Tuong Lam Xianglin Mot Doa Huong Duong Gia Fanfic
Kết thúc buổi dạy thêm đã là 11 giờ trưa, Hạ Tuấn Lâm không ăn uống gì mà đạp xe thẳng đến trường.Chiếc xe đạp còn chưa dựng vững chân chống, siêu siêu vẹo vẹo gần như muốn đổ cậu cũng mặc kệ, mau mau mải mải xách balo chạy đến nhà kho phía sau tòa nhà A."Làm gì mà như ma đuổi thế ?" Triệu Nam nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm xuất hiện, cong mắt cười hỏi : "Lại đến tưới hoa nữa hả ?"Hạ Tuấn Lâm khì khì trả lời : "Ừa."Tiêu Ân ngồi trên sô-pha, ngẩng đầu khỏi điện thoại, lườm nguýt Hạ Tuấn Lâm một cái, lầm rầm : "Đồ thần kinh !" Rồi lại cúi xuống.Hạ Tuấn Lâm nghe thấy nhưng giả vờ điếc, cậu ném balo lên bàn, hí ha hí hửng ôm chậu hoa ở bệ cửa sổ lên ngắm nhìn hồi lâu, mãi mới quyến luyến đặt trở về vị trí cũ, đồng thời xoay nó theo hướng mặt trời lên. Một đóa hướng dương nhựa, được Hạ Tuấn Lâm chăm sóc như thứ gì đó quý giá nhất trên đời, ai trông thấy cũng lấy làm lạ."Tiểu Hạ, đi ăn trưa không ?" Triệu Nam gọi.Hạ Tuấn Lâm lắc đầu : "Tôi chờ Nghiêm Hạo Tường tan học rồi cùng đi với cậu ấy."Nghe thế, Tiêu Ân lên tiếng : "Em cũng chờ anh Hạo Tường.""Tùy hai người." Triệu Nam để lại một câu này rồi kéo đám bạn đi trước.Chẳng bao lâu sau, Nghiêm Hạo Tường xuất hiện trước cửa nhà kho, hắn dựa người lên cửa, nhìn Hạ Tuấn Lâm bận rộn tới lui với chậu hoa một hồi mới gọi : "Hạ Tuấn Lâm, đi ăn cơm."Hạ Tuấn Lâm xun xoe chạy theo bóng lưng vừa rời đi của Nghiêm Hạo Tường.Tiêu Ân cũng vội vàng đuổi theo : "Anh Hạo Tường, em đi cùng với, em cũng chưa ăn gì."Nghiêm Hạo Tường không đáp lời, tiếp tục đi thẳng về phía trước.Đám Triệu Nam lúc này vẫn đang ăn, vì vậy Nghiêm Hạo Tường kéo Hạ Tuấn Lâm đi lấy cơm rồi nhập bọn luôn.Lúc cả ba người cùng ngồi xuống, Triệu Nam giơ điện thoại lên trước mặt Hạ Tuấn Lâm, hỏi : "Cậu đã thuyết phục kiểu gì mà anh Nghiêm chịu dạy cậu cưỡi ngựa, thậm chí còn cho cậu cưỡi lên Tiểu Bạch thân yêu của anh ấy vậy ?" Trên màn hình điện thoại của cậu ta là bài đăng gần đây của Hạ Tuấn Lâm trong vòng bạn bè wechat.Hạ Tuấn Lâm rất muốn hếch mặt lên tận trời để khoe khoang, nhưng cuối cùng cậu vẫn dằn được lòng, chỉ cười tủm tỉm đáp : "Bí mật."Triệu Nam liếc Nghiêm Hạo Tường, không có ý định mở miệng hỏi hắn, bởi Triệu Nam biết hắn sẽ không chịu trả lời đâu.Tiêu Ân nhìn thấy hết, nhưng vì có mặt Nghiêm Hạo Tường ở đây nên cô nàng không dám nổi điên lên, hai tay đặt dưới gầm bàn xoắn chặt vào nhau, gân xanh cũng nổi đầy trên mu bàn tay.Nếu Hạ Tuấn Lâm còn không nhận ra địch ý của Tiêu Ân thì cậu là kẻ ngốc rồi.Sau