Tuyen Hien Dai Van Zhihu 2
9
Khi trở về phòng, đúng lúc Giang Nại gọi điện video đến."Chơi vui không?"Giọng nói truyền qua điện thoại vô cùng đặc biệt, tôi nằm trên giường, cười như một đứa ngốc."Vui lắm, Giang Nại, anh mới tắm xong à?"Tôi nằm sấp trên giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại.Giang Nại trong màn hình có vẻ hơi ẩm ướt, mái tóc trước trán hơi ướt, rũ xuống trước mắt, chiếc áo thun không tay mát mẻ bị những giọt nước thấm ướt.Hắn hơi cúi đầu xuống, giơ tay lên, tùy ý lau tóc."Ừ, mới tắm xong."Giang Nại ngước mắt lên, tiến lại gần màn hình, nhìn thời gian.Da hắn rất đẹp, không như vẻ lạnh lùng thường ngày, lúc này trong mắt hắn như phủ một lớp sương mù, đôi môi cũng bị hơi nước thấm ướt thành màu hồng nhạt.Tôi gần như ngay lập tức nghĩ đến cảnh hôn nhau thường ngày, hắn tiến lại gần tôi, ngũ quan đoan chính được phóng to, còn có đôi môi mềm mại thơm tho.Tôi cố hết sức mím chặt môi."Giang Nại, anh có thể cởi áo được không, em muốn xem.""Xem gì?""Xem cơ bụng, được không? Em xin anh mà~"Giang Nại ở đầu bên kia video cười bất lực.Sau đó giơ hắn giơ tay lên, dùng một tay cởi áo.Cơ bụng thoáng hiện, chiếc áo thun không tay bị quăng vào ống kính.Tôi nóng lòng."Anh lấy áo xuống đi, che mất rồi, để em xem nào, đừng có mà keo kiệt thế.""Sơ Sơ, em là quỷ dăm à?"Giang Nại lấy áo xuống.Cả mảng da thịt lộ ra trước mắt, tôi nhìn đến nỗi mắt cũng không chớp."Cơ bụng của anh đẹp quá, em có thể ngồi lên đó trượt cầu trượt không?"Giang Nại cười khẽ, tai hắn hơi ửng đỏ."Em say rồi à?""Lần sau em có thể thử xem, đừng có suốt ngày chỉ nói suông."Tôi bảo Giang Nại chơi xà đơn, nâng tạ tay, chống đẩy, hắn đều đáp ứng từng cái một.Không lâu sau, trên người hắn lại rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng.Gân xanh trên cánh tay nổi lên vì dùng sức, những giọt mồ hôi chảy dọc theo yết hầu gợi cảm, đảo qua cơ bụng, sau đó trượt vào nơi bí ẩn kia.Hai sợi dây rút quần dài ngắn khác nhau làm hoa mắt tôi.Vì vận động, giọng hắn trở nên trầm khàn gợi cảm."Vừa mới tắm xong, giờ lại phải tắm lại rồi, cúp máy đây Sơ Sơ, em nghỉ ngơi sớm đi.""Đợi đã!"Bàn tay đang vươn ra trước ống kính khựng lại.Giang Nại do dự nói: "Em không phải là muốn..."Tôi điên cuồng gật đầu: "Được không? Được không?"Thấy Giang Nại không chịu mở miệng, tôi làm nũng: "Được không ạ, chúng mình yêu nhau cũng được nửa năm rồi.""Là 4 tháng lẻ 5 ngày" Giang Nại như nhớ ra điều gì: "Vậy nên, giờ anh ngay cả danh phận cũng không có, mà em lại còn đòi thân xác anh sao?""Làm gì có! Em thích cục cưng đẹp trai, dáng đẹp, đối nhân xử thế ôn hòa, thành tích tốt, lại còn vô cùng tốt với em, khiến em ngày nào cũng muốn dính lấy anh, anh không chỉ đẹp bên ngoài mà tâm hồn cũng đẹp, em thích anh, thích đến phát điên mà~""Anh Giang Nại, anh xem này, có danh nhân từng nói, đẹp khoe xấu che.""Danh nhân nào? Sao anh không biết?""Danh nhân đấy, tất nhiên là bạn gái xinh đẹp, đáng yêu nhất của anh đẹp trai Giang Nại rồi~"Giang Nại nhịn cười sắp muốn gục ngã nhưng vẫn cố hết sức đè khóe miệng xuống."Chết tiệt." Giang Nại khẽ mắng một câu.Hắn cười tự giễu, giọng rất nhỏ: "Hướng Sơ, em đúng là giỏi quyến rũ người khác thật đấy, rõ người uống say là em, mà người say lại là anh.""Giống y thằng anh em, đều không phải người tốt lành gì."Bị úp cho một cái nồi, tôi không hiểu gì: "Giang Nại, anh vừa nói gì vậy, em không nghe rõ.""Không có gì? Góc này được không?""Được, được!"Tôi gật đầu như giã tỏi: "Nếu xuống thêm một chút nữa thì càng được!""Cẩn thận bị đau mắt đỏ, lần sau đến gặp anh, anh cho em xem 3D."Tôi nhìn mà mặt đỏ bừng, vòi hoa sen xối nước xuống tấm lưng rộng của Giang Nại, nước chảy dần xuống vùng tam giác ngược của hắn.Không ngờ, trong đời này, tôi lại được húp một bữa ngon như vậy.Hướng Dã lại đột ngột gõ cửa phòng tôi ngay lúc này.Tôi nhanh chóng chạy ra mở cửa cho anh ấy."Nhìn em say thành ra thế này kìa? Mặt đỏ thế, đây là thuốc giải rượu và nước mật ong, uống rồi ngủ tiếp đi.""Vâng."Tôi ngoan ngoãn uống thuốc."Tiếng nước chảy ở đâu vậy? Em giấu đàn ông trong phòng tắm à?"Hướng Dã thò đầu vào nhìn."Gì vị, không có, là điện thoại của em, đang xem livestream.""Livestream gì? Để anh xem nào."Say rượu đúng là phản ứng chậm, tôi mất một lúc mới giấu điện thoại ra sau lưng."Câu cá thôi, không có gì hay ho.""Xem câu cá làm gì?""Dạo này muốn nuôi cá nên xem.""