Tuong Phung Vi Van
Trời mưa tầm tã, đường phố xuất hiện đầy dù giấy dầu đầy màu sắc. Hai người chạy vội trên đường, muốn tìm chỗ trú mưa.Chu Yếm đưa tay che đầu, nhưng cũng không có tác dụng là bao, nên ướt thì vẫn là ướt. Hắn than thở với Tiểu Ly Luân: "Ly Luân, ngươi xem người ta đều có dù che mưa, chỉ có hai chúng ta là không có. Hay là mua một cái đi?"Tiểu Ly Luân liếc nhìn hắn. "Thật lắm trò. Mưa thì mưa thôi, có gì mà phải sợ chứ. Hơn nữa, chúng ta làm gì còn tiền đâu."Chu Yếm: ...Hai người chạy vội trên đường, cuối cùng cũng xuất hiện một mái hiên cách đó không xa. Chu Yếm vắt tay áo cho bớt nước. Vừa muốn than thở gì lại bị Tiểu Ly Luân bịt miệng lại. Sắc mặt y lạnh lùng: "Chu Yếm, ngươi có cảm thấy có yêu khí không?"Chu Yếm ngẩn ra, cẩn thận cảm nhận. Quả là không sai. Yêu khí rất yếu ớt, lại vô cùng hỗn tạp. Hai người nhìn nhau, ăn ý tìm kiếm nơi phát ra yêu khí.Lối vào mật thất ẩm ướt, cẩn thận còn có thể nghe tiếng giọt nước rơi xuống, va chạm mặt đất. Cuối đường, đập vào mắt hai người là từng hàng lồng giam có bôi máu Chư Kiền. Đám tiểu yêu bị giam giữ trong đó, yếu ớt không thành hình người. "Cứu ta..." "Đại nhân, cứu ta..." "Thả ta ra..."Từng tiếng van xin yếu ớt quanh quẩn bên tai, Tiểu Ly Luân loạng choạng đỡ lấy lồng giam gần đó. Trước mắt y hiện ra vài hình ảnh vụn vỡ.Máu... rất nhiều máu... Là ai?Chu Yếm tiến lên đỡ lấy Tiểu Ly Luân, hỏi khẽ: "Không sao chứ?"Tiểu Ly Luân hơi lắc đầu. Y nhìn ánh mắt vô hồn của đám tiểu yêu, siết chặt nắm tay.Có người đến.Hai người ăn ý ẩn mình vào bóng tối. Phía xa vang lên tiếng bước chân. Hai kẻ kia cầm đèn, soi từng góc. "Kỳ quái, rõ ràng ta nghe thấy có tiếng động." "Ngươi nghe nhầm rồi. Làm gì có ai đâu."Tiểu Ly Luân sắc mặt lạnh lùng xuất hiện sau lưng bọn chúng. Không đợi Chu Yếm kịp phản ứng đã bẻ gãy cổ hai tên kia. Chu Yếm sững sờ, vội vàng kéo y lại: "Ly Luân ngươi làm gì? Tại sao lại giết bọn chúng?"Nét lạnh lùng ẩn hiện trên gương mặt Tiểu Ly Luân. Y không phản ứng Chu Yếm, nhìn vào lồng giam gần đấy. "Theo ta đi, ta mang các ngươi trở về Đại Hoang."Tiểu Ly Luân vung tay áo, phá bỏ cấm chế trên từng lồng giam. Đám tiểu yêu ngơ ngác nhìn cửa mở ra, sau đó mừng như điên theo sau thiếu niên nọ. Không ai để ý Chu Yếm cả.Chu Yếm đứng ngẩn ra đó nhìn Tiểu Ly Luân rời đi. Hắn không hiểu vì sao y lại giết người. Khẽ thở dài, hắn nhìn xuống chân. Một chiếc hộp nhỏ rơi ra từ xác chết. Chu Yếm tò mò mở ra. Là một đoạn thân cây. Kỳ quái. Hắn đưa tay muốn lấy lên xem thử, ai ngờ vừa chạm vào, đoạn thân cây đó hơi hiện ánh lửa rồi hoá thành tro tàn.Phía trên vọng lại tiếng người kêu cứu mạng. Chu Yếm vội đuổi theo, chỉ thấy nơi này đã có vài xác người chết. Người ra tay là Ly Luân. Hắn hỏi: "Bọn họ chỉ là phàm nhân đến khám bệnh, có tội tình gì đâu, sao ngươi lại ra tay chứ?"Tiểu Ly Luân hơi cười, hỏi lại hắn: "Vậy những tiểu yêu kia có tội gì? Sao phải chịu tra tấn của đám người kia?"Chu Yếm bị hắn hỏi đến cứng họng.Đúng lúc này, phía trong quầy thuốc vang lên tiếng sột soạt. Vẫn còn một người còn sống. Hắn vốn muốn nhân lúc hai người kia cãi nhau trốn đi, hiện tại không thể rồi.Yêu lực quanh quẩn nơi bàn tay Tiểu Ly Luân. Y không chút do dự đánh về phía phàm nhân kia. Chu Yếm không kịp suy nghĩ, ra tay đánh về phía y, muốn ngăn cản y giết người.Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen không biết từ đâu xuất hiện bắt lấy cổ tay Chu Yếm. Hắn cười lạnh, ném Chu Yếm ra xa.Người còn sống kia đã chết dưới tay Tiểu Ly Luân, mà Chu Yếm bị người không rõ lai lịch đánh nằm rạp trên đất hộc máu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com