Tuong Quan Cua Ta
Tiêu Chiến tỉnh dậy từ trong mơ hồ, đầu đau đến choáng váng. Anh muốn đưa tay lên xoa một chút lại phát hiện trong tay đang nắm chặt một vật gì đó. Tiêu Chiến nhìn qua liền nhận ra là một chiếc nhẫn ban chỉ nhỏ bằng ngọc thạch, trông khá đẹp. Nhưng.... Sao anh lại cầm thứ này trong tay? Tiêu Chiến hoang mang hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra đêm qua, lúc đó anh đã uống say nên xin phép hoàng thượng hồi phủ nghỉ ngơi, sau đó....Tiêu Chiến:- "..."Tiêu Chiến bất lực chui lại vào chăn, mất mặt, quá mất mặt rồi! Đúng lúc một tiểu thị nữ bên ngoài gõ cửa nhỏ giọng gọi vào trong:- Công tử, người đã dậy chưa? Đại công tử hỏi người có muốn cùng ngài ấy đến thư viện không?Tiêu Chiến chán nản thò đầu ra khỏi chăn:- Chưa dậy! Không đi, ta không còn mặt mũi ra ngoài nữa!Tiểu thị nữ lo lắng hỏi:- Công tử, người không sao chứ?Tiêu Chiến rầu đến rớt nước mắt:- Vẫn còn thở, ngươi đi đi.Tiểu thị nữ rời đi chưa được bao lâu Tiêu Sở Tuân đã chạy đến. Tiêu Chiến đang yên đang lành bị xốc ra khỏi chăn, Tiêu Sở Tuân mặt đen như đít nồi hỏi:- Ai bắt nạt ngươi?Tiêu Chiến hoang mang dụi mắt mấy cái:- Có ai đâu!Tiêu Sở Tuân nhíu mày:- Vậy tại sao ngươi nói không còn mặt mũi sống tiếp nữa, ngươi mau nói rõ ràng cho ta!Tiêu Chiến càng hoang mang:- Ủa dì? Ta nói không muốn sống tiếp hồi nào? Tiêu Sở Tuân buông anh ra, ngồi sang một bên hỏi:- Vậy đệ có chuyện gì không vui à?Tiêu Chiến im lặng rút vào chăn lăn sang mép giường:- Tiêu Chiến ngủ rồi đừng làm phiền, cảm ơn!Tiêu Sở Tuân thuận tay nắm lấy góc chăn kéo một phát, thành công giật mất cái chăn. Tiêu Chiến cười hì hì mấy tiếng lại nhận về ánh mắt tò mò của Tiêu Sở Tuân:- Mau nói đại ca nghe, có phải đệ làm chuyện gì khốn nạn bên ngoài rồi không?Tiêu Chiến dãy dụa nhìn đại ca nhà mình, vội nuốt lại câu "Huynh mới là người khốn nạn á" sắp thốt ra khỏi miệng. Ngẫm kỹ lại chuyện đêm qua mình làm đúng thật là quá khốn nạn, Tiêu Chiến bi thương lăn vào góc giường, trong lòng đã lôi mười tám đời tổ tông nhà họ Lý ra mắng một trận. Khi không lại mời rượu anh làm gì? Tiêu Sở Tuân lại cắn chặt không buông hỏi:- Đệ nói với ta, biết đâu ta giúp được đệ. Ta nói đệ có nghe qua câu người trong cuộc không thông suốt bằng người ngoài cuộc, mau nói đại ca nghe thử đi!Tiêu Chiến nghiền ngẫm lời y cảm thấy cũng có chút hợp lý liền gật gật đầu, song vẫn cảnh giác nói:- Huynh phải hứa không được linh tinh với người ngoài.Tiêu Sở Tuân hớn hở ra mặt, lập tức gật đầu đồng ý:- Tuyệt đối không!Tiêu Chiến lại nói:- Cười cũng không cho.Tiêu Sở Tuân đáp ứng ngay:- Cười làm chó nhỏ.Tiêu Chiến hài lòng ngoắc tay ý bảo Tiêu Sở Tuân nhích lại gần mình, theo kí ức mơ hồ kể lại có chuyện đêm qua.