Tuyen Co Trang Van Zhihu 4
7.
Trước khi rời đi, đích tỷ ta hai mắt ngấn lệ. "Mong phụ thân, mẫu thân hãy bảo trọng thân thể. Không vần phải lo lắng cho nhi nữ. Con sẽ thường xuyên hồi phủ phụng bồi hai người."
Mẫu thân nghe xong rất cảm động, còn phụ thân nhìn ta, ra hiệu cho ta cũng nên nói vài lời.
Nhưng ta thật sự không biết phải nói thế nào cho phải, thế là đành phải nói. "Con cũng vậy."
Phụ thân mẫu thân ta tiễn chúng ta từ tiền sảnh tới tận cửa.
So với khoảng cách giữa ta và Cố Cảnh Ngôn, hai người Trương Nhượng cùng đích tỷ lại càng gần gũi hơn.
Trương Nhượng nắm lấy tay đích tỷ, luôn miệng gọi "Uyển Tinh."
"Uyển Tinh, nếu sau này nàng nhớ phụ mẫu, ta bất cứ lúc nào cũng sẽ cùng nàng trở về."
"Uyển Tinh, tối nay nàng muốn ăn gì? Phu quân đích thân nấu cho nàng."
Khắp người ta nổi da gà.
Cố Cảnh Ngôn ho nhẹ một tiếng, chợt dừng lại, vui vẻ nói với đích tỷ. "Bổn vương cảm thấy cái tên "Uyển Tinh" này phù hợp với Vương phi của ta hơn. Chi bằng tỷ muội hai người liền đổi tên với nhau có được?"
Đích tỷ ta sửng sốt giây lát rồi chợt hiểu ra, liền gật đầu đồng ý với ta.
Phụ thân mẫu thân lén trao đổi ánh mắt với nhau, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhiếp chính vương đã mở lời như vậy, cũng có nghĩa hắn đã biết hết mọi chuyện và quyết định không truy cứu tới cùng nữa.
Nhưng Trương Nhượng không đồng ý.
"Ta phản đối!"
Hắn vội lao tới tranh cãi với Cố Cảnh Ngôn. "Uyển Tinh của ta mặc dù là thứ nữ, nhưng đối với ta nàng ấy chính là bảo bối độc nhất thiên hạ. Tuy địa vị của nàng ấy không cao, nhưng ta sẽ không cho phép bất kì ai khi dễ nàng!"
"Cho dù ngươi là Nhiếp chính vương dưới một người trên vạn người, cũng không thể tuỳ tiện tước bỏ tên của phu nhân ta!"
Hắn ngẩng cao đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Cảnh Ngôn.
Cố Cảnh Ngôn thở dài, lạnh lùng nhìn hắn, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Trương Nhượng chính là như vậy. Khi mất bình tĩnh liền như một con lừa bướng bỉnh, không ai có thể ngăn cản được.
Kiếp trước ta cũng đã từng khuyên nhủ hắn nên thay đổi tính cách này, nhưng tính tình hắn thậm chí còn thay đổi tệ hơn, gây sự với những quần thần khác khắp nơi mọi lúc.
Đích tỷ ta đi tới, kéo lấy tay áo Trương Nhượng. "Phu quân, đừng kích động. Khi về nhà thiếp sẽ giải thích cho chàng."
Ta vốn tưởng đích tỷ sẽ bị hắn mắng một trận, khắp người đều đã sục sôi tinh thần chuẩn bị giúp tỷ ấy xả giận.
Không ngờ, một kẻ cứng đầu cố chấp như Trương Nhượng lại lập tức kiềm chế sau khi nghe tỷ ấy khuyên nhủ.
Hắn nắm lấy tay nàng, mềm giọng. "Được, nghe phu nhân nói."
Ta như chết lặng tại chỗ.8.
Xe ngựa lắc lư, Cố Cảnh Ngôn tựa người vào chiếc nệm êm ái phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Ta ngoan ngoãn ngồi một bên, không dám manh động.
Đích tỷ ta cố tình hồi phủ sớm hơn để phụ mẫu sớm chuẩn bị, lại dặn dò hạ nhân trong phủ phải hành động cẩn thận để không lộ ra khuyết điểm gì.
Khả năng duy nhất chính là Cố Cảnh Ngôn đã nghe được câu chuyện giữa ta và Tiểu Thuý hôm đó.
Thế chẳng phải là hắn cũng nghe được ta bảo hắn "không được" sao?
"Thẩm Uyển Tinh, nàng đang nghĩ cái gì?"
Cố Cảnh Ngôn đột ngột lên tiếng.
Ta giật mình, vội bào chữa. "Ta đoán bây giờ Trương Nhượng đã biết được người mà hắn cưới thật ra là đích tỷ Thẩm Sơ Nguyệt của ta chứ không phải ta, haha..."
Cố Cảnh Ngôn nghiêng người về phía trước, nhíu mày. "Còn suy nghĩ về hắn?"
"Không không không." Ta xua tay. "Hắn rất yêu đích tỷ của ta, sẵn sàng đứng ra bênh vực tỷ ấy cho dù phải đối mặt với Vương gia chàng. Ta rất vui vì cuối cùng tỷ ấy cũng đã tìm được chân ái cuộc đời mình."
Mày liễu của Cố Cảnh Ngôn lại càng nhíu chặt hơn. "Ý của nàng là, bổn vương không tốt bằng Trương Nhượng, gả cho bổn vương là chuyện sai lầm?"
Ta lắc đầu nguầy nguậy, nhỏ giọng. "Ta nguyện ý cùng đích tỷ tráo đổi, đương nhiên là vì muốn gả cho Vương gia rồi."
Vẻ mặt hắn hoà hoãn đi đôi chút, lại vỗ nhẹ vị trí bên cạnh, ra hiệu cho ta ngồi lại gần hơn.
Một lúc lâu sau, Cố Cảnh Ngôn mới mở miệng. "Từ nay trở đi, nàng chính là Nhiếp chính Vương phi, quản lý mọi chuyện trong phủ một cách đường đường chính chính, bổn vương cũng sẽ không nghĩ đến nữ nhân nào khác nữa."
Hắn đây là đang công nhận ta!
Nghĩ cũng đúng, thân thể hắn có bệnh, ắt hẳn đối với vị trí Nhiếp chính Vương phi cũng không có yêu cầu gì to tát, chỉ cần người đó trung thành với hắn là được.
Ta vui vẻ đồng ý. "Vương gia yên tâm. Từ nay trở đi, trong lòng Uyển Tinh cũng chỉ có một mình vương gia, Nhiếp chính vương phủ chính là ngôi nhà duy nhất của ta."
Cố Cảnh Ngôn ho nhẹ một tiếng, lại quay người rời đi, gương mặt thoáng đỏ ửng.
Kiếp trước, Trương Nhượng chưa bao giờ để ta đảm nhận công việc quản gia.