hôm ấy, ngày nào Tiêu Ân cũng cố tình kiếm chuyện để gây sự với Hạ Tuấn Lâm, khi thì nhân lúc cậu cầm cốc nước đi ngang qua, Tiêu Ân huých tay làm cốc nước của cậu đổ lên người mình, lấy cớ mắng chửi cậu. Lúc thì nói bóng nói gió chuyện của Hạ Tuấn Lâm với người khác để họ có suy nghĩ xấu về cậu, hòng lôi kéo thêm đồng minh về phe mình.Ban đầu Nghiêm Hạo Tường nhắm mắt làm ngơ, nhưng có vẻ Tiêu Ân càng ngày càng quá đáng, thế là hắn gọi cô nàng ra nói chuyện riêng."Dừng mấy trò trẻ con đó lại đi." Nghiêm Hạo Tường nhìn Tiêu Ân chòng chọc : "Tôi ghét nhất là loại người đâm sau lưng người khác."Tiêu Ân cúi thấp đầu, môi mím chặt."Tôi nói rồi đấy, đừng bao giờ lặp lại những hành động như vậy nữa." Nghiêm Hạo Tường lạnh lùng nói : "Tôi không bị mù đâu.""Anh không nhận ra Hạ Tuấn Lâm có ý xấu với anh sao ?" Mắt Tiêu Ân ngấn lệ, sẵng giọng với Nghiêm Hạo Tường. "Anh ta không chỉ muốn lợi dụng anh, mà còn có suy nghĩ bẩn thỉu với anh đấy !""Tiêu Ân !" Thái độ của Nghiêm Hạo Tường vẫn không mặn không nhạt. "Đó là chuyện của tôi, người ngoài như em đừng xía mũi vào.""Lẽ nào..." Tiêu Ân mở mắt trừng trừng nhìn Nghiêm Hạo Tường, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ như thể gặp phải chuyện gì ghê gớm lắm, cô nàng nói : "Lẽ nào anh cũng...""Tôi đã nói rồi, loại người như tôi sẽ chẳng bao giờ phải lòng ai hết." Nghiêm Hạo Tường cắt ngang lời nói của Tiêu Ân.Hắn không muốn đôi co thêm với Tiêu Ân nữa, chốt lại một câu cuối cùng : "Đừng biến địa bàn của tôi thành cái chợ, tôi cần được yên tĩnh." Rồi xoay người bỏ đi.Nghĩ lại cuộc trò chuyện riêng tư hiếm hoi nhưng không mấy vui vẻ giữa mình và Nghiêm Hạo Tường, Tiêu Ân càng thêm ghét Hạ Tuấn Lâm hơn.Cô nàng ngồi đánh bài, mà mắt cứ nhìn về phía Hạ Tuấn Lâm miết.Có phụ huynh nhắn tin cho cậu để xin nghỉ một buổi học thêm giúp con trai, cậu vừa trả lời tin nhắn xong thì buông điện thoại xuống mặt bàn, vội vàng chạy đi vệ sinh, màn hình còn chưa kịp khóa lại.Không biết hôm nay cậu ăn phải cái gì mà bụng đau quằn quại, từ sáng đến giờ đi vệ sinh mấy lượt rồi.Tiêu Ân thấy điện thoại của Hạ Tuấn Lâm để trên bàn vẫn còn sáng đèn, cô nàng thả mấy lá bài trên tay xuống, bảo : "Không chơi nữa, tôi có chút việc."Nói rồi, cô nàng nhìn trước nhìn sau, thấy không ai để ý đến mình mới cầm điện thoại đặt trên bàn uống nước của Hạ Tuấn Lâm lên xem.Hạ Tuấn Lâm rất ít liên lạc với người khác, vậy nên khung trò chuyện không có gì đáng giá để xem, Tiêu Ân cau mày chốc lát, cuối cùng quyết định mở album ảnh của cậu ra.Ngón tay Tiêu Ân lướt rất nhanh, một lát sau