Ồ, vậy thì ngủ sớm đi, lát nữa anh ra "Lưu Bạch" xem thử, ông chủ ở đó nuôi nhiều cá quý lắm.""Lưu Bạch" là quán bar nổi tiếng ở đây, anh trai tôi là khách quen ở đó, lâu dần kết bạn với ông chủ."Vậy thì cảm ơn anh."Tiễn được Hướng Dã đi, tôi mới dám lấy điện thoại ra.Giang Nại đã tắm xong từ lâu, tôi lập tức cảm thấy như mình vừa hụt mất cả đống tiền."Giang Nại, sao anh không tắm thêm một lúc nữa.""Lạnh.""Đang giữa mùa hè, lạnh sao được?""Lạnh lòng."Không hiểu sao, tôi lại thấy giọng Giang Nại có chút tủi thân.Tôi trêu hắn: "Vậy thì nhanh vào lòng em này, để em sưởi ấm cho anh.""Ơ, không đúng, sao anh lại chuyển video sang giọng nói rồi?""Chắc tại anh không đẹp bằng con cá nào đó.""Anh nói gì vậy? Em không nghe rõ.""Không còn sớm nữa, anh buồn ngủ rồi, ngủ thôi.""Vậy được rồi, có thể vừa gọi điện vừa ngủ không?"Giang Nại nhàn nhạt đáp một tiếng "ừ"."Yên lặng đi nào, thơm một cái nào nào."Say rồi, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Dĩ nhiên là tôi không nghe thấy lời oán giận nghiến răng nghiến lợi của Giang Nại."Em say rượu mà người thiệt thòi nhất lại là tôi.""Đồ vô tâm, đã quyến rũ tôi còn chê bai tôi sao?"Sáng hôm sau, tôi quên sạch chuyện đêm qua.Trong lúc cắm sạc điện thoại tắt nguồn, ký ức đêm qua mới dần quay trở lại.Bật điện thoại lên, tôi thấy trong album có clip hơn 2GB.Tất cả đều là của đêm qua...Mới sáng sớm, mà máu mũi tôi đã chảy thành dòng...10Gần đây, Giang Nại không thèm để ý tôi.Tôi đoán là vì đêm đó tôi "hăng" quá khiến hắn sợ.Tôi lo là con vịt mình dụ lâu như vậy sắp đến miệng lại bay mất.Vì vậy, gần đây tôi đã tiết chế hơn một chút.Không hôn quá mãnh liệt, không sờ mó quá trớn.Chỉ cần hơi quá trớn một chút là tôi dừng lại.Để đem lại cho Giang Nại cảm giác an toàn tuyệt đối.Lúc biểu diễn văn nghệ, Hướng Dã và bạn thân của anh ấy cũng đến.Yêu đương với Giang Nại lâu như vậy, tuy rằng mục đích ban đầu không tốt đẹp.Nhưng tôi lại thấy thương hắn, sợ chuyện tình cảm bị lộ ra, hắn sẽ bị anh trai tôi và bạn bè của anh ấy đánh cho bầm dập.Vì vậy, lúc biểu diễn văn nghệ, tôi đã kéo Giang Nại vào hậu trường.Dưới ánh đèn mờ ảo, hắn ôm tôi, bế tôi ngồi lên bàn, ngón tay thon dài nắm lấy eo tôi.Áo tôi hở eo, bàn tay của Giang Nại lại ấm áp và khô ráo.Hắn nhẹ nhàng lau đi nước bọt vương trên khóe môi tôi sau khi hôn, ánh mắt trong bóng tối vẫn nóng bỏng như vậy."Vẫn không công khai, thật sự không muốn cho anh danh phận đến thế à?"Tôi chống hai tay lên mặt bàn, thở hổn hển."Chờ thêm một chút nữa, được không? Giang Nại, em yêu anh nhất, nếu không em cũng sẽ không để anh hôn trôi hết son môi trước khi diễn đâu."Giang Nại kéo eo tôi về phía trước, tôi mất thăng bằng, lập tức vòng hai tay ôm lấy cổ hắn.Hắn ôm tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán, mắt và mũi tôi."Là lỗi của anh, anh sẽ nhẹ nhàng hơn.""Nhưng mà, Sơ Sơ, em tốt nhất đừng lừa anh."Tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Giang Nại đồng ý, hắn sẽ không làm những việc khiến cả trường phải kinh ngạc trong buổi diễn văn nghệ.Tôi yên tâm lên sân khấu biểu diễn.Giang Nại ngồi dưới sân khấu, lặng lẽ cầm máy ảnh chụp hình.Hướng Dã cũng hiếm khi im lặng, ngoan ngoãn ngồi yên.Bởi vì lúc khai giảng, tôi đã nói trước với Hướng Dã.Nếu không cần thiết thì không công khai mối quan hệ của chúng tôi.Dù sao Hướng Dã cũng là người nổi bật trong trường, từ nhỏ đến lớn, anh ấy luôn bảo vệ tôi.Lên đại học, tôi muốn dựa vào chính bản thân mình.Tối hôm đó, confession trường phát điên.Bồn cầu nhà tổng tài: [Uayyyy, cô em này dễ thương quá, vừa ngọt ngào vừa cháy bỏng.]Cẩu Thủy: [Mọi người không biết à? Hướng Sơ đó, em gái nhỏ của chúng ta trong câu lạc bộ khiêu vũ, nhảy giỏi nhất, eo siêu mềm.]Mỹ Hữu Cơ: [Biết biết, bạn cùng phòng