*****Nửa khắc sau.- Hahaha... Ta xin lỗi nhưng mà... Haha... Đệ đúng là... HahahahaTiêu Chiến vừa tức vừa thẹn tùy tiện đem cái gối bên cạnh ném vào mặt y, không phải đã nói không cho cười rồi sao?Tiêu Sở Tuân bị ném trúng cũng không cảm thấy đau, gắng bình tĩnh lại dỗ dành anh:- Được rồi đừng giận, ta xin lỗi! Tiêu Chiến đưa chân đạp anh một phát không mạnh không nhẹ thuận lợi đem tên đại ca khốn nạn nhà mình đá xuống sàn:- Cút cho ông!Tiêu Sở Tuân bò dậy từ sàn nhà, xoa xoa eo:- Đệ đá mạnh vậy làm gì, đau muốn chết!Tiêu Chiến liếc y một cái quát:- Lão tử chưa đánh chết ngươi đã là lương thiện lắm rồi, cút lẹ!Tiêu Sở Tuân lại không sợ chết sáp lại:- Nhưng mà nói này, đến cả Vương Nhất Bác mà đệ cũng dám chọc, có chí khí! Không hổ là người của Tiêu gia chúng ta.Tiêu Chiến khó chịu đẩy y ra, hỏi:- Vương Nhất Bác là ai? Tại sao ta không thể chọc vào hắn chứ?Tiêu Sở Tuân nói:- Ta kể đệ nghe, đệ còn nhớ chuyện năm đó Đại Khánh tiến quân đến sát biên cảnh nước ta không? Tiêu Chiến tỉnh bơ đáp:- Không!Năm Nguyên Hoà thứ tám, Đại Khánh khí thế sục sôi dẫn theo mười vạn quân tiến sát đến biên cảnh Vĩnh Nghi, Kiến An Vương dẫn theo trưởng tử là Vương Nhất Thành cùng mười hai vạn quân ra ứng chiến. Nào ngờ quân Đại Khánh đã sớm có tính toán, đem năm vạn quân âm thầm men theo bờ Lưỡng Giang chuẩn bị tấn công Thành Vân Lâm khiến Vĩnh Nghi không kịp trở tay. Vương Nhất Bác nghe binh sĩ mật báo lập tức đem quân đến ven bờ sông mai phục, quả nhiên quân địch không phòng bị tổn thất nặng nề. Vương Nhất Bác lại lệnh cho quân không được tham chiến, rút lui bảo toàn thực lực. Cứ vậy vừa đánh vừa lui thành công chờ đến khi Vương gia đánh tan được đại quân trở về chi viện.Tiêu Chiến chăm đang chú lắng nghe thì Tiêu Sở Tuân đột nhiên ngừng lại, không kể tiếp nữa, không nhịn được tò mò hỏi:- Sau đó?Tiêu Sở Tuân:- Sau đó đương nhiên là Đại Khánh bị Kiến An Vương đánh bại, cụp đuôi chạy về.Tiêu Chiến vẫn không hiểu:- Ủa, vậy tại sao không thể chọc vào Vương Nhất Bác?Tiêu Sở Tuân vỗ vỗ vai anh:- Đệ không biết đó thôi.Tiêu Chiến đen mặt:- Ta mà biết thì còn hỏi huynh làm gì?Tiêu Sở Tuân cười nói:- Đừng nóng, ta kể tiếp cho đệ. Vương Nhất Bác lúc nhỏ tính tình hoạt bát, hiếu động năm tám tuổi đã bắt đầu theo phụ thân lên chiến trường, nhưng không biết lúc ở doanh Tây Bắc đã xảy ra chuyện gì mà từ đó hắn tính tình đại biến. Tiêu Chiến hỏi:- Đại biến như thế nào?Tiêu Sở Tuân cau mày, cố gắng hồi tưởng lại những lần ít ỏi mình gặp hắn:- Chính là đột nhiên trở lên rất lạnh lùng khó gần, huynh cũng không biết nói thế nào, tóm lại là rất đáng sợ.Tiêu Chiến ngây người, cố gắng liên hệ hai từ đáng