TruyenHHH.com

Tuyen Co Trang Van Zhihu 4

5.

Lịch Cảnh Hành rời đi, tuyết rơi càng lớn hơn.

Ta đuổi theo đưa cho chàng ấy một chiếc ô giấy dầu. Chàng dừng bước, quay đầu lại, trong mắt chàng hiện lên vẻ vui mừng, chàng vội vàng nói: "Thanh Yểu, có phải là đã có ai đó ép nàng đúng không? Nàng đừng sợ, ta sẽ—"

"Không ai ép ta cả." Ta cắt ngang lời của chàng, nói một cách sắc bén.

"Chàng cũng biết mà, ta chẳng qua chỉ là thứ nữ, vốn dĩ cũng chẳng có gia đình nào tốt để ta lựa chọn gả vào. Khi xưa chàng cũng coi như là tạm được, nhưng bây giờ tỷ tỷ nguyện ý nhường lại vị trí Thế tử phi cho ta, ai cũng biết nên chọn thế nào rồi." Những lời này vừa lạnh lùng và cay nghiệt.

Lịch Cảnh Hành sững sờ hồi lâu, cho đến khi tuyết và gió làm ướt bờ vai thì chàng cuối cùng cũng khẽ chớp mắt, khi chàng mở miệng, giọng nói còn nhẹ hơn cả những bông tuyết rơi.

"Được, vậy thì ta chúc nàng được như ý nguyện."

Ta cúi đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Chàng đi rồi.

Không nhận chiếc ô, cũng không quay đầu lại.

Ta nhìn bóng lưng chàng, trong lòng thầm nghĩ, lần này chắc là chàng đã hận ta đến tận x.ư.ơ.n.g tuỷ. Tạ Dung Nguyệt từ bóng tối dưới hành lang bước ra, nhìn ta một lúc lâu, rồi hài lòng hừ một tiếng.

"Tạ Thanh Yểu à, sau khi sống lại một lần nữa thì cuối cùng ngươi cũng nhận ra rõ vị trí của mình rồi. Ngươi không thừa nhận cũng không sao, ta chỉ cần thông qua ánh mắt mà ngươi nhìn hắn thì ta đã biết chắc chắn ngươi cũng đã sống lại rồi."

Ta không phủ nhận.

Đúng vậy, lời nói có thể lừa người, nhưng ánh mắt thì không thể.

Sau khi biết ta cũng sống lại, Tạ Dung Nguyệt cuối cùng cũng tìm được nơi để trút giận vì những ấm ức vừa chịu. Nàng ta với vẻ mặt kiêu ngạo, sỉ nhục ta một trận: "Kiếp trước vì cưới phải cái thứ sao chổi như ngươi mà khiến hắn suýt nữa thì tử trận, lại còn mất cả mẫu thân, đến cuối cùng ngay cả con cháu cũng không có. May mà ngươi còn có chút lương tâm, chịu buông tha cho hắn. Chỉ cần hắn cưới ta—"

"Cưới ngươi à?" Ta như thể nghe thấy một chuyện cười, ta quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào Tạ Dung Nguyệt, "Ngươi xứng sao?"

Mặt Tạ Dung Nguyệt đột nhiên tái nhợt, "Ngươi có ý gì?"

"Có ý gì à?" Ta tiến lại gần, nhấn mạnh từng câu từng chữ, "Là ngươi xúi giục phụ thân thông đồng với kẻ địch, hại chàng rơi vào bẫy của kẻ thù, suýt nữa thì mất m.ạ.n.g. Cũng chính là ngươi đã bịa ra tin tức rằng chàng đã hy sinh nên mới khiến mẫu thân chàng sợ hãi mà qua đời."

"Là ngươi lúc nhỏ đã đẩy ta xuống hố băng làm thân thể ta bị tổn thương nên mới khiến chúng ta không có con." Ta bất ngờ đưa tay ra b.ó.p c.ổ nàng ta, ta cười lạnh lùng đến đáng sợ. "Ngươi còn dám nói, tất cả những chuyện này là lỗi của ta sao?"