thì dừng lại, hàng lông mày vốn cau chặt bỗng dưng giãn ra, trên môi nở nụ cười xảo trá."A, ra là anh dùng thứ này để nắm thóp anh Hạo Tường.""Em đang làm gì vậy ?" Thình lình giọng nói của Triệu Nam vang lên, làm Tiêu Ân giật mình thon thót.Cô nàng xoay lưng lại, giấu điện thoại ra sau lưng, đẩy điện thoại trả về vị trí cũ trên mặt bàn, tươi cười nói : "Có làm gì đâu anh."Triệu Nam cảm thấy đáng ngờ nhưng rồi nhanh chóng đặt sự chú ý lên người Hạ Tuấn Lâm : "Cậu không sao đấy chứ ?"Hạ Tuấn Lâm đi vệ sinh xong quay trở lại thì gặp Triệu Nam trên đường đi, thấy sắc mặt cậu không tốt, Triệu Nam liền dìu cậu về nhà kho."Ngồi nghỉ chút, tôi mua thuốc cho cậu." Sau khi Hạ Tuấn Lâm ngồi yên ổn xuống sô-pha rồi Triệu Nam mới chạy đi."Cái thứ gì đâu, đàn ông con trai mà èo uột, chán hết biết." Tiêu Ân liếc xéo Hạ Tuấn Lâm một cáiHạ Tuấn Lâm cũng có giới hạn của mình, Tiêu Ân đã thách thức thẳng mặt như thế thì cậu chẳng cần phải nể nang gì nữa. Vì thế cậu cười tươi rói mà rằng : "Ừ đó, vậy mới được Nghiêm Hạo Tường quan tâm, còn được cậu ấy tặng hoa nữa nè." Dứt lời cậu vươn tay bưng chậu hoa lên ngắm nghía : "Chội ôi, hôm đó Nghiêm Hạo Tường chở đi chơi, chở đi ăn, chở đi ngắm hoa, cuối tuần còn được dạy cưỡi ngựa, được chạm vào Tiểu Bạch thân yêu của cậu ấy nữa. Ui chết!" Hạ Tuấn Lâm che tay lên miệng, vờ như chợt nhớ ra Tiêu Ân thích Nghiêm Hạo Tường. "Hihi, chắc cô ghen lắm nhỉ, tôi quên mất Nghiêm Hạo Tường không thích cô, lúc nào cũng như muốn tránh cô càng xa càng tốt ó.""Đm... !!!" Tiêu Ân bị khích tướng, tức đến nỗi mặt tối sầm vào, ngoài câu chửi bậy thì chẳng nói được gì nữa.Tiêu Ân hét lên một tiếng thật to, thiếu điều muốn đập bàn đập ghế, làm những người xung quanh đang đắm chìm trong trò chơi cũng phải ngẩng đầu lên nhìn."Sao vậy Ân Ân ?" Có người hỏi.Tiêu Ân không nói không rằng, xách túi bỏ đi.Hạ Tuấn Lâm thấy mối phiền phức đã tạm biến mất khỏi tầm mắt, cậu mệt mỏi dựa gáy lên ghế, buông mí mắt nghỉ ngơi chờ Triệu Nam mua thuốc về. Ngày hôm nay quả thực đã rút cạn sức lực của cậu rồi.Trong một tuần tiếp theo, hôm nào gặp nhau ở hành lang lớp học, Tiêu Ân cũng cố tình va vào người Hạ Tuấn Lâm một cái mới chịu được, hôm nào không chọc cậu tức điên lên thì hôm ấy ngủ không ngon.Hạ Tuấn Lâm khó chịu lắm rồi, đúng lúc này cậu liếc mắt thấy Nghiêm Hạo Tường, thế là giơ tay giữ Tiêu Ân lại, Tiêu Ân trợn mắt nhìn cậu : "Cái đéo gì nữa ?"Hạ Tuấn Lâm tủm tỉm cười, nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Ân : "Tôi đang tính rủ Nghiêm Hạo Tường đi chơi, cô thử đề xuất xem chỗ nào lãng mạn dành cho hai người đang trong giai đoạn mập mờ đi ?""Mả cha nhà anh !" Tiêu Ân nghiến răng nghiến lợi. "Ngày nào cũng dùng chiêu này có thấy hèn không ?""