sợ với thiếu niên trong kí ức:- Huynh có nhầm không vậy? Hắn rõ ràng rất ôn hoà, còn có chút đáng yêu nữa! Nhất là cặp má, mềm mềm trắng trắng, chạm vào đặc biệt thích.Tiêu Sở Tuân nghi hoặc nhìn cậu:- Đệ sờ qua má hắn rồi á? Lần đó ta chỉ muốn xoa đầu hắn một cái đã bị hắn trừng đến sắp thủng mấy cái lỗ trên người.Tiêu Chiến gật đầu:- Chắc chắn là do hắn không thích huynh rồi.Tiêu Sở Tuân nghe nói mà buồn phiền quá chừng, chẳng lẽ trông y đáng ghét vậy à? Tiêu Chiến lại nắm lấy bả vai y mà lắc, gọi Tiêu Sở Tuân trở về hỏi:- Khoan bàn chuyện này, huynh nói xem ta nên làm sao đây? Tiêu Sở Tuân suy tư một lúc mới nói:- Hôm nay tiên sinh dạy học ở thư viện, ta nghĩ hắn cũng sẽ đến, đệ mang theo chiếc nhẫn đó trả lại cho hắn là được rồi. ****Thư viện trong lời của Tiêu Sở Tuân thật ra khá giống với trường học ở hiện đại, Tiêu Chiến mặc một thân lam y đơn giản theo đại ca bước vào một căn phòng khá rộng rãi, bên trong có khoảng hơn mười người, dung mạo thanh tú, quy cũ ngồi đọc sách. Nam tử trung niên trông thấy hai người đến trước có chút ngạc nhiên, sau lại bày ra vẻ uy nghiêm nói:- Tiêu Sở Tuân!Chỉ thấy Tiêu đại ca bị tiếng gọi này làm cho giật mình, lắp ba lắp bắp:- Tiên sinh... Thật ra không phải là ta muốn đến muộn, là đệ đệ gặp chút chuyện... Đúng đúng, là do bên phía đệ đệ xảy ra chuyện nên ta mới chậm trễ một xíu.Tiên sinh hơi cau mày, Tiêu Sở Tuân lập tức đẩy anh bước thêm mấy bước về trước, Tiêu Chiến trừng y một cái, song mới cười tươi rói hành lễ:- Học trò Tiêu Chiến, ra mắt tiên sinh. Ngưỡng mộ đã lâu nay mới có cơ hộ diện kiến, mong tiên sinh không chê ta ngu ngốc bằng lòng chỉ bảo học trò.Tiên sinh nhìn nhìn y hỏi:- Ngươi là nhị công tử của Tiêu hầu phủ? Tiêu Chiến cung kính đáp:- Vâng!Tiên sinh vuốt vuốt bộ râu cụt ngủn nói:- Ta không dạy kẻ ngu ngốc, ngươi muốn nghe ta giảng phải chứng minh cho ta thấy ngươi có chút học vấn. Hay là như vầy, ta hỏi ngươi đáp, nếu đáp đúng ta liền đồng ý cho ngươi vào lớp, thấy thế nào?Tiêu Chiến vẫn duy trì nụ cười:- Vậy mong tiên sinh chỉ giáo!Thật ra lão cũng không hay làm trò này, chẳng qua người trước mắt có chút đặc biệt. Tuy lời đồn thổi bên ngoài về anh không tốt nhưng bản thân Tiêu Chiến lại có phong thái nho nhã khiêm tốn khiến lão cảm thấy rất thú vị. Tiên sinh nói:- Được, vậy ta ra đề! Hoành giang tây vọng trở tây Tần, Hán thuỷ đông liên Dương Tử tân.Tiêu Chiến cười đáp: - Bạch lãng như sơn na khả độ,
Cuồng phong sầu sát tiễu phàm nhân.--------------*[Này là trích trong bài thơ Ly Tư kỳ 3 của tác giả Lý Bạch, tại tui không rành khoảng này mọi người thông cảm🤧😆]Tạm dịch:Sông Hoành tây ngóng cách tây Tần,
Sông Hán đông sang Dương Tử gần.