của tôi crush ẻm, thầm thương trộm nhớ ba tháng mới dám nhắn chào hỏi một câu.]Gọi chồng một tiếng, mạng là của em: [Không cần gọi chồng, gọi anh thôi là tôi tự nguyện nhảy từ tầng tám xuống.]Hàng ngày lên lớp sớm: [Nghe nói em gái nhỏ chưa có bạn trai, xin in4.]Trợ lý của tôi trên sân thượng: [Tôi là bạn học cấp ba của Hướng Sơ, tôi đã nhặt tóc rụng của cô ấy và giữ trong ba năm nhưng anh trai cô ấy quá hung dữ, tên là...]Hướng Dã em yêu anh, cầu xin anh hãy lấy em: [Lầu trên, anh trai ẻm không phải là Hướng Dã đấy chứ, cầu xin bồ cho tui xin wechat đi, sẽ hậu đãi...]Sau khi đọc xong, tôi thầm thấy may vì Giang Nại không đọc confession trường."Heo con, biểu diễn suôn sẻ đấy."Anh trai tôi tặng một bó sơn chi."Oa, cảm ơn anh.""Con bé vô lương tâm, chỉ lúc này mới ngọt ngào."Hướng Dã gõ đầu tôi, tôi ôm đầu né tránh."Làm gì có, em yêu anh nhất, anh trai.""Dẻo mỏ quá, anh thấy trai hư không lừa nổi em đâu, chỉ có em lừa trai hư thôi."Tôi gãi mũi, cười ngượng ngùng.Đúng là em lừa đối thủ truyền kiếp của anh, lừa mất cả quần..."Đúng rồi, đợt tới anh phải đi công tác một tuần, em tốt nhất đừng gây chuyện gì cho anh nhờ."Một tuần! Thật tuyệt!Cuối cùng tôi cũng có thể... à không, có thể học hành chăm chỉ rồi.Hướng Dã lại gõ tôi một cái: "Cất mấy cái suy nghĩ hư hỏng của em đi, em tưởng em nghĩ gì anh không biết à? Ở yên đó đi. Anh đi đây, lát nữa phải lên máy bay rồi.""Đi đường cẩn thận, anh trai."11Tôi không ngờ Cố Việt cũng đến tặng hoa cho tôi."Sơ Sơ, hôm nay em xinh quá, anh đi ngang qua hàng hoa, thấy rất hợp với em.""Cảm ơn anh Cố Việt, thôi em không cần hoa đâu...""Đã mua rồi thì cầm lấy đi."Khi hoa được nhét vào tay tôi, tôi thấy tối sầm cả mắt.Dạ lan hương trắng.Vì hồi nhỏ tôi thường xuyên được các bạn nam tỏ tình, tôi cũng biết được vài ý nghĩa lạ lạ của các loài hoa.Dạ lan hương trắng tượng trưng cho tình yêu thầm kín.Trời ạ, Hướng Dã cố đề phòng mấy khứa trai hư nhiều, lại không ngờ mối nguy lại nằm ngay cạnh mình.Cố Việt cũng ẩn mình giỏi quá rồi."Anh đưa em về ký túc xá nhé.""Không cần đâu, lát nữa câu lạc bộ có liên hoan, em còn phải tham gia.""Được rồi, em đi đi, rảnh anh sẽ đưa em đi chơi."Tôi đứng thẫn thờ.Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?Tôi suy nghĩ mất một lúc lâu, đang định lén vứt bó hoa đi thì lại có người gọi tôi."Sơ Sơ.""Á!" Tôi hơi giật mình."Xin lỗi, làm em sợ rồi."Là Giang Nại."Không sao, he he."Tôi vô thức giấu bó hoa trong tay ra sau lưng."Ồ, được tỏ tình à.""Không có, chỉ là bạn thôi.""Bạn?" Giang Nại hừ lạnh một tiếng: "Từ xa đã thấy có người tặng hoa cho em, quan trọng là, em còn nhận."Tôi mừng vì trước khi Giang Nại đến, Cố Việt đã đi rồi."Không nhận thì mất mặt bạn, em định lén vứt đi đây.""Đưa anh, anh vứt giúp em."Tôi lặng lẽ đưa bó hoa của Cố Việt cho hắn."Ồ, hẳn hai bó cơ à, bó kia cũng đưa anh đi."Dù tối nay Giang Nại ghen tuông cỡ nào, tôi cũng sẽ không đưa bó hoa Hướng Dã cho hắn.Tôi ôm chặt bó hoa sơn chi: "Bó này thì không được!""Tại sao?"Tôi nói thật: "Em đã nói em có anh trai rồi mà, đây là anh em tặng, anh ấy đặc biệt chạy từ trường bên cạnh sang đây.""Không lừa anh đấy chứ?""Không mà."Giang Nại cười, lẩm bẩm rất nhỏ: "May mà chỉ có một tình địch.""Giang Nại, anh có cần phải ghen tuông thế không?""Biết sao giờ, Sơ Sơ nhà chúng ta quá nhẫn tâm, ngay cả danh phận cũng không cho."Cảm thấy Giang Nại hơi khó để dỗ dành rồi."Anh cúi đầu xuống một chút.""Làm gì?"Mặc dù hỏi vậy nhưng Giang Nại vẫn ngoan ngoãn cúi đầu.Tôi nhón chân, nhẹ nhàng hôn nhẹ vào môi hắn.Tâm trạng Giang Nại rõ ràng tốt hơn một chút.Nhưng hôm nay có vẻ hơi xui xẻo.Khi Giang Nại cúi người, tấm thiệp kẹp trong hoa của Cố Việt rơi ra.Giang Nại nhặt lên xem, lập tức mím môi lại.Mặt Giang Nại giống y như thời tiết trở trời, ngày thay đổi ba lượt, hơ hơ hơ.Tôi khóc không ra nước mắt, giật lấy tờ giấy.Cố Việt viết một đoạn dài:"Hướng Sơ, rất đường đột khi làm phiền em theo cách này nhưng anh không muốn kìm nén thêm nữa.""Anh thích em, thích từ rất lâu rồi, trước cả lúc làm bạn với anh trai em.""Mặc dù đa số thời gian, anh luôn bên em với tư cách một người anh trai, nhưng bây giờ, anh muốn bên em với tư cách là bạn trai.""Tính ra thì chúng ta cũng được coi là thanh mai trúc mã rồi, có tin đồn rằng em đã có bạn trai nhưng vẫn chưa công khai, anh nghĩ, có thể em đang muốn chờ một lựa chọn tốt hơn."Tôi không thể đọc thêm nữa.Thực sự nghi ngờ mục đích Cố Việt tiếp cận anh trai tôi!Khuôn mặt Giang Nại đã không thể dùng từ khó coi để hình dung nữa rồi."Giang Nại, anh nghe em giải thích...""