Hắn chê ta vụng về, chưa từng để ta học cách quản lí sổ sách trong nhà. Nhưng ta cũng từng nơm nớp lo sợ mình sẽ ghi sai điều gì, nên cứ đêm đến, ta lại thắp nến để mày mò tự học lấy.
Vào lễ giỗ cúng hàng năm, Trương Nhượng đứng bái lạy trước bàn thờ tổ tiên, thú nhận. "Đây là lỗi của nhi tử khi đã cưới về một tức phụ (*) không xứng."
(*) tức phụ: vợ, thê tử
Ngoài mặt, hắn ra vẻ thành khẩn hối lỗi nhưng thực chất là đang mắng khéo ta.
Nhưng kiếp này, Cố Cảnh Ngôn lại nguyện ý để ta trông coi gia sự phủ Nhiếp chính vương lớn như vậy, lại còn sai người tới chỉ dạy ta chi tiết.
Ta lòng đầy tham vọng, tự nhủ rằng nhất định sẽ không bao giờ phụ sự kì vọng của hắn.
9.
Hôm đó ta thức đến tận canh hai, buồn ngủ đến mức liên tục gật gà gật gù, sau đó ta vô tình ngủ quên lúc nào mà không biết.
Cho đến khi cơ thể ta cảm thấy nhẹ nhõm như được ai đó bế lên, là Cố Cảnh Ngôn.
Hắn lấy cuốn sách từ trong tay ta ra, ấm áp nói. "Sao nàng phải hao tâm tổn lực như vậy? Ngày mai hẵng tiếp tục. Nào, bây giờ đi ngủ trước."
Ta rũ mi, lẩm bẩm. "Đích tỷ ta quản gia rất giỏi, ta cũng phải học theo tỷ ấy. Ta không thể khiến bản thân mình có sai sót gì khiến ngài mất mặt."
"Đúng vậy, nàng không thể cư xử không tốt với ta."
Nói xong, hắn liền đặt ta xuống giường rồi giúp ta đắp chăn lại.
Ta chợt tỉnh dậy.
Cố Cảnh Ngôn đang nằm bên cạnh ta, muốn ngủ cùng ta?
"Vương gia, vương gia."
Ta gọi hắn, lay người hắn hai lần nhưng hắn vẫn không hề có phản ứng gì.
Lúc nào hắn cũng ngủ quên nhanh vậy sao?
10.
Đột nhiên có một nam nhân ngủ cạnh như vậy, ta vốn dĩ không quen nên cứ nằm trằn trọc tới tận nửa đêm.
Nhưng không chống lại được cơn buồn ngủ, ta vẫn thiếp đi ngay sau đó.
Ta đã cố gắng tự thuyết phục chính mình.
Thứ nhất, Cố Cảnh Ngôn chính là phu quân của ta. Nếu để người ngoài biết được hắn và ta chưa từng viên phòng, nhất định sẽ tổn hại đến thanh danh của hắn.
Thứ hai, dù sao hắn cũng không phải là "nam nhân đích thực", không thể làm gì ta nên ta cứ coi như hắn là đích tỷ mà ngủ chung là được rồi!
Kể từ đó, Cố Cảnh Ngôn đều sẽ tới ngủ lại chỗ ta.
Hắn thường ngủ không ngon, nửa đêm sẽ quay sang chỗ ta rồi ôm ta vào lòng, ôm chặt đến mức ta cựa quậy đến mấy cũng không thoát ra được.
Ngắm nhìn gương mặt hắn từ khoảng cách gần như vậy, ta thầm nghĩ miêu tả bằng hai từ "tuấn tú" thôi là chưa đủ.
Khi ngủ, hắn trông hiền lành hơn nhiều so với ban ngày.
Ta như bị mê hoặc, ngắm nhìn hắn lâu đến mức bị những hơi thở của hắn làm cho thanh tỉnh, hoá ra ta đã sát gần hắn tới như vậy.
Kiếp trước, đích tỷ gả cho hắn.
Đích tỷ muốn phu thê hoà thuận, sinh con đẻ cái, nên đã chủ động bày tỏ với hắn.
Cố Cảnh Ngôn luôn giữ một thái độ điềm đạm, không thờ ơ nhưng cũng không quan tâm, thậm chí còn không ngủ chung giường với tỷ ấy.
Đích tỷ của ta rốt cuộc cũng không chịu đựng được, đã tới chất vấn hắn. Cuối cùng chỉ nhận được câu trả lời. "Ta vốn có bệnh trong người, không thể giúp gì cho nàng."
"Nếu nàng không muốn, vậy ta sẽ giúp nàng viết thư hoà li, sau này nàng có thể cưới một nam nhân khác tốt hơn."
Đích tỷ ta ban đầu đã đồng ý.
Nhưng phụ thân ta lại nói. "Tướng phủ không dung nạp những nữ nhân bị phu quân mình ruồng bỏ. Nếu con cùng hắn hoà li, không bằng tự mình kết liễu, tránh liên luỵ đến thanh danh của Tướng phủ."
Ta thà tin rằng đích tỷ do bị Cố Cảnh Ngôn bỏ rơi nên u uất quá độ mới qua đời sớm, chứ chưa bao giờ muốn tin vào chuyện nữ nhân yếu đuối như tỷ ấy lại phải chịu đả kích lớn như vậy, khi đến phụ thân cũng ép buộc khiến tỷ ấy không còn đường lui.
Đích tỷ không còn nơi nào để đi, chỉ có thể quay trở về Nhiếp chính vương phủ.
Dù vậy, Cố Cảnh Ngôn vẫn luôn đối đãi tốt với tỷ ấy dưới danh phận Nhiếp chính Vương phi, cũng chưa từng khắt khe hay trách móc tỷ ấy nửa lời.
Bây giờ nghĩ lại, ta thấy bản thân mình có lỗi với đích tỷ, cũng là có lỗi với Cố Cảnh Ngôn.
Ta được hắn ôm vào lòng, có thể cảm nhận được trái tim mình đang loạn nhịp.
Lông mi của Cố Cảnh Ngôn rất dài, đen tuyền như ô điểu, che khuất đôi mắt phượng xinh đẹp. Hơi thở hắn đều đặn, dường như đang ngủ rất say.
Ta ôm hắn, thì thầm. "Cho dù chàng "không thể" cho ta, nhưng cái đó không phải là lỗi của chàng. Trong lòng ta, chàng chính là người hoàn mĩ nhất."
"Chỉ cần chàng không ghét ta, ta nhất định sẽ ở bên chàng cả đời."
Nói xong, ta liền thiếp đi lúc nào không hay.11.
Từ hôm đó trở đi, ta phát hiện ánh mắt hắn nhìn ta có chút thay đổi.
Đích tỷ ta sai người mang tin tới, nói rằng tỷ ấy đã hoài thai đứa con của Trương Nhượng.
Điều hối tiếc lớn nhất ở kiếp trước của tỷ ấy chính là không sinh được hài tử, kiếp này cuối cùng cũng đã được mãn nguyện.
