Tuyen Tap Doan Van Dam My
Tháng mười hai, trời rét buốt, hai con mèo nằm cuộn tròn trên sô pha, điện thoại reo, Diêu Viễn thấy hiển thị cuộc gọi của Đàm Duệ Khang, không bắt máy.
Điện thoại vẫn reo, cuối cùng đến lượt chuông cửa reo.
Diêu Viễn không dằn được đứng dậy nhìn qua mắt mèo, thấy Lê Thanh khóc lóc đứng ngoài cửa, gào lên, " Triệu Diêu Viễn, đi ra đây! Cậu đi ra cho tôi! Giải thích rõ ràng cho tôi biết chuyện này là thế nào!"
" Mời vào." Diêu Viễn nói, " Chuyện gì thế?"
Lê Thanh ném một sấp hồ sơ lên bàn, quát lên," Hai anh em các người đúng là đồ cầm thú! Các người đúng không bằng loài heo chó, đồ cặn bã!"
Đàm Duệ Khang vọt tới nơi, hét lớn," Cô về nhà cho tôi! Đừng ở đây làm trò mất mặt!"
" Ai mất mặt chứ!" Lê Thanh gào khóc như bị điên, "Hồi trước tại sao tôi lại yêu đồ phế vật như anh chứ!"
"Hai người cãi nhau đi" Diêu Viễn nói," Cãi xong hẵng gọi tôi, bên kia có ly đấy, tự rót nước uống nhé."
Lê Thanh khóc lóc quậy phá, chạy đến nhà Diêu Viễn đòi li dị với Đàm Duệ Khang, hệt như một ả đàn bà chanh chua, Đàm Duệ Khang muốn đánh cô ta nhưng không xuống tay được.
" Cảnh cáo cô trước" Diêu Viễn nói " Muốn cãi thì cứ cãi, đừng làm hỏng đồ nhà tôi, mọi thứ trong này đều của mẹ tôi để lại, cô dám làm hỏng cái gì, tôi lấy dao chém cô đấy"
Lê Thanh nghe hù doạ thế, im lặng vài giây, rồi lại gào khóc điên dại.
" Hai đứa đồng tính chúng mày làm đám cưới giả!" Lê Thanh ném đống hồ sơ vào mặt Đàm Duệ Khang, không ngừng cào cấu, dí theo anh, " Chúng mày cưới tao về làm cái máy đẻ!"
Thảo nào, mò ra rồi à? Moi từ đâu thế nhỉ? Quả là đã đánh giá thấp chỉ số thông minh của cô ta rồi, hôm ấy dọn nhà cậu đã nhớ đến đống hồ sơ trị bệnh này rồi, nhưng lại không nhớ bỏ ở đâu, thế là mặc kệ luôn.
Hẳn là bị kẹp trong cuốn sách nào đó, Đàm Duệ Khang cũng quên bẵng đi, thế là mang theo hết.
" Cô cũng đáng thương thật" Diêu Viễn đồng tình phụ hoạ, " Bị coi là cái máy đẻ, kết hôn xong mới nhận ra chân tướng, trên đời này cứ mười anh đẹp trai giàu có độc thân thì hết chín anh là gay, nhớ là phải quan sát kĩ trước, đừng để tình yêu choáng não, biết không?"
"Mày!" Lê Thanh hét lên
" Đủ rồi!" Đàm Duệ Khang nạt ngang.
Đàm Duệ Khang nói, " Tôi giải thích rõ ràng với cô rồi mà! Tiểu Viễn chỉ là hồi trước hơi có khuynh hướng như thế, đã điều chỉnh lại bình thường rồi!"
Lê Thanh hét trả," Mày cũng vậy, mày cũng là đồ đồng tính! Chúng mày súc sinh! Tao đã bảo quan hệ chúng mày sao lại kì quái đến vậy! Ba mẹ đẻ chúng mày ra, lại làm chuyện không bằng loài cầm thú! Mày cò mặt mũi gì sao! Hai đứa chúng mày có biết xấu hổ hay không!"
"Không phải!" Đàm Duệ Khang quát " Cô điên rồi! Nó không thích tôi! Là lỗi của tôi! Lỗi của tôi được chưa! Cô đừng vu oan nó!"