Đi thôi, anh đưa em về ký túc xá."Giang Nại có vẻ không muốn nghe."Em không về ký túc xá.""Thế em đói à? Em đợi ở đây một lát, anh đi mua đồ ăn cho em.""Em không đói.""Thế thì là buồn ngủ rồi, về ký túc xá đi."Giang Nại quay người đi về phía ký túc xá, bóng lưng trông thật cô đơn."Giang Nại."Tôi nhanh chóng bước tới, nắm lấy tay hắn.Hắn còn muốn vùng ra, tôi nắm chặt tay hắn hơn."Em không về ký túc xá, em muốn về nhà, anh đưa em về đi."Ngày tôi thành niên, anh trai tôi đã tặng tôi một căn nhà nhỏ, trước đây Giang Nại cũng đã đưa tôi đến đó.Vì vậy, hắn không nói gì mà lặng lẽ lái xe đưa tôi về.Thôi rồi, tôi không ngờ Giang Nại nổi giận lại khó chơi đến thế.Vừa mở cửa xe, tôi đã choáng váng.Ghế phụ chất đầy hoa hồng, ngoài hoa hồng còn có một hộp quà."Anh mua cho em váy, lát nữa mang về nhé."Giọng điệu lạnh lùng, còn mang theo tủi thân."Giang Nại, em thấy cần phải giải thích cho anh, nếu không em không biết phải thấy như thế nào. Anh ấy vốn là bạn của anh trai em, như anh thấy đấy, anh ấy có ý đồ với em nhưng em hoàn toàn không nhận ra, cũng luôn giữ khoảng cách, đừng nói gì đến thanh mai trúc mã, anh không thể vì lời nói một chiều của anh ấy mà không tin em.""Ừ, anh tin em."Đèn đường buổi tối chiếu lên mặt Giang Nại, hắn bình tĩnh lái xe, chỉ đơn giản trả lời tôi.Thôi, cứ yên tâm lái xe trước đã.Khi đưa tôi về nhà, Giang Nại tắt máy, giúp tôi thu dọn đồ đạc, ánh mắt hắn dừng lại trên bó hoa hồng hắn mua cho tôi.Hắn cụp mắt, nét mặt cô đơn, giọng mang theo chút hờn dỗi: "Còn muốn không?"Tôi ấm ức tức giận."Vứt đi! Anh còn thế thì em cũng không cần anh nữa!"Giang Nại kéo mạnh cổ tay tôi."Gì, thái độ gì? Không quan tâm anh nữa, buông tay ra, em muốn lên nhà."Giang Nại đưa tôi lên tầng."Không phải anh thái độ, mà anh không dám hỏi."Giang Nại nhìn tôi, đuôi mắt hơi ửng hồng.Nhìn tôi một lúc, sau đó hắn lại nhìn sang bên khác.Tôi dịu xuống."Vào đi!"Giang Nại ngoan ngoãn đi vào.Nếu để mọi người trên trường thấy anh giai lạnh lùng thường ngày trở thành như này, không chừng bị trêu chớt mất."Anh muốn hỏi gì?""Em với anh, có phải chỉ đang chơi đùa không? Như trong lời trúc mã em viết, em muốn đợi một lựa chọn tốt hơn.""Không phải."Tôi mặt không đỏ, tim không nhảy loạn phủ nhận.Tôi mơ hồ cảm thấy, chút tình cảm này, hình như tôi đã hơi tự sa lầy vào rồi.Giang Nại không hề thay đổi biểu cảm, rõ ràng là không tin."Vậy tại sao không công khai? Không công khai thì thôi, gần đây còn lạnh lùng với anh, hôn một cái cũng không được, chạm một cái cũng không cho.""Với cả, người bị sờ là anh, em cứ từ chối làm gì? Không thích anh nên không màng đến cả cơ thể anh luôn đúng không?"Tôi đấm lên ngực hắn một cái, túm chặt cổ áo hắn, giật mạnh xuống.Giang Nại bị tôi giật đến lảo đảo, tôi ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn lên.Giang Nại muốn quay mặt tránh đi, tôi dùng sức bám lên người hắn."Hâm, em thích anh chết mất thôi, chỉ là sợ dọa anh chạy mất."Cuối cùng Giang Nại từ giãy giụa thành thuận theo, lại thành đảo khách thành chủ.Mạnh mẽ như người vừa rồi không phải hắn."Ưm... Giang Nại, anh lại cạ vào em rồi."Tôi yếu ớt đẩy hắn ra.Tay Giang Nại lướt lên cổ tôi, ngón tay vuốt ve bên tai, hắn buông môi tôi ra, kề trán lên trán tôi.Hô hấp vội vàng lại nóng rực, giọng nói ướt át lại khàn khàn.Giọng điệu mang theo áy náy, lại thêm chút không biết hối cải: "Xin lỗi, bé yêu.""Anh không nhịn được nữa."Hắn nắm lấy tay tôi, kéo tay tôi chạm vào nơi cấm kỵ, dưới lý trí đã sụp nát của tôi, nhẹ giọng khẩu cầu: "Bé yêu, làm anh sướng chút đi."...