Kiếp trước, sau khi ta ch.ết, hồn phách của ta trở về Tạ phủ, ta nghe thấy cuộc nói chuyện giữa phụ thân và đích mẫu, lúc này ta mới biết rằng mọi đau khổ mà ta và Lịch Cảnh Hành phải chịu đều do ba người này gây ra. Và tất cả những điều này chỉ bắt nguồn từ một câu nói đùa.

Khi đó, ba ngày sau khi ta và Lịch Cảnh Hành thành thân, chàng liền lên đường ra chiến trường, phải trải qua nhiều lần nguy hiểm mới lập được chiến công hiển hách. Khi tin tức truyền về kinh thành, phu quân của Tạ Dung Nguyệt đã buột miệng nói: "Thứ muội của nàng mặc dù chỉ là thứ nữ, nhưng lại có số vượng phu đấy." 

Lúc đó, Tạ Dung Nguyệt và Thế tử đã thành thân mấy tháng nhưng vẫn chưa động phòng, nàng ta uất ức trong lòng nhưng lại không thể nói ra, khi nghe thấy lời này, lòng ghen tỵ liền biến thành hận thù, nàng ta liền quay về nhà khóc lóc với phụ thân và đích mẫu.

Phụ thân ta vốn đã cảm thấy hổ thẹn với Lịch Cảnh Hành, lo sợ chàng sau khi thăng quan tiến chức thì sẽ báo thù mình, nên ba người bàn bạc với nhau, quyết định sẽ thông đồng với kẻ địch để hại chàng ch.ết trên chiến trường. May mắn thay, Lịch Cảnh Hành mạng lớn, dù chỉ còn lại một hơi thở nhưng chàng vẫn gắng gượng chiến đấu để thoát ra ngoài, chỉ tiếc là từ đó đôi chân chàng bị tàn phế, từ đó về sau mỗi khi trời mưa gió, thì chàng lại đau đến mức không thể đi lại.

Nghĩ đến đây, lòng ta tràn ngập hận thù, tay ta càng siết chặt hơn.

Khuôn mặt đích tỷ đỏ bừng, đầy sợ hãi.

Ta ghé sát vào tai nàng ta, thì thầm: "Tạ Dung Nguyệt, kiếp này ta sẽ giúp chàng một đường thăng tiến lên cao, cả đời thuận lợi. Ai dám cản ta..."

"Thì ta sẽ khiến kẻ đó phải ch.ết!"

6.

Tạ Dung Nguyệt bị ta b.ó.p cổ đến nỗi mắt trợn trừng, miệng kêu ú ớ, nàng ta dùng sức đánh vào cổ tay ta, thiếu chút nữa là đã t.ắ.t thở. Ta lạnh lùng cười khẩy, buông lỏng bàn tay ra. Nàng ta ngay lập tức ngã ngồi xuống đất, ôm lấy cổ mà ho sặc sụa, sau khi thở lại bình thường thì nàng ta nhìn ta với ánh mắt đầy sợ hãi.

"Ngươi, ngươi làm thế nào mà biết được?"

Lời vừa dứt, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào. Gã tiểu tư giữ cửa bị người ta đẩy mạnh, loạng choạng ngã vào trong đống tuyết, một đoàn binh lính mặc áo giáp nhanh chóng đi vào. Người nam tử đứng đầu với vẻ mặt lạnh lùng, trông như hung thần, đứng giữa sân lớn tiếng nói: "Tạ đại nhân, có người tố cáo ngài thông đồng với giặc phản quốc, mời ngài đi theo chúng ta một chuyến."

Tạ Dung Nguyệt giật mình ngẩng đầu lên nhìn, đôi môi run rẩy.

"Chính là ngươi? Tạ Thanh Yểu, ngươi muốn làm gì?"

Ở giữa sân, phụ thân ta bị người ta đè xuống quỳ trong tuyết, mặt đỏ bừng lên, còn đích mẫu vừa thấy cảnh này thì đã ngất xỉu ngay tại chỗ. Ta đứng dưới hành lang, nhìn bọn họ lúng túng mà không nhịn được bật cười.