Ta không giấu được vẻ vui mừng, tới thư phòng tìm Cố Cảnh Ngôn, muốn chia sẻ tin mừng này cho hắn.
Vừa định mở miệng, ta liền nhớ lại, bản thân mình không nên nói những chuyện như vậy trước mặt hắn.
Nhắc đến chuyện con cái, sẽ lại khiến hắn thương tâm hơn mà thôi.
Cố Cảnh Ngôn tựa mình vào mộc đôn, nhàn nhã thưởng trà. Thấy ta tới, hắn cũng vui vẻ hỏi. "Hôm nay có chuyện gì vui sao?"
Hai tay ta đan vào nhau vân vê, bước về phía hắn. "Ta đã xem qua sổ sách trong phủ. Từ nay về sau ta giúp chàng quản gia, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì!"
"Ta đã sớm biết Uyển Tinh là một nữ nhân thông minh mà."
Hắn dang hai tay, mắt sáng ngời. "Nào, lại đây, bổn vương thưởng cho nàng."
Dù sao ta cũng đã được hắn ôm vào lòng nhiều lần, nên lần này vẫn tiếp tục như vậy... Sẽ không sao đâu nhỉ?
Ta ngoan ngoãn ngồi vào trong lòng hắn, mềm giọng hỏi hắn sẽ thưởng cái gì cho ta?
Vừa dứt lời, nhân lúc ta mất đi cảnh giác, hắn liền cúi xuống hôn lấy ta.
12.
Đầu óc ta chợt trở nên trống rỗng, nhất thời không biết nên để tay ở đâu, cứ vậy mở to mắt nhìn gương mặt đang rất gần mình.
Cố Cảnh Ngôn nhắm mắt lại, hàng lông mi khẽ run rẩy, hơi thở cũng trở nên rối loạn.
Tim ta đập mạnh tới mức ta không nghĩ tới việc sẽ phản ứng lại mà đẩy hắn ra. Ta luống cuống không biết làm thế nào, chỉ còn cách cố gắng hô hấp đều đặn.
Sau đó, ta có cảm giác như có thứ gì ấn vào phía dưới lưng mình. Ta nghĩ đơn giản đó chỉ là một miếng ngọc bội hay đại loại vật gì đó tương tự mà hắn vẫn thường đeo bên mình. Ta sốt ruột vặn vẹo cơ thể hai lần, theo bản năng đưa tay ra tìm nắm, thì thầm. "Chàng sao vậy?"
Hắn chợt mở mắt nhìn ta, gương mặt đỏ bừng.
Khi ta kịp phản ứng lại, cơ thể hắn cứng đờ, mà bản thân ta cũng như bị điểm huyệt...
Ánh mắt ta chạm phải ánh mắt hắn trong giây lát...
Ta như bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy rồi lui ra. Không ngờ ở cửa lại đụng phải một nha hoàn đang mang điểm tâm cùng trà nóng vào. Tách trà cũng đĩa sứ rơi xuống đất, lập tức tan tành.
Nha hoàn sợ đến mức co người, liên tục dập đầu. "Vương phi tha mạng, Vương phi tha mạng!"
Nhưng ta làm gì còn tâm trí để ý nữa, trực tiếp bỏ qua nàng ta rồi lảo đảo chạy nhanh ra ngoài.
Trở về tư phòng, hai má ta vẫn còn nóng bừng.
Có phải đích tỷ... gạt ta không?
Làm sao có thể!
Hay là do ta cảm nhận sai?
Loại chuyện này vô cùng xấu hổ, bây giờ không thể cứ vậy tuỳ tiện mà hỏi rõ được.
Nhất thời ta không biết nên đối mặt với hắn như nào.
13.
Trong vài ngày tiếp đó, ta vẫn ngại ngùng tránh mặt hắn, liên tục cùng Tiểu Thuý ra ngoài đi dạo, mua đồ.
Cố Cảnh Ngôn nói, trong phủ không tiếu tiền, nhưng ta vẫn muốn tiết kiệm ngân lượng cho hắn. Khi mua đồ, nếu thấy giá cả không đúng, ta cũng không ngần ngại mà nói lí lẽ với bọn họ.
Dù ta cảm thấy bản thân mình không mua nhiều cho lắm, nhưng tại sao mỗi lần trở về phủ đều là một xe ngựa chất đầy đồ nhỉ?
Ngày nào ta cũng chui vào chăn từ sớm. Mỗi lần nghe được tiếng bước chân của Cố Cảnh Ngôn, ta liền nhắm chặt mắt lại, giả vờ ngủ.
Gần đây hình như hắn rất bận rộn, thường xuyên đến canh ba mới trở về phủ.
Hôm đó, ta mơ mơ màng màng nghe tiếng hắn thay y phục, sau đó như thường lệ lại nằm xuống cạnh ta.
"Ngày mai bên ngoài sẽ rất hỗn loạn, nàng đừng ra ngoài với Tiểu Thuý nữa."
"... Được."
Cố Cảnh Ngôn hôn lên trán ta một cái rồi nằm xuống.
Kết quả ngày hôm sau, ta hay tin Nguỵ Quốc Công phủ bị lục soát.
Nguỵ Quốc công là cữu cữu của Hoàng đế, ca ca ruột của đương kim Thái hậu, gia tộc bốn đời đều giữ chức Tam công (*) trong triều, quyền thế ngút trời.
(*) Tam công: Ba chức quan lớn gồm Thái sư, Thái phó, Thái bảo
Vương phủ cùng Nguỵ Quốc công phủ chỉ cách nhau một con đường, mơ hồ có thể ngửi thấy trong không khí mùi máu tanh, xen lẫn những tiếng kêu la thảm thiết.
Đây chính là vụ "Nguỵ Quốc công án" gây chấn động triều đình cùng toàn bộ thiên hạ.
Nguỵ Quốc công tội ác tày trời, liệt kê nhiều không kể xiết, kết cục này chính là điều mà ông ta xứng đáng nhận được.
Kiếp trước, ta cũng từng biết đến sự kiện này.
Nhưng theo ta nhớ không lầm, phải tận tới bảy năm sau Nguỵ Quốc công phủ mới bị lục soát.
Khi đó, chính Cố Cảnh Ngôn là người đã ra tay tống Nguỵ Quốc công vào đại lao.
Vào thời điểm này, đích tỷ ta đã qua đời. Mà sau khi đại án phủ Nguỵ Quốc công này diễn ra không bao lâu, Cố Cảnh Ngôn cũng mất.
Ta vốn không hiểu.
Tại sao vụ án Nguỵ Quốc công này lại tới sớm hơn so với dự kiến như vậy?
Ta và đích tỷ được trọng sinh. Ngoại trừ việc hoán đổi mối hôn sự giữa hai chúng ta ra thì mọi chuyện đều diễn ra theo đúng quỹ đạo của kiếp trước.
Kiếp này, vận mệnh của đích tỷ ta đã thay đổi. Nhưng còn Cố Cảnh Ngôn, kết cục của hắn thì sao?