Khi trở về phòng, đúng lúc Giang Nại gọi điện video đến."Chơi vui không?"Giọng nói truyền qua điện thoại vô cùng đặc biệt, tôi nằm trên giường, cười như một đứa ngốc."Vui lắm, Giang Nại, anh mới tắm xong à?"Tôi nằm sấp trên giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại.Giang Nại trong màn hình có vẻ hơi ẩm ướt, mái tóc trước trán hơi ướt, rũ xuống trước mắt, chiếc áo thun không tay mát mẻ bị những giọt nước thấm ướt.Hắn hơi cúi đầu xuống, giơ tay lên, tùy ý lau tóc."Ừ, mới tắm xong."Giang Nại ngước mắt lên, tiến lại gần màn hình, nhìn thời gian.Da hắn rất đẹp, không như vẻ lạnh lùng thường ngày, lúc này trong mắt hắn như phủ một lớp sương mù, đôi môi cũng bị hơi nước thấm ướt thành màu hồng nhạt.Tôi gần như ngay lập tức nghĩ đến cảnh hôn nhau thường ngày, hắn tiến lại gần tôi, ngũ quan đoan chính được phóng to, còn có đôi môi mềm mại thơm tho.Tôi cố hết sức mím chặt môi."Giang Nại, anh có thể cởi áo được không, em muốn xem.""Xem gì?""Xem cơ bụng, được không? Em xin anh mà~"Giang Nại ở đầu bên kia video cười bất lực.Sau đó giơ hắn giơ tay lên, dùng một tay cởi áo.Cơ bụng thoáng hiện, chiếc áo thun không tay bị quăng vào ống kính.Tôi nóng lòng."Anh lấy áo xuống đi, che mất rồi, để em xem nào, đừng có mà keo kiệt thế.""Sơ Sơ, em là quỷ dăm à?"Giang Nại lấy áo xuống.Cả mảng da thịt lộ ra trước mắt, tôi nhìn đến nỗi mắt cũng không chớp."Cơ bụng của anh đẹp quá, em có thể ngồi lên đó trượt cầu trượt không?"Giang Nại cười khẽ, tai hắn hơi ửng đỏ."Em say rồi à?""Lần sau em có thể thử xem, đừng có suốt ngày chỉ nói suông."Tôi bảo Giang Nại chơi xà đơn, nâng tạ tay, chống đẩy, hắn đều đáp ứng từng cái một.Không lâu sau, trên người hắn lại rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng.Gân xanh trên cánh tay nổi lên vì dùng sức, những giọt mồ hôi chảy dọc theo yết hầu gợi cảm, đảo qua cơ bụng, sau đó trượt vào nơi bí ẩn kia.Hai sợi dây rút quần dài ngắn khác nhau làm hoa mắt tôi.Vì vận động, giọng hắn trở nên trầm khàn gợi cảm."Vừa mới tắm xong, giờ lại phải tắm lại rồi, cúp máy đây Sơ Sơ, em nghỉ ngơi sớm đi.""Đợi đã!"Bàn tay đang vươn ra trước ống kính khựng lại.Giang Nại do dự nói: "Em không phải là muốn..."Tôi điên cuồng gật đầu: "Được không? Được không?"Thấy Giang Nại không chịu mở miệng, tôi làm nũng: "Được không ạ, chúng mình yêu nhau cũng được nửa năm rồi.""Là 4 tháng lẻ 5 ngày" Giang Nại như nhớ ra điều gì: "Vậy nên, giờ anh ngay cả danh phận cũng không có, mà em lại còn đòi thân xác anh sao?""Làm gì có! Em thích cục cưng đẹp trai, dáng đẹp, đối nhân xử thế ôn hòa, thành tích tốt, lại còn vô cùng tốt với em, khiến em ngày nào cũng muốn dính lấy anh, anh không chỉ đẹp bên ngoài mà tâm hồn cũng đẹp, em thích anh, thích đến phát điên mà~""Anh Giang Nại, anh xem này, có danh nhân từng nói, đẹp khoe xấu che.""Danh nhân nào? Sao anh không biết?""Danh nhân đấy, tất nhiên là bạn gái xinh đẹp, đáng yêu nhất của anh đẹp trai Giang Nại rồi~"Giang Nại nhịn cười sắp muốn gục ngã nhưng vẫn cố hết sức đè khóe miệng xuống."Chết tiệt." Giang Nại khẽ mắng một câu.Hắn cười tự giễu, giọng rất nhỏ: "Hướng Sơ, em đúng là giỏi quyến rũ người khác thật đấy, rõ người uống say là em, mà người say lại là anh.""Giống y thằng anh em, đều không phải người tốt lành gì."Bị úp cho một cái nồi, tôi không hiểu gì: "Giang Nại, anh vừa nói gì vậy, em không nghe rõ.""Không có gì? Góc này được không?""Được, được!"Tôi gật đầu như giã tỏi: "Nếu xuống thêm một chút nữa thì càng được!""Cẩn thận bị đau mắt đỏ, lần sau đến gặp anh, anh cho em xem 3D."Tôi nhìn mà mặt đỏ bừng, vòi hoa sen xối nước xuống tấm lưng rộng của Giang Nại, nước chảy dần xuống vùng tam giác ngược của hắn.Không ngờ, trong đời này, tôi lại được húp một bữa ngon như vậy.Hướng Dã lại đột ngột gõ cửa phòng tôi ngay lúc này.Tôi nhanh chóng chạy ra mở cửa cho anh ấy."Nhìn em say thành ra thế này kìa? Mặt đỏ thế, đây là thuốc giải rượu và nước mật ong, uống rồi ngủ tiếp đi.""Vâng."Tôi ngoan ngoãn uống thuốc."Tiếng nước chảy ở đâu vậy? Em giấu đàn ông trong phòng tắm à?"Hướng Dã thò đầu vào nhìn."Gì vị, không có, là điện thoại của em, đang xem livestream.""Livestream gì? Để anh xem nào."Say rượu đúng là phản ứng chậm, tôi mất một lúc mới giấu điện thoại ra sau lưng."Câu cá thôi, không có gì hay ho.""Xem câu cá làm gì?""Dạo này muốn nuôi cá nên xem.""