"Ta chẳng qua chỉ là một thứ nữ, mạng sống của ta chẳng khác gì cỏ rác thì ta có thể làm được gì cơ chứ?"

"...Dĩ nhiên là dùng cách của ta mà giúp chàng loại bỏ hết mọi chướng ngại cản đường mà thôi."

Theo như thời gian của kiếp trước, bảy ngày sau biên cương sẽ truyền đến tin khẩn, Lịch Cảnh Hành sẽ theo quân ra trận. Mà trước đó, ta phải giúp chàng trừ khử mọi mối nguy hại.

Đứng đầu chính là...phụ thân của ta.

Vì vậy, việc đầu tiên ta làm sau khi sống lại chính là thu thập những lá thư liên lạc giữa ông ta và kẻ địch, rồi lặng lẽ giao đến phủ của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ.

"Ngươi điên rồi!" Tạ Dung Nguyệt như phát điên, lao đến đánh ta. "Ngươi là đồ ác phụ! Nếu phụ thân bị định tội, thì chúng ta sẽ trở thành nữ nhi của tội nhân, ta không muốn!"

"Vậy ngươi hãy đi ch.ết đi!" Ta đá nàng ta văng ra, căm hận nói: "Kiếp trước, ông ta chỉ vì để thỏa mãn dục vọng cá nhân của ngươi mà đi thông đồng với giặc, làm chuyện bán nước, cam chịu làm tay sai cho kẻ thù, không biết đã hại biết bao nhiêu binh sĩ phải bỏ mạng nơi chiến trường. Họ cũng là phụ thân, cũng là con của người khác, mạng sống của họ chẳng lẽ không đáng giá sao?"

"Lũ tiện dân đó ch.ết thì có gì đáng tiếc!"

Hai mắt của Tạ Dung Nguyệt đỏ ngầu, nàng ta như chợt nghĩ đến điều gì đó, cười lớn hai tiếng rồi chỉ vào ta mà nói: "Tạ Thanh Yểu, ngươi tính toán đủ đường, nhưng có lẽ ngươi sẽ không ngờ rằng phụ thân hiện tại vẫn chưa thông đồng với giặc đúng không? Chỉ cần ông ấy kiên quyết không thừa nhận thì cùng lắm chỉ bị coi là kết giao không đúng người rồi bị người ta lợi dụng mà thôi, đợi đến lúc phụ thân quay trở về thì ngày đó cũng chính là ngày ch.ết của ngươi!"

Ai nói ta không tính đến chuyện đó.

Ta cúi người nắm lấy cằm nàng ta, nhẹ nhàng dùng ngón tay nhét một viên thuốc vào miệng nàng ta. Viên thuốc tan ngay khi vào miệng, Tạ Dung Nguyệt bàng hoàng, vội vàng m.ó.c h.ọ.n.g nôn ra, nhưng càng m.ó.c thì mắt nàng ta càng trở nên vô h//ồn.

Rất nhanh sau đó, nàng ta ngã phịch xuống đất.

Tính toán thời gian chắc cũng đã đủ, ta mới từ tốn chỉnh lại váy áo bị nàng ta làm rối, cố nặn ra hai giọt nước mắt, hướng về phía đích mẫu vừa mới tỉnh lại mà hét lớn.

"Mẫu thân, người mau đến đây, tỷ tỷ bị kích động đến ngất đi rồi!"

7.

Đích tỷ sau khi tỉnh lại đã trở thành kẻ ngốc. Nàng ta không nhận ra ai, chỉ không ngừng lẩm bẩm trong miệng: "Phụ thân không thông đồng với giặc, ta không muốn trở thành nữ nhi của tội nhân."

Đại phu nói rằng nàng ta bị kích động quá mức dẫn đến mất trí. Trước khi chuyện của phụ thân được điều tra rõ ràng thì ông ta không thể ra ngoài, nay đích tỷ lại xảy ra chuyện, đích mẫu tức giận đến phát bệnh.