Đại án lần này và cái chết của Cố Cảnh Ngôn ở kiếp trước có liên quan gì với nhau không?
14.
Suốt ngày ở trong Vương phủ khiến ta tâm tư phiền muộn. Vốn dĩ ta muốn tìm đích tỷ nói chuyện, nhưng tỷ ấy lại đang trong thời kì thai nghén cực kì khó chịu, đến mức ta cũng sợ tỷ ấy sẽ bị rút hết sức lực trong người.
Bấy giờ đang là cuối hạ. Mưa nhiều. Nước mưa hoà lẫn với máu, nhanh chóng bị cuốn đi.
Cố Cảnh Ngôn liên tiếp ở lại trong cung mấy ngày. Bên ngoài đại điện mưa gió bão bùng. Mỗi lần như vậy, ta đều biết hắn sẽ không trở về.
Qua canh hai một chút, ta nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.
Cố Cảnh Ngôn đội mưa đi tới, theo sau là lão quản gia vội vàng cầm ô chạy theo.
Khi hắn bước vào phòng, cẩm bào bên dưới đã ướt sũng nước. Mưa lớn làm tóc dính vào mặt hắn. Nhìn kĩ một chút, ta phát hiện dưới cằm hắn vậy mà đã mọc một ít râu rồi...
"Nàng vẫn còn chưa ngủ?" Ánh mắt hắn lo lắng.
"Trước đây vốn đã quen có chàng ngủ cùng. Bây giờ chàng không ở đây, ta làm sao có thể an tâm mà thẳng giấc?" Ta thẳng thắn nói cho hắn biết lí do.
Hắn dường như cũng ngạc nhiên trước lời nói của ta. Đôi mắt sâu thẳm của hắn chợt nóng rực đến tê dại, như thể khoảnh khắc tiếp theo có thể sẽ đốt rụi một vùng thảo nguyên vậy.
Nhưng như vậy thì sao?
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn trở về, ta đã chấp nhận từ bỏ tất cả, lao đến ôm chặt lấy hắn.15.
Trên người Cố Cảnh Ngôn phảng phất mùi nước mưa, nhưng ta vẫn cảm nhận được mùi thơm của trầm hương mà hắn luôn sử dụng.
Hơi thở hắn nóng rực, quanh quẩn tâm trí ta. "Không trốn nữa?" Nói xong, lại mỉm cười, ôm ta vào lòng rồi tựa đầu vào vai ta.
"Lần trước nàng trêu chọc bổn vương rồi bỏ chạy, thật là nhẫn tâm cho ta một gáo nước lạnh mà."
Ta ngoài mặt không vui mà đẩy hắn ra, nhưng trong lòng lại có chút xót xa. "Chàng mới là người vô tâm. Mấy ngày nay ta chỉ được nghe mật thám báo lại một vài tin tức về chàng mà thôi. Chàng, thật khiến người ta lo lắng chết mà."
Ta sợ cái chết của hắn ở kiếp trước cũng có liên quan đến vụ án của Nguỵ Quốc công, lo hắn gặp đại hoạ. Lúc nào cũng như đi trên băng mỏng, thấp thỏm sợ bảy năm sau hắn cũng không thoát được vận mệnh này.
Vì yêu mà đau khổ, vì yêu mà sợ hãi.
Có lẽ đó chính là lời giải thích hợp lí nhất cho tâm trạng ta lúc này.
Có lẽ, ta thật sự đã yêu hắn mất rồi.
Đáy mắt hắn như sóng ngầm cuồn cuộn, say đắm hôn lên môi ta, một mạch từ ngoài cửa cho đến giường ngủ.
Những sợi râu ở cằm cọ vào má ta, làm ta nén cười khúc khích vì nhột.
Ta có chút lo lắng, cẩn thận nói. "Vương gia, ta không có yêu cầu cao như vậy với chàng, chàng không cần phải tự ép buộc chính mình."
Hắn giúp ta tháo đi trang sức, lại cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài, cười nói. "Bổn vương không có."
Ta chớp mắt. Bệnh của hắn — khỏi từ khi nào vậy?
Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn là nhét ta vào trong chăn ấm, mặc lại y phục rồi nằm xuống bên cạnh ta. Giọng hắn trầm khàn. "Tiểu Tinh Tinh, đừng dụ dỗ ta."
"Mấy ngày nay ta lao lực ở Hình bộ, thật sự không còn chút sức lực nào nữa."
Ta lại chớp mắt. Nói như vậy, bệnh tình của hắn vẫn như cũ —
Cố Cảnh Ngôn tựa hồ bị ánh mắt của ta làm cho tổn thương, hắn liền ngồi dậy, nghiêm túc nhìn ta. "Nàng nhìn bổn vương như vậy là có ý gì? Nàng đang nghi ngờ ta?"
Ta chưa kịp thanh minh đã thấy một cơn gió lạnh luồn vào. Là Cố Cảnh Ngôn lật tung chăn bông lên, trực tiếp tiến vào sát người ta.
"Chàng làm cái gì vậy?" Ta thảng thốt.
Hắn tháo chiếc nhẫn ngọc đặt sang một bên, yết hầu không ngừng lên xuống, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
"Làm chuyện phu thê phải làm."
Giọng hắn trầm đục mà kiên định, sau đó dứt khoát cúi xuống hôn lên môi ta. Hắn thở dốc, nụ hôn dần di chuyển xuống dưới, hung hăng cắn lấy nội sam của ta, "lột" sạch ta như lột lệ chi vậy!
Hoa nở trăng sáng, long phụng nến cũng đã được thắp lên.
Đêm nay cũng giống như đêm thành thân. Mưa đã tạnh, ánh trăng cũng dần hiện diện, toả ánh sáng dịu dàng.
Ta như bồng bềnh trong biển dục vọng của hắn, nương theo từng nhịp điệu của hắn, lúc mãnh liệt như phong ba bão táp, lúc lại nhẹ nhàng như cơn mưa phùn cuối xuân.
Cố Cảnh Ngôn ban đầu còn ôn hoà, càng về sau lại càng hung hãn. Mồ hôi hắn chảy xuống ngực, trườn lên cơ bụng, cuối cùng nhỏ giọt đậu ở nơi cấm địa.
Ta cố gắng kìm nén nước mắt rơi xuống, nỉ non nhìn hắn. "Vương gia... Chàng... Chàng nhẹ một chút..."
Hắn cúi xuống ngậm cắn vành tai ta, cười nham hiểm đáp lời. "Mới chỉ vậy đã không chịu nổi nữa, tiếp theo phải làm thế nào đây?"
Ta nức nở, muốn khóc nhưng không thành tiếng.
Đây chính là ý của hắn khi hắn nói "Hôm nay bổn vương không còn sức lực."
Đây chính là lời đích tỷ đã nói với ta "Nhiếp chính vương vốn dĩ "không được"!"