Ồ, vậy thì ngủ sớm đi, lát nữa anh ra "Lưu Bạch" xem thử, ông chủ ở đó nuôi nhiều cá quý lắm.""Lưu Bạch" là quán bar nổi tiếng ở đây, anh trai tôi là khách quen ở đó, lâu dần kết bạn với ông chủ."Vậy thì cảm ơn anh."Tiễn được Hướng Dã đi, tôi mới dám lấy điện thoại ra.Giang Nại đã tắm xong từ lâu, tôi lập tức cảm thấy như mình vừa hụt mất cả đống tiền."Giang Nại, sao anh không tắm thêm một lúc nữa.""Lạnh.""Đang giữa mùa hè, lạnh sao được?""Lạnh lòng."Không hiểu sao, tôi lại thấy giọng Giang Nại có chút tủi thân.Tôi trêu hắn: "Vậy thì nhanh vào lòng em này, để em sưởi ấm cho anh.""Ơ, không đúng, sao anh lại chuyển video sang giọng nói rồi?""Chắc tại anh không đẹp bằng con cá nào đó.""Anh nói gì vậy? Em không nghe rõ.""Không còn sớm nữa, anh buồn ngủ rồi, ngủ thôi.""Vậy được rồi, có thể vừa gọi điện vừa ngủ không?"Giang Nại nhàn nhạt đáp một tiếng "ừ"."Yên lặng đi nào, thơm một cái nào nào."Say rồi, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Dĩ nhiên là tôi không nghe thấy lời oán giận nghiến răng nghiến lợi của Giang Nại."Em say rượu mà người thiệt thòi nhất lại là tôi.""Đồ vô tâm, đã quyến rũ tôi còn chê bai tôi sao?"Sáng hôm sau, tôi quên sạch chuyện đêm qua.Trong lúc cắm sạc điện thoại tắt nguồn, ký ức đêm qua mới dần quay trở lại.Bật điện thoại lên, tôi thấy trong album có clip hơn 2GB.Tất cả đều là của đêm qua...Mới sáng sớm, mà máu mũi tôi đã chảy thành dòng...10Gần đây, Giang Nại không thèm để ý tôi.Tôi đoán là vì đêm đó tôi "hăng" quá khiến hắn sợ.Tôi lo là con vịt mình dụ lâu như vậy sắp đến miệng lại bay mất.Vì vậy, gần đây tôi đã tiết chế hơn một chút.Không hôn quá mãnh liệt, không sờ mó quá trớn.Chỉ cần hơi quá trớn một chút là tôi dừng lại.Để đem lại cho Giang Nại cảm giác an toàn tuyệt đối.Lúc biểu diễn văn nghệ, Hướng Dã và bạn thân của anh ấy cũng đến.Yêu đương với Giang Nại lâu như vậy, tuy rằng mục đích ban đầu không tốt đẹp.Nhưng tôi lại thấy thương hắn, sợ chuyện tình cảm bị lộ ra, hắn sẽ bị anh trai tôi và bạn bè của anh ấy đánh cho bầm dập.Vì vậy, lúc biểu diễn văn nghệ, tôi đã kéo Giang Nại vào hậu trường.Dưới ánh đèn mờ ảo, hắn ôm tôi, bế tôi ngồi lên bàn, ngón tay thon dài nắm lấy eo tôi.Áo tôi hở eo, bàn tay của Giang Nại lại ấm áp và khô ráo.Hắn nhẹ nhàng lau đi nước bọt vương trên khóe môi tôi sau khi hôn, ánh mắt trong bóng tối vẫn nóng bỏng như vậy."Vẫn không công khai, thật sự không muốn cho anh danh phận đến thế à?"Tôi chống hai tay lên mặt bàn, thở hổn hển."Chờ thêm một chút nữa, được không? Giang Nại, em yêu anh nhất, nếu không em cũng sẽ không để anh hôn trôi hết son môi trước khi diễn đâu."Giang Nại kéo eo tôi về phía trước, tôi mất thăng bằng, lập tức vòng hai tay ôm lấy cổ hắn.Hắn ôm tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán, mắt và mũi tôi."Là lỗi của anh, anh sẽ nhẹ nhàng hơn.""Nhưng mà, Sơ Sơ, em tốt nhất đừng lừa anh."Tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Giang Nại đồng ý, hắn sẽ không làm những việc khiến cả trường phải kinh ngạc trong buổi diễn văn nghệ.Tôi yên tâm lên sân khấu biểu diễn.Giang Nại ngồi dưới sân khấu, lặng lẽ cầm máy ảnh chụp hình.Hướng Dã cũng hiếm khi im lặng, ngoan ngoãn ngồi yên.Bởi vì lúc khai giảng, tôi đã nói trước với Hướng Dã.Nếu không cần thiết thì không công khai mối quan hệ của chúng tôi.Dù sao Hướng Dã cũng là người nổi bật trong trường, từ nhỏ đến lớn, anh ấy luôn bảo vệ tôi.Lên đại học, tôi muốn dựa vào chính bản thân mình.Tối hôm đó, confession trường phát điên.Bồn cầu nhà tổng tài: [Uayyyy, cô em này dễ thương quá, vừa ngọt ngào vừa cháy bỏng.]Cẩu Thủy: [Mọi người không biết à? Hướng Sơ đó, em gái nhỏ của chúng ta trong câu lạc bộ khiêu vũ, nhảy giỏi nhất, eo siêu mềm.]Mỹ Hữu Cơ: [Biết biết, bạn cùng phòng của tôi crush ẻm, thầm thương trộm nhớ ba