TruyenHHH.com

Tuyen Co Trang Van Zhihu 4

1

「Cốc, cốc, cốc.」

Một tràng tiếng gõ cửa dồn dập vang lên giữa cơn bão lớn, gió bên ngoài thổi sầm sập trên mái nhà.

Ta thắp nến, khoác áo ngoài vào, rồi cẩn thận bước đến cửa, cất tiếng hỏi:

「Ai đó?」

Một giọng nam trầm khàn đáp lại:

「Tống Hành Vân.」

Tiếng nói ấy ta chẳng thể nào quên được. Ta vội vàng thả then cài, mở cửa ra.

Tia chớp xé toạc bầu trời đêm, chiếu sáng cảnh tượng bên ngoài. Ta nhận ra ngay người nam nhân đang đứng trước cửa.

Chàng khoác trên người một tấm áo tơi, vành nón lá rộng khẽ nhấc lên, để lộ khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng.

「Mau vào đi.」

Ta nhanh chóng đóng cửa lại, thắp đèn lên, ánh nến vàng vọt lan tỏa khắp gian phòng.

Tống Hành Vân cởi bỏ áo tơi, cẩn thận bế một bé gái từ trong lòng ra. Đứa bé ấy xinh xắn như ngọc, được quấn kín trong tấm áo, đôi mắt to tròn tựa như quả nho, thấy ta liền giơ tay lên ngoe nguẩy cười vui vẻ.

Ta chần chừ một chút, có chút không xác định được:

「Đây là... Nhị tiểu thư sao?」

Tống Hành Vân nhìn bé gái trong lòng mình, vẻ mặt phức tạp:

「Phải.」

Lúc ta rời khỏi Tống phủ, nhị tiểu thư Tống Hành Vũ mới chỉ lên hai, giờ có lẽ đã ba tuổi rồi.

Tống Hành Vân xoa đầu nhị tiểu thư, ánh mắt đầy khó khăn nhìn ta:

「An Ý cô nương, tại hạ có một thỉnh cầu chẳng đành lòng nói ra.」

「Gia đình ta đang gặp biến cố lớn, tình thế nguy cấp, tiểu muội không ai chăm nom, không biết cô nương có thể tạm thời giúp đỡ một chút chăng?」

Nói đến đây, mắt Tống Hành Vân khẽ cúi xuống:

「Nếu cô nương không nguyện ý, tại hạ sẽ tìm nơi khác.」

Lúc bấy giờ ta mới nhận ra trên áo ngoài của Tống Hành Vân vẫn còn vết máu lốm đốm có vẻ vẫn còn chưa khô.

Ta sững người lại, rồi lập tức thốt lên: 「Được.」

Nhà họ Tống đối với ta có ơn tái sinh, ta chẳng phải kẻ vô ơn bội nghĩa, nếu giúp được gì thì ta sẽ sẵn lòng giúp đỡ.

Tống Hành Vân thoáng ngạc nhiên, dường như không ngờ ta lại đồng ý dứt khoát như vậy.

Chàng đặt nhị tiểu thư xuống, cúi người trang trọng cảm tạ ta:

「Ân đức của cô nương, tại hạ suốt đời không quên.」

Ta vội đỡ chàng đứng dậy:

「Đại công tử không cần làm thế, nếu chẳng phải nhờ ơn đức của nhà họ Tống, ta giờ chẳng biết đã bị bán đến nơi nào. Nhà họ Tống mới là ân nhân của ta.」

Tống Hành Vân mắt đỏ hoe, lấy từ thắt lưng ra một chiếc ngọc bội:

「Đây là vật duy nhất còn có giá trị trên người ta lúc này, xin để lại cho cô nương, tùy ý cô nương xử trí.」

Dường như chàng có chút ngại ngùng, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn ta.

Lòng ta trăm mối ngổn ngang. Tống Hành Vân, đại công tử nhà họ Tống, người ngày xưa cao sang rực rỡ như ánh trăng, giờ đây lại chỉ còn một chiếc ngọc bội gia truyền để làm quà.

Ta nhận lấy nó.

「A Vũ từ nay xin giao cho cô nương chăm sóc, cho con bé theo họ cô nương, gọi là An Ninh.」

2

Năm đó, lúc ta được năm tuổi, ta bị cha mẹ bán vào nhà họ Tống.