Bọn họ, bọn họ đều gạt ta!
Trước khi rời đi, đích tỷ ta hai mắt ngấn lệ. "Mong phụ thân, mẫu thân hãy bảo trọng thân thể. Không vần phải lo lắng cho nhi nữ. Con sẽ thường xuyên hồi phủ phụng bồi hai người."
Mẫu thân nghe xong rất cảm động, còn phụ thân nhìn ta, ra hiệu cho ta cũng nên nói vài lời.
Nhưng ta thật sự không biết phải nói thế nào cho phải, thế là đành phải nói. "Con cũng vậy."
Phụ thân mẫu thân ta tiễn chúng ta từ tiền sảnh tới tận cửa.
So với khoảng cách giữa ta và Cố Cảnh Ngôn, hai người Trương Nhượng cùng đích tỷ lại càng gần gũi hơn.
Trương Nhượng nắm lấy tay đích tỷ, luôn miệng gọi "Uyển Tinh."
"Uyển Tinh, nếu sau này nàng nhớ phụ mẫu, ta bất cứ lúc nào cũng sẽ cùng nàng trở về."
"Uyển Tinh, tối nay nàng muốn ăn gì? Phu quân đích thân nấu cho nàng."
Khắp người ta nổi da gà.
Cố Cảnh Ngôn ho nhẹ một tiếng, chợt dừng lại, vui vẻ nói với đích tỷ. "Bổn vương cảm thấy cái tên "Uyển Tinh" này phù hợp với Vương phi của ta hơn. Chi bằng tỷ muội hai người liền đổi tên với nhau có được?"
Đích tỷ ta sửng sốt giây lát rồi chợt hiểu ra, liền gật đầu đồng ý với ta.
Phụ thân mẫu thân lén trao đổi ánh mắt với nhau, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhiếp chính vương đã mở lời như vậy, cũng có nghĩa hắn đã biết hết mọi chuyện và quyết định không truy cứu tới cùng nữa.
Nhưng Trương Nhượng không đồng ý.
"Ta phản đối!"
Hắn vội lao tới tranh cãi với Cố Cảnh Ngôn. "Uyển Tinh của ta mặc dù là thứ nữ, nhưng đối với ta nàng ấy chính là bảo bối độc nhất thiên hạ. Tuy địa vị của nàng ấy không cao, nhưng ta sẽ không cho phép bất kì ai khi dễ nàng!"
"Cho dù ngươi là Nhiếp chính vương dưới một người trên vạn người, cũng không thể tuỳ tiện tước bỏ tên của phu nhân ta!"
Hắn ngẩng cao đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Cảnh Ngôn.
Cố Cảnh Ngôn thở dài, lạnh lùng nhìn hắn, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Trương Nhượng chính là như vậy. Khi mất bình tĩnh liền như một con lừa bướng bỉnh, không ai có thể ngăn cản được.
Kiếp trước ta cũng đã từng khuyên nhủ hắn nên thay đổi tính cách này, nhưng tính tình hắn thậm chí còn thay đổi tệ hơn, gây sự với những quần thần khác khắp nơi mọi lúc.
Đích tỷ ta đi tới, kéo lấy tay áo Trương Nhượng. "Phu quân, đừng kích động. Khi về nhà thiếp sẽ giải thích cho chàng."
Ta vốn tưởng đích tỷ sẽ bị hắn mắng một trận, khắp người đều đã sục sôi tinh thần chuẩn bị giúp tỷ ấy xả giận.
Không ngờ, một kẻ cứng đầu cố chấp như Trương Nhượng lại lập tức kiềm chế sau khi nghe tỷ ấy khuyên nhủ.
Hắn nắm lấy tay nàng, mềm giọng. "Được, nghe phu nhân nói."
Ta như chết lặng tại chỗ.8.
Xe ngựa lắc lư, Cố Cảnh Ngôn tựa người vào chiếc nệm êm ái phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Ta ngoan ngoãn ngồi một bên, không dám manh động.
Đích tỷ ta cố tình hồi phủ sớm hơn để phụ mẫu sớm chuẩn bị, lại dặn dò hạ nhân trong phủ phải hành động cẩn thận để không lộ ra khuyết điểm gì.
Khả năng duy nhất chính là Cố Cảnh Ngôn đã nghe được câu chuyện giữa ta và Tiểu Thuý hôm đó.
Thế chẳng phải là hắn cũng nghe được ta bảo hắn "không được" sao?
"Thẩm Uyển Tinh, nàng đang nghĩ cái gì?"
Cố Cảnh Ngôn đột ngột lên tiếng.
Ta giật mình, vội bào chữa. "Ta đoán bây giờ Trương Nhượng đã biết được người mà hắn cưới thật ra là đích tỷ Thẩm Sơ Nguyệt của ta chứ không phải ta, haha..."
Cố Cảnh Ngôn nghiêng người về phía trước, nhíu mày. "Còn suy nghĩ về hắn?"
"Không không không." Ta xua tay. "Hắn rất yêu đích tỷ của ta, sẵn sàng đứng ra bênh vực tỷ ấy cho dù phải đối mặt với Vương gia chàng. Ta rất vui vì cuối cùng tỷ ấy cũng đã tìm được chân ái cuộc đời mình."
Mày liễu của Cố Cảnh Ngôn lại càng nhíu chặt hơn. "Ý của nàng là, bổn vương không tốt bằng Trương Nhượng, gả cho bổn vương là chuyện sai lầm?"
Ta lắc đầu nguầy nguậy, nhỏ giọng. "Ta nguyện ý cùng đích tỷ tráo đổi, đương nhiên là vì muốn gả cho Vương gia rồi."
Vẻ mặt hắn hoà hoãn đi đôi chút, lại vỗ nhẹ vị trí bên cạnh, ra hiệu cho ta ngồi lại gần hơn.
Một lúc lâu sau, Cố Cảnh Ngôn mới mở miệng. "Từ nay trở đi, nàng chính là Nhiếp chính Vương phi, quản lý mọi chuyện trong phủ một cách đường đường chính chính, bổn vương cũng sẽ không nghĩ đến nữ nhân nào khác nữa."
Hắn đây là đang công nhận ta!
Nghĩ cũng đúng, thân thể hắn có bệnh, ắt hẳn đối với vị trí Nhiếp chính Vương phi cũng không có yêu cầu gì to tát, chỉ cần người đó trung thành với hắn là được.
Ta vui vẻ đồng ý. "Vương gia yên tâm. Từ nay trở đi, trong lòng Uyển Tinh cũng chỉ có một mình vương gia, Nhiếp chính vương phủ chính là ngôi nhà duy nhất của ta."
Cố Cảnh Ngôn ho nhẹ một tiếng, lại quay người rời đi, gương mặt thoáng đỏ ửng.
Kiếp trước, Trương Nhượng chưa bao giờ để ta đảm nhận công việc quản gia.