tháng mới dám nhắn chào hỏi một câu.]Gọi chồng một tiếng, mạng là của em: [Không cần gọi chồng, gọi anh thôi là tôi tự nguyện nhảy từ tầng tám xuống.]Hàng ngày lên lớp sớm: [Nghe nói em gái nhỏ chưa có bạn trai, xin in4.]Trợ lý của tôi trên sân thượng: [Tôi là bạn học cấp ba của Hướng Sơ, tôi đã nhặt tóc rụng của cô ấy và giữ trong ba năm nhưng anh trai cô ấy quá hung dữ, tên là...]Hướng Dã em yêu anh, cầu xin anh hãy lấy em: [Lầu trên, anh trai ẻm không phải là Hướng Dã đấy chứ, cầu xin bồ cho tui xin wechat đi, sẽ hậu đãi...]Sau khi đọc xong, tôi thầm thấy may vì Giang Nại không đọc confession trường."Heo con, biểu diễn suôn sẻ đấy."Anh trai tôi tặng một bó sơn chi."Oa, cảm ơn anh.""Con bé vô lương tâm, chỉ lúc này mới ngọt ngào."Hướng Dã gõ đầu tôi, tôi ôm đầu né tránh."Làm gì có, em yêu anh nhất, anh trai.""Dẻo mỏ quá, anh thấy trai hư không lừa nổi em đâu, chỉ có em lừa trai hư thôi."Tôi gãi mũi, cười ngượng ngùng.Đúng là em lừa đối thủ truyền kiếp của anh, lừa mất cả quần..."Đúng rồi, đợt tới anh phải đi công tác một tuần, em tốt nhất đừng gây chuyện gì cho anh nhờ."Một tuần! Thật tuyệt!Cuối cùng tôi cũng có thể... à không, có thể học hành chăm chỉ rồi.Hướng Dã lại gõ tôi một cái: "Cất mấy cái suy nghĩ hư hỏng của em đi, em tưởng em nghĩ gì anh không biết à? Ở yên đó đi. Anh đi đây, lát nữa phải lên máy bay rồi.""Đi đường cẩn thận, anh trai."11Tôi không ngờ Cố Việt cũng đến tặng hoa cho tôi."Sơ Sơ, hôm nay em xinh quá, anh đi ngang qua hàng hoa, thấy rất hợp với em.""Cảm ơn anh Cố Việt, thôi em không cần hoa đâu...""Đã mua rồi thì cầm lấy đi."Khi hoa được nhét vào tay tôi, tôi thấy tối sầm cả mắt.Dạ lan hương trắng.Vì hồi nhỏ tôi thường xuyên được các bạn nam tỏ tình, tôi cũng biết được vài ý nghĩa lạ lạ của các loài hoa.Dạ lan hương trắng tượng trưng cho tình yêu thầm kín.Trời ạ, Hướng Dã cố đề phòng mấy khứa trai hư nhiều, lại không ngờ mối nguy lại nằm ngay cạnh mình.Cố Việt cũng ẩn mình giỏi quá rồi."Anh đưa em về ký túc xá nhé.""Không cần đâu, lát nữa câu lạc bộ có liên hoan, em còn phải tham gia.""Được rồi, em đi đi, rảnh anh sẽ đưa em đi chơi."Tôi đứng thẫn thờ.Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?Tôi suy nghĩ mất một lúc lâu, đang định lén vứt bó hoa đi thì lại có người gọi tôi."Sơ Sơ.""Á!" Tôi hơi giật mình."Xin lỗi, làm em sợ rồi."Là Giang Nại."Không sao, he he."Tôi vô thức giấu bó hoa trong tay ra sau lưng."Ồ, được tỏ tình à.""Không có, chỉ là bạn thôi.""Bạn?" Giang Nại hừ lạnh một tiếng: "Từ xa đã thấy có người tặng hoa cho em, quan trọng là, em còn nhận."Tôi mừng vì trước khi Giang Nại đến, Cố Việt đã đi rồi."Không nhận thì mất mặt bạn, em định lén vứt đi đây.""Đưa anh, anh vứt giúp em."Tôi lặng lẽ đưa bó hoa của Cố Việt cho hắn."Ồ, hẳn hai bó cơ à, bó kia cũng đưa anh đi."Dù tối nay Giang Nại ghen tuông cỡ nào, tôi cũng sẽ không đưa bó hoa Hướng Dã cho hắn.Tôi ôm chặt bó hoa sơn chi: "Bó này thì không được!""Tại sao?"Tôi nói thật: "Em đã nói em có anh trai rồi mà, đây là anh em tặng, anh ấy đặc biệt chạy từ trường bên cạnh sang đây.""Không lừa anh đấy chứ?""Không mà."Giang Nại cười, lẩm bẩm rất nhỏ: "May mà chỉ có một tình địch.""Giang Nại, anh có cần phải ghen tuông thế không?""Biết sao giờ, Sơ Sơ nhà chúng ta quá nhẫn tâm, ngay cả danh phận cũng không cho."Cảm thấy Giang Nại hơi khó để dỗ dành rồi."Anh cúi đầu xuống một chút.""Làm gì?"Mặc dù hỏi vậy nhưng Giang Nại vẫn ngoan ngoãn cúi đầu.Tôi nhón chân, nhẹ nhàng hôn nhẹ vào môi hắn.Tâm trạng Giang Nại rõ ràng tốt hơn một chút.Nhưng hôm nay có vẻ hơi xui xẻo.Khi Giang Nại cúi người, tấm thiệp kẹp trong hoa của Cố Việt rơi ra.Giang Nại nhặt lên xem, lập tức mím môi lại.Mặt Giang Nại giống y như thời tiết trở trời, ngày thay đổi ba lượt, hơ hơ hơ.Tôi khóc không ra nước mắt, giật lấy tờ giấy.Cố Việt viết một đoạn dài:"Hướng Sơ, rất đường đột khi làm phiền em theo cách này nhưng anh không muốn kìm nén thêm nữa.""Anh thích em, thích từ rất lâu rồi, trước cả lúc làm bạn với anh trai em.""Mặc dù đa số thời gian, anh luôn bên em với tư cách một người anh trai, nhưng bây giờ, anh muốn bên em với tư cách là bạn trai.""Tính ra thì chúng ta cũng được coi là thanh mai trúc mã rồi, có tin đồn rằng em đã có bạn trai nhưng vẫn chưa công khai, anh nghĩ, có thể em đang muốn chờ một lựa chọn tốt hơn."Tôi không thể đọc thêm nữa.Thực sự nghi ngờ mục đích Cố Việt tiếp cận anh trai tôi!Khuôn mặt Giang Nại đã không thể dùng từ khó coi để hình dung nữa rồi."Giang Nại, anh nghe em giải thích...""