" Phải mà" Diêu Viễn chiêm vào " Chính thị, tôi chưa có trị khỏi đâu, tôi vẫn còn yêu anh ta đấy"
Lê Thanh trừng mắt, thở hồng hộc như bị động kinh, Diêu Viễn tiện tay cầm điều khiển lên chuyển kênh, cố gắng nặn ra nụ cười, vui vẻ bảo " Ông đây yêu anh đến mức này rồi, vẫn còn bị anh đến tận nhà sỉ nhục một trận, cái gì mà đã chỉnh lại bình thường..."
" Tao muốn kiếm ba mày!" Lê Thanh quát, " Mày chờ đó! Tao sẽ nói cho mọi người biết hết!"
"Ha ha ha ha!" Diêu Viễn điên cuồng cười lớn
" Cô cứ đi nói đi" Diêu Viễn bảo " Với cung cách của ba tôi, tôi dám cuộc là lúc cô nói chuyện này cho ông ấy biết, suy nghĩ đầu tiên trong đầu ông ấy không phải là chặt gãy chân tôi đâu, mà là cân nhắc xem làm thế nào để thủ tiêu cô không để lại dấu vết, cho cô khỏi đi ra ngoài nói năng lung tung bêu xấu chuyện nhà ông ấy"
" Cô nói xem" Diêu Viễn cười đắc ý " Cô đi nói cho ba tôi biết à? Nói con trai với cháu trai ông ấy chơi trò đồng tính, thử xem ông ấy có phản ứng gì? Tôi đoán là ông ấy suy nghĩ độ mười phút thôi, kêu cô chờ ở phòng khách, làm bộ gọi điện chửi mắng tôi, thực ra là liên lạc với bạn ổng, đưa một đám bác sĩ y tá tới, mặc kệ cô có gào thét cỡ gì, cứ tống cô vào nhà thương điên cái đã, rồi nhốt cô ở đấy suốt đời luôn"
Lê Thanh tức thì im thin thít.
< Trích " Mùa Xuân của công tử bột" quyển 3>Bạn Thụ đúng là vừa thâm vừa cay :)))Nay ad ăn chay
-Hạo-
Điện thoại vẫn reo, cuối cùng đến lượt chuông cửa reo.
Diêu Viễn không dằn được đứng dậy nhìn qua mắt mèo, thấy Lê Thanh khóc lóc đứng ngoài cửa, gào lên, " Triệu Diêu Viễn, đi ra đây! Cậu đi ra cho tôi! Giải thích rõ ràng cho tôi biết chuyện này là thế nào!"
" Mời vào." Diêu Viễn nói, " Chuyện gì thế?"
Lê Thanh ném một sấp hồ sơ lên bàn, quát lên," Hai anh em các người đúng là đồ cầm thú! Các người đúng không bằng loài heo chó, đồ cặn bã!"
Đàm Duệ Khang vọt tới nơi, hét lớn," Cô về nhà cho tôi! Đừng ở đây làm trò mất mặt!"
" Ai mất mặt chứ!" Lê Thanh gào khóc như bị điên, "Hồi trước tại sao tôi lại yêu đồ phế vật như anh chứ!"
"Hai người cãi nhau đi" Diêu Viễn nói," Cãi xong hẵng gọi tôi, bên kia có ly đấy, tự rót nước uống nhé."
Lê Thanh khóc lóc quậy phá, chạy đến nhà Diêu Viễn đòi li dị với Đàm Duệ Khang, hệt như một ả đàn bà chanh chua, Đàm Duệ Khang muốn đánh cô ta nhưng không xuống tay được.
" Cảnh cáo cô trước" Diêu Viễn nói " Muốn cãi thì cứ cãi, đừng làm hỏng đồ nhà tôi, mọi thứ trong này đều của mẹ tôi để lại, cô dám làm hỏng cái gì, tôi lấy dao chém cô đấy"
Lê Thanh nghe hù doạ thế, im lặng vài giây, rồi lại gào khóc điên dại.
