TruyenHHH.com

Tuyen Co Trang Van Zhihu 4

14.

Ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của hắn.

Phương Văn Châu dùng tay kia khẽ vuốt lên mũi ta: "Nàng ngốc nghếch, nếu đổi là người khác, đã sớm thu phục nàng rồi."

Tai hồ ly của ta nóng bừng: "Chàng không phải hận yêu quái nhất sao?"

Hắn cười: "Hận? Hận gì chứ? Ta chỉ giết những yêu quái hung ác đã hại người, nàng có ác không?"

Ta bỗng sực tỉnh, lời đồn trong yêu giới vốn hay phóng đại.

Danh hiệu "sát yêu cuồng ma" của Phương Văn Châu đa phần do những yêu quái hung hãn, tàn ác đặt ra.

Yêu quái an phận thủ thường cũng chẳng đi đặt điều nhảm nhí, đa phần ẩn cư trong núi rừng sâu thẳm, sống cuộc sống bình an.

Là ta đã hiểu lầm hắn.

Tai ta ngứa ngáy.

Cứ có cảm giác hắn đang dùng ngón tay trêu chọc ta.

Chuyện ta là yêu quái cứ thế trôi qua.

Lễ thành hôn diễn ra bình thường.

Sau khi biết Phương Văn Châu cưới một hồ yêu những tên bắt yêu kia cũng chẳng hề tỏ ra bất ngờ hay kinh ngạc.

Ta không hiểu.

Bọn họ thế mà lại còn đối với ta vô cùng tốt, lúc đi ngang qua, đều sẽ nói một tiếng chúc mừng, gọi ta một tiếng tẩu tử.

Ta hỏi Phương Văn Châu, Phương Văn Châu chỉ cười:

"Có thể làm bằng hữu của ta, tất nhiên là chung chí hướng, bản thân ta đều không để ý, bọn họ không có lý do gì để ý."

Ta đột nhiên cảm thấy mình là yêu quái may mắn nhất, hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Ta có một trượng phu là tróc yêu sư cường đại, trượng phu tróc yêu sư còn có một đám bằng hữu tróc yêu sư lợi hại.

15.

Hiện tại ta thuộc về loại yêu quái có hậu trường cường đại nhất.

Nhân yêu lưỡng đạo đều có thể hoành hành ngang dọc.

Ta còn có rất nhiều tiền, tiền của Phương Văn Châu hiện tại đều ở chỗ ta.

Chỉ cần hắn đối xử không tốt với ta, ta liền có thể lấy hết tiền của hắn chạy trốn.

Chỉ là ban đêm, ta có chút tội lỗi.

Phương Văn Châu... rất biết chơi.

Nam nhân này quả nhiên không phải thứ tốt, ngày thường mặc quần áo vào, một bộ dáng thanh phong đạo cốt, ban đêm cởi quần áo ra còn dâm hơn cả ta:

"Nương tử, lộ đuôi ra cho ta sờ sờ."

"Chân nương tử thật đáng yêu."

"Nương tử sao không hút tinh khí của ta? Yêu quái khác nào có được cơ hội này."

"Phương Văn Châu, chàng đủ rồi!"

Ta, một hồ yêu, vậy mà lại bị ức hiếp đến thế này.

Đánh không lại, ta chỉ đành cắn hắn.

Kết quả cuối cùng là cắn đến mức hắn sảng khoái.

Quên đi, ban ngày hắn cưng chiều ta như vậy, ta chiều hắn một chút vào ban đêm cũng không sao.

Cứ như vậy, ta tuổi còn trẻ, đã báo được thù cho nương, lại còn gả cho một vị tróc yêu sư vô cùng lợi hại, sống một cuộc sống sung túc mà ta hằng mơ ước.

Trước kia, vì muốn báo thù, ta luôn cố gắng tu luyện, giờ đây cuộc sống sung sướng, ta có chút lười biếng.

Phương Văn Châu luôn dỗ dành ta, bảo ta tu luyện nhiều hơn:

"Nàng bây giờ còn quá yếu đuối, sau này ta chết đi, ai sẽ bảo vệ nàng? Ta đã đắc tội không ít yêu quái, sau này nếu chúng đến tìm nàng báo thù, ta sao có thể yên lòng?"

Đời người chỉ vỏn vẹn trăm năm, đối với yêu quái mà nói là quá ngắn ngủi.

Ta hừ một tiếng: "Thiếp không sợ, cùng lắm thì thiếp đi theo chàng."

