Tuyen Tap An Mang Luan Don Va Nu Tham Tu Lap Di
CHAPTER 12 : Mad Love
Lộp cộp. Lộp cộp. Lộp cộp.
Tiếng gót giày lảnh lót vang lên giữa đêm Luân Đôn mù sương. Trên con phố vắng vẻ, tản bộ dọc theo con đường lát gạch là một nữ sinh viên vào tầm hai ba, ăn mặc thời trang. Khuôn mặt trái xoan ưa nhìn, trang điểm nhẹ nhàng. Giọng nói vui tươi, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại. Cô đội chiếc mũ len trắng phau, che đi máu tóc vàng hoe mượt mà mà cô rất đỗi tự hào. Bất chợt một làn gió lạnh lùa đến, mang theo dự cảm bất an. Cô sinh viên rùng mình, chỉnh lại cổ áo.
- Này Stacey, mình sắp về đến nhà rồi. Cậu ăn gì không mình mua cho?
"Một suất hamburger là được rồi. Khoai cỡ bự nhé !"
- Ừ rồi, tôi nhớ rồi. - Cô nguýt dài - Rồi đến lúc lên cân lại đổ tại số.
"Xí! Thôi, đi đường cẩn thận. Chốc gặp lại"
Cô cúp máy, sau đó đi thẳng. Đột nhiên một bàn tay vươn ra, chụp lấy miệng cô sinh viên. Cô dãy dụa, nhưng rất nhanh im lặng, chìm vào hôn mê sâu. Đêm đó, Luân Đôn mù sương đã xảy ra một vụ án mạng.
☆☆☆
Các khách hàng vẫn cứ đến và đi, đa số là do bị từ chối. Mới hôm trước thôi một bà lão trung niên tội nghiệp, khóc đến đỏ hoe hết cả nước mắt đã đến nhà nữ thám tử cầu xin cô tìm con mèo đã mất của bà ấy. Bà già ấy còn cam đoan rằng con mèo đã bốc hơi trên ghế sa lông! Đương nhiên nếu không phải giết người cướp của trộm cắp bắt cóc, bạn sẽ bị Authoria tống ra khỏi cửa ngay lập tức.
Vậy mà hôm nay thì lại khác. Bữa sáng vẫn diễn ra như bình thường, im lặng và dễ chịu. Vicky đương thưởng thức món trứng bác của mình như thường lệ thì đột ngột cửa lớn bị đạp tung. Tiến vào là một Authoria đang vô cùng phấn chấn. Hai mắt sáng lên, quần áo sộc sệch do vừa chạy vội từ phòng ngủ xuống. Thậm chí nữ thám tử còn chưa kịp thay đồ, vẫn mặc nguyên bộ pijama của mình cấp tốc đi xuống. Cô phi đến cái sa lông, nóng vội bật ti vi lên. Đó là lần đầu tiên Victoria nhìn thấy một người chuyển kênh nhanh đến vậy. Thậm chí còn chẳng cần nhìn tên của các kênh truyền hình.
- Woa woa, chậm lại nào. Có gì khiến cô phải phấn khích như vậy?
- Là một vụ giết người! - Nữ thám tử cười lớn, như thể một đứa trẻ nhận được quà vào giáng sinh (nhưng đáng sợ hơn nhiều lần). Nó luôn khiến Vicky rùng mình và tò mò rằng Authoria có phải sớm phát điên giống Fortune rồi không (điều mà bạn cô đã khẳng định rằng cô ấy điên, nhưng là điên kiểu khác).
Vicky cũng thấy phấn chấn. Không trách được, dù sao cô cũng là nhà văn trinh thám. Nhưng chắc chắn đây không phải vụ giết người hạng thường rồi, nếu không Authoria đã chẳng chịu rời giường.
Và quả nhiên, Vicky đoán đúng.
"Sau đây là bản tin thời sự sáng. Nội sáng hôm nay vào khoảng 9h30 phút, tại một con hẻm của phố C một người đổ rác đã tìm thấy một cái xác của một phụ nữ trong thùng rác. Nạn nhân là cô Josephin Anna, 23 tuổi hiện là học sinh trường Đại học Kiến Trúc. Vụ án làm dấy lên nỗi nghi ngờ và lo ngại nó có liên quan đến hai vụ giết người gần đây ở cùng tuyến đường. Hiện tại sở cảnh sát đang điều tra làm rõ sự việc. Lệnh giới nghiêm cũng đã được ban hành."
Authoria tắt ti vi, sau đó nhìn lên đồng hồ treo tường tựa như đang chờ đợi điều gì đó. Vicky cũng nhìn theo, kiên nhẫn đợi bất cứ thứ gì người bạn kì quặc của mình đang đợi.
Chưa đầy năm phút sau, cửa lớn bị bấm chuông dồn dập. Maria nhanh chóng ra mở cửa, mời vị khách vào. Đó là một người đàn ông cao to, ăn mặc một bộ vest sang trọng. Ông vội vã vào phòng khách, nhìn Vicky và Authoria một cách bối rối:
- Hai người ai là Authoria?