Sóng trắng ngất cao không thể vượt,
Cuồng phong sầu chết khách giăng buồm.--------------Tiên sinh cười to một tiếng, đi đến vỗ vỗ vai anh:- Không tệ! Tiêu Chiến thở phào một hơi, công sức học ngữ văn mười hai năm trời cuối cùng cũng ứng dụng được một lần. Tiên sinh nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ nói:- Chỗ bên đó còn trống, ngươi sang ngồi đi.Tiêu Chiến quy cũ hành lễ, ngoan ngoãn theo phương hướng lão chỉ đi đến, ngồi xuống. Anh tò mò nhìn người bạn cùng bàn của mình, cái này không nhìn thì thôi, vừa nhìn Tiêu Chiến đã biến sắc, cười gượng:- Haha, xin chào bạn học! Vương Nhất Bác mỉm cười, giống như giữa hai người đêm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, không, nóng không lạnh đáp:- Chào!Trong lòng Tiêu Chiến không nhịn được hiện lên một suy nghĩ vô cùng tốt đẹp, chẳng lẽ đêm qua Vương Nhất Bác cũng say, tỉnh lại liền quên mất chuyện giữa hai người? Tiêu Chiến cảm thấy việc này rất có khả năng, thành thử thái độ cũng tự nhiên hơn mấy phần, đang định mở miệng bắt chuyện mấy câu để thăm dò thì vô tình nhìn thấy dưới vạt áo Vương Nhất Bác có một vật nhỏ rất quen thuộc, này không phải là ngọc bội của anh đúng không?Vương Nhất Bác dường như cảm nhận được ánh mắt anh, cười cười cầm mảnh ngọc nhỏ đưa đến trước mặt Tiêu Chiến- Bạn học Tiêu Chiến, nhìn cái này à? Vật này đã tặng ta rồi, không phải muốn đòi lại đó chứ?Tiêu Chiến xua xua tay lắc đầu:- Không có! Nếu ngươi thích liền giữ lại, không đòi. Tiêu Chiến lấy ra chiếc nhẫn ngọc cất trong người:- Đêm qua là do ta say rượu làm càn, cái này trả lại cho ngươi.Vương Nhất Bác lại không đưa tay nhận lấy nói:- Làm gì có đạo lý đồ đã tặng đi còn đòi lại.Tiêu Chiến đặt chiếc nhẫn lên bàn bên cạnh hắn lắc lắc đầu:- Chuyện này không ổn lắm, vẫn là nên trả cho ngươi.Vương Nhất Bác hơi cau mày:- Ngươi tặng ta một mảnh ngọc bội, ta lại tặng ngươi một chiếc nhẫn ngọc, chuyện này thì có gì không ổn?Tiêu Chiến khó sử đang định đáp lại thì tiên sinh đã quát:- Hai người các ngươi trong giờ học lại thì thầm to nhỏ cái gì đó, mau ra ngoài đứng phạt cho ta.Tiêu Chiến khổ tâm nhìn Vương Nhất Bác một cái, ngày đầu tiên đi học đã bị phạt đứng, mất mặt. Vương Nhất Bác lại vẫn rất bình thản nhét lại chiếc nhẫn vào tay anh, đứng dậy đi ra ngoài. Tiêu Chiến cũng theo sau. Hai người im lặng một lúc lâu Tiêu Chiến lại không nhịn được nói:- Chuyện đó, ta cảm thấy vẫn là không thích hợp lắm.Vương Nhất Bác lại không vui:- Đêm qua ngươi nói với ta những gì? Bây giờ lại vội vàng muốn phủi sạch quan hệ? Tiêu Chiến có cảm giác giác giống như bản thân vừa mới khi dễ tiểu cô nương nhà người ta, xong xui liền phủi mông đi mất:- Ta không có, không phải... Nhưng mà... Đêm qua là ta say rượu...Vương Nhất Bác lại tiếp tục công kích:- Ngươi say rượu thì liền không tính à? Ngươi đêm qua hứa hẹn với ta