Phương Văn Châu sững người, nhéo khuôn mặt mềm mại mà hắn nuôi dưỡng của ta:

"Nói bậy bạ gì thế? Hồ yêu có tuổi thọ rất dài, tư chất của nàng cũng không tệ, cố gắng tu luyện có khi còn có thể thành hồ tiên."

"Vậy rồi thiếp đi tìm con hô yêu đực khác, sinh cho nó một lũ hồ yêu con?"

Ta cố ý chọc tức hắn.

Phương Văn Châu quả nhiên tức giận đến bật cười: "Vậy thì ta làm quỷ cũng không tha cho nàng."

Hắn còn cắn ta một cái.

Rõ ràng là con người, vậy mà giờ đây còn thích cắn người hơn cả ta.

Tuy không đau, nhưng lại để lại dấu cắn.

Trên người hắn cũng có không ít dấu cắn của ta.

Phải nói rằng, ở bên nhau lâu rồi, thật sự sẽ ảnh hưởng đến đối phương.

16.

Sau khi gả cho Phương Văn Châu, ta cảm thấy có lúc hắn còn giống hồ ly tinh hơn cả ta.

Tất nhiên, chỉ khi hai ta bên nhau.

Trước mặt các bắt yêu sư khác, Phương Văn Châu vẫn rất nghiêm túc.

Ta tưởng rằng hai ta sẽ mãi mãi ân ái.

Có lẽ lời ta nói trước đây về việc sinh con cho hồ ly đực khác đã khiến hắn tức giận.

Hắn càng cố gắng hơn, chưa đầy hai tháng, ta đã mang thai.

Rồi sinh ra một lứa... hồ ly lông mịn.

Nói thật, ta không biết con lai giữa yêu quái và người sẽ như thế nào.

Ta đã chuẩn bị tâm lý sinh ra đứa trẻ có hai tai hồ ly.

Kết quả là sinh ra một lứa hồ ly thuần chủng lông mịn?

Hơn nữa, phụ thân của lũ con dường như không hề ngạc nhiên.

Hắn còn ôm từng đứa vào lòng, cười hiền từ:

"Đừng ồn ào, mẫu thân của các con cần nghỉ ngơi."

Ta ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn nhận ra, cũng quay đầu nhìn ta.

Ta tức giận hỏi: "Tại sao lại là một lứa hồ ly thuần chủng?"

Đáp lại ta, hắn chỉ cười, lộ ra đôi tai hồ ly.

Ta mang theo toàn bộ gia sản của Phương Văn Châu bỏ trốn.

Để lại cho hắn là một lũ hồ ly con gào khóc.

Ai bảo hắn luôn lừa gạt ta.

Ta thậm chí còn nghĩ ngay từ đầu Phương Văn Châu đã cố ý trêu đùa ta.

Hắn thực sự yêu ta sao?

Ta vô cùng tức giận.

Ta không chỉ lấy tiền mà còn mang theo tất cả pháp bảo trừ yêu của hắn.

Viên ngọc bội mà hắn tặng ta trước đây không biết lúc nào đã rơi ra.

Viên ngọc bắt đầu phát sáng và nóng lên.

Ta chỉ cảm thấy trước mắt loé lên.

17.

Mở mắt ra, cảnh vật trước mắt đã thay đổi.

Rõ ràng là đầu xuân, vậy mà lại có tuyết rơi dày đặc.

Cảnh vật cũng thay đổi, khu rừng ban đầu biến thành con đường phủ đầy tuyết trắng.

Ta hoang mang đi về phía trước, nhìn thấy một đám trẻ con đang ném đá vào một con hồ ly.

Con hồ ly kia trên người đều là vết thương, đã đứng không dậy nổi.

Ta tức giận, sử dụng một chút pháp thuật để trừng phạt những đứa trẻ.

Đám trẻ con khóc lóc đi tìm cha mẹ.

Ta đưa con hồ ly bị thương sắp ngất xỉu đến ngôi miếu bỏ hoang để chữa trị cho nó.

Hồ ly không còn sức lực, khẽ rên rỉ một tiếng, nép vào lòng ta.

Lúc này ta cảm thấy cả hai đều đáng thương vô cùng, lại là đồng loại, không tự chủ được mà kể cho nó nghe câu chuyện của ta.

Phương Văn Châu đã lừa ta như thế nào, và ta đã bị lừa như thế nào, sinh cho hắn một lứa hồ ly.