- Là tôi. - Nữ thám tử vẫy tay, lịch sự ra hiệu cho Maria đi pha trà sau đó quay về phía vị khách - Ông hẳn là ông Hopskin?
- Sao cô biết!? - Vị khách ngạc nhiên thốt lên - Cô được báo trước rằng tôi sẽ đến hay sao!?
- Ồ không , tôi có biết gì về việc ông đến đây đâu. Nhưng từ bộ vest có thẻ suy ra ông là một người đàn ông khá giả, bàn tay mềm mại không có vết trai sạn nhiều chứng tỏ ông làm một công việc nhàn hạ. Ngón giữa lại có vết trai, có thể do phải cầm bút viết thường xuyên. Cây bút mạ vàng có khắc chữ J.H chắc hẳn là viết tắt cho tên riêng. Hơn nữa nếu để ý kĩ sẽ thấy chiếc gậy của ông được đặt làm riêng, vì thế nó có họ của ông được rát vàng trên đầu gậy. Nó là một chiếc gậy rất cũ, dù thường xuyên được lau chùi bảo dưỡng nhưng có thể thấy vài vết rạn nhỏ. Trên phần đỉnh chữ vàng đã phai gần hết nhưng vẫn có thể nhìn được vài chữ "H" , "o" , "s" và "n". Vậy nên ông chắc hẳn và ông tổng giám đốc Hopskin của công ty bất động sản Hopskin đi.
- Tuyệt diệu! - ông khách thốt lên. Thoáng chốc đôi mắt già nua vừa rồi còn mờ mịt trong lo lắng và sợ hãi chợt sáng lên tia hi vọng. - Cô đúng là người tôi cần! Mong cô hãy giúp tôi!
- Ấy ấy, ông từ từ đã. Cứ ngồi xuống dưới đây rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện xem nào.
Người đàn ông trung niên ngồi phịch xuống dưới tràng kỉ. Ông nhanh chóng đem ly Bandy mà nữ thám tử rót cho một hơi cạn sạch. Authoria đưa tay rót cho ông Hopskin thêm một ly nữa. Cuối cùng ông cũng trấn tĩnh lại. Trấn tĩnh rồi, ông thở dài lo lắng:
- Tôi làm kinh doanh nhà đất đã hơn chục năm, gia đình cũng thuộc hàng khá giả. Tôi lấy vợ muộn, hai vợ chồng chỉ có một mụn con gái nên cưng chiều nó hết mực. Chúng tôi có một dinh thự nhỏ ở khu ngoại ô London và ở đó có một cánh rừng thuộc sở hữu của công ti Hopskin. Tôi và gia mình đến đó vào mỗi kì nghỉ đông. Con gái yêu quý của tôi, Darcy rất yêu quý nơi này. Từ nhỏ nó đã là một tay săn thiện xạ, cũng vì thế mà chúng tôi cho phép nó quay về nơi nay bất cứ khi nào nó muốn mà không cần chúng tôi đi theo. Nhưng chúa ơi! Một chuyện rất tồi tệ đã xảy ra! Darcy bé nhỏ của chúng tôi đã mất tích trong một chuyến đi săn!
- Ông đã cho người tìm trong rừng chưa? Cô bé cũng có thể đang ở nhà người bạn nào ở gần đó chăng? - Vicky hỏi lại.
- Đó là đất tư nhân, không có nhà ai xung quanh hết và chúng tôi cũng đã lục tung cả cánh rừng lên mà vẫn không thấy con bé! - Ông Hopskin lo lắng nhìn chúng tôi - Tôi biết phải làm gì đây!?
Authoria im lặng, sau đó hỏi:
- Ông có mang theo ảnh Darcy không?
- Có đây thưa cô - Ông già đưa cho nữ thám sử một bao hồ sơ - Bên trong là tất cả thông tin về con bé, xin cô làm ơn giúp tôi.
Authoria gật đầu, sau đó nhìn đồng hồ rồi mỉm cười:
- Ông may đấy, vừa lúc bạn tôi chuẩn bị đến trong 3... 2...
- Authoria! - cửa lớn bật mở, bước vào là một thanh tra Hotaru đang hết sức vội vã. - Tôi mang hồ sơ đến rồi đây!
- 1! Đúng giờ ghê gớm. - Nữ thám tử cười tươi - Giờ thì đặt tất cả tập hồ sơ lên bàn nào, thanh tra. Hotaru lập tức bày ra ba tập hồ sơ khác, có điều dày hơn hồ sơ của Darcy. Nữ thám tử lần lượt xé phong bao từng cái một, sau đó bày cả bốn tập hồ sơ lên bàn. Trước con mắt ngạc nhiên của ba người còn lại , những tờ giấy cung cấp thông tin về bốn nạn nhân đươc Authoria xếp ghành một vòng tròn gọn gàng xung quanh mình. Bên trong cùng là ảnh từng người, sau đó đến ghi chép hoạt động trong ngày/lời khai nhân chứng, tiếp đến là sở thích cá nhân rồi ngoài cùng mới là tên tuổi và tiền án tiền sự. Nữ thám tử nhìn xung quanh, sau đó giống như người thất thần, ngồi im lặng hoàn toàn.