bây giờ lại không muốn chịu trách nhiệm?Tiêu Chiến lúng ta lúng túng:- Hả... Chịu trách nhiệm?Rõ ràng đêm qua giữa hai người cũng không xảy ra chuyện gì quá giới hạn, hơn nữa người này còn là một đại nam nhân, chịu trách nhiệm gì chứ? Vương Nhất Bác lại ra vẻ đau thương khi bị phụ bạc, thấp giọng ai oán:- Không ngờ đường đường là nhị công tử của hầu phủ lại là một tên phụ tình bạc nghĩa.Tiêu Chiến lúc này đã rối đến hỏng cả đầu óc:- Ta... Vương Nhất Bác ủy khuất nhìn anh, viền mắt hình như còn có chút ửng đỏ:- Ngươi khiến ta động tâm xong lại vứt bỏ ta, chỉ có thể trách ta ngu ngốc bị người lừa gạt...Tiêu Chiến nghe hết nổi cắt lời hắn:- Được rồi, ngươi đừng có nói nữa!Vương Nhất Bác:- Vậy ngươi có chịu trách nhiệm hay không?Tiêu Chiến khó khăn nói:- Thì Chịu trách nhiệm... Ta...Vương Nhất Bác lập tức phấn chấn, nắm lấy bàn tay đang cầm nhẫn của anh:- Được, vậy ngươi phải giữ vật này thật tốt!Tiêu Chiến mơ hồ đồng ý, lại có cảm giác chuyện này sai sai ở đâu đó nhưng không biết là sai ở chỗ nào. Vương Nhất Bác đạt được mục đích vui vẻ, lúc Tiêu Chiến nhìn qua Vương Nhất Bác còn hào phóng tặng anh một nụ cười tiêu soái như ánh mặt trời, Tiêu Chiến lập tức vứt suy nghĩ ban nãy ra sau đầu. Thôi kệ vậy!--------------------------------------------------
Cuồng phong sầu sát tiễu phàm nhân.--------------*[Này là trích trong bài thơ Ly Tư kỳ 3 của tác giả Lý Bạch, tại tui không rành khoảng này mọi người thông cảm🤧😆]Tạm dịch:Sông Hoành tây ngóng cách tây Tần,
Sông Hán đông sang Dương Tử gần.
Sóng trắng ngất cao không thể vượt,
Cuồng phong sầu chết khách giăng buồm.--------------Tiên sinh cười to một tiếng, đi đến vỗ vỗ vai anh:- Không tệ! Tiêu Chiến thở phào một hơi, công sức học ngữ văn mười hai năm trời cuối cùng cũng ứng dụng được một lần. Tiên sinh nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ nói:- Chỗ bên đó còn trống, ngươi sang ngồi đi.Tiêu Chiến quy cũ hành lễ, ngoan ngoãn theo phương hướng lão chỉ đi đến, ngồi xuống. Anh tò mò nhìn người bạn cùng bàn của mình, cái này không nhìn thì thôi, vừa nhìn Tiêu Chiến đã biến sắc, cười gượng:- Haha, xin chào bạn học! Vương Nhất Bác mỉm cười, giống như giữa hai người đêm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, không, nóng không lạnh đáp:- Chào!Trong lòng Tiêu Chiến không nhịn được hiện lên một suy nghĩ vô cùng tốt đẹp, chẳng lẽ đêm qua Vương Nhất Bác cũng say, tỉnh lại liền quên mất chuyện giữa hai người? Tiêu Chiến cảm thấy việc này rất có khả năng, thành thử thái độ cũng tự nhiên hơn mấy phần, đang định mở miệng bắt chuyện mấy câu để thăm dò thì vô tình nhìn thấy dưới vạt áo Vương Nhất Bác có một vật nhỏ rất quen thuộc, này không phải là ngọc bội của anh đúng không?Vương Nhất Bác dường như cảm nhận được ánh mắt anh, cười cười cầm mảnh ngọc nhỏ đưa đến trước mặt Tiêu Chiến- Bạn