Phủ Hằng Vương ngay trong ngày hôm đó liền cử người đến lấy lại ngọc Như Ý, rõ ràng là muốn cắt đứt quan hệ với Tạ gia. Những danh gia vọng tộc trước đây từng giao thiệp với gia tộc chúng ta cũng lần lượt tránh xa. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Tạ gia trở thành chuột qua đường người người xa lánh. Không còn ai dám đến cửa nữa.

Đêm đến, ta bị cơn lạnh làm cho tỉnh giấc, định đứng lên thêm than vào bếp sưởi, vừa ngồi dậy đã thấy một bóng người đứng bên giường. Chưa đợi ta kịp cất lời thì đã bị người ta bịt miệng.

"Là ta!"

Nến được thắp lên, Lịch Cảnh Hành với khuôn mặt thanh tú, nghiêng đầu nhìn sang.

"Không muốn gả cho ta? Vậy mà ban đêm lại lén lút ôm lấy quần áo của ta mà nhớ nhung, Tạ Thanh Yểu, nàng chơi đùa cũng khéo thật nhỉ."

Ta nhìn theo ánh mắt của chàng. Chỉ thấy chiếc áo choàng da hổ mà chàng đã mặc hôm trước nay đang được ta ôm chặt trong lòng.

"...Trong phòng quá lạnh, nên ta lấy để giữ ấm thôi mà."

Lịch Cảnh Hành từng bước ép sát ta.

"Đường đường là Tạ phủ mà lại thiếu một chiếc chăn sao? Đến nỗi phải để tiểu thư nhà mình lấy áo của nam nhân bên ngoài để giữ ấm à?"

Tim ta bỗng thắt lại, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn chàng. Thiếu niên trước mắt không quá mười tám, vẻ ngoài tuấn tú vô song, so với cái người trên người đầy thương tích, tuyệt vọng ôm lấy t.h.i t.h.ể của ta ở kiếp trước như là hai người khác nhau.

Biên cương đã có tin khẩn, ngày mai chàng sẽ theo quân xuất chinh. Lần đi này, chàng nhất định sẽ lập công danh, một đường thăng tiến, mà người như ta thì không nên trở thành mối bận lòng của chàng.

Ta chớp mắt, cố tình lấy khăn lau khóe mắt.

"Đúng vậy, ta chính là không thể quên được chàng. Nếu hôm ấy không phải do đích tỷ ép buộc, thì ta có nói thế nào cũng sẽ không hủy hôn đâu." Vừa nói, ta vừa làm bộ như vô tình kéo áo trong, lộ ra chút màu hồng nhạt quyến rũ, rồi không ngần ngại mà lao vào người chàng.

"Lịch Cảnh Hành, chàng mang theo ta cùng đi đi, trong lòng ta chỉ muốn gả cho mình chàng mà thôi."

Người nam tử sững lại một chút, chợt đứng dậy đẩy ta ra. Chàng lùi lại hai bước, sắc mặt âm trầm nhìn ta thật lâu, cuối cùng nghiến răng bỏ lại một câu: "Đồ không biết xấu hổ." Nói xong liền xoay người rời đi.

Ta ngồi đó ngẩn ngơ một lúc lâu, đột nhiên vứt mạnh chiếc áo choàng trong lòng xuống đất. Gần như chỉ trong chớp mắt, cửa một lần nữa bị đẩy ra, Lịch Cảnh Hành thoắt cái bước vào, khi nhìn thấy thứ trên mặt đất, bước chân chàng khựng lại, sắc mặt cuối cùng cũng tái nhợt không còn chút máu.

Không biết đã qua bao lâu, chàng mới cúi người nhặt lại chiếc áo choàng da hổ trên mặt đất.

Chàng rời đi, lần này không quay đầu lại nữa.

8.

Một tháng sau khi Lịch Cảnh Hành theo đại quân rời đi, phụ thân ta cũng được thả về. Đúng như lời đích tỷ nói, phụ thân ta khăng khăng không thừa nhận người kia là gian tế, chỉ là ông ta kết bạn không đúng người nên mới bị lừa gạt mà thôi. Ông ta có tội nhưng không đến mức phải ch.ết.