Hắn chê ta vụng về, chưa từng để ta học cách quản lí sổ sách trong nhà. Nhưng ta cũng từng nơm nớp lo sợ mình sẽ ghi sai điều gì, nên cứ đêm đến, ta lại thắp nến để mày mò tự học lấy.
Vào lễ giỗ cúng hàng năm, Trương Nhượng đứng bái lạy trước bàn thờ tổ tiên, thú nhận. "Đây là lỗi của nhi tử khi đã cưới về một tức phụ (*) không xứng."
(*) tức phụ: vợ, thê tử
Ngoài mặt, hắn ra vẻ thành khẩn hối lỗi nhưng thực chất là đang mắng khéo ta.
Nhưng kiếp này, Cố Cảnh Ngôn lại nguyện ý để ta trông coi gia sự phủ Nhiếp chính vương lớn như vậy, lại còn sai người tới chỉ dạy ta chi tiết.
Ta lòng đầy tham vọng, tự nhủ rằng nhất định sẽ không bao giờ phụ sự kì vọng của hắn.
9.
Hôm đó ta thức đến tận canh hai, buồn ngủ đến mức liên tục gật gà gật gù, sau đó ta vô tình ngủ quên lúc nào mà không biết.
Cho đến khi cơ thể ta cảm thấy nhẹ nhõm như được ai đó bế lên, là Cố Cảnh Ngôn.
Hắn lấy cuốn sách từ trong tay ta ra, ấm áp nói. "Sao nàng phải hao tâm tổn lực như vậy? Ngày mai hẵng tiếp tục. Nào, bây giờ đi ngủ trước."
Ta rũ mi, lẩm bẩm. "Đích tỷ ta quản gia rất giỏi, ta cũng phải học theo tỷ ấy. Ta không thể khiến bản thân mình có sai sót gì khiến ngài mất mặt."
"Đúng vậy, nàng không thể cư xử không tốt với ta."
Nói xong, hắn liền đặt ta xuống giường rồi giúp ta đắp chăn lại.
Ta chợt tỉnh dậy.
Cố Cảnh Ngôn đang nằm bên cạnh ta, muốn ngủ cùng ta?
"Vương gia, vương gia."
Ta gọi hắn, lay người hắn hai lần nhưng hắn vẫn không hề có phản ứng gì.
Lúc nào hắn cũng ngủ quên nhanh vậy sao?
10.
Đột nhiên có một nam nhân ngủ cạnh như vậy, ta vốn dĩ không quen nên cứ nằm trằn trọc tới tận nửa đêm.
Nhưng không chống lại được cơn buồn ngủ, ta vẫn thiếp đi ngay sau đó.
Ta đã cố gắng tự thuyết phục chính mình.
Thứ nhất, Cố Cảnh Ngôn chính là phu quân của ta. Nếu để người ngoài biết được hắn và ta chưa từng viên phòng, nhất định sẽ tổn hại đến thanh danh của hắn.
Thứ hai, dù sao hắn cũng không phải là "nam nhân đích thực", không thể làm gì ta nên ta cứ coi như hắn là đích tỷ mà ngủ chung là được rồi!
Kể từ đó, Cố Cảnh Ngôn đều sẽ tới ngủ lại chỗ ta.
Hắn thường ngủ không ngon, nửa đêm sẽ quay sang chỗ ta rồi ôm ta vào lòng, ôm chặt đến mức ta cựa quậy đến mấy cũng không thoát ra được.
Ngắm nhìn gương mặt hắn từ khoảng cách gần như vậy, ta thầm nghĩ miêu tả bằng hai từ "tuấn tú" thôi là chưa đủ.
Khi ngủ, hắn trông hiền lành hơn nhiều so với ban ngày.
Ta như bị mê hoặc, ngắm nhìn hắn lâu đến mức bị những hơi thở của hắn làm cho thanh tỉnh, hoá ra ta đã sát gần hắn tới như vậy.
Kiếp trước, đích tỷ gả cho hắn.
Đích tỷ muốn phu thê hoà thuận, sinh con đẻ cái, nên đã chủ động bày tỏ với hắn.
Cố Cảnh Ngôn luôn giữ một thái độ điềm đạm, không thờ ơ nhưng cũng không quan tâm, thậm chí còn không ngủ chung giường với tỷ ấy.
Đích tỷ của ta rốt cuộc cũng không chịu đựng được, đã tới chất vấn hắn. Cuối cùng chỉ nhận được câu trả lời. "Ta vốn có bệnh trong người, không thể giúp gì cho nàng."
"Nếu nàng không muốn, vậy ta sẽ giúp nàng viết thư hoà li, sau này nàng có thể cưới một nam nhân khác tốt hơn."
Đích tỷ ta ban đầu đã đồng ý.
Nhưng phụ thân ta lại nói. "Tướng phủ không dung nạp những nữ nhân bị phu quân mình ruồng bỏ. Nếu con cùng hắn hoà li, không bằng tự mình kết liễu, tránh liên luỵ đến thanh danh của Tướng phủ."
Ta thà tin rằng đích tỷ do bị Cố Cảnh Ngôn bỏ rơi nên u uất quá độ mới qua đời sớm, chứ chưa bao giờ muốn tin vào chuyện nữ nhân yếu đuối như tỷ ấy lại phải chịu đả kích lớn như vậy, khi đến phụ thân cũng ép buộc khiến tỷ ấy không còn đường lui.
Đích tỷ không còn nơi nào để đi, chỉ có thể quay trở về Nhiếp chính vương phủ.
Dù vậy, Cố Cảnh Ngôn vẫn luôn đối đãi tốt với tỷ ấy dưới danh phận Nhiếp chính Vương phi, cũng chưa từng khắt khe hay trách móc tỷ ấy nửa lời.
Bây giờ nghĩ lại, ta thấy bản thân mình có lỗi với đích tỷ, cũng là có lỗi với Cố Cảnh Ngôn.
Ta được hắn ôm vào lòng, có thể cảm nhận được trái tim mình đang loạn nhịp.
Lông mi của Cố Cảnh Ngôn rất dài, đen tuyền như ô điểu, che khuất đôi mắt phượng xinh đẹp. Hơi thở hắn đều đặn, dường như đang ngủ rất say.
Ta ôm hắn, thì thầm. "Cho dù chàng "không thể" cho ta, nhưng cái đó không phải là lỗi của chàng. Trong lòng ta, chàng chính là người hoàn mĩ nhất."
"Chỉ cần chàng không ghét ta, ta nhất định sẽ ở bên chàng cả đời."
Nói xong, ta liền thiếp đi lúc nào không hay.11.
Từ hôm đó trở đi, ta phát hiện ánh mắt hắn nhìn ta có chút thay đổi.
Đích tỷ ta sai người mang tin tới, nói rằng tỷ ấy đã hoài thai đứa con của Trương Nhượng.
Điều hối tiếc lớn nhất ở kiếp trước của tỷ ấy chính là không sinh được hài tử, kiếp này cuối cùng cũng đã được mãn nguyện.
