băng đã trở thành tiếng thì thầm bên tai. Lời hắn nói, chính là đang kể lại một câu chuyện, rất chi tiết, rất hoàn chỉnh. Mọi thứ đều khớp với tất cả những gì Tả Hàng từng làm, thậm chí là từng nghĩ."Đồng Vũ Khôn. Yêu ma quỷ quái gì tùy ngươi gọi. Rất hân hạnh được diện kiến hoàng thượng Hàng Thiên quốc." Hắn xoè bàn tay xuyên qua tấm băng, Tả Hàng cũng thuận tiện nắm lấy nhưng một phát đem tên quỷ dị gầy nhom ấy kéo ra ngoài. Đồng Vũ Khôn không hài lòng, hắn khoanh chân ngồi trên một tảng đá, miệng lẩm bẩm mắng nhiếc Tả Hàng đủ thứ: "Ta đây cất công bảo vệ tốt thi hài của tiểu tử đó như vậy, ngươi không cảm tạ còn ném ta. Vong ơn bội nghĩa!" "Bao lâu thì y có thể tỉnh lại?" Tả Hàng hỏi. Tay không hắn đắp tuyết chặn kín những kẽ hở nơi cửa động. Một chút nhiệt độ nào cũng đừng hòng làm tấm băng ấy tan chảy. "Đắp cũng vô ích, cửa động đâu phải chỉ có một lối này. Sớm muộn gì cũng phải tan." "Câm miệng! Ta hỏi ngươi làm cách nào y mới tỉnh lại được!"Tuy nói ném không trúng Đồng Vũ Khôn nhưng một nắm tuyết lạnh không thể không lay chuyển hắn, buộc đôi mắt hờ hững kia phải quan sát kĩ hơn vị hoàng thượng trẻ đó.Chấp niệm rất lớn. Một chấp niệm cấm. Thứ người muốn hiện tại ngoài việc đoạt lại mạng sống cho tiểu tử nằm trong kia ra dường như không còn bất cứ thứ gì khác."Nghịch thiên đổi mệnh, ngươi trái ý trời cũng như quan thần trái lệnh ngươi. Kết cục sẽ chẳng tốt đẹp gì đâuNhưng nếu ngươi muốn, không phải không có cách. Rất đơn giản thôi, đưa cho tiểu tử kia thứ y muốn, chẳng cần tới thần tiên thì tự y cũng sẽ xao xuyến mà không nỡ rời xa ngươi.""Thứ A Nhuận muốn... đó là gì?" "Cơ hội chỉ đến với ngươi lần này. Ba ngày sau núi băng sẽ tan hết, cho tới lúc đó ngươi không có câu trả lời thì chuẩn bị sẵn hũ vàng hũ bạc mà hoả táng người đi."
____#Riv
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com