Một túi gạo nhỏ, một lạng bạc vụn, cha mẹ bán ta đi để đổi lấy lương thực cho đệ đệ mới được sinh ra của ta.

Nhà họ Tống là một gia đình tốt, không hà khắc với người hầu kẻ hạ trong phủ, Tống phu nhân hiền lành độ lượng, bà ấy thấy ta dễ mến nên đã giữ ta lại bên mình.

Ta đã trải qua thời thơ ấu vô ưu vô lo tại Tống phủ.

Tống Hành Vân lớn hơn ta hai tuổi. Vì ta luôn theo sát hầu hạ Tống phu nhân nên ta thường gặp chàng.

Chàng được giáo dưỡng rất tốt, tuy sinh ra trong gia đình giàu có nhưng không hề nhiễm thói kiêu căng của con nhà quyền quý. Chàng đối xử với mọi người xung quanh, kể cả là hạ nhân trong phủ, lúc nào cũng đúng mực, lễ độ, ôn hòa và cao quý.

Chàng là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đã thông minh xuất chúng, năm tuổi đã thuộc tứ thư ngũ kinh, văn chương cổ nhân để lại đọc thuộc làu làu, bảy tuổi đã có thể làm thơ, đến mười hai tuổi đã viết những bài văn được các đại nho trong kinh thành khen ngợi hết lời.

Khi ta mười tám tuổi, ta xin Tống phu nhân cho ta chuộc thân, được rời khỏi nhà họ Tống, Tống phu nhân dù không nỡ nhưng vẫn sắp xếp ổn thỏa mọi việc cho ta.

Suốt mười ba năm sống trong Tống phủ, ta đã học được rất nhiều thứ, và điều mà ta thuần thục nhất chính là công việc bếp núc.

Ta mở một tiệm bánh ở phía tây thành, cuộc sống tuy giản dị nhưng cũng đủ để ta sống yên ổn.

Nhưng chưa đầy một năm sau, nhà họ Tống gặp đại nạn. Không biết vì lý do gì, cả gia đình họ bị tống giam vào đại lao, toàn bộ gia sản bị tịch thu.

Khi nghe tin ấy, lòng ta nóng như lửa đốt, muốn tìm cách gặp họ, nhưng dù ta nói thế nào, dù có đút lót bao nhiêu đi nữa thì đám ngục tốt vẫn canh gác rất nghiêm, không cho ta gặp ai trong gia đình họ.

Ta không biết Tống Hành Vân bằng cách nào đã ra khỏi ngục và mang theo nhị tiểu thư, nhưng ta biết nhà họ Tống đối với ta có ơn lớn, ta nhất định sẽ hết lòng chăm sóc nhị tiểu thư, chăm sóc An Ninh.

Sau khi giao An Ninh cho ta, Tống Hành Vân liền rời đi, dặn dò ta không được nói với ai về việc chàng từng đến đây.

Ta gật đầu hiểu ý.

Cánh cửa từ từ khép lại, dấu vết của Tống Hành Vân dần bị mưa cuốn trôi không còn sót lại chút gì, chỉ trừ miếng ngọc bội vẫn còn chút hơi ấm từ người chàng, lúc này đang nằm trong lòng bàn tay ta.

Ta ôm lấy An Ninh, để mặc cho đôi tay nhỏ bé của nàng nắm lấy tóc ta.

An Ninh bé nhỏ, từ nay muội sẽ lớn lên cùng với ta.

3

Ngoại trừ cơn mưa to gió lớn bất ngờ đêm qua, mọi thứ vẫn yên ả như thường.

An Ninh bên cạnh đã ngủ say, nhưng ta trằn trọc mãi vẫn không sao ngủ được.

Đến canh giờ mão, ta đành thức dậy bước vào bếp chuẩn bị nguyên liệu.

Bên ngoài mưa rả rích rơi, từng giọt nước nhỏ theo mái hiên tạo thành tấm màn mưa phủ xuống trước hiên nhà.

Trời dần sáng, tiếng gà trống trong sân bắt đầu gáy vang.