Ta không giấu được vẻ vui mừng, tới thư phòng tìm Cố Cảnh Ngôn, muốn chia sẻ tin mừng này cho hắn.
Vừa định mở miệng, ta liền nhớ lại, bản thân mình không nên nói những chuyện như vậy trước mặt hắn.
Nhắc đến chuyện con cái, sẽ lại khiến hắn thương tâm hơn mà thôi.
Cố Cảnh Ngôn tựa mình vào mộc đôn, nhàn nhã thưởng trà. Thấy ta tới, hắn cũng vui vẻ hỏi. "Hôm nay có chuyện gì vui sao?"
Hai tay ta đan vào nhau vân vê, bước về phía hắn. "Ta đã xem qua sổ sách trong phủ. Từ nay về sau ta giúp chàng quản gia, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì!"
"Ta đã sớm biết Uyển Tinh là một nữ nhân thông minh mà."
Hắn dang hai tay, mắt sáng ngời. "Nào, lại đây, bổn vương thưởng cho nàng."
Dù sao ta cũng đã được hắn ôm vào lòng nhiều lần, nên lần này vẫn tiếp tục như vậy... Sẽ không sao đâu nhỉ?
Ta ngoan ngoãn ngồi vào trong lòng hắn, mềm giọng hỏi hắn sẽ thưởng cái gì cho ta?
Vừa dứt lời, nhân lúc ta mất đi cảnh giác, hắn liền cúi xuống hôn lấy ta.
12.
Đầu óc ta chợt trở nên trống rỗng, nhất thời không biết nên để tay ở đâu, cứ vậy mở to mắt nhìn gương mặt đang rất gần mình.
Cố Cảnh Ngôn nhắm mắt lại, hàng lông mi khẽ run rẩy, hơi thở cũng trở nên rối loạn.
Tim ta đập mạnh tới mức ta không nghĩ tới việc sẽ phản ứng lại mà đẩy hắn ra. Ta luống cuống không biết làm thế nào, chỉ còn cách cố gắng hô hấp đều đặn.
Sau đó, ta có cảm giác như có thứ gì ấn vào phía dưới lưng mình. Ta nghĩ đơn giản đó chỉ là một miếng ngọc bội hay đại loại vật gì đó tương tự mà hắn vẫn thường đeo bên mình. Ta sốt ruột vặn vẹo cơ thể hai lần, theo bản năng đưa tay ra tìm nắm, thì thầm. "Chàng sao vậy?"
Hắn chợt mở mắt nhìn ta, gương mặt đỏ bừng.
Khi ta kịp phản ứng lại, cơ thể hắn cứng đờ, mà bản thân ta cũng như bị điểm huyệt...
Ánh mắt ta chạm phải ánh mắt hắn trong giây lát...
Ta như bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy rồi lui ra. Không ngờ ở cửa lại đụng phải một nha hoàn đang mang điểm tâm cùng trà nóng vào. Tách trà cũng đĩa sứ rơi xuống đất, lập tức tan tành.
Nha hoàn sợ đến mức co người, liên tục dập đầu. "Vương phi tha mạng, Vương phi tha mạng!"
Nhưng ta làm gì còn tâm trí để ý nữa, trực tiếp bỏ qua nàng ta rồi lảo đảo chạy nhanh ra ngoài.
Trở về tư phòng, hai má ta vẫn còn nóng bừng.
Có phải đích tỷ... gạt ta không?
Làm sao có thể!
Hay là do ta cảm nhận sai?
Loại chuyện này vô cùng xấu hổ, bây giờ không thể cứ vậy tuỳ tiện mà hỏi rõ được.
Nhất thời ta không biết nên đối mặt với hắn như nào.
13.
Trong vài ngày tiếp đó, ta vẫn ngại ngùng tránh mặt hắn, liên tục cùng Tiểu Thuý ra ngoài đi dạo, mua đồ.
Cố Cảnh Ngôn nói, trong phủ không tiếu tiền, nhưng ta vẫn muốn tiết kiệm ngân lượng cho hắn. Khi mua đồ, nếu thấy giá cả không đúng, ta cũng không ngần ngại mà nói lí lẽ với bọn họ.
Dù ta cảm thấy bản thân mình không mua nhiều cho lắm, nhưng tại sao mỗi lần trở về phủ đều là một xe ngựa chất đầy đồ nhỉ?
Ngày nào ta cũng chui vào chăn từ sớm. Mỗi lần nghe được tiếng bước chân của Cố Cảnh Ngôn, ta liền nhắm chặt mắt lại, giả vờ ngủ.
Gần đây hình như hắn rất bận rộn, thường xuyên đến canh ba mới trở về phủ.
Hôm đó, ta mơ mơ màng màng nghe tiếng hắn thay y phục, sau đó như thường lệ lại nằm xuống cạnh ta.
"Ngày mai bên ngoài sẽ rất hỗn loạn, nàng đừng ra ngoài với Tiểu Thuý nữa."
"... Được."
Cố Cảnh Ngôn hôn lên trán ta một cái rồi nằm xuống.
Kết quả ngày hôm sau, ta hay tin Nguỵ Quốc Công phủ bị lục soát.
Nguỵ Quốc công là cữu cữu của Hoàng đế, ca ca ruột của đương kim Thái hậu, gia tộc bốn đời đều giữ chức Tam công (*) trong triều, quyền thế ngút trời.
(*) Tam công: Ba chức quan lớn gồm Thái sư, Thái phó, Thái bảo
Vương phủ cùng Nguỵ Quốc công phủ chỉ cách nhau một con đường, mơ hồ có thể ngửi thấy trong không khí mùi máu tanh, xen lẫn những tiếng kêu la thảm thiết.
Đây chính là vụ "Nguỵ Quốc công án" gây chấn động triều đình cùng toàn bộ thiên hạ.
Nguỵ Quốc công tội ác tày trời, liệt kê nhiều không kể xiết, kết cục này chính là điều mà ông ta xứng đáng nhận được.
Kiếp trước, ta cũng từng biết đến sự kiện này.
Nhưng theo ta nhớ không lầm, phải tận tới bảy năm sau Nguỵ Quốc công phủ mới bị lục soát.
Khi đó, chính Cố Cảnh Ngôn là người đã ra tay tống Nguỵ Quốc công vào đại lao.
Vào thời điểm này, đích tỷ ta đã qua đời. Mà sau khi đại án phủ Nguỵ Quốc công này diễn ra không bao lâu, Cố Cảnh Ngôn cũng mất.
Ta vốn không hiểu.
Tại sao vụ án Nguỵ Quốc công này lại tới sớm hơn so với dự kiến như vậy?
Ta và đích tỷ được trọng sinh. Ngoại trừ việc hoán đổi mối hôn sự giữa hai chúng ta ra thì mọi chuyện đều diễn ra theo đúng quỹ đạo của kiếp trước.
Kiếp này, vận mệnh của đích tỷ ta đã thay đổi. Nhưng còn Cố Cảnh Ngôn, kết cục của hắn thì sao?
