Tuyen Tap Ngau Hung
“Chúc quý ngài có một ngày tốt lành.”Ta nhẹ tay đẩy cánh cửa gỗ đã cũ sờn của tiệm hoa nổi tiếng trong thành phố, chuông cửa khẽ va lên thành đồng vang leng keng, phối chút âm điệu với nhịp phồn hoa nơi trung tâm đông đúc. Hôm nay, ngày ta được gặp lại em sau khoảng thời gian đầy mong mỏi, khi ấy ta sẽ tận tay tặng em những đóa hoa hồng xinh đẹp.Quãng đường dài mê man trên chiếc taxi bắt vội đã lấy hết sức lực của kẻ già nua này, ta đành dựa lưng xuống băng ghế nhỏ lẻ loi một góc công viên nghỉ ngơi vài phút. Mây trời cứ lũ lượt kéo về phủ kín tầm nhìn, không khí hầm hập duy một hương đất nồng ngai ngái khó chịu. Ta từ tốn khép lại đôi khóe mắt cay xè vì mỏi mệt, đột nhiên thấy lòng trống vắng đến đỗi khó tả, có cái gì đó lưu luyến chầm chậm hiện lên. Ta mơ về ngón trỏ mảnh khảnh của em, chúng đã từng mơn man gò má ta như thế, cánh môi ngọt ngào đó đã từng chạm lên vô vàn điểm trên cơ thể này đến vậy. Mà từ khi nào, ta dần quên mất. Judy, ta lại nhớ em rồi. Ta muốn nghe giọng nói em thì thầm bên tai như ngày xưa, em ơi...Và với chút hy vọng mỏng tựa hơi thở, ta vươn tay giữ lấy em.Đau đớn từ lòng bàn tay truyền tới, chất lỏng đặc quánh thấm qua lớp giấy báo bên ngoài nhuộm thắm đầu gai hồng sắc nhọn vẫn ghim chặt da thịt. Ta dời tầm nhìn xuống, ngẩn ngơ ngắm tầng tầng cánh hoa đang ngày một rực rỡ hơn bởi máu đỏ tanh tưởi. Đầu móng mân mê rồi bẻ gập xuống, cứ thế, ta nhổ bằng sạch đám gai kia, bởi ta sợ chúng sẽ khiến em đau lúc chạm phải. Ta vốn là kẻ yêu hoa tới ngớ ngẩn, nhưng ta yêu em hơn hoa.Gió nổi lớn, vần vũ đám tóc thoáng chốc tán loạn, ta hít một hơi tràn ngập khoang phổi thứ không khí ngột ngạt này lần cuối, rồi bước xa khỏi đại lộ chật kín, tiến về ngôi nhà với khu vườn đẹp đẽ. Tọa lạc tại khoảng đất rộng lớn, rực một sắc tím yêu kiều mang theo mùi hương quánh quyện lưu luyến nơi chóp mũi, Lavender do chính em trồng.“Người ta yêu từng nói, em ấy thích oải hương bởi loài thực vật ấy tượng trưng cho tình yêu, và nó khiến em ấy nhớ đến ta. Ấy mà, nực cười làm sao, ta mới là người nhớ em khi thấy chúng.”“Ta tới thăm em.”Đặt bó hoa trước bia đá lạnh cứng, ta lặng lẽ tựa đầu lên dòng chữ nắn nót khắc tên em. Hoa không thể làm đau em vì chúng chẳng còn gai nhọn, cũng như ta mãi mãi không thể chạm tới em, bởi em có còn bên ta nữa đâu. Đất cát ôm lấy thân xác em, bịt kín màng nhĩ ngăn tiếng ta gào thét nhớ em tới khản giọng. Em nghe thấy chăng, niềm mong mỏi ta gửi nhờ theo tiếng gió hát, đọng lửng lơ trên ngọn cỏ mỗi lúc ban sớm vừa chập chững bước đến. Ta kiên nhẫn ngồi tâm sự cùng em rất lâu, rất rất lâu chỉ để chờ một lời hồi đáp ngắn ngủi, nhưng nào được, nào được gì đâu, dù chỉ là tiếng thở mỏng manh tựa làn khói.Ta cố nuốt xuống câu từ biệt, nhẫn nhịn, lại bị sặc phải thốt ra.“Lần sau, ta sẽ mua tặng em một đóa Tulip.”“Ta yêu em.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com