TruyenHHH.com

Tuy But Toi La Tang Bang Chim Diectuthao


Người ta vẫn luyên thuyên nói rằng muốn tốt cho tôi, ở sau lưng thay tôi quyết định rất nhiều chuyện đối với tôi rất quan trọng, cuối cùng cũng chỉ để thỏa mãn cái tôi trong họ. Tôi không cần, vì tôi cũng chẳng sống, bất quá chỉ chờ ngày bản thân không muốn sống tiếp nữa, cùng Phong ge chết đi.

Tôi không cần người khác hiểu tôi, cũng không muốn người khác làm ra vẻ hiểu tôi.

Tôi chọn cosplay - sau một thời gian viết lách. Ngay từ đầu biết rõ khi vào giới cos sẽ không yên ổn từ mọi phía, gia đình, xã hội, cả coser trong giới, ngay cả chi tiêu bản thân cũng không dám dùng đến một đồng. Tôi không nói đáng hay không đáng, chỉ cần không hối hận thứ mình đã chọn, tôi ngoài ra đều chịu được hết mọi lời nói khó nghe.

Biết là vậy, vẫn không nhịn được một số chuyện không vui từ những người không hề thân thiết.

Tôi cosplay, sẽ được hiểu như một đứa ất ơ không đàng hoàng, cách vài tháng lại vào khách sạn tụ tập cùng một lũ ăn mặc quái dị - còn không biết thứ con gái như tôi vào đó còn để làm gì nữa không.

Tôi tha thanh kiếm dài một mét, chạy từ bưu điện về nhà. Không lâu còn tạo được một phen bàn tán vì cái lí do - "Nhỏ đó dạo này xách dao kiếm đi học, nó chơi vũ khí, không khéo nó thành giang hồ cũng nên, đê ca mờ phải báo ngay cho bố mẹ nó!".

Cha mẹ tôi không nói gì, nhưng tôi cơ bản không nhịn được loại người như vậy.

Tôi giặt costume, phơi ở bên hông nhà, đám trẻ gần đó bu lại nhìn, rồi về dắt anh chị nó đến, bảo chị trong nhà này có mấy bộ quần áo ghê lắm. Thật may, nó chẳng đem công an đến.

Chủ nhật hai tuần trước, cha mẹ không ở nhà, tôi ở trước nhà test make up(*), tỉa lại wig(*), mấy người đi ngang đều nhìn tôi bệnh hoạn, giữa trưa cầm bộ tóc giả đi cắt tỉa.

Ảnh cosplay những nhân vật nam được tôi upload công khai trên Facebook, hôm sau gặp bạn gần nhà - "Đ!t mẹ mày les à?"

Tôi lúc nào cũng nói bản thân phải nhịn, nhưng nhịn như thế nào nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com