TruyenHHH.com

[Tường Lâm] Hy vọng khi gặp lại em sẽ yêu anh

12

panda_279

Lần đầu tiên Nghiêm Hạo Tường gặp Hạ Tuấn Lâm là vào năm cuối đại học, lúc hắn vô tình đi ngang qua cửa hàng tiện lợi ở gần trường.

Nghiêm Hạo Tường còn nhớ hôm ấy Hạ Tuấn Lâm mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, ngồi ở bên ngoài cửa tiện lợi, nhâm nhi một chiếc bánh ngọt nhưng gương mặt lại chẳng có chút vui vẻ. Bất quá, hắn vẫn cảm thấy người kia trông rất dễ nhìn, hoặc nói thẳng ra là vô cùng xinh đẹp, đẹp đến mức khiến hắn đứng ở bên đường ngắm nhìn mất một lúc lâu.

Nhưng đây lại không phải là lý do khiến Nghiêm Hạo Tường muốn theo đuổi Hạ Tuấn Lâm, hắn lúc đó chỉ đơn giản là yêu thích cái đẹp, nhìn thuận mắt liền muốn ngắm lâu hơn. Mãi sau này khi biết được đàn anh cùng khoa, Trương Chân Nguyên, là bạn thân của Hạ Tuấn Lâm, hắn mới có thời gian tiếp xúc nhiều hơn với người kia. Cũng phải mãi sau này, hắn mới có mong muốn được ở bên cạnh Hạ Tuấn Lâm.

Lý do muốn theo đuổi nói ra nghe có chút văn vở, nhưng Nghiêm Hạo Tường lúc đó thật sự rất muốn bảo vệ người kia.

Thật ra, Hạ Tuấn Lâm có lẽ không cần đến sự bảo vệ này. Anh sinh ra trong một gia đình tương đối khá giả, ngũ quan dễ nhìn, lại tài giỏi, tính cách cũng thuộc dạng hòa đồng, thân thiện, chính là kiểu hoa gặp hoa nở, người gặp người thương trong truyền thuyết. Cuộc sống của anh tương đối êm ả, con đường sau này cũng đã đoán trước được rằng sẽ rất dễ đi.

Chỉ là . . .

Chỉ là những lần Nghiêm Hạo Tường vô tình nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm ở một mình, mang gương mặt ủ rũ nhìn về nơi xa xăm nào đó, hắn đã bất chợt nảy ra một ý định rất kỳ lạ, rằng nếu như có thể khiến cho người kia dù ở một mình cũng có thể nghĩ đến những chuyện vui vẻ mà bất giác mỉm cười thì thật tốt.

Vậy nên Nghiêm Hạo Tường sau ngày hôm đó liền dốc hết sức mà chạy đến bên cạnh người kia, theo đuổi hết một năm liền hẹn hò, hẹn hò hết một năm thì kết hôn, bạn bè, gia đình hai bên đều bị hắn chiêu dụ về phe mình.

Thật ra gia đình của Hạ Tuấn Lâm vốn không dễ thuyết phục như thế, và đương nhiên Nghiêm Hạo Tường cũng từng có lúc muốn bỏ cuộc. Nhưng vào những khoảng khắc như thế, hắn mới ngỡ ngàng nhận ra khao khát muốn được ở bên cạnh Hạ Tuấn Lâm lớn đến mức nào, vậy nên dù mệt mỏi, trái tim vẫn không ngừng thôi thúc, bảo hắn phải đứng lên.

. . .

Ngày kết hôn, Hạ Tuấn Lâm trước mặt bao nhiêu người, đứng đối diện mỉm cười với hắn. Trong mắt người khác, hạnh phúc đong đầy trong mắt anh chẳng thể đếm hết, chỉ có người nhận được mới biết rõ sự gượng gạo bên trong lớn đến thế nào. Hạ Tuấn Lâm thật ra đối với hắn cũng giống như những người khác, chính là ở trước mặt bày ra dáng vẻ đối phương muốn nhìn thấy nhất.

Có điều, Hạ Tuấn Lâm quả thật diễn rất tốt, nếu đổi lại là một người khác cùng anh kết hôn có lẽ họ đã vui vẻ sống trong không khí gia đình này từ lâu rồi.