Ta đun nóng sữa dê trên bếp, mở nắp ra, hơi nước bốc lên nghi ngút. Ta múc một bát ra ngoài sẵn để nó tự nguội dần, rồi ta bưng vào phòng xem An Ninh đã tỉnh chưa.

An Ninh đã dậy. Con bé rất ngoan, khi thức dậy không thấy ai thì cũng không khóc không quấy, chỉ ngồi trên giường nghịch đôi chân nhỏ của mình. Thấy ta đến, khuôn mặt nhỏ bé liền nở một nụ cười rạng rỡ.

Nhìn thấy vậy, lòng ta mềm nhũn ra, lập tức bế nàng lên vừa hôn vừa nựng má phúng phính của nàng.

Nhưng chỉ một lát sau, bụng An Ninh bắt đầu kêu ọc ọc. Môi nàng mếu máo chực khóc, trong mắt đã hình thành một hồ nước nhỏ.

Ta vội vã đưa bát sữa dê đến cho nàng uống. An Ninh dùng bàn tay nhỏ xíu nắm lấy bát, ra sức uống lấy uống để.

"Chậm thôi, chậm thôi." Ta nhẹ nhàng dỗ dành.

Sau khi cho An Ninh ăn no, ta chải đầu cho nàng, tết hai bím tóc nhỏ trên đầu. Tối qua lúc đi tắm cho An Ninh, ta đã thay bộ quần áo cũ trên người nàng ra, giờ nàng đang mặc bộ áo ta vội vàng sửa lại trong đêm. Dù vậy, nó vẫn không vừa vặn lắm. Ta nghĩ hôm nay nên đóng cửa tiệm sớm, dẫn An Ninh đi mua ít đồ.

Ngôi nhà ta mua nằm ngay mặt đường, phía sau là nơi ở, phía trước là tiệm bánh.

Ta vừa trông tiệm vừa chăm sóc An Ninh.

Khách quen đến thấy An Ninh đều khen nàng xinh đẹp như ngọc, hỏi là con nhà ai. Ta chỉ đáp rằng đó là muội muội do mẹ ta sinh ra, vì nhà nghèo không nuôi nổi, nên ta đón về chăm sóc.

Nghe vậy, khách nào cũng xót xa.

Người ta thường nói trẻ nhỏ hay khóc nhè, nhưng An Ninh lại rất ngoan. Khi ta bận rộn, chỉ cần đưa cho nàng một chiếc bánh, nàng sẽ ngồi yên một góc nhấm nháp.

Ngày hè trôi qua trong tiếng ve kêu râm ran, chẳng mấy chốc đã hết một ngày.

"An cô nương, hôm nay đóng cửa sớm thế!"

"Phải rồi, ta định dẫn muội muội đi mua vài bộ quần áo."

"Để ta chỉ cho, đến tiệm may của Trương thợ may ở phố Vân Tước mà mua, vừa rẻ vừa bền."

"Vâng, cảm ơn thảm thẩm..."

Hoàng hôn đỏ rực nhuộm khắp bầu trời, lời dặn dò của Thôi thẩm thẩm bán hoành thánh bên cạnh như hòa vào gió chiều tan dần.

Tiếng rao của các tiểu thương bên đường liên tục vang lên, đôi mắt long lanh của An Ninh không ngừng chuyển động, mọi thứ xung quanh đều mới mẻ và thú vị với nàng.

Ta mua cho nàng một chiếc lục lạc, nàng cầm lấy và lắc lư không ngừng, đôi bím tóc nhỏ cũng đung đưa theo, trông nàng vui vẻ không thôi.

Sau khi mua được vài bộ quần áo trẻ con, ta còn chọn thêm vài tấm vải để về tự may đồ cho nàng.

Tối đến, ta thay cho An Ninh bộ đồ mới, nhưng lại thấy nàng buồn bã.

Ta nhẹ nhàng hỏi:

"An Ninh, sao muội không vui vậy?"

An Ninh mím môi, rồi nước mắt tuôn trào:

"Muội muốn mẹ!"

4

An Ninh nhớ mẹ.

Nàng khóc nức nở, tiếng khóc nhỏ nhẹ như tiếng mèo kêu, miệng không ngừng gọi: "Muội muốn mẹ."