Hotaru ghé vào tai Vicky hỏi nhỏ:
- Cô ta đang làm gì vậy?
- Cô ấy đang ở trong lâu đài ký ức. - Vicky cũng thì thầm đáp lại - Chúng ta nên ra ngoài đợi thôi.
☆☆☆1 tiếng 15' sau☆☆☆
- Đây, tôi lên đây! - Vicky khẩn trương chạy lên. Chỉ để thấy một nữ thám tử đã mặc sẵn quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, thậm chí còn vô cùng hứng khởi mà nhún nhảy.
- Đi thôi! Tôi nghĩ là chúng ta tìm được hung thủ rồi!
- Woa, từ từ đã! - Vicky nghi hoặc nhìn nữ thám tử - Ý cô là cô đã tìm được tất cả hung thủ của các vụ việc trong hơn một tiếng sao!? Điều mà cảnh sát đã không thể làm được trong vài ngày!
- Làm gì có "tất cả" hung thủ nào! - Nữ thám tử nhíu mày phản đối - Chỉ có một hung thủ thôi! Luôn là một hung thủ ra tay từ đầu.
- Sao cô biết!? Đó là bốn vụ việc với bốn cách ra tay khác nhau!
Authoria có vẻ thực sự đang sắp hết kiên nhẫn.
- Nghe này, vụ đầu tiên, bắt cóc. Alena Morgan, 23 tuổi, thiếu nữ xinh đẹp, dáng người mảnh mai, làm việc ở một phòng tập gym. Mất tích trên đường làm về, không bao giờ thấy quay trở lại. Vài ngày sau, một người đi bộ đi ngang qua một con mương nhỏ và đã nhìn thấy một thứ không hay ho gì cho lắm: bộ da đã bị lột ra của Alena. Khám nghiệm pháp y thấy nhiều vết băng kết lạnh, giống như bộ da được bỏ vào tủ đông vậy.
Vụ thứ hai, mất tích, 3 ngày. Nạn nhân là Eve Nighton, 21 tuổi, xinh xắn vô cùng, sinh viên năm nhất, hiện đang làm người mẫu ảnh cho một hãng mỹ phẩm dương da. Biến mất sau một buổi chụp ảnh. Không ai biết cô ta ở đâu, cho đến khi một người đưa thư tìm thấy những bộ phận cơ thể đã bị lột sạch da, cắt nhỏ và bỏ vào trong bao tải. Máu đã được lấy và ADN đã được xác định . Là Eve. Cũng như vụ trên, các phần cơ thể khi tìm thấy còn có đá lạnh kết tủa ở các thớ cơ.
Vụ thứ ba, Josephin Anna, 23 tuổi, sinh viên kiến trúc bị giết trên đường đi học về. Thuốc mê dùng để săn động vật liều cao. Người ta tìm thấy cô ấy trong thùng rác, cả người vô cùng lành lặn, không hề có vết tích bị xâm hại hay bạo hành. Duy chỉ có da đầu đã bị lột sạch.
Vụ thứ tứ, Darcinline Hopskin, 22 tuổi. Bắt cóc trong một lần ra ngoại ô thành phố, hiện chưa biết tung tích.
Cô không thấy điểm chung ở đây ư Vicky!? Họ đều là những cô gái trẻ tuổi, bị lấy đi một bộ phận nào đó.
- Nhưng thế đâu có nghĩa hung thủ là một người.
Authoria thở dài. Sau đỏ nữ thám tử dịu giọng giải thích:
- Họ đều bị bắt cóc hoặc giết trên đường đi về. Và họ đều đi qua một tuyến đường: đường C. Kể cả Darcy! Đường C là tuyến đường gần khu dinh thự của Hopskin nhất. Trên đường C có một cửa hàng nhồi bông động vật, chủ yếu là những chiến lợi phẩm sau khi đi săn về. Chắc chắn Darcy đã đến đó sau một cuộc đi săn. Cô đã từng nghe về thuật nhồi thú* bao giờ chưa Vicky?
Nữ nhà văn viết truyện trinh thám cũng không phải một kẻ khờ hạo. Đến múc nghe thấy ba chữ "thuật nhồi thú" lại càng chắc chắn suy đoán của mình. Cô theo bản năng đưa tay che miệng, kinh hoàng thốt lên một câu:
- Hắn bắt họ về để nhồi xác!
- Chính xác! Từ những bức ảnh của nạn nhân, nếu cắt ghép lọc ra những phần đã bị lấy sau đó ghép lại thành một gương mặt hoàn chỉnh, có thể thấy đó là một người phụ nữ. Tôi đã gửi ảnh qua mail cho Hotaru rồi. Chúng ta trước hết phải đến đó để cứu Darcy đã!
☆☆☆END CHAP 12 ☆☆☆
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com