Còn Nghiêm Hạo Tường, thật ra hắn cũng từng có lúc không cách nào thỏa mãn với gia đình nhỏ này, nhưng sau rất nhiều lần tưởng tượng ra cuộc sống của mình khi đánh mất Hạ Tuấn Lâm, hắn sớm đã nhận ra bản thân chẳng còn can đảm để từ bỏ nữa. Hắn muốn ở cạnh Hạ Tuấn Lâm, hắn vẫn luôn nghĩ rằng chỉ cần thời gian ở cạnh đủ lâu, người kia có lẽ cũng sẽ dành chút tình cảm cho hắn.

Nhưng ông trời vốn chẳng cho hắn nhiều thời gian như thế . . .

Mã Gia Kỳ khi đó chắc cũng chẳng ngờ được, chỉ tùy tiện kêu Nghiêm Hạo Tường đến làm chút xét nghiệm linh tinh để kiểm tra tình hình sức khỏe vậy mà lại có thể phát hiện ra khối u trong não hắn.

Thật đúng là một chuyện hy hữu chết tiệt!

"Hạo Tường, em đừng lo lắng . . .đây là khối u lành tính, bây giờ anh sẽ đi sắp xếp lịch phẫu thuật cho em . . ."

"Mã ca."

Lời nói dùng để trấn an hắn lại không ngừng run rẩy, dù có ngu ngốc thế nào chắc cũng phải phát hiện ra chuyện này không đơn giản như lời Mã Gia Kỳ vừa nói đi.

"Chuyện phẫu thuật có thể hoãn lại một thời gian không?"

Mã Gia Kỳ tất nhiên nghe không vào, một chút dáng vẻ của vị bác sĩ ôn hòa thường ngày sau đó liền mất hết, âm thanh vang lên trong điện thoại càng lớn hơn.

"Vì sao lại hoãn? Mấy chuyện này không phải nói hoãn là hoãn được, nếu em không kịp điều trị rất có thể biến chứng thành ung thư, em có hiểu không?"

"Em muốn chuẩn bị cho Hạ nhi một chút, . . .em sợ em ấy không thể tự chăm sóc tốt cho bản thân . . .anh, anh cho em thêm chút thời gian được không . . .?" Tay hắn bắt đầu run lên. "Em, em cũng cần làm quen, . . .sau này không có em ấy ở cạnh nữa, em cũng cần làm quen . . ."

. . .

Nghiêm Hạo Tường sau đó bắt đầu dạy cho Hạ Tuấn Lâm rất nhiều thứ, những chuyện bình thường người kia làm qua loa cho xong cũng bị hắn đem ra cằn nhằn rất nhiều lần. Vào những lúc Hạ Tuấn Lâm làm việc mệt mỏi, mơ màng đứng dựa người vào tường học nấu ăn cùng hắn, khiến hắn đau lòng không thôi, nhưng hắn không còn cách nào khác, hắn sợ bản thân không còn đủ thời gian nữa.

Cũng may là Hạ Tuấn Lâm chưa từng than vãn gì về chuyện này, nói đúng hơn là người kia chưa từng phản đối chuyện hắn làm, vẫn luôn chiều theo ý hắn. Lúc trước Nghiêm Hạo Tường từng rất bất mãn về chuyện này, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy may mắn khi Hạ Tuấn Lâm không có thắc mắc gì mà nghe theo hắn.

Hai tháng sau cùng trước khi rời, Nghiêm Hạo Tường mới đưa đơn ly hôn đến trước mặt Hạ Tuấn Lâm. Người kia ngồi đối diện hắn, cầm tờ đơn ly hôn trong tay, thản nhiên hỏi.

"Cậu muốn ly hôn sao?"

"Ừm, . . ." Nghiêm Hạo Tường im lặng rất lâu, chưa lần nào hắn cảm thấy việc nói chuyện khó khăn đến thế. "Em chỉ cần ký tên là được . . ."

Đôi mắt Hạ Tuấn Lâm chợt lướt qua phần lý do ly hôn, nhìn thấy những hàng chữ dài liên tục nối tiếp nhau, người kia dường như có chút bất ngờ, nhẹ giọng nói với hắn.