Ta càng nói càng tức giận:

"Tiểu hồ ly, ngươi hãy nhớ lấy, con người rất xảo quyệt, sau này tìm một nửa nhất định phải tìm một con hồ ly cái xinh đẹp, đừng tìm con người, chúng nó còn xảo quyệt hơn cả hồ ly

Con hồ ly khẽ đáp một tiếng.

Vài ngày sau, ta vẫn không tìm được cách quay về.

Viên ngọc bội không còn phản ứng gì nữa.

Thương tích trên người con hồ ly nhỏ quá nặng, mấy ngày nay hai ta coi như nương tựa lẫn nhau.

Ta luôn chăm sóc nó, nó cũng sẵn sàng lắng nghe ta tâm sự.

Vài ngày trôi qua, ta bắt đầu nhớ nhung lũ hồ ly con của mình.

Biến mất nhiều ngày như vậy, tên lừa đảo Phương Văn Châu hẳn cũng lo lắng cho ta.

Lúc đó ta không nên bỏ đi, mà nên túm lấy cổ áo hắn hỏi cho rõ ràng tại sao hắn lại làm vậy.

Sau khi vết thương trên người con hồ ly lành lại, nó luôn thích quấn quýt bên ta.

Hôm nay, nó có thể nói chuyện.

"Phu quân của ngươi nếu là kẻ lừa đảo, vậy đừng nghĩ đến hắn nữa, ngươi đừng đi, ta sắp có thể hóa hình, đợi ta hóa hình thành công, ta sẽ lấy ngươi."

Dù ta tức giận với Phương Văn Châu, nhưng không có nghĩa là ta không yêu hắn.

Ta lắc đầu: "Ta phải về, hắn hiện giờ chắc chắn đang tìm ta, ta cũng phải về đòi hắn một lời giải thích."

Đêm trăng tròn, viên ngọc bội cuối cùng cũng có phản ứng.

Ngay trước khi ta rời đi, con hồ ly cũng hóa hình thành người.

Ta cũng nhìn rõ dung mạo của hắn.

Hắn nói: "Đừng đi, ta sẽ cưới ngươi!"

Phương Văn Châu!

Sao lại là hắn?

18.

Ta đã trở về.

Vẫn là nơi ta biến mất trước đây nhưng Phương Văn Châu đang canh gác cách ta không xa.

"Tỉnh rồi à?" Hắn ngồi xuống bên cạnh ta.

Vẫn là một đêm trăng sáng, vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy hắn.

Giống như cảnh tượng khi hai ta gặp nhau lần đầu tiên.

Hóa ra không phải hắn không ra đuổi theo ta, mà là luôn theo sát sau lưng ta.

Vậy những chuyện ta trải qua lúc nãy...

"Viên ngọc bội mà chàng tặng thiếp..."

Ta chưa nói hết lời, Phương Văn Châu đã ôm ta vào lòng:

"Nàng đều biết rồi?"

Ta bừng tỉnh: "Chàng chính là con hồ ly đó!"

"Ừ, nếu không phải nương tử năm xưa cứu ta, ta nào có thể sống đến bây giờ."

Sau khi nghe hắn giải thích, ta mới biết, trước đây ta đã quay về quá khứ vài chục năm trước, gặp được Phương Văn Châu khi hắn còn chưa hóa hình!

Vậy mà mấy ngày nay ta cứ thản nhiên nói xấu hắn trước mặt hắn.

Phương Văn Châu: "Lúc nghe nàng kể về tên bắt yêu sư đó, ta vô cùng ghen tị, mãi đến khi nàng nhìn thấy ta hóa hình và gọi tên, ta mới đoán ra, có lẽ ta chính là tên lừa gạt nàng sinh ra bầy hồ ly con kia."

Hắn khẽ cười, gác đầu lên vai ta:

"Bao nhiêu năm qua, ta vẫn luôn tìm kiếm nàng, may mắn thay, trời không phụ lòng người."

Ta vừa buồn cười vừa tức giận: "Tại sao chàng không nói sớm?"

Hắn thở dài: "E rằng nói sớm mọi chuyện sẽ thay đổi, ít nhất ta phải đợi đến lúc nàng cứu được ta của quá khứ, nếu không, ta sợ sẽ không tìm được nương tử đáng yêu như vậy."

Ta đỏ mặt, đấm hắn, hắn cũng không né tránh.

"Vậy tại sao chàng lại trở thành tróc yêu sư?"

Phương Văn Châu khẽ vuốt mũi ta::

"Còn không phải vì lời nàng nói, phu quân của nàng là một bắt yêu sư vô cùng lợi hại, để cưới được nàng, ta đã nỗ lực theo đuổi mục tiêu này."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com