" Hai đứa đồng tính chúng mày làm đám cưới giả!" Lê Thanh ném đống hồ sơ vào mặt Đàm Duệ Khang, không ngừng cào cấu, dí theo anh, " Chúng mày cưới tao về làm cái máy đẻ!"
Thảo nào, mò ra rồi à? Moi từ đâu thế nhỉ? Quả là đã đánh giá thấp chỉ số thông minh của cô ta rồi, hôm ấy dọn nhà cậu đã nhớ đến đống hồ sơ trị bệnh này rồi, nhưng lại không nhớ bỏ ở đâu, thế là mặc kệ luôn.
Hẳn là bị kẹp trong cuốn sách nào đó, Đàm Duệ Khang cũng quên bẵng đi, thế là mang theo hết.
" Cô cũng đáng thương thật" Diêu Viễn đồng tình phụ hoạ, " Bị coi là cái máy đẻ, kết hôn xong mới nhận ra chân tướng, trên đời này cứ mười anh đẹp trai giàu có độc thân thì hết chín anh là gay, nhớ là phải quan sát kĩ trước, đừng để tình yêu choáng não, biết không?"
"Mày!" Lê Thanh hét lên
" Đủ rồi!" Đàm Duệ Khang nạt ngang.
Đàm Duệ Khang nói, " Tôi giải thích rõ ràng với cô rồi mà! Tiểu Viễn chỉ là hồi trước hơi có khuynh hướng như thế, đã điều chỉnh lại bình thường rồi!"
Lê Thanh hét trả," Mày cũng vậy, mày cũng là đồ đồng tính! Chúng mày súc sinh! Tao đã bảo quan hệ chúng mày sao lại kì quái đến vậy! Ba mẹ đẻ chúng mày ra, lại làm chuyện không bằng loài cầm thú! Mày cò mặt mũi gì sao! Hai đứa chúng mày có biết xấu hổ hay không!"
"Không phải!" Đàm Duệ Khang quát " Cô điên rồi! Nó không thích tôi! Là lỗi của tôi! Lỗi của tôi được chưa! Cô đừng vu oan nó!"
" Phải mà" Diêu Viễn chiêm vào " Chính thị, tôi chưa có trị khỏi đâu, tôi vẫn còn yêu anh ta đấy"
Lê Thanh trừng mắt, thở hồng hộc như bị động kinh, Diêu Viễn tiện tay cầm điều khiển lên chuyển kênh, cố gắng nặn ra nụ cười, vui vẻ bảo " Ông đây yêu anh đến mức này rồi, vẫn còn bị anh đến tận nhà sỉ nhục một trận, cái gì mà đã chỉnh lại bình thường..."
" Tao muốn kiếm ba mày!" Lê Thanh quát, " Mày chờ đó! Tao sẽ nói cho mọi người biết hết!"
"Ha ha ha ha!" Diêu Viễn điên cuồng cười lớn
" Cô cứ đi nói đi" Diêu Viễn bảo " Với cung cách của ba tôi, tôi dám cuộc là lúc cô nói chuyện này cho ông ấy biết, suy nghĩ đầu tiên trong đầu ông ấy không phải là chặt gãy chân tôi đâu, mà là cân nhắc xem làm thế nào để thủ tiêu cô không để lại dấu vết, cho cô khỏi đi ra ngoài nói năng lung tung bêu xấu chuyện nhà ông ấy"
" Cô nói xem" Diêu Viễn cười đắc ý " Cô đi nói cho ba tôi biết à? Nói con trai với cháu trai ông ấy chơi trò đồng tính, thử xem ông ấy có phản ứng gì? Tôi đoán là ông ấy suy nghĩ độ mười phút thôi, kêu cô chờ ở phòng khách, làm bộ gọi điện chửi mắng tôi, thực ra là liên lạc với bạn ổng, đưa một đám bác sĩ y tá tới, mặc kệ cô có gào thét cỡ gì, cứ tống cô vào nhà thương điên cái đã, rồi nhốt cô ở đấy suốt đời luôn"
Lê Thanh tức thì im thin thít.
< Trích " Mùa Xuân của công tử bột" quyển 3>Bạn Thụ đúng là vừa thâm vừa cay :)))Nay ad ăn chay
-Hạo-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com