Ỏ, nhưng mà có tác dụng." Hạ Tuấn Lâm chớp chớp mắt với Tiêu Ân, ra chiều ngây ngô lắm.Tiêu Ân đã đến giới hạn, cô nàng không nhịn được mà thẳng tay tát Hạ Tuấn Lâm ngay trước mặt biết bao nhiêu sinh viên.Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hạ Tuấn Lâm không ngẩng đầu lên nhìn cũng biết là Nghiêm Hạo Tường đã đến, chỉ có Tiêu Ân không biết hắn đang đứng ở sau lưng mình.Cô nàng giơ tay muốn tát Hạ Tuấn Lâm thêm một cái nữa thì cổ tay bị giữ chặt, giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu : "Em không để những lời tôi nói lọt vào tai đúng không ?"Thoáng cái vẻ mặt Hạ Tuấn Lâm thay đổi, cậu tỏ ra tủi thân, khóe mắt cũng bắt đầu đỏ lên, không nói không rằng, chỉ lặng lẽ nhích sát vào phía Nghiêm Hạo Tường.Nghiêm Hạo Tường chỉ cần liếc qua là biết Hạ Tuấn Lâm chỉ đang diễn trò, cậu cố ý để bị đánh ngay trước mặt mình, nhưng hắn không bóc mẽ cậu, thậm chí còn hùa theo cậu.Nghiêm Hạo Tường nâng mặt cậu lên nhìn, nhỏ nhẹ hỏi : "Có đau lắm không ?"Hạ Tuấn Lâm thảo mai đáp : "Ừ, đau lắm, chắc má cũng sưng lên rồi."Thì đúng là có sưng chút chút, dù gì Tiêu Ân đã ra sức đánh như vậy mà.Nghiêm Hạo Tường mặc kệ Tiêu Ân và ánh mắt quái dị của những người khác, hắn ôm vai Hạ Tuấn Lâm, kéo cậu rời khỏi hiện trường hỗn loạn.Không ai có mặt ở đó biết mâu thuẫn giữa Hạ Tuấn Lâm và Tiêu Ân là gì, chỉ biết đùng một cái Tiêu Ân sấn sổ tới đánh Hạ Tuấn Lâm.Dưới cái nhìn soi mói của biết bao người, Tiêu Ân xấu hổ không thôi, chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống. Hình ảnh hotgirl của khoa, hiền lành dịu dàng được cô nàng xây dựng bấy lâu nay thoáng chốc sụp đổ.Hai người đi thật xa cho đến khi trong khuôn viên trường không có mấy bóng người qua lại thì mới dừng chân."Tôi không ngờ cậu là kiểu người như vậy đấy." Nghiêm Hạo Tường nói.Hạ Tuấn Lâm bĩu môi : "Cũng đâu phải cậu không biết, vì cậu mà tôi chịu khổ đến mức nào. Con bé Tiêu Ân này xấu tính thật chứ."Nghiêm Hạo Tường mua hai chai nước lạnh, một chai đưa cho Hạ Tuấn Lâm : "Chườm lên má đi, không thôi sưng to như đầu heo đấy."Hạ Tuấn Lâm cười trêu : "Cậu hôn tôi một cái là khỏi liền à."Nghiêm Hạo Tường nhìn chằm chằm đối phương, lời đến bên miệng lại nuốt ngược về.Dù đã biết đã áp nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn cảm thấy thỏa mãn trong lòng, cậu nghĩ, bị tát một cái cũng đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com