Tuong Phung Vi Van
Trong ấn tượng của Hắc Ly Luân, tiểu hoè yêu vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu. Nếu y đã đồng ý ở đây chờ hắn thì chắc chắn sẽ ở yên tại chỗ, không có chuyện không từ mà biệt. Hắn cười, đáy mắt u ám, sát ý như ngưng tụ thành thực chất. Người phàm trong quán trà đều tự giác cách xa hắn.Hắc Ly Luân vẫn luôn ở trong thức hải của tiểu hoè yêu, hơn nữa hai người vốn là một, hắn đương nhiên có cách tìm được vị trí của y.Hắn nhắm mắt, cẩn thận cảm nhận. Vị trí của Tiểu Ly Luân không ngừng thay đổi, cuối cùng cũng dừng lại. Hắn biến thành một mạt lá hoè nhanh chóng đuổi theo. Nơi này là một tiểu viện khá hẻo lánh. Đám người kia ném Tiểu Ly Luân vào một góc sân, bắt đầu nói chuyện. Tên cầm đầu quan sát tiểu hoè yêu, ánh mắt hiện lên vẻ vừa lòng."Yêu quái này da thịt non mịn, hẳn là bán được giá tốt. Lần này các ngươi làm tốt lắm."Tên đàn em đứng sau lưng hắn xoa tay nịnh nọt:"Đều là do đại ca dạy dỗ tốt."Trên đời này luôn có vài kẻ quyền quý muốn tìm kiếm kích thích. Mà tiểu yêu chẳng phải là đồ chơi tốt nhất sao. Đám người này chính là dùng cách này kiếm tiền. Tiểu Ly Luân vừa mới hoá hình không lâu, còn chưa hiểu rõ hiểm ác của thế gian, lại lớn lên xinh đẹp, bị bọn chúng để mắt đến cũng không lạ. Hắc Ly Luân đến nơi, vừa lúc bọn chúng dùng lời lẽ khó nghe bàn tán, sát ý dâng trào. Tiểu Ly Luân chính là ánh sáng hắn đặt trong lòng, phàm là ai có ý định nhúng chàm đều phải chết.Tiểu hoè yêu hai mắt nhắm nghiền, nằm yên bất động, bạch y bồng bềnh giờ dính đầy tro bụi xám xịt. Hắc Ly Luân đau lòng. Tiểu Ly Luân của hắn đã bao giờ bị đối xử như thế. Đám người kia thấy Hắc Ly Luân bất ngờ xuất hiện, hoảng hốt lấy ra vũ khí. Tên cầm đầu trầm giọng uy hiếp:"Ngươi biết ta là ai sao? Không muốn chết thì mau cút đi."Hắc Ly Luân cười, nụ cười quỷ dị lại điên cuồng. Hắn gằn giọng:"Không biết sống chết."Mùi máu tươi nhanh chóng tràn ngập, xác chết la liệt khắp nơi. Hắc Ly Luân đứng giữa đám xác chết, sắc mặt tái nhợt.Hắn chỉ là một mạt thần thức, tu luyện suốt mấy trăm năm mới có thể duy trì nhân hình lâu như vậy. Hiện giờ còn đối phó đám người kia, có chút ăn không tiêu.Hắc Ly Luân xoay người muốn đến xem tiểu hoè yêu thế nào, vừa nhấc mắt đã đối diện với ánh mắt ngơ ngác của y. Hắn nở nụ cười ôn nhu như thường ngày:"Tiểu Ly Luân, ngươi không sao chứ? Chúng ta về thôi."Tiểu Ly Luân hơi lùi một chút, ánh mắt hoảng hốt. Đây thật sự là đại hoè yêu trong trí nhớ của y sao? Rõ ràng tươi cười của người kia vẫn luôn ôn nhu như vậy...Hắc Ly Luân nhìn xuống đôi tay mình nhuộm đỏ màu máu, lại nhìn tiểu hoè yêu lùi bước, cười. Hắn không nhìn thấy máu bắn lên mặt chính mình, khiến hắn càng thêm yêu mị.Tiểu Ly Luân thấy hắn có vẻ không ổn, muốn tiến lại gần lại không dám.Hắc Ly Luân từng bước ép sát, nắm lấy cằm tiểu hoè yêu:"Tiểu Ly Luân, ngươi sợ ta sao?"Hắn không đợi tiểu hoè yêu trả lời liền đưa hai người trở về Hoè Giang Cốc. Thiếu niên bị hắn đè trên giường, không thể thoát ra."Đại Hoè Yêu, ngươi thả ta ra."Tiểu Ly Luân giãy giụa muốn thoát ra, lại bị dây leo trói chặt. Hốc mắt y đầy nước, mịt mờ mông lung. Đại Hoè Yêu thật xa lạ, làm y sợ hãi. Hắc Ly Luân không để ý đến, tự mình lẩm bẩm. Mấy trăm năm này hắn cẩn thận che chở tiểu hoè yêu. Đối với hắn, đây chính là hắn đang bù đắp cho chính bản thân mình trong quá khứ. Làm sao "hắn" có thể sợ hắn được chứ.Hắn chạm nhẹ khuôn mặt tiểu hoè yêu như một thứ dễ vỡ, chạm phải nước mắt nóng bỏng. Hắn cười, vừa đáng thương vừa điên cuồng. Hắn nói:"Trên đời này ai cũng có thể sợ ta, chỉ có ngươi là không thể."Yêu lực tụ lại trên bàn tay, xâm nhập vào đầu thiếu niên. Hắn vốn muốn xoá bỏ đoạn ký ức này, lại không đủ sức, chỉ có thể phong ấn lại một góc. Sắc mặt Hắc Ly Luân trắng như tờ giấy, thân hình mở ảo. Thiếu niên không chịu nổi hôn mê rồi, mà khi tỉnh lại sẽ quên mất hai ngày này. Còn hắn không biết phải ngủ bao lâu mới khó thể khôi phục. Hắn tự trách bản thân không trông chừng tốt thiếu niên, để y chịu khổ. Hắn đưa tay xoa xoa khuôn mặt thiếu niên, lau khô nước mắt của y, hoá thành từng đốm sáng nhỏ nhoi. Trong không khí như còn đọng lại tiếng thở dài của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com