Đi thôi, anh đưa em về ký túc xá."Giang Nại có vẻ không muốn nghe."Em không về ký túc xá.""Thế em đói à? Em đợi ở đây một lát, anh đi mua đồ ăn cho em.""Em không đói.""Thế thì là buồn ngủ rồi, về ký túc xá đi."Giang Nại quay người đi về phía ký túc xá, bóng lưng trông thật cô đơn."Giang Nại."Tôi nhanh chóng bước tới, nắm lấy tay hắn.Hắn còn muốn vùng ra, tôi nắm chặt tay hắn hơn."Em không về ký túc xá, em muốn về nhà, anh đưa em về đi."Ngày tôi thành niên, anh trai tôi đã tặng tôi một căn nhà nhỏ, trước đây Giang Nại cũng đã đưa tôi đến đó.Vì vậy, hắn không nói gì mà lặng lẽ lái xe đưa tôi về.Thôi rồi, tôi không ngờ Giang Nại nổi giận lại khó chơi đến thế.Vừa mở cửa xe, tôi đã choáng váng.Ghế phụ chất đầy hoa hồng, ngoài hoa hồng còn có một hộp quà."Anh mua cho em váy, lát nữa mang về nhé."Giọng điệu lạnh lùng, còn mang theo tủi thân."Giang Nại, em thấy cần phải giải thích cho anh, nếu không em không biết phải thấy như thế nào. Anh ấy vốn là bạn của anh trai em, như anh thấy đấy, anh ấy có ý đồ với em nhưng em hoàn toàn không nhận ra, cũng luôn giữ khoảng cách, đừng nói gì đến thanh mai trúc mã, anh không thể vì lời nói một chiều của anh ấy mà không tin em.""Ừ, anh tin em."Đèn đường buổi tối chiếu lên mặt Giang Nại, hắn bình tĩnh lái xe, chỉ đơn giản trả lời tôi.Thôi, cứ yên tâm lái xe trước đã.Khi đưa tôi về nhà, Giang Nại tắt máy, giúp tôi thu dọn đồ đạc, ánh mắt hắn dừng lại trên bó hoa hồng hắn mua cho tôi.Hắn cụp mắt, nét mặt cô đơn, giọng mang theo chút hờn dỗi: "Còn muốn không?"Tôi ấm ức tức giận."Vứt đi! Anh còn thế thì em cũng không cần anh nữa!"Giang Nại kéo mạnh cổ tay tôi."Gì, thái độ gì? Không quan tâm anh nữa, buông tay ra, em muốn lên nhà."Giang Nại đưa tôi lên tầng."Không phải anh thái độ, mà anh không dám hỏi."Giang Nại nhìn tôi, đuôi mắt hơi ửng hồng.Nhìn tôi một lúc, sau đó hắn lại nhìn sang bên khác.Tôi dịu xuống."Vào đi!"Giang Nại ngoan ngoãn đi vào.Nếu để mọi người trên trường thấy anh giai lạnh lùng thường ngày trở thành như này, không chừng bị trêu chớt mất."Anh muốn hỏi gì?""Em với anh, có phải chỉ đang chơi đùa không? Như trong lời trúc mã em viết, em muốn đợi một lựa chọn tốt hơn.""Không phải."Tôi mặt không đỏ, tim không nhảy loạn phủ nhận.Tôi mơ hồ cảm thấy, chút tình cảm này, hình như tôi đã hơi tự sa lầy vào rồi.Giang Nại không hề thay đổi biểu cảm, rõ ràng là không tin."Vậy tại sao không công khai? Không công khai thì thôi, gần đây còn lạnh lùng với anh, hôn một cái cũng không được, chạm một cái cũng không cho.""Với cả, người bị sờ là anh, em cứ từ chối làm gì? Không thích anh nên không màng đến cả cơ thể anh luôn đúng không?"Tôi đấm lên ngực hắn một cái, túm chặt cổ áo hắn, giật mạnh xuống.Giang Nại bị tôi giật đến lảo đảo, tôi ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn lên.Giang Nại muốn quay mặt tránh đi, tôi dùng sức bám lên người hắn."Hâm, em thích anh chết mất thôi, chỉ là sợ dọa anh chạy mất."Cuối cùng Giang Nại từ giãy giụa thành thuận theo, lại thành đảo khách thành chủ.Mạnh mẽ như người vừa rồi không phải hắn."Ưm... Giang Nại, anh lại cạ vào em rồi."Tôi yếu ớt đẩy hắn ra.Tay Giang Nại lướt lên cổ tôi, ngón tay vuốt ve bên tai, hắn buông môi tôi ra, kề trán lên trán tôi.Hô hấp vội vàng lại nóng rực, giọng nói ướt át lại khàn khàn.Giọng điệu mang theo áy náy, lại thêm chút không biết hối cải: "Xin lỗi, bé yêu.""Anh không nhịn được nữa."Hắn nắm lấy tay tôi, kéo tay tôi chạm vào nơi cấm kỵ, dưới lý trí đã sụp nát của tôi, nhẹ giọng khẩu cầu: "Bé yêu, làm anh sướng chút đi."...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com