Đại án lần này và cái chết của Cố Cảnh Ngôn ở kiếp trước có liên quan gì với nhau không?
14.
Suốt ngày ở trong Vương phủ khiến ta tâm tư phiền muộn. Vốn dĩ ta muốn tìm đích tỷ nói chuyện, nhưng tỷ ấy lại đang trong thời kì thai nghén cực kì khó chịu, đến mức ta cũng sợ tỷ ấy sẽ bị rút hết sức lực trong người.
Bấy giờ đang là cuối hạ. Mưa nhiều. Nước mưa hoà lẫn với máu, nhanh chóng bị cuốn đi.
Cố Cảnh Ngôn liên tiếp ở lại trong cung mấy ngày. Bên ngoài đại điện mưa gió bão bùng. Mỗi lần như vậy, ta đều biết hắn sẽ không trở về.
Qua canh hai một chút, ta nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.
Cố Cảnh Ngôn đội mưa đi tới, theo sau là lão quản gia vội vàng cầm ô chạy theo.
Khi hắn bước vào phòng, cẩm bào bên dưới đã ướt sũng nước. Mưa lớn làm tóc dính vào mặt hắn. Nhìn kĩ một chút, ta phát hiện dưới cằm hắn vậy mà đã mọc một ít râu rồi...
"Nàng vẫn còn chưa ngủ?" Ánh mắt hắn lo lắng.
"Trước đây vốn đã quen có chàng ngủ cùng. Bây giờ chàng không ở đây, ta làm sao có thể an tâm mà thẳng giấc?" Ta thẳng thắn nói cho hắn biết lí do.
Hắn dường như cũng ngạc nhiên trước lời nói của ta. Đôi mắt sâu thẳm của hắn chợt nóng rực đến tê dại, như thể khoảnh khắc tiếp theo có thể sẽ đốt rụi một vùng thảo nguyên vậy.
Nhưng như vậy thì sao?
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn trở về, ta đã chấp nhận từ bỏ tất cả, lao đến ôm chặt lấy hắn.15.
Trên người Cố Cảnh Ngôn phảng phất mùi nước mưa, nhưng ta vẫn cảm nhận được mùi thơm của trầm hương mà hắn luôn sử dụng.
Hơi thở hắn nóng rực, quanh quẩn tâm trí ta. "Không trốn nữa?" Nói xong, lại mỉm cười, ôm ta vào lòng rồi tựa đầu vào vai ta.
"Lần trước nàng trêu chọc bổn vương rồi bỏ chạy, thật là nhẫn tâm cho ta một gáo nước lạnh mà."
Ta ngoài mặt không vui mà đẩy hắn ra, nhưng trong lòng lại có chút xót xa. "Chàng mới là người vô tâm. Mấy ngày nay ta chỉ được nghe mật thám báo lại một vài tin tức về chàng mà thôi. Chàng, thật khiến người ta lo lắng chết mà."
Ta sợ cái chết của hắn ở kiếp trước cũng có liên quan đến vụ án của Nguỵ Quốc công, lo hắn gặp đại hoạ. Lúc nào cũng như đi trên băng mỏng, thấp thỏm sợ bảy năm sau hắn cũng không thoát được vận mệnh này.
Vì yêu mà đau khổ, vì yêu mà sợ hãi.
Có lẽ đó chính là lời giải thích hợp lí nhất cho tâm trạng ta lúc này.
Có lẽ, ta thật sự đã yêu hắn mất rồi.
Đáy mắt hắn như sóng ngầm cuồn cuộn, say đắm hôn lên môi ta, một mạch từ ngoài cửa cho đến giường ngủ.
Những sợi râu ở cằm cọ vào má ta, làm ta nén cười khúc khích vì nhột.
Ta có chút lo lắng, cẩn thận nói. "Vương gia, ta không có yêu cầu cao như vậy với chàng, chàng không cần phải tự ép buộc chính mình."
Hắn giúp ta tháo đi trang sức, lại cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài, cười nói. "Bổn vương không có."
Ta chớp mắt. Bệnh của hắn — khỏi từ khi nào vậy?
Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn là nhét ta vào trong chăn ấm, mặc lại y phục rồi nằm xuống bên cạnh ta. Giọng hắn trầm khàn. "Tiểu Tinh Tinh, đừng dụ dỗ ta."
"Mấy ngày nay ta lao lực ở Hình bộ, thật sự không còn chút sức lực nào nữa."
Ta lại chớp mắt. Nói như vậy, bệnh tình của hắn vẫn như cũ —
Cố Cảnh Ngôn tựa hồ bị ánh mắt của ta làm cho tổn thương, hắn liền ngồi dậy, nghiêm túc nhìn ta. "Nàng nhìn bổn vương như vậy là có ý gì? Nàng đang nghi ngờ ta?"
Ta chưa kịp thanh minh đã thấy một cơn gió lạnh luồn vào. Là Cố Cảnh Ngôn lật tung chăn bông lên, trực tiếp tiến vào sát người ta.
"Chàng làm cái gì vậy?" Ta thảng thốt.
Hắn tháo chiếc nhẫn ngọc đặt sang một bên, yết hầu không ngừng lên xuống, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
"Làm chuyện phu thê phải làm."
Giọng hắn trầm đục mà kiên định, sau đó dứt khoát cúi xuống hôn lên môi ta. Hắn thở dốc, nụ hôn dần di chuyển xuống dưới, hung hăng cắn lấy nội sam của ta, "lột" sạch ta như lột lệ chi vậy!
Hoa nở trăng sáng, long phụng nến cũng đã được thắp lên.
Đêm nay cũng giống như đêm thành thân. Mưa đã tạnh, ánh trăng cũng dần hiện diện, toả ánh sáng dịu dàng.
Ta như bồng bềnh trong biển dục vọng của hắn, nương theo từng nhịp điệu của hắn, lúc mãnh liệt như phong ba bão táp, lúc lại nhẹ nhàng như cơn mưa phùn cuối xuân.
Cố Cảnh Ngôn ban đầu còn ôn hoà, càng về sau lại càng hung hãn. Mồ hôi hắn chảy xuống ngực, trườn lên cơ bụng, cuối cùng nhỏ giọt đậu ở nơi cấm địa.
Ta cố gắng kìm nén nước mắt rơi xuống, nỉ non nhìn hắn. "Vương gia... Chàng... Chàng nhẹ một chút..."
Hắn cúi xuống ngậm cắn vành tai ta, cười nham hiểm đáp lời. "Mới chỉ vậy đã không chịu nổi nữa, tiếp theo phải làm thế nào đây?"
Ta nức nở, muốn khóc nhưng không thành tiếng.
Đây chính là ý của hắn khi hắn nói "Hôm nay bổn vương không còn sức lực."
Đây chính là lời đích tỷ đã nói với ta "Nhiếp chính vương vốn dĩ "không được"!"
Bọn họ, bọn họ đều gạt ta!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com