TruyenHHH.com

Tuong Quan Lenh Mdts Dong Nhan

Ngụy Vô Tiện trong lòng biết mình ở Vân Thâm Bất Tri Xứ ăn ở không phải trả tiền, mang tiếng là tù binh chiến tranh, sống như vương gia, còn được Đại tướng quân hầu hạ phục vụ nhiệt tình...Thực tại không thích hợp.

Sở dĩ ngày nọ thừa dịp Lam Vong Cơ bị Lam Hi Thần cho gọi hồi phủ để hỏi, Ngụy Vô Tiện xách chổi đến khu chuồng ngựa.

Nếu không có tiền thì làm việc.

Khi hắn đến chuồng ngựa, đã có một vài người lính trẻ đang dọn dẹp và ngân nga, không có mặc thường phục của vương phủ. Đây mới là tù binh thực sự của chiến tranh.

Ngụy Vô Tiện còn chưa tiếp cận, đã có mấy người nhìn thấy. Trong khi làm việc, một vài cặp mắt đang nhìn và nhìn chằm chằm vào hắn. Ngụy Vô Tiện chỉ coi mình ở vương phủ lăn lộn cá nhân ai cũng quen mặt, thân thiện chào hỏi đám bọn họ.

"Các ca ca tốt chứ?"

Mấy người binh sĩ sắc mặt biến đổi khó lường, đám ngựa thậm chí còn rít lên.

Im lặng một lúc lâu, trong đám bọn họ truyền tới một giọng nói âm âm dương dương quái khí, "Ta tưởng là ai chứ, Ngụy công tử là một đại nhân vật đến đây xem gì vậy?"

Ngụy Vô Tiện nghe giọng điệu hắn không mấy tốt đẹp, chỉ là cười cười, "Đến hỗ trợ."

"Ồ, vậy thì chúng ta không có đủ khả năng rồi." Một kẻ khác lên tiếng.

"Ngụy công Tử không phải là tướng quân sao...khụ khụ...xin vui lòng trở về, làm những gì ngài nên làm." Người trước đó lại nói, "Những việc cần làm." nhấn mạnh rất nặng, rất sợ Ngụy Vô Tiện không hiểu ý hắn.

Ngụy Vô Tiện cứng người, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Hắn làm sao có thể nghe không hiểu.

Chỉ là loại này ô ngôn uế ngữ, chỉ nói hắn còn chưa tính, hắn nhịn không được lại nghĩ đến Lam Vong Cơ. Hắn đang muốn tấn công, sắp xì hơi đến nơi.

Hắn là thân phận gì a? Có thể giáo huấn bọn tù binh trong vương phủ của Cô Tô sao?

Đúng vậy, hắn không phải là tù binh chiến tranh? Ỷ vào tướng quân là quen biết cũ mà không có mảy may sợ hãi.

Ngụy Vô Tiện còn là khách khí nói lời từ biệt, và hắn bước đi trong nụ cười kỳ lạ.

Quay về căn phòng của Lam Vong Cơ, cả người hắn chôn vùi trong chăn, ngồi xổm một lúc và nghe tiếng mở cửa, sau đó hắn ngẩng đầu lên.

Hắn đang cố nói điều gì đó với Lam Vong Cơ. Khi thấy dáng vẻ nghiêm túc khác thường của Lam Vong Cơ, hắn khịt mũi.

"Dùng cơm." Lam Vong Cơ nói. Ngụy Vô Tiện bối rối.

Trong lúc đang ăn, hắn nhìn thấy Lam Hi Thần, Lam Hi Thần hướng hắn thi lễ, sắc mặt dĩ nhiên cũng là lạnh lùng. Bữa cơm này Ngụy Vô Tiện ăn không ngon, hắn biết nhất định có chuyện lớn đã xảy ra, nhưng hắn không thể đi đến Trạch Vu Quân để hỏi.

Vào ban đêm, Lam Vong Cơ vội vàng chạy đi nghị sự. Ngụy Vô Tiện một mình nằm trên giường và hắn không quen với điều đó.

Hắn cảm thấy rằng chiếc giường quá lớn, nhưng ban đầu nó là chiếc giường đơn chỉ một mình Lam Vong Cơ ngủ.

Phải làm gì đây ta, làm như thế nào, Ngụy Vô Tiện như một đứa trẻ không thể ngủ được một mình.

Sau khi lăn lộn trên giường đến nửa đêm, Ngụy Vô Tiện chỉ đơn giản là lật người, đi ra ngoài và nhảy lên, ngồi trên đầu tường của vương phủ, buồn chán ngắm trăng sao.

Phía dưới truyền đến thanh âm của thị vệ tuần đêm, đầu tiên là một người la hét, sợ đến Ngụy Vô Tiện suýt nữa ngã xuống phía dưới.

Sau đó hắn nghe được đối thoại của hai người.

—Lâm ung vương Ôn Nhược Hàn, tạo phản.

Ngụy Vô Tiện vẫn đang vững vàng ngồi ở đầu tường, tư thế ngửa đầu nhìn sao, viền mắt một mảnh khô khốc.

Hắn không phải không muốn có một người để nắm tay cùng nhau ngắm nhìn những ngọn núi và dòng sông mọi lúc mọi nơi. Tuy rằng trên thực tế và trong tưởng tượng thì vị anh hùng "mỹ nhân" lại có phần sai lệch, nhưng hắn thật muốn quá.