Ta cũng là lần đầu dỗ dành trẻ nhỏ, bối rối chẳng biết phải làm sao, đành ôm nàng vào lòng, vỗ về và an ủi:

"An Ninh ngoan nào, mẹ đã đi đến một nơi rất bí ẩn, tạm thời không thể gặp muội được. Từ nay, An Ninh ở cùng với tỷ tỷ nhé."

"Vậy... An Ninh còn có thể gặp mẹ nữa không?"

An Ninh vừa dùng đôi tay nhỏ bé lau nước mắt, vừa nghẹn ngào hỏi.

Lòng ta trĩu nặng buồn bã, nhưng vẫn phải trấn an nàng: "Có chứ, An Ninh ngoan, muội lớn lên rồi sẽ biết thôi."

Khi lớn lên, nàng sẽ hiểu tất cả sự thật.

An Ninh chớp chớp đôi mắt:

"Tỷ tỷ, đại huynh nói rằng An Ninh phải theo tỷ tỷ, phải ngoan ngoãn, An Ninh sẽ ngoan mà."

Lòng ta bỗng chùng xuống, mềm mỏng hơn bao giờ hết:

"An Ninh ngoan nhất rồi, ngày mai tỷ sẽ dẫn muội lên núi hái mơ xanh, được không?"

"Được ạ!"

Tâm trạng của trẻ con đến nhanh và cũng đi rất nhanh. Chỉ nghe vài lời dỗ ngọt và tiếng côn trùng rì rầm bên ngoài, An Ninh đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Bên ngoài cửa sổ, những bông hoa dành dành trắng muốt nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió, hương hoa thơm ngọt ngào len lỏi vào mũi.

Ta chợt nhớ lại một buổi chiều yên bình khác...

"Phu nhân, con có thể gặp lại mẹ nữa không?"

"Ừm... khi con lớn lên, con sẽ biết." Tống phu nhân mỉm cười dịu dàng, tay đang thêu chiếc túi hương cho Tống Hành Vân.

Bên cạnh, Tống Hành Vân mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng dội thẳng vào ta một gáo nước lạnh:

"Mẫu thân, sao người phải lừa nàng? Mẹ nàng bỏ rơi nàng rồi, nên nàng mới bị bán đến đây."

Ngay sau đó, Tống phu nhân gõ vào đầu chàng: "Con nói linh tinh gì vậy!"

Đó là những ngày đầu tiên ta đến Tống phủ, một buổi chiều ấm áp, khi ta còn ở bên Tống phu nhân.

Khi ấy, Tống Hành Vân vẫn chưa trở nên điềm đạm, lịch thiệp như bây giờ, mà thẳng thừng bóc trần ảo tưởng cuối cùng của ta.

Ngày cha ta dẫn ta đi, mẹ ta vẫn đang ở cữ, bà bế đứa em trai mới sinh, từ xa nhìn theo ta, đôi hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Lý trí nói với ta rằng Tống Hành Vân nói đúng, nhưng trái tim ta vẫn ôm lấy một tia hy vọng mong manh.

Vì vậy, khi rời khỏi Tống phủ, ta đã cưỡi xe lừa trở về căn nhà nhỏ cũ nát ấy.

Cái sân nhà vẫn là cái sân cũ năm ấy, nhưng rõ ràng đã được sửa sang lại.

Một cậu bé dắt tay một cô bé chạy lung tung trong sân, một người phụ nữ đội khăn đang nấu ăn, nụ cười tươi trên môi, thỉnh thoảng còn nhắc nhở:

"Chạy chậm thôi, đừng để ngã em."

Mùi thức ăn thơm lừng lan tỏa khắp nơi, bình dị nhưng ấm áp.

Ta chỉ như một lữ khách qua đường, lặng lẽ đi ngang rồi rời đi. Nơi này không còn chỗ cho ta nữa.

"Thúc thúc ơi, quay về thôi."

Ta mỉm cười, rồi lại leo lên chiếc xe lừa.

"Được thôi!"

Người đánh xe vừa gật đầu vừa trò chuyện:

"Cô nương không đến thăm người thân sao? Mới đến mà đã xong rồi à?"

"Xong rồi, họ sống rất tốt..."