Hoàng thượng nhân từ, chỉ giáng chức ông ta ba bậc và phạt phải chịu một trăm trượng, phụ thân ta bị đ.á.n.h đến mức thoi thóp, nằm rũ trên tấm ván gỗ, được vài tên thái giám khiêng về.

Tin tức về Lịch Cảnh Hành cũng chính vào lúc này được truyền đến kinh thành. Chiến báo nói rằng quân ta bị vây khốn trong thung lũng, lâm vào cảnh tuyệt vọng, Lịch Cảnh Hành một mình xông vào doanh trại địch, ch.é.m đầu tướng địch ngay dưới ngựa, cục diện lập tức xoay chuyển.

Hoàng thượng vui mừng, khen ngợi chàng có uy phong giống phụ thân của chàng. Đúng lúc chủ tướng của quân ta bị trọng thương, hoàng thượng lệnh cho chàng cầm hổ phù, rõ ràng đã xem chàng như tâm phúc.

Nghe tin này, phụ thân ta phun ra một ngụm m//áu rồi bất tỉnh nhân sự, cả phủ hỗn loạn, bận rộn mời đại phu chữa trị cho ông ta.

Đích tỷ nhân lúc trong phủ hỗn loạn mà lẻn ra ngoài. Trên con đường phồn hoa trong nội thành, nàng ta gặp ai cũng nói Lịch Cảnh Hành là vị hôn phu tương lai của mình, sau này nàng ta sẽ trở thành phu nhân của tướng quân, sẽ được hoàng thượng ra chiếu chỉ phong làm nhất phẩm phu nhân. Nàng ta mắng chửi người qua đường là tiện dân, bắt người ta quỳ xuống. Đa số mọi người thấy nàng ta ăn mặc hoa lệ, không muốn sinh thêm chuyện, nên cũng đành quỳ xuống.

Có một nữ tử đang mang thai bụng to, đi đứng không tiện nên động tác quỳ hơi chậm, nàng ta liền trừng mắt rồi dùng chân đá vào bụng người ta. Có người biết rõ tình hình nên không thể nhịn được nữa, liền kéo nàng ta sang một bên cố tình mỉa mai.

"Ây da, đây chẳng phải đại tiểu thư của Tạ gia sao? Nghe nói ngươi không phải là chê nhà họ Lịch sa sút nên muốn làm thế tử phi à?" Lời này quả thật như đâm vào tổ ong vò vẽ.

Tạ Dung Nguyệt trợn tròn mắt, gào lên khàn cả giọng.

"Thế tử Hằng Vương là một kẻ b.i.ế.n t.h.á.i thích nam tử, ta đây mới không thèm lấy hắn!"

Nàng ta nói rành rọt từng chi tiết, ngay cả việc thế tử thường lui tới thanh lâu nào, nuôi dưỡng bao nhiêu tiểu quan cũng rõ mồn một. Vốn dĩ sau khi mối hôn sự với Tạ gia bị hủy, Hằng Vương phi gần đây đang chọn thế tử phi trong các tiểu thư danh giá, nay khi sự việc này bị phanh phui, còn ai muốn bàn chuyện chung thân đại sự với Vương phủ nữa.

Hằng Vương phi nổi trận lôi đình, khóc lóc đi cầu xin Thái hậu làm chủ. Bà ta nói rằng danh tiếng thế tử bị hủy hoại, nhất định phải bắt nữ nhi Tạ gia gả cho thế tử làm thiếp, như vậy mới có thể chặn được miệng đời.

Đích mẫu hoảng sợ, quỳ xuống cầu xin.

"Nguyệt Nhi mắc chứng thất mất h/ồn, đã không còn tỉnh táo nữa, e rằng không xứng với thế tử."

Vương phi tay cầm khăn lạnh lùng cười, hận ý trong mắt bà như sắp tràn ra ngoài.

"Tạ phu nhân yên tâm, nhà ngoại ta ba đời đều là ngự y, lẽ nào lại sợ không chữa được một chứng mất h/ồn này sao?" 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com