học Tiêu Chiến, nhìn cái này à? Vật này đã tặng ta rồi, không phải muốn đòi lại đó chứ?Tiêu Chiến xua xua tay lắc đầu:- Không có! Nếu ngươi thích liền giữ lại, không đòi. Tiêu Chiến lấy ra chiếc nhẫn ngọc cất trong người:- Đêm qua là do ta say rượu làm càn, cái này trả lại cho ngươi.Vương Nhất Bác lại không đưa tay nhận lấy nói:- Làm gì có đạo lý đồ đã tặng đi còn đòi lại.Tiêu Chiến đặt chiếc nhẫn lên bàn bên cạnh hắn lắc lắc đầu:- Chuyện này không ổn lắm, vẫn là nên trả cho ngươi.Vương Nhất Bác hơi cau mày:- Ngươi tặng ta một mảnh ngọc bội, ta lại tặng ngươi một chiếc nhẫn ngọc, chuyện này thì có gì không ổn?Tiêu Chiến khó sử đang định đáp lại thì tiên sinh đã quát:- Hai người các ngươi trong giờ học lại thì thầm to nhỏ cái gì đó, mau ra ngoài đứng phạt cho ta.Tiêu Chiến khổ tâm nhìn Vương Nhất Bác một cái, ngày đầu tiên đi học đã bị phạt đứng, mất mặt. Vương Nhất Bác lại vẫn rất bình thản nhét lại chiếc nhẫn vào tay anh, đứng dậy đi ra ngoài. Tiêu Chiến cũng theo sau. Hai người im lặng một lúc lâu Tiêu Chiến lại không nhịn được nói:- Chuyện đó, ta cảm thấy vẫn là không thích hợp lắm.Vương Nhất Bác lại không vui:- Đêm qua ngươi nói với ta những gì? Bây giờ lại vội vàng muốn phủi sạch quan hệ? Tiêu Chiến có cảm giác giác giống như bản thân vừa mới khi dễ tiểu cô nương nhà người ta, xong xui liền phủi mông đi mất:- Ta không có, không phải... Nhưng mà... Đêm qua là ta say rượu...Vương Nhất Bác lại tiếp tục công kích:- Ngươi say rượu thì liền không tính à? Ngươi đêm qua hứa hẹn với ta bây giờ lại không muốn chịu trách nhiệm?Tiêu Chiến lúng ta lúng túng:- Hả... Chịu trách nhiệm?Rõ ràng đêm qua giữa hai người cũng không xảy ra chuyện gì quá giới hạn, hơn nữa người này còn là một đại nam nhân, chịu trách nhiệm gì chứ? Vương Nhất Bác lại ra vẻ đau thương khi bị phụ bạc, thấp giọng ai oán:- Không ngờ đường đường là nhị công tử của hầu phủ lại là một tên phụ tình bạc nghĩa.Tiêu Chiến lúc này đã rối đến hỏng cả đầu óc:- Ta... Vương Nhất Bác ủy khuất nhìn anh, viền mắt hình như còn có chút ửng đỏ:- Ngươi khiến ta động tâm xong lại vứt bỏ ta, chỉ có thể trách ta ngu ngốc bị người lừa gạt...Tiêu Chiến nghe hết nổi cắt lời hắn:- Được rồi, ngươi đừng có nói nữa!Vương Nhất Bác:- Vậy ngươi có chịu trách nhiệm hay không?Tiêu Chiến khó khăn nói:- Thì Chịu trách nhiệm... Ta...Vương Nhất Bác lập tức phấn chấn, nắm lấy bàn tay đang cầm nhẫn của anh:- Được, vậy ngươi phải giữ vật này thật tốt!Tiêu Chiến mơ hồ đồng ý, lại có cảm giác chuyện này sai sai ở đâu đó nhưng không biết là sai ở chỗ nào. Vương Nhất Bác đạt được mục đích vui vẻ, lúc Tiêu Chiến nhìn qua Vương Nhất Bác còn hào phóng tặng anh một nụ cười tiêu soái như ánh mặt trời, Tiêu Chiến lập tức vứt suy nghĩ ban nãy ra sau đầu. Thôi kệ vậy!--------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com