Tiếng chuông đeo trên cổ con lừa vang lên lanh lảnh, dần tan biến trên con đường làng.

Làn gió mát thổi qua, mang theo những chiếc lá vàng xoay xoay trước mắt, rồi bị bỏ lại phía sau. Nỗi niềm khắc khoải suốt bao năm qua cũng dần tan biến thành một làn khói nhẹ lẩn khuất nơi chân trời. Ngẩng đầu lên, ta chỉ còn thấy bầu trời rực rỡ ánh chiều tà trải dài vô tận.

5

Đêm hè mưa dầm, tiếng mưa tí tách rơi từ mái hiên đập vào những bông hoa dành dành, hóa thành giọt sương đầu tiên của buổi sáng.

An Ninh với đôi mắt to tròn như hạt nho, chăm chú nhìn chú chim sẻ nhỏ đang mổ mổ trên bậu cửa sổ, tò mò đưa tay ra bắt thử.

Nhưng nàng bắt hụt.

Nhìn đôi tay bé nhỏ trống không của nàng, ta bật cười. Ta đưa tay ra, ngắt một bông hoa dành dành còn tươi từ bên khung cửa, nhẹ nhàng vẫy tay, những giọt nước rơi xuống bàn như mưa.

Ta cài bông hoa lên búi tóc vừa tết xong của An Ninh. Nhìn vào gương đồng, đôi mắt của nàng bỗng sáng bừng, khuôn mặt rạng rỡ hân hoan.

Bên cạnh, Thôi thẩm thẩm đã dọn xong quán ăn.

"Thôi thẩm thẩm, cho cháu một bát hoành thánh lớn và một bát nhỏ."

"Được, tới ngay đây!"

Hai bát hoành thánh nóng hổi được bày trên bàn, hành lá xanh ngát nổi trên mặt nước, hương thơm theo làn khói bốc lên ngào ngạt.

Một miếng hoành thánh cùng một muỗng nước dùng, ngon tuyệt vời.

"Ngon! Ngon quá!"

An Ninh vừa nếm thử một miếng, liền vỗ tay, đôi mắt sáng rực, kết luận ngay lập tức.

Thôi thẩm thẩm cười lớn:

"Con bé này miệng ngọt ghê!"

" An Ý tỷ tỷ ơi, An Ý tỷ tỷ, cô ấy là ai vậy?"

Đứa con trai nhỏ của Thôi thẩm thẩm , Tiểu Hà, chạy đến ngồi xuống bên cạnh chúng ta, tò mò hỏi.

"Đây là muội muội của An Ý tỷ tỷ, An Ninh ."

"An Ý tỷ, tỷ còn có muội muội nữa à?"

Tiểu Hà ngạc nhiên, định hỏi thêm, nhưng bị đại ca là Thôi Giang kéo cổ áo lôi đi.

Thôi Giang quay sang nhìn ta, khuôn mặt trắng trẻo có chút ngượng ngùng:

"Tên nhóc đó thật vô lễ, để xem ta xử lý nó ra sao."

Ta mỉm cười nhẹ nhàng:

"Không sao đâu, Tiểu Hà rất hiếu động mà."

Ăn xong hoành thánh, ta định trả tiền nhưng Thôi thẩm thẩm từ chối mãi, ta đành chấp nhận không trả. Kéo tay An Ninh, ta đeo gùi lên lưng và bế nàng. Thôi Giang bất ngờ gọi với theo:

"Đợi đã."

Thôi Giang vội vã chạy lại, đưa kẹo cho An Ninh, cười ngại ngùng:

"Cho tiểu muội muội An Ninh này."

An Ninh nhìn ta, sau khi ta gật đầu, nàng cười tươi nhận lấy và nói ngọt ngào:

"Cảm ơn ca ca."

"Nàng và muội ấy định đi đâu vậy?"

"Ta định ra ngoài thành, lên núi hái mơ."

"Cho ta đi cùng với."

"Huynh hôm nay không phải đi làm sao?" Ta trêu.

"Chuyện này..." Thôi Giang lúng túng.

"Thôi được rồi, chúng ta đi đây." Ta cười nhẹ.

"Vậy mọi người đi cẩn thận nhé!" Thôi Giang vẫy tay từ xa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com