Hắn suy nghĩ về nó và không muốn đi quá xa.

Nhiều người hoàn là nam nhân, chẳng lẽ hắn muốn như tiểu cô nương lúc nào cũng mặt mày nhăn nhó sao? Trên đời này nhiều câu chuyện giang hồ bi thảm hồ như bị lãng quên, chỉ là hắn không có cơ hội mà đi thôi.

Lam Trạm, sinh ra không đúng thời.

Hai người trong đội tuần tra đêm chỉ nghe thấy tiếng vật nặng rơi bịch xuống đất, nhất thời cảnh giác, hô lớn, "Người nào?" Bọn họ đốt đèn chiếu đến phía sau cây, dưới chân tường rồi đến đầu tường. Không có ai ở đó.

Ôn Nhược Hàn giương cờ hiệu biểu ngữ "Thanh quân trắc" vào ban ngày, tuyên bố sẽ trừng phạt nghiêm khắc đối triều đình có dị tâm tiểu nhân, kỳ thực ai chẳng biết kẻ phản diện số một chính là Kỳ Sơn.

Quân đội Kỳ Sơn là những kẻ đầu tiên xông đến Vân Mộng.

Tuy nhiên, quân đội Vân Mộng, vốn luôn dũng mãnh thậm chí trở tay không kịp, kế tiếp rút lui và miễn cưỡng vương thành, nhưng cũng là bị nhốt ở trong thành.

Đức An vương Giang Trừng lo lắng đến mức không thể kiểm soát được tình hình, hắn lực một người khó có thể nắm trong tay cục diện, huống hồ quân đội không có người đứng đầu và rơi vào tình trạng hỗn loạn.

"Báo cáo," một người bước vào, Giang Trừng nhìn người tâm phúc của mình, hơi chút hòa hoãn thần sắc.

Các tin tức được báo cáo thực khủng khiếp.

Giang Trừng một quyền hung hăng đấm xuống bàn, làm vỡ nát bộ trà sứ.

Hắn nghiến răng hỏi, "Trong cung vị kia thế nào?"

Tâm phúc nói, "Đã được gửi đi."

"Hảo."

Hoàng đế mấy ngày trước đã bị Ôn hoàng hậu lấy lý do thân thể không khỏe để giam lỏng, mà hoàng hậu ở trong cung đáp ứng những hành động của Ôn gia. Giang Trừng ở trong lòng mắng họ Ôn đều không bằng heo chó.

Màn đêm buông xuống, hoàng đế được hộ tống đến một nơi an toàn, hoàng đế tức khắc hạ thánh chỉ: Trấn áp phản tặc Kỳ Sơn, gặp gia tộc Lâm ung vương, tiêu diệt tất cả.

Vân Mộng, Lan Lăng liên tiếp hưởng ứng, sau đó đến Thanh Hà, Cô Tô.

Bên ngoài thành Cô Tô, là dân chạy nạn.

Số dân chạy nạn đã tăng đáng kể so với thời điểm Ngụy Vô Tiện không thể ngờ. Xem ra mấy tháng nay Kỳ Sơn đã làm ra không ít chuyện tốt (*)

(*) Ý chỉ mỉa mai

Hắn nhờ ánh trăng nhìn thấy một người đang ngồi co ro cho đến khi nhìn thấy rõ tròng mắt đen trắng của người nọ.

Người lính đang làm nhiệm vụ gác đêm. Khi thấy hắn, liền đứng lên, xoay người vào phá lều.

Chỉ chốc lát sau đi ra, ở đằng sau là mấy con người, đàn ông, phụ nữ và trẻ em, mỗi người đều mang vẻ lo lắng.

Một chàng trai trẻ vận trang phục bẩn thỉu nhưng vẫn có thể thấy được khuôn mặt thanh tú là người đầu tiên quỳ xuống, đám người kia đều quỳ theo, Ngụy Vô Tiện không thể ngăn lại được điều đó.

Hắn bất đắc dĩ đi về phía người thanh niên kia, "...Ôn Ninh!"

Gương mặt Ôn Ninh phủ đầy vết bẩn, lem nhem hai dòng nước mắt rơi xuống cùng giọng nói run rẩy, "Chúng ta...là một nhánh của Lâm ung vương...Ta...Ôn Quỳnh Lâm...Xin cầu giúp đỡ..."

Ngụy Vô Tiện đón hắn, "Ngươi đứng lên cho ta!"

Ôn Ninh miễn cưỡng nhìn hắn.

Ngụy Vô Tiện trịnh trọng nói, "Chư vị ân cứu mạng, Ngụy mỗ toàn lực báo đáp."

Ôn Ninh vừa nghe, lại muốn cúi lạy, bị Ngụy Vô Tiện gắt gao kéo lên.

Ôn Ninh chỉ có thể đỏ mắt nói, "Tạ ơn Ngụy tướng quân."

Toàn gia nam nữ già trẻ quỳ trên mặt đất đồng thanh nói:

"Tạ ơn Ngụy tướng quân!"

Tia nắng ban mai chiếu rọi, đằng đông bừng lên ánh sáng.

Bình minh đang dần hé mở trên bầu trời cùng tiếng kèn lệnh đã thổi lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com