"Là tôi không tốt rồi, xin lỗi cậu."

Nghiêm Hạo Tường chỉ biết bất lực, nở một nụ cười nhẹ, đưa tay xoa tóc đối phương.

"Phải ghi nhiều như thế thì mới mau chóng được chấp nhận. Em đừng suy nghĩ lung tung, được không?"

"Ừ." Hạ Tuấn Lâm ngừng một lát. "Vậy còn gia đình . . ."

"Tôi sẽ tìm cách giải thích với bọn họ."

"Được."

. . .

Chú của Nghiêm Hạo Tường vốn làm việc ở tòa án, chỉ cần nhờ vả một chút, đơn ly hôn của bọn họ rất nhanh  được chấp thuận. Trong khoảng thời gian chờ phán quyết từ tòa, Nghiêm Hạo Tường chật vật tìm cách giải thích với gia đình, người nhà hắn tất nhiên không n lớn tiếng với con cái, chỉ lâu lâu lại than vãn vài câu. Nhưng nhà Hạ Tuấn Lâm thì lại khác, dù sao lúc trước cũng là hắn mạnh miệng hứa hẹn sẽ bảo vệ tốt con trai của bọn họ, hiện tại chỉ vừa kết hôn một năm liền ly hôn, hắn đương nhiên phải chịu đựng sự tức giận của bọn họ. May mắn là Hạ Tuấn Lâm đã không để hắn trải quan những chuyện này một mình, qua cái miệng giảo hoạt của người kia, cơn giận của gia đình cũng từ từ được lắng xuống.

Thời gian giải quyết đơn ly hôn, Nghiêm Hạo Tường cùng Hạ Tuấn Lâm phải bay sang Canada để dự tòa, mỗi ngày cũng không có nhiều việc để làm, hắn liền đưa người kia đi đây đi đó, rồi về nhà cùng nhau nấu ăn, dùng cơm.

Buổi tối trước ngày nhận phán quyết cuối cùng, hai người bọn họ cùng nhau ở nhà xem phim, Hạ Tuấn Lâm coi đến phân nửa liền cảm thấy buồn ngủ, quay sang tìm chuyện nói với hắn.

"Không phải ly hôn xong cậu sẽ ở lại Canada luôn sao? Chỉ mang theo bao nhiêu đó đồ liệu có đủ không? Hay là sau khi tôi quay về gửi cho cậu thêm ít đồ dùng nhé?"

Hắn nghe người kia hỏi, nghĩ đến thời gian sắp tới có lẽ đều phải mặc đồ ở bệnh viện, sau này . . .sau này lại không biết còn có thể mặc tiếp những thứ khác hay không, chỉ đành chầm chậm hướng người kia, lắc đầu. Mà Hạ Tuấn Lâm nhìn vẻ mặt không muốn nói chuyện của hắn, lén lút quay sang hướng khác, bĩu môi, hắn trong giây phút đó lại chẳng hiểu vì sao không nhịn được mà ôm chầm lấy người kia, trầm giọng lên tiếng.

"Xin lỗi, . . ." Nghiêm Hạo Tường ngừng một lát. "Đã nói sẽ bảo vệ em cả đời, vậy mà . . ."

Hạ Tuấn Lâm ngơ ngác ở trong vòng tay hắn, mất khoảng mấy phút mới chầm chậm vỗ nhẹ lưng hắn, an ủi.

"Không phải lỗi của cậu, chuyện tình cảm không nói trước được mà, có đúng không?" Hạ Tuấn Lâm dùng sức đẩy nhẹ, tách khỏi hắn, vui vẻ mỉm cười. "Sau này cậu phải tìm người tốt một chút, à mà, không tốt cũng không sao, chỉ cần . . ."

Chỉ cần cũng yêu hắn là được, có đúng không?

Nghiêm Hạo Tường dở khóc dở cười nhìn Hạ Tuấn Lâm.

Phải làm sao để con người ngốc nghếch trước mặt biết được, mất anh là chuyện đau lòng nhất mà hắn từng nếm trải đây?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com